Phần 11
Rồi tôi làm ra vẻ sành sỏi bảo Tám : để anh tha thuốc lên cho nó mau hết nghe. Tám gật đầu lia lịa. Tôi thè lưỡi ra vét vòng quanh cái núm, tới ngay chỗ bị xước tôi ém cái lưỡi lâu lâu hơn. Tám có vẻ chịu, mắt càng lim dim tợn, tôi lấy lưỡi gẩy gẩy cho cái núm vón hòn và a thần phù tôi ngậm luôn mà chuốt nhè nhẹ.
Người Tám cong vểnh lên, giúi cái vú đầy nghẹt vô họng tôi rồi chị nàng ê a như con nít : ui, ui, dịu dàng quá. Thấy Tám không có vẻ đau, tôi mút và chuốt nhanh hơn, cái núm vú phều phào vô ra nơi miệng.
Chẳng mấy chốc, cả hai núm vú rắn như cục sỏi, tôi vẫn mút, chuốt nhẹ nhàng. Tám lết bết thân mình như con giun, uốn éo như con rắn nghe điệu kèn của tay phù thủy. Tôi bỗng nảy ý ga lăng hỏi Tám : anh bú mút vú em vậy có đau hôn. Tám cho biết không đau mà còn sướng nữa. Tôi hứng chí bóp chặt hai bầu vú để mút cho đã.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra tự hồi nào tôi ra âu yếm xưng anh, gọi em với Tám. Thì ra khi con người ta mải mê ngậm cái gì mềm mềm trong miệng là con người ta dễ bị mà mắt quên tiệt mọi sự. Tám đã lâu không nghe tôi gọi là em mà chỉ ông ông bà bà, giờ nghe tôi nưng niu hai cái vú mà thốt ra lời chan chứa thì cảm động hai mắt long lanh.
Tôi cứ ôm khư khư hai vú trong khi đưa môi hun hết má đến miệng, đến cằm, đến môi, đến trán Tám. Tới khi tôi hun dưới cần cổ thì Tám thun người lại kêu nhột, tôi làm trây hun luôn vào dưới nách, lên cái ức đầy, và lấy miệng gặm vô mớ lông nách thì Tám kêu : ui, em hổng chịu đâu. Tám có cách nũng nịu thiệt dê kêu.
Tôi cũng hòa nhập với cái điệu ngúng nguẩy của Tám nên tôi gạ : cho anh hun cái lồn nữa nghe. Tám co rẹt hai đùi lại ngăn : đừng anh, hồi hôm tới giờ em lu bu chưa rửa, hôi òm. Tôi ngấm ngẳng không nghe, nên lấy giò đằn cho Tám nằm yên rồi tôi lấy tay giữ cho Tám không vùng lên được, để tuột dần xuống.
Tám la bải hải : em nói đừng mà, làm em giận. Anh muốn thì để em đi rửa ào cái đã. Tôi chẳng muốn phá vỡ niềm yêu đương của cả hai đang ồ ạt dâng lên, nên đỡ Tám dậy. Hai đứa lết bết dính xà nẹo nhau, tôi vừa ôm phía sau eo ếch Tám vừa nắm lai quần lột xuống. Tám ọc ạch đi như con heo, la chỏi lỏi : chèn ơi, ham gì mà ham dữ vậy cha nội. Đến đi rửa cũng hổng yên với cha.
Tôi nhấm nhẳng cười trừ. Tôi tuột đước Tám khi chưa vô tới buồng tắm. Nhìn cái mông tròn quay, tôi vỗ cái bép nói đùa : đít gì bự một mâm, hèn chi lồn dầy cui một nạm, đụ hoài hổng ngán. Tám hự hự nhưng có vẻ thích. Tám rung rung tấm thân, hai cái vú quậy đùng đùng phía trước. Tôi thò luôn hai tay bóp lấy chúng mà đeo xà ển sau lưng chị. Y như con sam cái đeo con sam đực trên lưng.
Bị tôi đeo cứng nơi lưng, hai vú bị bóp ồm ồm, cái miệng Tám nhèo nhẹo không để mọc da non : người gì đâu hở là bóp, là lột. Rồi chị la lên như bị ăn hiếp : giời đất có mắt không mà để thân tôi bị dày vò, bắt tình bắt tội thế này.
Tôi biết Tám thích bỏ bu mà còn làm bộ làm tịch, nên tôi không bóp nhẹ hai vú nữa mà xoe nắm chặt chúng trong hai tay mà vò, mà xát như xát gạo. Tôi có cảm tưởng da thịt Tám ở hai vú bị nghiền thành bột rơi lả tả như cám. Chị chàng càng nhõng nhẽo kêu nheo nhéo : ối, đau em, bóp nhè nhẹ thôi, đừng vắt như quả cam làm chúng nát bét ra, anh lấy gì mà bú. Tám nói mà phụng phịu cái mồm, tôi rất ưa cái lối làm nũng này nên càng trêu : cho chúng nát mẹ nó ra rồi tui đi kiếm cái khác, thiếu gì người cũng đang cần được tui bóp.
Tám õng ẹo làm duyên : eo, đúng là người chóng quên ơn. Đang thèm bỏ cha, người ta thấy tội cho rờ, cho bóp, lại nuôi bú đẫy thân, giờ chưa chi đã phản. Nói vậy, nhưng chị cũng bảo ban tôi : bỏ tay ra để em ngồi xuống rửa xong đã. Tôi cũng tạm ngưng bóp vú chị.
Tám ngồi co gối xuống, lấy cái vòi định xịt vào rửa, tôi hét lên : để đó cho anh. Chỗ đáng yêu đó phải để anh săn sóc mới được. Nói xong tôi giựt lấy sợi dây cao su nối liền cái vòi, điều chỉnh thử độ ấm lạnh nơi da mu bàn tay, rồi mới nói : nào quay ra cho anh xịt rửa.
Tám xê dịch khoản đít bè bè để sửa thế ngồi đối diện với tôi. Cả một vùng háng lông đen lởm chởm mở tòe loe ra như cái lá môn. Tôi đưa vòi tưới đẫm ướt khắp, lông bị thấm bóng nhẫy như những hạt lân tinh lóng lánh dễ thương. Tôi lại xịt thêm cho đẫm và không quên banh hai mu ra cho vòi nước xỉa xối vào trong khe.
Tôi vừa giữ vòi nước cho chĩa ngọn vào vùng lồn Tám, vừa dùng ngón cái mơn mơn như người ta kỳ cọ chất nhớt bám ở đó vậy. Ngón tay tôi chạm tới đâu thì Tám ngoáy ngoáy cái mông, xàng xàng cái lồn vì nhột. Hai giò Tám lắc lư đảo như mắc kinh phong, không đúng hơn là giống hai lá chèo đang khoắng xuống nước để đẩy thuyền đi.
Tôi thấy hai tay Tám ấp vào bụm lấy hai vú, tôi hỏi sao tôi rửa ở háng mà cô ấy lại bợ lấy ngực, chị nói nhão nhoẹt : tía non móc nhột thấy bà, làm sao em chịu nổi, phải bóp cái vú đằn cơn nứng xuống. Tôi bảo Tám : đàn bà ở dơ tổ, của quí nằm lọt bên trong mà đi tiểu xong chỉ quẹt sơ nên nước đái ám vào đó thấy ớn. Chả trách người ta ví cái mùi khăm khẳm như mắm. Và để khôi hài, tôi nhắc lại chuyện con cọp mới ngửi lồn đàn bà đã vội phóng mẹ vào rừng. Tám đang nhột ào ào mà cũng cười lăn chiêng tưởng ngả kềnh ra tại chỗ.
Tôi rửa một lúc thì tạm không còn chất nhớt vương ra nơi ngón tay, tôi hả hê bảo : xong rồi, giờ thì tạm gọi là sạch sẽ. Tám lăng xăng tìm miếng giẻ để thấm cho khô, song không có. Tôi bảo với Tám : vẽ chuyện, lau lách gì, cứ để rồi nó khô tức khắc. Vả lại có mặc quần gì đâu mà sợ ướt.