Phần 92
Đạo Quốc rộng lớn vô biên, ở nơi này tất cả thế lực đều là Thiên Quốc, Thần Quốc… không có chỗ cho các quốc gia chỉ là Đại Quốc trở xuống tồn tại, bởi vì tất cả Đại Đạo Quốc Gia đều sẽ bị các Thiên Quốc, Thần Quốc thu phục.
Mỗi một phương Thần Quốc đều có diện tích lãnh thổ không thua gì Trung Châu, đủ thấy sự khủng bố của toàn bộ Đạo Quốc là như thế nào…
Loạn Đạo Thần Quốc lại càng là đệ nhất Thần Quốc, là nơi sắp tổ chức Long Phượng Võ Hội… cho nên nghiễm nhiên trở thành địa phương được vạn chúng chú mục, thu hút vô số thiên tài, kiều nữ và cường giả hội tụ mà về.
Hiện tại Khương Lê đã xuất ra Thiên Đạo Bảo phi hành có hình dạng chiếc lồng đèn của nàng, mang theo Lạc Nam và Chân Mật tìm đến Loạn Đạo Thần Quốc.
“Lần trước Võ Lân bị giết, Thần Đạo Cảnh của Chân Võ Thần Cung cảm thấy thế nào?”
Lạc Nam nhấp một ngụm nước trà, hướng Chân Mật hỏi thăm.
Võ Lân chết trong Thiên Cảnh dưới tay của U Lẫm, mà U Lẫm hiện tại đang là thuộc hạ của Lạc Nam nên hắn vẫn khá quan tâm vấn đề này.
Nếu như U Minh Sơn Trang của U Lẫm bị Chân Võ Thần Cung giận dữ tiêu diệt, vậy cũng xem là một loại tổn thất.
“Ai nói với ngươi là Võ Lân đã chết?” Chân Mật lại dùng ánh mắt buồn cười nhìn hắn.
“Cái gì?” Lạc Nam giật mình:
“Ta tận mắt thấy U Lẫm đã làm thịt Võ Lân.”
“Khanh khách.” Chân Mật bật cười hài hước: “Làm ơn đi, Võ Lân dù sao cũng là nhi tử của Thần Đạo Cảnh, ngươi nghĩ hắn dễ dàng chết như vậy à?”
“Chỉ dựa vào một luồng tàn hồn của Võ Lân còn lưu lại ở Chân Võ Thần Cung, phụ thân hắn đã điều động Thần Đạo Quy Tắc đem hắn phục sinh, chỉ là đang bận tu luyện lại để khôi phục trạng thái toàn thịnh mà thôi.”
“Hít…” Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí, thủ đoạn của Thần Đạo Cảnh quả thật là vượt ngoài tưởng tượng, hồi sinh người có tu vi thấp hơn dễ dàng như ăn cơm uống nước.
“Cái chết của Võ Lân trong Thiên Cảnh chỉ là một bài học dành cho hắn mà thôi, Chân Võ Thần Cung còn chưa vì chuyện nhỏ như thế mà trút giận lên đầu U Minh Sơn Trang.” Chân Mật nói thêm:
“Thù hận của Võ Lân, tương lai phải do hắn tự mình báo… cao tầng sẽ không xen vào.”
Lạc Nam tặc lưỡi, không hổ danh là một trong tứ đại thế lực hàng đầu Đạo Địa, Chân Võ Thần Cung cũng có cách giáo dục hậu bối vô cùng bất phàm.
“Nhưng sau những gì Võ Lân tính kế với nàng, chẳng lẽ dễ dàng bỏ qua như thế?” Hắn nhíu mày hỏi, việc Võ Lân định đưa Chân Mật vào bẫy khiến nàng lâm vào nguy hiểm cũng không phải việc nhỏ.
“Phụ thân của hắn đã bồi thường hợp lý.” Chân Mật không vui hừ một tiếng:
“Mặc dù ta cũng không muốn bỏ qua, nhưng hắn có một trong ba vị Thần Đạo Cảnh của Chân Võ Thần Cung chống lưng…”
Lạc Nam xem như hiểu, con ông cháu cha vẫn là khác biệt, làm sai vẫn có người cao hơn chống đỡ.
Đúng lúc này, thông qua cửa sổ của lồng đèn, hắn và hai nữ vô tình chứng kiến quang cảnh…
Một thiếu nữ trong tà váy đỏ chót với ngũ quan tuyệt mỹ cưỡi trên lưng Thần Thú – Hồng Loan bay lượn trên không trung, phía sau lưng nàng lại là không ít thanh niên nam tử truy phủng đuổi theo, trong ánh mắt của từng người đều nồng đậm vẻ cuồng nhiệt, mê luyến.
“Thì ra là nàng…” Lạc Nam gật gù.
Thiếu nữ vừa lướt qua này chính là Thiên Hoàng Công Chúa của Thiên Hoàng Thần Quốc, không nghĩ đến nàng lại được nhiều người khác phái sùng bái như vậy, cam nguyện theo đuôi.
Mà nhìn phương hướng di chuyển của nàng, rõ ràng cũng là nhắm đến Loạn Đạo Thần Quốc.
Lạc Nam chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục thưởng thức trà thơm trên bàn.
Khương Lê thấy vậy mỉm cười trêu chọc: “Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy nhưng dường như không thể khiến Bá Chủ của chúng ta động lòng?”
“Đúng thế…” Chân Mật gật đầu tán thành:
“Mỹ sắc của Thiên Hoàng Công Chúa khiến nữ nhân như ta cũng phải thán phục, vậy mà ngươi lại thờ ơ như vậy?”
“Haha.” Lạc Nam bật cười, nhếch miệng nói:
“Mỹ nhân thiên hạ đều tầm thường trong mắt ta, duy chỉ có thê tử của mình mới làm ta hứng thú.”
“Khoan đã, câu này hình như sai sai.” Chân Mật cùng Khương Lê hai mặt nhìn nhau.
Hình như có một vị kiêu hùng từng nói ngược lại, duy chỉ có thê tử của kẻ thù mới làm hắn hứng thú thì phải?
“Không, đối với ta thì câu vừa rồi chính là chân lý.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Hơn nữa nếu ta dễ dàng bị mê muội bởi nữ sắc, vậy ở trước mặt đang có hai vị tuyệt đại giai nhân, cần gì ngó đến Thiên Hoàng Công Chúa?”
“Phi.” Hai nàng cùng lúc gắt giọng, gò má hơi ửng đỏ.
Nói đến Thiên Hoàng Công Chúa, Lạc Nam vẫn có thể liên lạc với nàng thông qua thân phận Tiểu Ma, tuy nhiên hiện tại hắn không muốn…
Có Chân Mật và Khương Lê hỗ trợ, hắn vẫn có thể đến Loạn Đạo Thần Quốc mà không cần đến Thiên Hoàng Công Chúa hỗ trợ.
Dù sao thì Phá Đạo Hội và Đạo Quốc chính là địch nhân, Lạc Nam không muốn thiếu địch nhân của mình ân tình.
Lúc này bỗng nhiên cả Chân Mật và Khương Lê đều nhận được tín hiệu từ Truyền Âm Ngọc.
Thì ra là các vị Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện đã đến Đạo Quốc, muốn cùng các nàng tập hợp.
Lạc Nam nghe trộm, biết được đại diện của Đạo Hành Điện là hai huynh đệ Tống Định và Tống Hằng, còn đại diện của Chân Võ Thần Cung cũng là huynh đệ Võ Lân cùng Võ Long.
“Tính thế nào đây?”
Đợi hai nữ cắt đứt truyền âm, hắn lên tiếng: “Đã đến Đạo Quốc, hai nàng cũng nên tập hợp với người cùng thế lực mới phải chứ hả?”
“Đúng là như vậy…” Khương Lê gật đầu, thân là Thiếu Thần Nữ của Đạo Hành Điện, đã đến Đạo Quốc nếu nàng còn không tập hợp với người của Đạo Hành Điện sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.
“Ngươi theo ta đi, tập hợp với đám người Chân Võ Thần Cung.” Chân Mật nói.
“Không thành vấn đề, ta hiện tại chỉ là phận tôi tớ, hai vị tiểu thư sắp xếp sao thì nghe theo như vậy.” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Vậy ngươi phải hầu hạ bổn tiểu thư cho tốt.” Chân Mật cười đến run rẩy cả người.
Bất quá lúc này, đến lượt Truyền Âm Ngọc của Lạc Nam lại có cảm ứng, hắn vội vàng lấy ra tiếp nhận.
“Ta đã đến Đạo Quốc, ngươi đến chưa?” Bên trong truyền ra giọng điệu quyến rũ của họa Thuỷ:
“Nếu ngươi muốn vào Đạo Quốc một cách danh chính ngôn thuận, vậy có thể trở thành tùy tùng của ta a.”
“Hừ, con hồ ly tinh… dùng giọng điệu lẳng lơ như vậy để mê hoặc nam nhân à?” Chân Mật cùng Khương Lê lên tiếng xem thường.
“Ngươi đang ở đâu? Tại sao có giọng nói của hai con ả đó?” Thanh âm của họa Thuỷ đã trở nên bất mãn.
“Đừng xung đột, nên nhớ các nàng đều là thành viên của Phá Đạo Hội.” Lạc Nam ho khan một tiếng, lên tiếng hòa giải:
“Nếu đã đến thì ta chúc các nàng đạt thành tích tốt trong Long Phượng Võ Hội, bản thân ta có mục tiêu khác, sẽ không tham gia.”
Cái hắn nhắm đến là Vô Minh Mộ Địa, còn Long Phượng Võ Hội không hề có hứng thú.
Huống hồ hắn cũng không đủ tư cách tham gia Long Phượng Võ Hội khi không được mời…
“Lão nương lặn lội đến Đạo Quốc, kết quả ngươi đi cùng hai con hồ ly tinh.” Họa Thuỷ trực tiếp đem Truyền Âm Ngọc cắt đứt:
“Có việc cần đừng liên hệ ta.”
“Ây da, sao ta nghe ra mùi vị dấm chua thế?” Khương Lê hài hước nhìn Lạc Nam.
“Đúng vậy a, vị Bá Chủ của chúng ta không hổ danh là đào hoa đa tình, vậy mà có thể khiến đệ nhất mỹ nhân đứng thứ hai Đạo Điện Tiên Bảng yêu thương nhung nhớ?” Chân Mật liếc xéo hắn.
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, từ lần trước ở Bá Vũ Điện dùng roi đánh họa Thuỷ thì quan hệ của hắn và nàng trở nên khá vi diệu, cũng không biết phải miêu tả như thế nào.
“Kẻ này là ai?”
Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung, Võ Long nhíu mày nhìn Lạc Nam đứng phía sau Chân Mật.
Hiển nhiên sau khi tạm thời chia tay Khương Lê, Lạc Nam đã theo Chân Mật về nơi tập trung của Chân Võ Thần Cung.
Nơi này là một khách điếm ở phụ cận Loạn Đạo Thần Quốc…
“Hắn là thuộc hạ mà ta thu nhận.” Chân Mật thoải mái nói:
“Tên của hắn là Chân Lạc, sau này sẽ đảm nhiệm một số việc thay ta.”
“Chân Mật sư muội, Chân Võ Thần Cung chúng ta có vô số người, tại sao phải thu một người ngoài làm nô tài?” Võ Lân cau mày.
“Đó là việc của ta, ngươi lấy tư cách gì hỏi?” Chân Mật lạnh lùng đáp.
Võ Lân co rụt cổ lại, từ lần trước tính kế Chân Mật thất bại, hắn không dám trêu vào nàng.
“Tham kiến hai vị Thiếu Thần Tử.” Lạc Nam mỉm cười chào hỏi.
“Một tiểu tử Đại Đạo Cảnh mà thôi, thật không hiểu vì sao nàng lại nhìn trúng hắn.” Võ Lân cùng Võ Long âm thầm bất mãn.
Bọn hắn đang nghĩ cách loại bỏ Lạc Nam, Chân Mật là tình nhân trong mộng của hai người, sẽ không có bất kỳ nam nhân nào được phép tiếp cận nàng… dù đó có là nô tài cũng vậy.
Lạc Nam cũng mặc kệ hai con hàng này nghĩ gì, sau khi nhận một phòng ở khách điếm… hắn liền triệu hoán Tiểu Tinh, thi triển Thời Không Môn tạm thời rời đi.
Tại một nơi hoang vắng ở vùng phụ cận Tứ Đạo Cổ Lâm, Lạc Nam tiến vào Phá Đạo Lệnh…
Hắn lấy ra Thạch Dịch Mộc ngồi xuống luyện hóa, muốn gia tăng tu vi để còn có thêm tự tin xâm nhập Vô Minh Mộ Địa.
Toàn bộ Thạch Dịch Mộc như thác lũ cuồn cuộn tiến vào bên trong Bá Đỉnh, trở thành nguồn thuộc tính khổng lồ.
Khí tức của hắn bắt đầu gia tăng…
Đại Đạo Hậu Kỳ… tiệm cận Đại Đạo Viên Mãn… sánh ngang với đẳng cấp của Thể Tu, chỉ còn cách Viên Mãn một bước ngắn…
Rời khỏi Phá Đạo Lệnh, đưa mắt nhìn lên bầu trời thở phào nhẹ nhõm…
Mây đen không xuất hiện, chứng tỏ Giới Linh đã bỏ qua cho hắn lần này, không giáng kiếp xuống.
Bất quá điều này không khiến hắn quá vui mừng, ngược lại càng thêm thận trọng.
Bởi vì hắn cảm giác có vẽ Giới Linh đang dồn nén và tích luỹ, chờ ngày hắn tiến vào Thiên Đạo Cảnh sẽ chơi luôn một thể…
Đang định trở về khách điếm, lại phát hiện có một thân ảnh từ sâu bên trong Tứ Đạo Cổ Lâm tiến ra…
Tốc độ của thân ảnh này cực nhanh, chỉ một hơi thở đã thuấn di vạn dặm, thoát khỏi sự vây đuổi của vô số sợi dây leo đầy gai nhọn cuốn chặt, ung dung nhẹ nhõm hạ xuống bên ngoài ở cách hắn không xa.
Đó là một nữ tử thân mặc áo vải rộng thùng thình với hai màu trắng đỏ đan xen, bên ngoài màu trắng, bên trong màu đỏ…
Dáng người thanh thoát, chân dài miên mang, đội mũ rộng vành với màn che bằng lụa phủ xuống che đậy dung mạo.
Mặc dù không thể thấy mặt… nhưng có một cổ khí chất vô song độc nhất vô nhị đập thẳng vào mặt Lạc Nam khiến hắn rùng mình.
Hắn thân là Bá Chủ, thiên phú và chiến lực nghịch thiên, người có thể vô hình tạo một luồng sức ép khiến hắn phải thận trọng như thế này không có nhiều.
Chưa kể từ khí tức, đối phương chỉ là Thiên Đạo Cảnh.
Trong lúc Lạc Nam đánh giá nữ tử, nàng cũng quay đầu về phía hắn…
Lạc Nam hình xăm phủ kín mặt, nữ tử đội nón màn che… nhưng ánh mắt của cả hai như đang khóa chặt lấy nhau không rời.
Bọn hắn dường như đã cảm ứng được đối phương là một tồn tại khó chơi.
Đạt đến cấp độ của bọn hắn, giác quan là một thứ vô cùng quan trọng… có thể loáng thoáng ngửi thấy hơi thở của nhân vật yêu nghiệt không kém gì mình.
RỐNG!
Bất chợt, có tiếng thú gầm hung tợn vang lên.
Mặt đất nứt ra, một con cá sấu từ bên dưới thổ độn lao vọt lên, cơ thể dài đến hàng trăm mét, lớp da trên người như một bộ giáp sắt đen kịch kiên bố bao trùm, miệng rộng như hố đen sâu thẳm và vô số chiếc răng nhọn như lưỡi đao…
“Đây là Long Ngạc…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
Hắn có kiến thức bất phàm về các loại yêu tộc lai với huyết mạch long tộc.
Con Long Ngạc này là chủng loài lai giữa Ngạc Ngư và Địa Long, có thể độn thổ trong lòng đất, chiến lực sánh ngang Thần Thú.
Quan trọng hơn là tu vi của nó cũng cao đến dọa người, Yêu Thiên Đạo Hậu Kỳ.
Mà lúc này dường như nữ tử thần bí kia đứng ở địa bàn của nó, há ra cái miệng gầm lên như Long Ngâm, hung hăng lao đến gặm lấy nàng như nuốt chửng một con kiến hôi.
Trong ánh mắt chăm chú của Lạc Nam, nữ tử vẫn đứng im tại chỗ không có bất cứ hành động nào, thậm chí ngay cả chân mày cũng không động đậy.
Nhưng lấy nàng làm trung tâm, vô số luồng Kiếm Đạo Quy Tắc vô hình bỗng nhiên bạo phát.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Nữ tử thậm chí không cần rút kiếm, cũng không thấy sự hiện hữu của kiếm… nhưng những luồng Kiếm Đạo Quy Tắc lại bá đạo không cách nào hình dung, trảm diệt tứ phía, nghiền nát không gian, phá toái tất cả.
PHỐC…
Long Ngạc dù có Long Giáp bao quanh vẫn như một khối thịt lớn bị chia năm xẻ bảy, máu me đầm đìa, xương cốt cũng không còn nguyên vẹn…
Từng khối từng khối thịt khổng lồ rơi xuống xung quanh nữ tử…
Đường đường yêu thú có huyết mạch Địa Long tu vi Yêu Thiên Đạo Hậu Kỳ lại chết thê thảm đến như vậy.
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, Kiếm Đạo Quy Tắc của nữ nhân này quá mức khủng bố.
Quy Tắc hóa Kiếm, trảm thiên diệt địa.
NGAO!
Lại có tiếng gầm phẫn nộ vang lên, mặt đất băng liệt, một con Long Ngạc khác dường như là bạn tình của con Long Ngạc vừa rồi điên cuồng lao ra.
Bất quá mục tiêu của nó lúc này không phải là nữ tử kia nữa, mà là nhắm thẳng đến Lạc Nam.
Dường như nó biết mình không phải đối thủ của nữ tử nên giận chó đánh mèo, giương nanh múa vuốt muốn đem Lạc Nam giằng xé thành cặn bã.
“Hừ!”
Lạc Nam uy nghiêm liếc mắt.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Yêu Đạo và Thiên Đạo cùng lúc mở ra, Long Thần Biến toàn diện kích hoạt, Bá Thế rít gào.
Yêu Đạo, Thiên Đạo kết hợp Long Thần Biến cùng Bá Thế uy nghiêm cuồn cuộn trực tiếp khiến Long Ngạc run lên lẩy bẩy, tất cả hung tính toàn bộ biến mất, ngược lại ngoan ngoãn run cầm cậm nằm ở trước mặt Lạc Nam.
Dòng máu yêu tộc, dòng máu Long Tộc trong cơ thể nó lúc này không dâng lên nổi ý niệm phản kháng.
Lạc Nam cũng không giết nó, chỉ bình thản lên tiếng: “Trở về!”
Long Ngạc được đại xá, hèn mọn như con giun vội vàng chui xuống đất trốn mất dạng.
Hai vạt áo choàng tung bay, Lạc Nam và nữ tử vẫn lẳng lặng xem lấy nhau.
Một người không cần động thủ đã tiêu diệt hung thú, một người không cần động thủ vẫn khiến hung thú ngoan ngoãn khuất phục…
Khoảnh khắc này, vận mệnh của hai con người, của toàn bộ Đạo Quốc bắt đầu xoay chuyển…