Phần 55
Lần này ở Tranh Đoạt Thiên Cảnh không thể hiện được gì cho nên Độ Đạo Môn cũng không có ban thưởng cho các đệ tử.
Lạc Nam tranh thủ thời gian rảnh rỗi, liền tiếp nhận một số nhiệm vụ tông môn để hợp thức hóa việc ra ngoài, mang theo Bảo Lan trở về Ngũ Châu Tứ Vực…
Vừa cưới các lão bà như hoa như ngọc vào nhà, lại rời đi một lần hơn chục năm, tuy rằng đi làm chính sự, hắn vẫn cảm thấy áy náy ở trong lòng.
Hướng Hương Trà sư tỷ cáo từ một tiếng, không đề cập đến quả cầu năng lượng và Tiểu Thuỵ Thú trước mặt nàng, liền mang theo Bảo Lan rời khỏi tông môn.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Hương Trà chau mày lẩm bẩm:
“Kỳ quái, chưa từng nghe nói con hàng này biết cách bồi dưỡng và chăm sóc thiên tài địa bảo, tại sao hắn lại được Dược Thần lựa chọn?”
Nghĩ đến đây, nàng liền tiến vào bên trong động phủ, hướng mắt nhìn lấy Tiểu Thuỵ Thú đang nằm gặm cà rốt trên giường đá nở nụ cười tà, hiển nhiên là muốn từ chỗ Tiểu Thuỵ Thú moi móc thông tin.
Tiểu Thuỵ Thú nhìn thấy cảnh này chỉ có thể khóc không ra nước mắt, xui xẻo cho nó tưởng mình đã may mắn thoát khỏi nữ nhân bạo lực này, nào ngờ nàng ta còn là sư tỷ của tân chủ nhân.
Đúng là chạy trời không khỏi nắng a.
“Thiên Tử tốt…”
“Gặp qua Thiên Tử…”
“Bảo Lan cô nương hảo a.”
Xuyên suốt quảng đường tiến ra bên ngoài, các đệ tử nhìn thấy Lạc Nam và Bảo Lan kính nể chào hỏi.
Bọn hắn đều không phải kẻ ngu xuẩn, chỉ dựa vào biểu hiện và thiên phú của Lạc Nam, tiền đồ ở tông môn sau này vô cùng sáng lạng, tại sao hiện tại không tranh thủ cơ hội làm thân, kết giao một thoáng?
Còn Bảo Lan thời điểm đi theo Cầm Dao Nhã trong Thiên Cảnh đã thể hiện ra chiến lực bất phàm, đạt được sự công nhận của tất cả đệ tử.
Lạc Nam và Bảo Lan cũng ôn hòa gật đầu đáp lễ, không có chút dáng vẻ kiêu ngạo nào.
Đang định rời đi, một thân ảnh kiều tiểu nhỏ nhắn xinh xắn như một đám mây hồng chẳng biết từ nơi đâu lao vọt đến, hưng phấn nhảy cẫng lên trước mặt hai người, nhoẻn miệng cười đến tận mang tai:
“Tiểu Ma sư huynh, ngươi có nhìn thấy thần tượng của ta không? Nghe nói hắn ở Thiên Cảnh đại triển thần uy lấy sức một người làm thịt cả đám Thiên Đạo, trước đó còn anh hùng cứu mỹ nhân, giải thoát Thanh Vận sư tỷ khỏi mấy tên dâm tặc.”
Bảo Lan nghe vậy đưa tay che miệng cười khẽ.
“Tiểu Thất sư muội, lúc đó ta không có mặt ở hiện trường, bất quá Lạc công tử đúng là nhân vật khủng bố như thế.” Lạc Nam tán thán nói rằng.
“Đúng nha đúng nha, muội nghe các sư tỷ ở Linh Cầm Sơn kể lại mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận chưa thể đột phá Đại Đạo nên không vào Thiên Cảnh tận mắt chứng kiến.” Phụng Tiểu Thất giậm chân đầy tiếc hận, dáng vẻ mất mát trên khuôn mặt dường như đã bỏ lỡ sự việc trọng đại nào đó trong cuộc đời.
“Thế muội tìm ta làm gì?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên là nhờ sư huynh tạo cơ hội cho ta gặp thần tượng.” Phụng Tiểu Thất đầy mong đợi nói.
“Chẳng phải nghe nói Thanh Vận sư tỷ có hẹn với hắn đến Độ Đạo Môn làm khách sao?” Lạc Nam ngạc nhiên.
“Nhưng người ta nóng lòng mà, không biết bao giờ hắn mới đến…” Phụng Tiểu Thất phụng phịu.
“Xú nha đầu, cố gắng tu luyện đột phá tu vi rồi hãy gặp mặt thần tượng, bằng không tu vi thấp như muội hắn sẽ không để ý đâu.” Lạc Nam nghiêm túc nói rằng.
Phụng Tiểu Thất giật mình, như ngộ ra được chân lý.
Đúng vậy, sư huynh nói rất đúng, nếu như mình không có biểu hiện gì nổi trội làm sao lọt được vào mắt của vị yêu nghiệt kia?
Cùng lắm hắn chỉ chào hỏi xã giao vài câu, nàng rất muốn để lại hình tượng thiếu nữ thiên tài trong mắt hắn a.
Thần tượng của nàng để đạt được thành tựu như hiện tại chắc chắn là một người cực kỳ chăm chỉ và khổ luyện, nàng cũng không thể thua kém quá xa được.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở, muội phải cố gắng thật nhiều.” Phụng Tiểu Thất trong mắt hừng hực chiến ý, liền lao trở về Linh Cầm Sơn bế quan.
Bảo Lan nhìn thấy một màn này, ánh mắt trở nên ôn nhu: “Công tử rất hiểu tâm lý nữ nhân.”
“Chứ còn sao nữ? Không nhìn thấy công tử của nàng là ai?”
Lạc Nam dương dương tự đắc.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/07/con-duong-ba-chu-quyen-15.html
Rời khỏi Độ Đạo Môn, Lạc Nam triệu hoán Tiểu Tinh xuất hiện, ôm eo Bảo Lan ngồi lên lưng nó mở ra Thời Không Môn.
Không lâu sau, hai người đã có mặt tại chi nhánh Trân Bảo Lâu…
Về phần các nhiệm vụ tông môn, hắn giao cho mấy vị thành viên của Phá Đạo Hội giúp mình giải quyết.
Khác với những lần trước, lần này Lạc Nam lại không nhìn thấy Trương Nhã Trâm đi ra đón, ngược lại chỉ gặp một vị trưởng lão.
“Ồ, Trương tiểu thư đâu?” Hắn hiếu kỳ hỏi.
“Bẩm công tử, tiểu thư đang hỗ trợ các vị thê tử của ngài đến Đạo Giới lịch luyện, độ Đạo Kiếp.” Trưởng lão vuốt râu giải thích.
“Còn có chuyện này?” Lạc Nam bất ngờ, bất quá nghĩ lại cũng có phần đúng.
Chúng nữ đã đột phá Đạo Cảnh muốn tiến bộ phải đến Đạo Giới, mà ở Đạo Giới tai mắt của địch nhân khắp mọi nơi, Trân Bảo Lâu là thế lực mang tiếng trung lập không có quan hệ gì với Phá Đạo Hội, sẽ dễ dàng hành động hơn mà không lo lắng gây quá nhiều chú ý.
Trương Nhã Trâm thân là nữ nhân, lại có quen biết với chúng nữ từ trước đó nên cũng thuận tiện ở chung giao lưu với các nàng.
Phá Đạo Hội sắp xếp như thế là cực kỳ ổn thỏa, chỉ tiếc là lần này hắn muốn trở về gặp gỡ các thê tử, lại phát hiện các nàng đã theo Trương Nhã Trâm đi lịch luyện…
Như hiểu được suy nghĩ của hắn, trưởng lão nói rằng:
“Không phải tất cả thê tử của ngài đều đi rèn luyện, vẫn còn một số người chưa đột phá Đạo Cảnh còn ở Lạc Gia.”
“Hiểu rồi.” Lạc Nam gật gù, như vậy cũng không uổng công hắn trở về một chuyến.
Hắn nắm lấy tay Bảo Lan, thông qua Truyền Tống Trận của Trân Bảo Lâu, hai người ung dung bước vào.
Bên trên đỉnh Cung Đình Thụ, Truyền Tống Trận sáng lên.
Thân ảnh Lạc Nam và Bảo Lan cùng xuất hiện.
“Oa, nơi này thật sự tồn tại sao?”
Chứng kiến quang cảnh của Lạc Gia, Bảo Lan hai mắt tỏa sáng rực rỡ.
Đứng trên đỉnh mây trắng bồng bềnh mềm mại như bông, các toà cung điện đủ loại kiểu dáng nằm trên từng tầng cây, có u nhã, có tráng lệ, có thanh tịnh, có lộng lẫy… nhìn hoa cả mắt.
Nhìn ra khắp không gian, nơi này như một vũ trụ thu nhỏ với Luân Hồi Thụ hùng vĩ cổ lão, Bá Chủ Chiến Kỳ khí phách không cách nào để hình dung, phong cảnh như một bức họa trong truyện cổ tích.
Bảo Lan vốn nghĩ rằng Lạc Gia của công tử ở một nơi thiếu thốn như Ngũ Châu Tứ Vực thì hoàn cảnh sẽ không thể sánh bằng Đạo Giới, nhưng hiện tại mới biết nội tình này, quang cảnh có thể sánh ngang với các thế lực và Đạo Thống hàng đầu.
Lạc Nam đem Dược Thần Thụ phóng xuất ra ngoài, trồng nó xuống bên cạnh Luân Hồi Thụ xem như để Luân Hồi Thụ có bầu bạn, tuy rằng linh trí của Dược Thần Thụ khá thấp nhưng vẫn giao lưu được thông qua truyền đạt ý niệm.
“Tham kiến gia chủ.”
Lúc này có hai thanh âm trong trẻo, thanh thuý êm tai vang lên khiến Lạc Nam nhảy dựng.
Hắn hướng mắt nhìn qua, liền trợn mắt há hốc mồm.
Hai nữ nhân trước mặt, một người lạnh lùng cao lạnh như thiên sơn tuyết liên, một người cao quý kiêu sa như mai vàng trong nắng sớm, mỗi người mỗi vẽ khiến ngay cả Bảo Lan cũng phải thất thần.
Nhưng Lạc Nam lại không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp, lắp ba lắp bắp lên tiếng:
“Hai người tại sao còn chưa chết?”
Bảo Lan tròn xoe mắt, không hiểu tại sao nam nhân lại đột nhiên thốt ra một câu hỏi như vậy.
Hai nữ nhân này hiển nhiên chính là Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền, Lạc Nam không hiểu tại sao hai nàng lại ở đây, chẳng phải đã bị Nam Thiên Tố làm thịt bên trong chiến đấu?
Biểu lộ trên mặt hai nữ phức tạp, Thánh Linh Thiên Vận im lặng không nói tiếng nào, vẫn là Điêu Thuyền chủ động hé môi:
“Chúng ta không chết là vì Nam Thiên Tố chủ mẫu đem linh hồn nhốt vào trong kiếm, sau đó chủ mẫu Yên Nhược Tuyết hồi sinh chúng ta, làm thị nữ của Lạc Gia.”
Lạc Nam xem như hiểu ra, ánh mắt liền lóe lên một tia nghiền ngẫm, xem như hiểu phần nào dụng ý của các lão bà…
“Thế hai người cảm thấy thế nào? Cam tâm tình nguyện hay là bị ép buộc?” Lạc Nam hỏi.
“Thưa gia chủ, chúng ta của trước đây đã chết trên đấu trường, cũng đã chiến đấu hết mình vì Đạo Thống sau lưng, chúng ta của hiện tại là thị nữ của Lạc Gia.” Điêu Thuyền nghiêm mặt nói.
Thánh Linh Thiên Vận cắn nhẹ cánh môi, gật gật đầu.
Bảo Lan hé mở bờ môi không nói nên lời, hai vị tuyệt thế mỹ nhân tu vi Thiên Đạo Cảnh làm thị nữ.
Trời ạ, đãi ngộ này sợ rằng chỉ có Thần Đạo Cảnh mới được hưởng đi?
“Trả lời không tệ.” Lạc Nam từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm phù chú đưa cho Điêu Thuyền.
“Thức Tỉnh Phù?” Điêu Thuyền trong mắt lóe lên dị sắc.
Năm đó ở Đấu Giá Đặc Biệt, Lạc Nam từng hứa sẽ đem một tấm Thức Tỉnh Phù cho nàng nếu nàng nhường cơ hội đấu giá cho hắn… tuy nhiên sau đó hai người ở hai phương chiến tuyến thù địch liền không thể thực hiện lời hứa.
Vốn dĩ Điêu Thuyền tưởng rằng Lạc Nam đã quên đi chút chuyện nhỏ nhặt này, nào ngờ hiện tại hắn vẫn giữ nguyên lời hứa khi đó.
Nam nhân này… thật sự rất đặc biệt.
“Nàng ấy là Bảo Lan, nữ nhân của ta.” Lạc Nam phân phó:
“Hai nàng mang Bảo Lan đi tuyển một cung điện ở Cung Đình Thụ đi!”
“Vâng.” Hai nữ nhẹ gật đầu, thú thật các nàng hiện tại cũng không biết làm sao để đối mặt với Lạc Nam, liền vội vàng mang theo Bảo Lan đi chọn cung điện.
Mà lúc này, Lạc Nam cũng cảm ứng được vài cổ khí tức quen thuộc bên trong các cung điện khác nhau.
Có lẽ vì hắn và các nàng vẫn chưa động phòng, chưa tu luyện Long Tiên Thánh Điển nên các nàng không cảm nhận được hắn trở về.
Đó là những nữ nhân có tu vi hơi thấp một chút, có Tần Lộng Ngọc, Tô Minh Châu, Hoa Như Thuỷ, Tuyết Tuyền, Lý Thiên Thiên, Dương Anh, Nhược Sương, Ẩn Thanh Ảnh, Bất Viêm Sở Sở, Niếp Niếp…
Về phần các nàng khác như Lôi Di Quân, Huyết Chiêu Dương, Long Uyển Ước, Ngân Hà Chí Tôn hay Tuyết Mộng, Lê Sa đã sớm đột phá Đạo Cảnh, đi cùng Trương Nhã Trâm lịch lãm rèn luyện.
Cảm nhận được mấy nữ nhân đang trong quá trình ngộ đạo để tiến vào Đạo Cảnh, Lạc Nam nở nụ cười.
Hắn thả người bay lên trên đỉnh Cung Đình Thụ, khoanh chân ngồi xếp bằng.
Bá Đạo Quy Tắc bao trùm vào trong âm giọng, thanh âm chậm rãi ôn hòa nhưng đầy huyền diệu vang vọng mà lên:
“Thế nào là Đạo?”
“Đạo trong thế gian muôn hình muôn vẻ, vô vàn lĩnh vực, mỗi một con đường chính là đạo, mỗi một lĩnh vực chính là đạo, mỗi một chức nghiệp đều là đạo, thậm chí mỗi một chủng tộc đều có đạo của riêng mình…”
“Lại nói Nhập Đạo là quan trọng nhất…”
“Một lòng bình phàm, tôn sùng trời đất ấy là thuận theo…”
“Mượn thiên địa chi lực cho bản thân mình sử dụng, phụ thuộc vào đất trời ấy là nương nhờ…”
“Có cường giả chi tâm, không phụ thuộc ấy là đối nghịch…”
“Mệnh ta không do trời đất, mệnh ta do chính ta làm chủ ấy là siêu thoát…”
Theo giọng nói của hắn trầm thấp vang lên, tất cả nữ nhân đang bế quan đều rùng mình, sau một thoáng phân tâm liền lấy lại tinh thần tập trung cao độ, nhấm nháp từng câu từng chữ, từng luồng thanh âm huyền ảo khó lường của nam nhân…
Lạc Nam là đang giảng đạo thông qua Bá Đạo Quy Tắc trạng thái Thống Trị Thiên Địa của mình, hy vọng có thể giúp đỡ các thê tử chưa đột phá Đạo Cảnh có thể nhập đạo theo phương pháp cao nhất trong khả năng của các nàng…
Với tư cách là kẻ đầu tiên trong trời đất này nắm giữ Thống Trị Quy Tắc khi nhập Đạo, sợ rằng ngay cả một số nhân vật đức cao vọng trọng ở Đạo Giới cũng không thể giảng đạo hiệu quả như Lạc Nam lúc này…
Chẳng biết từ bao giờ, thanh âm của Lạc Nam vang vảng khắp Trung Châu, kéo theo vô số Chí Tôn đến ngoài cửa khoanh chân ngồi xuống, dung nhập vào buổi giảng đạo của hắn…
Ngay cả Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận và Bảo Lan cũng đã chăm chú ngưng thần lắng nghe…
Nhưng lúc này, Lạc Nam thu liễm âm thanh đến mức thấp nhất chỉ để chúng nữ bên trong Lạc Gia nghe được:
“Làm chủ đất trời, đứng trên thiên địa… ấy là thống trị!”
Dị biến phát sinh.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Toàn bộ Ngũ Châu Tứ Vực phong vân biến sắc, càn khôn chấn động, không gian sụp đổ, tiếng sấm cuồng nộ lấn át cả câu nói vừa rồi của Lạc Nam.
Một đôi mắt hờ hững, cao cao tại thượng không cách nào hình dung mở ra trên bầu trời Lạc Nam, bên trong tràn ngập một cổ sát phạt chi khí.
Lạc Nam rùng mình nhìn lên bầu trời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Là Thiên Đạo Chi Nhãn, hơn nữa cùng lúc liền mở ra cả hai con.
Hắn chỉ muốn giảng đạo tất cả hiểu biết về phương thức nhập đạo của bản thân cho các vị thê tử để các nàng có thể phát triển theo hướng tốt nhất.
Nào ngờ lại vô tình chọc giận đến Giới Linh…
“Truyền bá tư tưởng đại nghịch bất đạo, chết!” Thanh âm phẫn nộ không cách nào hình dung ầm ầm vọng xuống, oanh tạc khiến Lạc Nam thổ huyết tại chỗ dù có cả Bá Chủ Lãnh Địa bảo vệ.
Tổng bộ Phá Đạo Hội, dưới gốc Hoàng Trung Lý, một thân ảnh đẹp đến mức khiến cả thế gian đều phải ghen tị mở ra đôi mắt thâm thuý không chút tạp chất của mình, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Xú tiểu tử lại gây chuyện…”