Phần 2
Tôi cũng xí xóa cho chị vì thiệt tình đang đụ lồn chị ngon ơ, biểu rút cặc ra có họa là điên hay mát nặng. Tôi không nói nữa mà giở hổng hai giò chị lên nắc đùng đùng. Một hồi lại đổi sang kẹp một giò chị như ôm cột đụ tiếp, rồi còn bê chị lên dọng ngược cặc như nhét quả cối vô nòng. Chị Tám ăn đủ món nên thích vô cùng. Tôi nắc mệt thì lại ngậm vú mà bú, nhờ cái chất sữa nên sức dẻo dai ra. Tôi đụ chị muốn rách mẹ nó tấm trải giường mà chị còn muốn đụ nữa.
Tôi phải thay phiên đụ rồi bú lồn, nhay hạt le và nút chụt chụt cho khí lồn long ra từng vũng chị mới đỡ càm ràm. Vậy mà phải đợi khi tôi bắn khí đầy lồn chị thì cơn nứng mới dịu. Tôi rút cặc ra rồi và trong hang lồn chị còn đơm đặc thứ nhớt trắng đục, hệt đứa nhỏ ham ăn bị nghẹn đầy họng.
Các cụ nhà ta đã mở miệng phán điều gì là trúng phóc. Như cái câu “ lấy kim chích thịt thì đau, lấy thịt chích thịt nhớ nhau suốt đời “ chẳng hạn. Từ ngày chị Tám được tôi cho thưởng thức ống tiêm bằng gân, xem ra chị săn sóc tôi đáo để.
Trước nhất chị bảo tôi từ nay khỏi phải trả tiền trọ hằng tháng nữa. Tôi bảo vậy chị lỗ chết, chị bảo lỗ thì chị lỗ nhiều từ phia rồi, vả lại đã có tay giám đốc bảo bọc sợ gì, tiền chả là thứ tiền chùa, thiếu đâu mà sợ.
Ngoài cái khoản trọ, chị lại còn nuôi ăn vỗ béo cho tôi nữa. Tôi áy náy hết sức song chị thì gạt ngang : người ta thương mới lo còn làm bộ. Quần áo, cơm nước gì chị lo tất, tôi đâm lười càng lười hơn.
Trước kia dù ưa hớt giỡn nhau cho vui thì cũng qua loa dơ măng thôi, chứ còn giữa chị và tôi vẫn có một đường ranh vô hình nào đó ngăn cản. Bây giờ thì xô bồ ráo nạo. Chị bạo tàng trời, lắm khi làm tôi cũng lo sốt vó. Chỉ sợ đang khi hai đứa bù khú rủi cha non tạt ngang bất tử nhìn thấy, cơn ghen chả lên, dù chị có mồm năm miệng mười đính chính là chị em thì mụ nội mấy tay đàn ông cũng hổng tin nổi.
Tôi đi làm về khuya, chị cứ một hai đợi. Lại còn nấu cháo đập hột gà la cót nữa mới làm tôi ngơ ngẩn. Tôi hỏi chị bảo thứ đó rất bổ, chả hiểu chị học ở đâu mà nói thẳng re : chớ hổng nghe người ta nói chơi gái xong mà làm một cái hột gà sô đa là tỉnh queo sao.
Tôi ngọng tịt. Chị hối tôi ăn mà ngồi lom lom dòm, còn khen cái miệng coi ngon quá. Tôi nhột nhạt bằng chết. Đang ăn, chị cũng chui lòn vô ngồi áp lưng vô ngực tôi. Tôi nói : người ta đang ăn mà bà ngồi chồm hổm vô thì tay chưn đâu mà đút vô miệng được.
Chị Tám giựt quách tô cháo rồi ển người đút từng muỗng như mẹ chăm cho con ăn. Tôi nuốt miếng nào thì lại liếm môi liếm mép miếng đó. Chị Tám phê bình : gớm, đang ăn mà cũng tưởng tượng bậy được, chịu cậu.
Tôi chưng hửng hổng rõ đầu đuôi, chị giảng giải cho “ câu làm như ngây thơ, chớ cái kiểu liếm láp đó ai mà không biết cậu đang nghĩ gì. Tôi đập vai chị la : bà mới là bậy, nghĩ vớ vẩn. Chị cười hệch hệch, rung tít cả hai vú.
Tôi đâm no ngang. Tôi ngưng không há miệng, chị Tám lại van nài : nói chơi mà cũng giận, đàn ông gì mà dễ hờn mát. Xong tôi lại nói khác : giận má tui chớ giận, có điều ăn cháo ngán quá, giờ muốn ngậm vú Tám cà.
Chị sướng thấy tổ còn vờ. Tôi chụp ngay vô vú chị, Tám la bải hải : để em đặt tô xuống đàng hoàng, hổng thôi đổ tùm lum hết ra đây. Miệng tôi nói ai biểu, tay đã lòn dưới áo chị rôi, tôi mân mê hai đầu vú chị tưng tưng. Tám phải lom khom bưng chặt cái tô lôi xển tôi ra bỏ vô chậu rửa.
Chờ khi chị đứng yên thì tôi bóp cật lực hai cái vú. Thì cũng hồi nào như hồi nào mà sao mỗi lần bóp vú chị Tám tôi lại dường như thấy khác. Hai bầu vú căng cứng, cái núm sưng tồ vồ, lớn cỡ hột nhãn hổng ít. Tôi vò mấy cái thì sữa chảy ra. Tôi nắm hai vạt áo giựt bung, tiếng nút bóp nghe lách cách.
Tôi ngấu nghiến lăn xả vào, vùi mặt vô mỗi cái vú, sữa nhoe nhoét bôi đầy lên da, lên mũi tôi. Đang khi thèm nghịch bằng điên mà cũng sợ. Tôi lùng bùng hỏi : đêm nay chả có hẹn tới hôn. Tám lắp bắp : tới gì nổi, giờ này con mẻ bắt chả bú lồn thì đi đâu được. Tôi thấy yên lòng.
Tôi đè Tám ngay ra ghế và nút chụt chụt cái vú căng căng. Tám phản xạ đưa tay xoa đầu tôi, âu yếm như mẹ cho con bú. Tôi nút và lôi cái hạt nhãn nhay trong miệng, Tám la ui ui. Tôi nhả ra, chỗ đầu vú có dấu đỏ đỏ, trầy, tôi hỏi : sao vậy ?
Tám từ tốn giải thích : thằng nhóc bú hỗn quá, làm em xước cỏ gà. Tôi tròn hoe mắt chẳng hiểu gì hết trơn, Tám phải nói thêm con nít hay gây cho người mẹ bị xước vú khi nó tham lam nút mạnh. Tôi hỏi chớ bộ đàn ông tụi tui hiền lắm sao, bú nút cũng tổ chảng sao hổng rên xước. Tám nói : chiện, ăn nói lãng xẹt, đàn ông bú vú đâu có như con nít, bú còn về, còn bóp, còn nựng, khi thấy người nữ nhăn mặt là ngưng ngay, rồi hun, rồi hít, rồi dùng mũi xoa lăn, mụ nào còn trách hay cự nự nổi nữa. Tôi cười hì hì.
Dạo này, chiện gì Tám cũng học lại với tôi hết. Từ chiện lớn tới chiện nhỏ, thậm chí hơi tí là kêu tôi, làm như tôi là bác sĩ hổng bằng. Cha giám đốc đụ chị trật chìa chị cũng méc : mồ cha hắn, đụ vợ hết xí quách mà mon tới cũng ráng thiếm xực. Em kẹp cho chả một phát, cha bắn tùm lum rồi kêu gãy sống lưng.
Tôi giỡn chơi : chớ bộ bà tha tui chắc. Đàn bà gì mà lồn bị đâm muốn ói cũng cố kẹp giò bẻ lọi ba sườn tui ra. Bà nắc kiểu đó mấy hơi mà tui hổng xí lắc léo. Chị Tám bịt miệng tui lại : mình đừng nói vậy, em đời nào hại mình. Có điều mình đụ em đã cũng phải cho em vặn mình chút chút chớ, lồn quíu lại chịu gì nổi.
Ả này đúng là mồm mép, khen tôi để tôi phụng sự bả no cành chớ tôi mà tài cán gì. Có hồi, Tám hỏi tôi : sao chỗ cửa mình em rát quá. Hồi hôm chả lên hổng nổi, đòi bú lồn em chách chách. Chả mằn mò gì mà lồn em đau nhoi nhói, giờ lại rát. Em sợ chả ăn mặn chưa súc miệng nên bú lồn làm bị nhiễm trùng nên xót thấy tổ.