Phần 65
Toàn trường trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy thác nước thơ mộng và quang cảnh thanh mát tươi đẹp đã hóa thành phế tích.
Đặc biệt là Bùi Linh Hi dáng vẻ lúc này có chút chật vật ngồi bệch ở trên đất, áo choàng xuất hiện vết rách, da thịt vài chỗ hiện lên màu đỏ của máu… tất cả đều hít thở không thông.
Đã bao lâu rồi bọn hắn mới được nhìn thấy Thiếu Thần Nữ của Vực Thần Đạo Thống chật vật như vậy?
Đã từng… nhưng mà đó là khi đối mặt với cường giả có tu vi cao hơn.
Ấy thế mà hôm nay, Lạc Nam lấy tu vi Đạo Đạo Hậu Kỳ đem Bùi Linh Hi bức đến mức như vậy, mặc dù đã sớm biết Lạc Nam yêu nghiệt nhưng cả đám vẫn chưa kịp thích ứng, có cảm giác như đang ở trong mộng.
“Ta bại vậy…” Bùi Linh Hi trong trẻo lên tiếng.
Bùi Vũ nghe vậy âm thầm vui mừng, mặc dù giọng điệu của Bùi Linh Hi hết sức bình thường nhưng thân là ca ca, hắn có thể nghe thấy sự vui mừng và kích động bên trong lời nói của nàng.
Rõ ràng một trận này khiến Bùi Linh Hi thu được rất nhiều, sảng khoái rất nhiều.
Bùi Vũ chạy đến nâng đỡ Lạc Nam, ánh mắt tràn ngập cảm kích nói:
“Lần này đa tạ Lạc huynh đệ đã đáp ứng chiến đấu cùng muội muội ta.”
“Không hề.” Lạc Nam lắc đầu:
“Ta thu được rất nhiều lợi ích khi đánh với nàng mới đúng.”
Hắn bước đến trước mặt Bùi Linh Hi, cúi người đưa tay về phía nàng nở nụ cười:
“Trận này xem như hòa.”
Bùi Linh Hi hơi có chút chần chờ, cuối cùng vẫn đưa cho hắn mấy đầu ngón tay.
Lạc Nam cầm lấy đem nàng kéo đứng dậy, chỉ cảm thấy ngón tay của giai nhân trơn mềm như ngọc, ôn nhuận như nước, thật không hiểu vì sao có thể phát ra những đòn công kích cường đại đến vậy.
Bùi Linh Hi khiến hắn hiểu hơn về sự lợi hại của Vực Thần Đạo Kinh và Vực Thần Đạo Thống, thủ đoạn chiến đấu của bọn họ thật sự rất đáng sợ.
Đưa mắt nhìn thấy Lạc Nam, phát hiện trên người hắn không có vết thương, chỉ hao sạch lực lượng, Bùi Linh Hi âm thầm thở dài.
Trận này nàng đã bại rồi… nhưng vì sao trong lòng lại cảm thấy lâng lâng, hoàn toàn không cảm thấy chút đả kích hay chán nãn?
“Mạnh thật.” Cầm Dao Nhã, Đan Phỉ đám người hai mặt nhìn nhau.
Vốn các nàng cho rằng sư đệ Tiểu Ma của mình đã đủ yêu nghiệt… nhưng khi so sánh với người nam nhân làm nên truyền kỳ này, thật sự… Tiểu Ma sư đệ nhìn kiểu gì cũng không có cửa thắng a.
Mà ngay cả bản thân các nàng cũng giống như vậy.
“Quả nhiên có thể đem Ngũ Châu Tứ Vực thống nhất, tất có chỗ bất phàm.” Cầm Dao Nhã nhịn không được cảm khái.
Đám người Long Trần, Ma Ngạo, Bùi Diệm đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự vô lực.
Chênh lệch lớn đến mức bọn hắn không sinh ra nổi chiến ý…
Không ít nữ đệ tử lén lút nhìn trộm thân ảnh nam nhân, lại sinh ra cảm giác ghen tị và hâm mộ so với các thê tử đang kiêu ngạo và hãnh diện của hắn.
Còn Phụng Tiểu Thất thì không cần phải nói, từ đầu đến cuối luôn ngẩng đầu ưỡn ngược dường như chiến tích của Lạc Nam chính là của bản thân nàng, hai mắt đầy rẫy ánh sao.
Trong đầu thiếu nữ lúc này thậm chí sinh ra một ý niệm hoang đường:
“Nghe nói ca ca rất phong lưu đa tình, mẫu thân của ta cũng đã độc thân từ trước đến nay… liệu có nên…”
Màn làm khách ở Độ Đạo Môn xem như thành công tốt đẹp.
Dù không chịu nhận lễ vật của hắn nhưng Độ Đạo Môn vẫn gửi đến cho hắn một lượng lớn vật phẩm xem như đền đáp ân tình cứu mạng Cầm Thanh Vận.
Lạc Nam không hề khách khí, nào là Đạo Thuỷ, Đạo Trà các loại hắn đều thu nhận, đưa cho các thê tử làm tài nguyên tu luyện.
Mấy ngày sau đó, hắn lại cùng các thê tử như keo như sơn bên trên Bá Vũ Điện.
Ngồi bên trên đại điện cao chót vót nhìn hư không lướt qua, Lạc Nam lấy ra Truyền Âm Ngọc liên lạc với Trương Nhã Trâm.
Rất nhanh, một thanh âm êm tai như nước truyền đến:
“Thế nào? Bá Chủ của chúng ta nhớ thê tử rồi phải không?”
“Khà khà…” Lạc Nam cười lớn:
“Thê tử thì đương nhiên là nhớ, nhưng tri kỷ như Trương tiểu thư cũng khiến người khác không thể nào quên…”
“Phi.” Không ít thanh âm xì khinh thường vang lên, hiển nhiên ở bên cạnh Trương Nhã Trâm còn có các thê tử của hắn.
“Các lão bà ổn cả chứ? Trương tiểu thư có nghiêm khắc tập huấn hay không đấy?” Lạc Nam tươi cười hỏi.
“Trương tiểu thư rất tốt, ngươi đừng nghĩ xấu cho nàng.” Thanh âm của Hi Vũ hừ một tiếng:
“Dưới sự hỗ trợ của nàng, chiến lực chúng ta tiến bộ mà kiến thức cũng được mở mang.”
“Vậy mọi người đang ở đâu?” Lạc Nam nói:
“Ta mang theo tỷ muội của các nàng đến tập hợp.”
Hắn cũng định giao chúng nữ vừa đột phá Đạo Cảnh cho Trương Nhã Trâm, dù sao thì hắn còn nằm vùng ở Độ Đạo Môn, không thể luôn luôn bồi tiếp ở bên cạnh các nàng được.
“Ồ, mọi người đều đột phá Đạo Cảnh hết rồi sao?” Thanh âm mềm mại của Yên Nhược Tuyết.
“Đúng vậy a bà cả, ta còn mang các nàng ấy ở Đạo Địa đi dạo một vòng.” Lạc Nam khoe khoang nói.
“Hừ, thế còn chúng ta thì sao?” Giọng điệu của Diễm Nguyệt Kỳ ghen tuông.
“Thì phu quân đang muốn tìm các nàng đây.” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Bọn ta đang ở bên trong một bí cảnh trực thuộc Trân Bảo Lâu tại Đạo Hải.” Trương Nhã Trâm ung dung nói:
“Phần lớn thê tử của ngươi vẫn đang bên trong bí cảnh thí luyện, chỉ có số ít người chiến lực vượt trội mới hoàn thành sớm hơn mà thôi, hiện tại công tử có đến cũng phải mất rất lâu mới thấy được các nàng.”
“Thì ra là vậy.” Lạc Nam bừng tỉnh, đi thẳng vào vấn đề:
“Nhưng ta muốn gửi các thê tử của mình đến chỗ Trương tiểu thư rèn luyện.”
“Việc này đơn giản, công tử mang theo các nàng đến Trân Bảo Lâu… liền có thể thông qua Truyền Tống Trận đến chỗ của ta.” Trương Nhã Trâm ôn tồn đáp.
“Đa tạ…” Lạc Nam cảm kích nói:
“Hy vọng sớm ngày gặp lại các nàng.”
Tắt đi Truyền Âm Ngọc, hắn ra lệnh Bá Vũ Điện hướng vị trí Trân Bảo Lâu lao đi.