Phần 8
Lạc Nam không có nhiều chuyện để nói với họa Thuỷ, sau khi nhận ra không dễ dàng chế phục nữ nhân này, hắn cũng để nàng trở về Tam Đạo Môn.
Bản thân hắn thì một đường hướng về Độ Đạo Môn.
Tiếc là họa Thuỷ làm tốn không ít thời gian của hắn, dẫn đến không thể nào chặn đường khống chế Nguyệt Lượng.
Tuy nhiên Nguyệt Lượng là Thiếu Thần Tử của Song Thần Môn, tu vi Thiên Đạo Cảnh… nói không chừng chiến lực cũng rất mạnh, áp đảo được đối phương hay không cũng khó mà nói.
Bất quá không thể không nói, lần trước thu phục con hàng Nguyệt Tường quả thật có chỗ để dùng đến, nếu Nguyệt Tường không truyền tin, lần này hắn cũng không biết Tam Đạo Môn và Song Thần Môn có ý đồ như vậy.
Sau hai trận chiến liên tục với Hải Đao Bang Chủ và họa Thuỷ, Lạc Nam có thể kết luận thực lực hiện tại của mình còn chưa thể triệt để nghiền ép Thiên Đạo Cảnh.
Gặp phải Thiên Đạo Cảnh hơi yếu như Hải Đao Bang Chủ có thể đánh bại nhưng không thể ngăn hắn đào tẩu, gặp phải Thiên Đạo Cảnh cường đại như họa Thuỷ thì đánh khó phân thắng bại.
Đặc biệt là tu vi của họa Thuỷ chỉ là Thiên Đạo Cảnh Trung Kỳ mà thôi.
Nếu nàng là Thiên Đạo Cảnh Hậu Kỳ hay thậm chí là Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn, vậy thì kẻ phải bỏ chạy sẽ là Lạc Nam.
Nghĩ đến đây hắn cũng vuốt cằm suy tư, bên trong Tranh Đoạt Thiên Cảnh chắc chắn không thiếu nhân vật Thiên Đạo Cảnh tham dự, bản thể của mình còn chưa chắc giành chiến thắng, vậy chỉ với thân phận Tiểu Ma làm sao có thể đàn áp quần hùng? Thậm chí sợ rằng khả năng tự vệ cũng không có a.
“Không được, ta phải cố gắng đột phá cả Đạo Tu và Thể Tu đến Đại Đạo Cảnh trước khi Tranh Đoạt Thiên Cảnh xảy ra.” Lạc Nam âm thầm quyết định.
Tuy rằng có Hương Trà sư tỷ trấn định càn khôn, nhưng mình thân là sư đệ của nàng… cũng không thể quá mức lép vế được.
Đạo Thụ hùng vĩ đã hiện ra trước mắt, Lạc Nam cách Độ Đạo Môn đã rất gần, đang định khôi phục thân phận Tiểu Ma.
Bất quá lúc này, hắn bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Bởi vì lại có một mảng hình ảnh truyền vào trong đầu hắn.
Đó là tại Vô Lượng Sơn, Hoàng Ngọc Động.
Lần trước tiến vào Hoàng Ngọc Động nhặt Rương Đặc Biệt bên dưới đáy đàm phát hiện một nơi thần bí, để đảm bảo an toàn… hắn đã lưu lại một con Xích Nha Hắc Ám ẩn nấp ở phụ cận lẳng lặng quan sát.
Đó là một nhân vật khoác áo choàng trắng từ đầu đến chân, phong cách ăn mặc không khác Bạch Y Nhân bao nhiêu đang lặng lẽ đặt tay lên cửa động.
Mà ngay khi Xích Nha Hắc Ám của Lạc Nam lặng lẽ tiếp cận định tiến vào bên trong quan sát.
“Hự…”
Sắc mặt Lạc Nam bỗng nhiên biến sắc, cổ họng đau điếng, linh hồn tê dại.
Bởi vì có một bàn tay đeo găng tay màu trắng đã lặng lẽ bóp lấy cổ của Xích Nha Hắc Ám tự khi nào.
Lạc Nam lập tức thu hồi Hồn Lực, cảnh tượng sau đó liền biến mất.
“Lại một nhân vật đáng sợ?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày.
Phải biết rằng Xích Nha Hắc Ám của hắn có một tia quy tắc trạng thái thống trị dung hợp bên trong, vậy mà vẫn bị đối phương phát hiện?
Như vậy người mặc áo choàng trắng kia chắc chắn phải là Thần Đạo Cảnh.
Bởi lẽ ngay cả họa Thuỷ nhập đạo siêu thoát thiên địa tu vi Thiên Đạo cũng không thể phát hiện tung tích của hắn khi có Bá Đạo Quy Tắc che đậy.
“Lần đó bên ngoài cửa động chỉ có Thiên Đạo Quy Tắc phong bế mà thôi, nhưng chủ nhân của động phủ lại là Thần Đạo à?” Lạc Nam có chút trầm ngâm:
“Liệu người này có liên quan gì đến bí mật dưới đáy đàm?”
Nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể lắc đầu, chuyện này tạm thời còn quá xa vời năng lực của mình, hơn nữa cũng không liên quan, tránh chủ động tò mò tìm hiểu.
Dù sao thì việc lẻn vào động phủ của người ta mà chưa được phép đã là hành vi thất lễ.
Chỉ hy vọng vị Thần Đạo Cảnh kia sẽ không truy cứu, dù sao thì ngoại trừ Rương Đặc Biệt do Hệ Thống cung cấp, mình cũng không lấy bất cứ thứ gì bên trong động.
Không bận tâm đến nữa, Lạc Nam tìm một nơi hoang vắng hoán đổi sang túi da Tiểu Ma, tiến vào Độ Đạo Môn.
Vô Lượng Sơn – Hoàng Ngọc Động.
Bình thản nhìn Xích Nha Hắc Ám tiêu tán trước mặt mình, người khoác áo choàng trắng không có chút dao động cảm xúc nào đáng nói.
Mặc dù vừa rồi thông qua Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, y đã trực tiếp nhìn xuyên thời không và chứng kiến sự tồn tại của Lạc Nam.
Bất quá dường như không quá để ý…
Chỉ bước đến bên ngoài Hoàng Ngọc Động, thần thức cuồn cuộn quét vào bên trong kiểm tra.
Chứng kiến mọi thứ vẫn nguyên vẹn không có gì thay đổi, thân ảnh áo trắng lẩm bẩm:
“Năm đó ta thương nặng trong người, chỉ có thể sơ sài bố trí…”
Nói đến đây, Thần Đạo Quy Tắc từ đôi tay mãnh liệt tiến ra, trực tiếp hình thành tầng tầng lớp lớp phong ấn bao trùm Hoàng Ngọc Động.
Chưa dừng lại ở đó.
Áo choàng trắng tung bay, thân ảnh đứng giữa Vô Lượng Sơn hùng vĩ, ngón tay nhẹ điểm xuống.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Vô Lượng Sơn rung lắc kịch liệt, sau đó bị nhấn chìm vào vô tận hư không.
Trong nháy mắt, dãy núi Vô Lượng mênh mông đã hóa thành một vùng đất trống rỗng hoang vắng.
Mà như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, thân ảnh áo choàng lại từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra bốn pho tượng đá ném xuống.
Như tứ trụ định càn khôn, phân biệt ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc xung quanh khu vực Vô Lượng Sơn rơi xuống.
Bốn pho tượng khổng lồ này như được hoang thạch đúc thần, vô kiên bất phá lại cực kỳ sống động có thần như những sinh mệnh thật thụ.
Nếu như có người ở đây chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn nội tâm sẽ run rẩy.
Bởi vì đây chính là bốn pho tượng yêu tộc cường hoành, dù là tại Đạo Giới cũng vô cùng hiếm hoi, gần như đã tuyệt tích.
Cổ Thánh Kỳ Lân.
Địa Ngục Ngũ Đầu Khuyển.
Bất Diệt Điểu.
Thần Long.
Làm xong tất cả, thân ảnh khẽ gật đầu: “Như vậy tạm đủ… hy vọng có thể vĩnh viễn ngủ say…”
Thoại âm như gió nhẹ mây trôi, thân ảnh trong áo choàng trắng đã như khói bụi biến mất.
Mà ngay khi thân ảnh này vừa tan, từ các vùng không gian khác nhau thuộc Đạo Địa, lại không ít người mở mắt.
Tất cả bọn hắn đều là đại năng chân chính, hay nói đúng hơn là Thần Đạo Cảnh, Đạo Chủ của các Đạo Thống và thế lực.
“Đây là Tứ Thần Trấn Thiên Trận, một trong các trận pháp cao cấp bậc nhất tại Thần Đạo Cấp.”
Chư vị Đạo Chủ hít sâu một hơi, ngưng giọng lẩm bẩm:
“Phải dùng đến Tứ Thần Trấn Thiên Trận phong tỏa, rốt cuộc Vô Lượng Sơn đã che giấu thứ gì?”
Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng các vị Đạo Chủ dù cao cao tại thượng, thực lực vô biên cũng không dám chủ quan.
Bởi vì bọn hắn đều cảm ứng được, nhân vật ra tay bày trận kia…
Không dễ chọc!