Phần 6
Tôi giành cả phần của thằng nhóc. Chị la đông đổng : tham gì tham quá sức, làm hết cả sữa của bé. Tôi xí xóa bảo lo gì chỉ một loáng là đầy bầu lại. Chị lảm nhảm : đầy mụ nội tôi chớ đầy, có tí nào là miệng lại tớp tớp ngay chứ để đó cho nó chắc.
Tôi nhăn nhở cười, chắc là mặt tôi bặm trợn dữ nên chị tát yêu mà rủa : mặt dầy hơn mặt mo. Tôi thú vị ôm xốc lấy chị, hôn lung tung làm chị vung hai tay chống đỡ. Tôi vừa lăn xả vừa la : thiệt mà, thiệt mà, để tui ngậm một lúc, bà làm gì mà khua loạn lên vậy.
Tôi phải giở trò vũ phu mới chế ngự chị nổi. Tôi đằn ngửa chị ra, dán chặt chị xuống giường mà vùi mặt lăn, day, cắn, nút vào thịt da chị. Chừng đó chị mới chịu im, cười hăng hắc và buông xuôi cho tôi mò mẫm.
Đôi khi tôi cũng ớn. Tôi hình dung đang xà lơ với chị mà lỡ tay ông nội ghé vào nhìn thấy, chắc cơn ghen lão tẩn tôi một trận nên thân. Tôi hỏi lúc ấy thái độ chị ra sao. Chị còn tỉnh táo đâu để cân nhắc, nên nói liều : thì tui biểu tui yêu anh và đuổi lão chớ sao nữa.
Tôi lắc đầu càm ràm trong mồm : tui chịu thua bà nội. Bà ẩu tả hết chỗ chê. Bà làm như lão yếu xìu sao chớ. Chị gân cổ cãi : cái thứ trốn vợ đi mèo gì mà bảnh. Tui mà hù tới méc với vợ lão thì lão không năn nỉ tui không phải là người. Vả chăng lão có ngó ngàng gì tới tui đâu, thì kiêng khem lâu cũng phải chấm mút chút chút chớ.
Tôi điếc luôn. Đàn bà thường có trăm mưu ngàn kế để vặt râu mép bọn trai dại trên đời. Tôi chẳng biết liệu ngày nào tôi cũng lại là nạn nhân của chị nữa không đây. Nhưng mà hơi đâu lo ba cái chiện vớ vẩn. Sẵn có người dâng hiến thì mình cứ vui chơi, tới đâu hay đó.
Chị vừa qua thời ở cữ, chửa đẻ không sợ, có sẵn lò thì mình cứ đúc, thắc mắc làm chi. Dù về sau lỡ chị có mang bầu thì có lão đưa lưng ra dựa, đứa nhỏ có giống rặt tôi thì chị cũng dễ chữa cháy vì bà con chuyện giống nhau là sự thường.
Cho nên tôi quên ngay trở ngại tức thì, chỉ còn biết hùng hục lăn vào chiếm ngự chị. Chẳng mấy chốc chỉ còn nghe tiếng phì phò hổn hển.
Đi làm thì ham có tiền, nhưng làm OT hoài thì cũng xật xừ luôn. Bữa nay về tới nhà thì sáng bét sáng bơ, mệt bằng chết. Định bụng vô cạp cạp sơ vài cái cho chị thích như hai đứa đã thỏa thuận rồi lăn ngủ, ai dè vô thấy bà chằn nằm ngủ coi đã điếu luôn.
Bả cho nhóc bú no thì cứ xếch xi như rứa nằm ngáo, hai vạt áo để tuồng luông vú bày cả dề, sữa còn ún ún nhễu ra nữa. Cơn mệt ở tôi bay biến đâu mất, tôi thò lõ mắt ra dòm. Bà nội mập như con heo, hai vú như hai mâm xôi, cái núm thằng nhóc ngậm còn to đùng như viên sỏi. Mẹ, thấy muốn cắn đứt nhai đại cho rồi.
Tôi lỏn lẻn lại gần, bả nằm cái thế gì mà như giang tay mời tôi vậy. Hai giò bả mở lớn như cái com pa, chỗ háng đội lên như ụ đào đường, nếu còn thời chiến tranh, tôi đã nghĩ mấy cha du kích đang dấu quả mìn ở trỏng. Tôi nuốt nước miếng ực ực, kiểu này chắc hết ngủ nghê luôn.
Tôi nắm hai bàn chưn ra kéo bét ra, bả có hay biết gì đâu. Thậm chí, tôi lòn tay xuống đít, nâng hổng bà lên để kéo cái quần ra, bả vẫn ngáy khò khò. Tôi tuốt truồng bả như bóc cái bánh lá, bả cũng ngủ như chết.
Tôi đưa tay rà rà lên cái ụ đất, dò coi có mìn bẫy gì chăng mà bà cứ xuội lơ. Hổng hiểu bả có giả ngộ hôn, nhưng thấy cái lồn bả chè bè thì tôi hết còn phân vân làm gì. Tôi xà vô hít hít mấy cái, mùi mồ hôi lấn khai khai làm tôi tỉnh rụi.
Tôi thè lưỡi ra quết một cái chóc, bả hổng cựa quậy gì hết trơn. Tôi rà tới rà lui rồi ngậm cái chách và bú xào xào, hai giò bả mới loe ngoe nhột nhột. Tôi cắn cái bọp và nút dài hơi, bả xạng mẹ nó chưn ra cho tôi mần, thế này là nghĩa lý gì.
Tôi bú ọp ọp, lia cái lưỡi móc quết tứ tung, bả chợt xổ tiếng cười hắc hắc. Thì ra nãy giờ bả thức mà chọc ghẹo tôi chơi. Tôi nổi sung đè bét hai giò bả ra và cạp liên tục vào lồn. Bà thun người lại kẹp cứng đầu tôi lại, tôi rúc bú hồi nữa thì bả bung giò ra mà rên rỉ.
Tôi cạp, tôi cắn, tôi bú, tôi nút, cái lồn tầy huầy, đỏ lên hon hỏn, hai cái mu ướt nhẹp nước, tôi còn giận nên rủa : đi đái mà cũng hổng làm ơn rửa sơ cái bim một chút, để ngậm vô khai tổ mẹ.
Chị cười hề hề : thì tui có nói ông ngậm vô bú đâu mà than. Ai biết cha nội về bú liền mà cụ bị. Tôi nẹt luôn cái rộp : bữa nào mà hổng bú, giả để yên chắc bà ưng sao. Được người ta mò cho sướng còn bộ tịch.
Chị vuốt tôi liền : giỡn chơi một chút mà cũng xi nẹt. Thôi, để tui đi xối ào lon nước rồi ông bú nút tiếp. Tôi đẩy chị té ngửa ra, miệng la choi choi : rửa ráy gì nữa, ke vô họng hết rồi, còn rửa làm gì. Tôi phóng đè giữ hai chưn chị và gục mỏ vô cắn bú tiếp.
Tôi vớ đúng cái mu lồn thì cắn chặt lại mà nhay như ăn con đỉa, Cái mu trật trầy làm chị quíu cần câu luôn. Chị thở è è và nưng cái mông lên giúi giụi cho miệng tôi cắn nhay sâu vô. Hai giò chị đã, nên giơ lên cao đạp như đạp xe lội nước. Cái lồn xập xình bị tôi cắn nhàu nhò.
Chị quơ hai tay, quào quào vào không gian như muốn bắt chuồn chuồn. Tôi bú cắn thì chị rên : sao càng ngày cha càng làm tui chết lên chết xuống vậy cà. Nội có cắn bú lồn mà cha cũng đổi thay bày vẽ lạ lẫm. Làm như vậy thiếu điều tôi cắt lồn dưng cho cha chớ còn chịu sao nổi.
Tôi ừ è, nhưng nút cái nào cái nấy chị muốn tuột sên luôn. Tôi banh hai cái mép ra, nút như nút con sò, nghe rột rột như lôi ráo cái gì ở trong lồn rơi lọt ra ngoài hết. Tôi bú sột sột, chị giãy tê tê, tôi khóa luôn hai tay cho chị nằm chết trân ra đó. Tôi cắn rồi nhả, rồi dùng chót mũi ủi bãi và day nhẹp nhẹp tả tơi, cái lồn tầy huầy coi mà ớn.
Chị phun khí ra tì tì, nước phọt ra và nhễu đầy hai bên háng. Tôi phải rà cái lưỡi hớt tựa đứa học trò dùng giấy chậm làm khô mực vậy. Tôi liếm còn hun, cái lồn kêu chép chép từng lúc.
Tôi làm dữ, chị rên cục cục. Cứ cố lôi tôi lên để tha bớt cái lồn. Tôi thì kẹp hai giò chị vào hai bên mang tai thành cái nạng để miệng bú cái lồn không cục cựa được. Mãi rồi chị phải cất tiếng lạy van : ôi nứng quá, tha cho em đi. Anh bú lồn em ê càng quá, để em nằm thở chút đã.