Khi đã ngoài lục tuần, người ta hay gom góp, nhặt nhạnh cả những kỷ niệm vui buồn & những niềm trăn trở để có dịp là bươi ra ngắm nghía & nhận lại cơ hồ nhiều cảm xúc rất đa chiều, đa diện.
Tôi cũng vậy!
Câu chuyện tôi kể cho các bạn cũng trong trạng thái tâm lý như vậy.
… Bạn đang đọc truyện Hạnh phúc của tôi, niềm trăn trở của tôi tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/07/hanh-phuc-cua-toi-niem-tran-tro-cua-toi.html
Địt nhau xong. Tôi bảo:
– Già rồi. Thích thì vẫn thích. Nhưng rát lắm. Hay là Hùng cứ tìm tình trẻ để giải quyết sinh lý đi. Em chịu được!
– Vớ vẩn! Mới 60 mà sao Loan cứ bảo là mình già?
Rồi chàng lại vật ngửa tôi ra, nhét cái buồi vừa to vừa dài như bắp ngô vào lồn tôi mà nhấn. Tôi đau lắm nhưng đành chịu sức lực và lòng ham muốn của người đàn ông lực điền đang tuổi 40.
Chửa hoang được người ta đưa vào bệnh viện sinh, cô sinh viên năm nhất chỉ mơ hồ nghe bác sĩ thông báo:
– Con trai, 3, 5 ký.
Khi đã hồi sức và chỉ thấy đau nhẹ trong bụng thì Hộ lý bế con lại trao cho tôi kèm cái giấy chứng sinh ghi tên mẹ Nguyễn Kim Loan, tên con Nguyễn Ngọc Trung, phần tên bố để trống.
Ngày ra viện, chỉ kịp cho con bú mấy bận và khi thay đồ cho con thì nhận ra trên lưng có một vết chàm xanh to như cái lá rau má, ở giữa có cái mụn cơm.
Không biết rồi sẽ làm thế nào. Không dám đưa con về quê vì sợ bị mắng chửi, cũng không dám đưa con về trường vì sợ bị đuổi học.
Chị bác sĩ nói nhỏ khi chỉ có hai người:
– Hay em cho con đi. Chị có người quen hiếm muộn muốn có con nuôi. Nhà người ta khá giả đấy. Em đừng lo, con em sẽ sung sướng…
Thế là quyết định.
Ra viện nước mắt rơi khắp dọc đường.
Rồi ra trường. Rồi đi làm. Rồi lấy chồng sinh con và cuộc sống no đủ như đa số bạn bè cùng lớp. Nhiều lần quay lại viện hỏi thăm chị BS về tung tích đứa con trai đầu lòng không cha. Nhưng chị ấy gạt đi:
– Em tìm làm gì? Nó và bố mẹ đang yên ổn và em cũng gia thất đàng hoàng rồi còn muốn tất cả xáo trộn, bung bét hết hay sao?
Thôi dẹp đi! Và tôi cấm cô đến tìm tôi nhé.
Ngậm ngùi, đắng cay, thương xót và trên hết là tự trách mình.
Ra trường, đi làm nhưng chẳng dám yêu ai. Tôi như con cò bị bắn tên một lần nên rất sợ cành cong. Khi 30 tuổi thì ông – Người thầy giáo đáng kính, người đã làm tôi có chửa, người bố của đứa con trai tôi đã cho đi – thì ông tìm đến tôi lúc vợ ông đã mất được 3 năm. Ông bảo rất nhớ tôi và muốn tìm để đón nuôi hai mẹ con tôi. Khi tôi nói rằng đã cho thằng con rồi. Ông buồn lắm nhưng vẫn muốn ở cùng tôi. Ông giờ sống một mình, hai con gái ông đều lớn hơn tôi chừng 10 – 12 tuổi và đang định cư ở nước ngoài. Chỉ hàng tháng gửi tiền cho bố để ” nuôi em của chúng con”. Cả hai đều mong bố có vợ và nhất là “tìm được 2 mẹ con cái cô sinh viên ngày trước” như ông chỉ dám kể để 2 cô con gái biết khi vợ ông đã đoạn tang.
Nhiều đêm trằn trọc rồi tôi cũng quyết định về với ông lúc tôi 32 tuổi, còn ông đã 64. Ăn ở với nhau, sinh được 2 con gái thì ông cũng bỏ mẹ con tôi. Ông mất năm ông 68 tuổi, hai đứa con lít nhít, đứa lên 4, đứa lên 2. Mọi gánh nặng dồn lên đôi vai của người đàn bà 38 tuổi là tôi.
Nhờ có kinh tế và gia tài của ông để lại cũng khá nên cuộc sống của 3 mẹ con tôi cũng đầy đủ, sung túc. Tôi bán nhà vào Sài Gòn vì muốn dứt bỏ nơi có quá nhiều cay đắng và trớ trêu.
Vào Sài Gòn, mua căn nhà 3 tầng cuối hẻm để 3 mẹ con ở và quan trọng nhất để các con đi học. Được cái đa số dân trong hẻm đều là người Bắc mới vào đây. Nhà đối diện chỉ có 2 ông bà già và một cậu con trai. Được 2 – 3 năm sau cả hai ông bà đều mất. Hôm đám ma ông và mấy tháng sau là đám ma bà, cả dân phố trong hẻm đều xúm vào giúp vì cậu thanh niên còn trẻ thì những việc nghi lễ cậu ta đều chưa tỏ tường và lúng túng. Riêng tôi, ngoài những ngày nhà cậu ta có đám, thỉnh thoảng cũng qua để nhắc nhở, thu dọn hoặc cơm nước giúp cậu chàng chỉ đáng tuổi con mình. Ngược lại, cậu ta cũng đon đả, cởi mở với nhà tôi, thỉnh thoảng sang chỉ bảo hai con tôi học bài và khi lỡ bữa không kịp nấu ăn thì cậu ta cũng không câu nệ khi được mời dùng bữa cùng mẹ con tôi. Cậu ta bảo:
– Cháu coi Cô như mẹ và hai em như trong nhà. Cô giúp cháu nhiều quá. Cháu cảm ơn cô.
Hai đứa con tôi cũng quý mến và gắn kết như có sợi dây vô hình giữa 3 anh em vậy.
Cuộc sống cứ thế trôi một cách bình lặng và ngọt ngào…
Một lần tôi bị sốt nặng. Hai đứa trẻ mếu máo sang gọi.
Hùng chạy sang, đôn đáo lấy dầu xoa cho tôi, lấy khăn ấm lau mặt mũi, tay chân cho tôi. Cử chỉ rất ân cần kèm ánh mắt lo lắng dành cho tôi.
Hôm sau thấy Hùng không đi làm mà sang bên tôi làm đồ ăn sáng cho lũ trẻ và mua cháo cho tôi rồi giục hai đứa trẻ đi học “Ra đây anh Hùng đưa đi, nhanh kẻo muộn!”
Hùng đưa lũ trẻ đi rồi. Còn một mình. Sao tô cháo hôm nay ngon đến lạ! Tôi xì xụp húp hết tô cháo, mồ hôi mồ kê đầm đìa, tóc bết lại đẫm mồ hôi. Tôi thấy nhẹ nhõm và lâng lâng cảm giác hạnh phúc. Đây là lần đầu tôi được người khác giới chăm sóc ân cần đến vậy. Những lần Hùng chạm tay lên xoa mặt, xoa tay chân cho tôi là những lần tôi tìm thấy sự ngượng ngùng trong tiềm thức mà tưởng rằng đã mất từ lâu. Chồng tôi cũng tốt, rất tốt nhưng sự chăm sóc mà ông dành cho tôi, tôi cảm nhận như người cha già dành cho con vậy.
Tôi thấy khỏe ra liền đi vào nhà tắm tính chỉ để lau rửa mặt mũi. Nhưng tiện thể cởi bỏ hết để tắm. Nhìn thân thể trần truồng của mình trước tấm gương lớn, tôi tự thấy mình vẫn còn đẹp. Tay nựng nựng hai bầu vú đang dần săn chắc lại, vuốt ve cổ, vai và ngực mình… Tôi miên man nghĩ đến nhục dục. Lồn tôi cứ mọng dần sau mỗi cái vuốt ve của bàn tay và sự tưởng tượng đến một thân thể đàn ông. Không chịu được nữa, tôi nhét 1, 2 rồi 3 ngón tay vào sâu trong âm hộ. Tự sướng và tự giải nỗi thèm khát đã có và luôn thường trực trong tôi chỉ chờ có dịp là bung ra…
Đang mơ màng, chợt nghe tiếng Hùng:
– Chết! Cô đừng có tắm nhé. Dễ bị cảm lắm đấy… Tôi vơ vội tấm khăn tắm để che thân mặc dù cửa phòng VS đang đóng kín… Tôi nói vọng ra:
– Cô chỉ lau người thôi mà. Nhiều mồ hôi quá. Tô cháo ngon và nóng làm cô nhẹ cả người…
Không thấy Hùng bắt chuyện, ngỡ cậu ta đã ra khỏi phòng nên tôi cứ thế thỗn thện đi ra để lấy quần áo mặc.
Vừa bước ra, tôi sững người thấy Hùng đang nhẹ nhàng sửa ga gối trên giường cho phẳng phiu vì tôi nằm trằn trọc không ngủ, ga gối xô lệch, nhăn nhúm mà khi thức dậy vội vào nhà tắm mà chưa kịp sửa.
Vì quá bất ngờ nên tôi cứ trần truồng đứng như trời trồng. Còn Hùng cũng ngạc nhiên đến sững sờ ở tư thế nửa quỳ, nửa ngồi trên giường…
– Cô… cháu… cháu không biết…
Cũng chẳng biết vì sao mà tôi lại lao nhanh đến Hùng, miệng lắp bắp:
– Hùng… Hùng ơi! Xin lỗi… C… ô cũng không biết…
Rồi như vô thức, tôi kéo Hùng nằm đè lên mình. Ôm vít cổ để hôn như cuồng dại. Hùng cũng nhiệt tình và háo hức hôn tôi. Tôi cởi áo Hùng ra, còn Hùng thì tự tụt quần mình.
Thấy cái dương vật to cứng cứ quết quệt, dò dẫm tìm đường…
Tôi rên lên:
– Hùng ơ… ơi Đừng… đừng…
Tuy nói vậy mà bàn tay tôi nắm lấy cái dùi cui để nhẹ nhàng nhét vào cửa lồn đẫm dâm thủy.
Phụp! Tôi trợn mắt lên vì sung sướng rồi la hét như điên sau mỗi cú thúc. Dương vật của chàng trai to quá, cứng quá, dài quá cứ hùng hổ tung hoành trong hang động. Tôi sung sướng đón nhận sự va chạm xác thịt bên ngoài và cả sự cọ xát bên trong của cái đầu cu nhẵn thín đang ngọ nguậy cuồng loạn trong âm hộ. Tôi mệt nhoài và sung sướng đón nhận sức trẻ trai rồi rên ư ử khi từng luồng tinh trùng bắn vào tận cửa tử cung…
Hùng nhìn tôi đắm đuối và ghé sát vào tai tôi, hơi nóng phả trùm vùng thái dương…
– Cô… cháu xin lỗi. Tại cháu…
Tôi nâng đầu Hùng lên, nhìn thẳng vào mắt Hùng, hôn môi chàng ta, rồi nói nhỏ:
– Không! Hùng không có lỗi gì cả. Tại Loan hết. Hùng đừng cười chê Loan nhé…
Hùng hôn mắt tôi:
– Cô… Cô… Loan ơi! Cháu thích và muốn cô từ lâu…
– Sao Hùng còn cô cháu với Loan? Hùng chỉ thích và muốn Loan thôi ư? Hùng có yêu không?
– Có! Yêu rất nhiều… Loan ơi…
– Dạ, Em đây! Loan của Hùng đây…
Rồi tiếp tục sự thèm khát được thỏa mãn. Hai chúng tôi địt nhau tới 4 lần trong buổi sáng. Tới khi Hùng chợt nhớ ra việc đón con Thảo (lớp 4) hôm nay chỉ học buổi sáng…
– Để Hùng đi đón bé Thảo đã kẻo nó chờ…
Hùng vùng dậy mặc quần áo rồi đi luôn. Tôi cứ nằm yên trên giường để cảm nhận những xúc cảm sung sướng trong từng thớ thịt. Tôi thấy hạnh phúc…
Vừa nấu ăn xong thì Hùng chở con tôi về tới cổng…
– Thảo vào nhà đi!
Tôi đi ra, đắm đuối nhìn chàng:
– Vào ăn cơm đi. E… e… em nấu xong cả rồi. (Tiếng Em tôi hạ giọng chỉ đủ Hùng và tôi nghe thấy)
– Để Hùng về tắm đã. Loan nhé…
Chờ chưa thấy Hùng sang, tôi liền đi sang. Thấy chàng đang mặc áo. Tôi nứng quá liền tụt quần mình ra, nằm xuống giường. Rồi lại háo hức trao, nhận những cú thúc từ cái buồi của chàng trai trẻ trong cái lồn của người đàn bà 42 đã qua ba lần sinh nở.
Tháng sau, tôi tắt kinh. Vừa mừng, vừa lo và cả nỗi sợ hãi. Tôi sợ Hùng phủ nhận và sợ Hùng bắt phá thai. Vì Hùng còn trẻ…
Nhưng tôi đã nhầm! Đã hiểu sai!
Khi tôi ngập ngừng báo tin mình có chửa. Hùng mừng rú lên:
– Ôi! Thế là Hùng có vợ, có con rồi. Loan ơi…
Tôi chửa đến tháng thứ 4, Hùng bảo:
– Mình bán 2 căn nhà này đi, chuyển sang nhà mới gần trường của bé Thảo và cũng không xa trường của bé Thuý (lớp 6). Với lại… để hàng xóm khỏi dị nghị.
Thế là mẹ con tôi theo chàng về dinh. Ngôi nhà mà Hùng đã mua từ lâu. Rất đẹp, có sân vườn và bể nước nuôi cá cảnh dưới tán cây sung đang mùa quả chín. Tiền bán căn nhà của tôi được gần 5 tỷ, Hùng bảo:
– Lập riêng hai sổ Tiết kiệm cho bé Thuý và bé Thảo, thêm vào cho mỗi sổ đủ 3 tỷ đi em ạ!
Từ ngày về nhà mới, Hùng bắt đầu gọi tôi là vợ, là em và tôi cũng hạnh phúc lắm khi xưng em, xưng vợ với Hùng. Hùng bảo:
– Mình ra phường làm giấy hôn thú nhé. Như thế tốt cho em, cho các con và cả anh nữa. Để em yên lòng, không ngại chồng trẻ bỏ bê…
Tôi gạt đi:
– Cũng chẳng cần thiết. Em biết và hiểu chồng mình mà. ( Nói vậy thôi, chứ thực ra tôi tránh tiếng “trai tơ lấy gái nạ dòng” ” Phi công trẻ lái máy bay bà già” cho Hùng trước thiên hạ.
Rồi tôi sinh con trai. Hùng bảo:
– Đặt tên con là Trung.
Tôi chột dạ! Đứa con trai mà tôi đã lỡ sinh ra và vội ruồng bỏ cũng tên là Trung.
Nhưng rồi tự nhủ: “Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi!”
Vợ chồng tôi vẫn sinh hoạt như tình yêu ngày càng đậm đà trong gia đình nhỏ có ông chồng trẻ, bà vợ già gấp đôi tuổi chồng cùng 3 đứa con, hai gái + một trai.
Cũng chẳng hiểu sao, khi nằm bên nhau luôn trần truồng, khi Hùng hôn và liếm khắp da thịt tôi những lần ân ái mà tôi lại chưa lần nào hôn, liếm thân thể của Hùng, chỉ say mê mút cái dương vật quý giá đã cho tôi đứa con trai. Lần ấy, khi báo tin mình mang thai lần 2 (Thằng Trung đã 2 tuổi, con Thảo 11, con Thuý 13, Hùng 28, còn tôi đã 48 tuổi), Hùng có vẻ hãnh diện lắm. Chàng bảo:
– Đấy! Loan thấy không? Còn yêu chồng là còn đẻ được trừ khi hết kinh nguyệt.
Tôi lại vật chàng nằm xuống, để vạch lồn quết dâm thủy lên khắp mặt chàng như mọi khi. Lần này tôi còn mải miết khám phá hương vị làn da của chàng từ gót chân lướt lên…
Đến phần lưng…
Tôi trân trân rồi thảng thốt nhìn vết chàm xanh có nốt mụn cơm lồi chính giữa…
Thấy tôi ngồi im lặng, Hùng giục:
– Vợ yêu ơi! Tiếp đi!!!
Tôi tiếp tục hôn và liếm da lưng chồng, hôn và mút vết chàm có nốt mụn ruồi nổi như hạt đậu ở giữa mà vừa thấy hứng xen lẫn thắc mắc, hãi hùng. Tôi rắp tâm tự tìm hiểu.
Qua mấy bà, mấy chị nơi con hẻm cũ, tôi biết nhà đối diện với căn nhà cũ của tôi là của cặp vợ chồng họ Nguyễn đã luống tuổi. Nghe đâu bị vô sinh nên đón đứa trẻ trai vô thừa nhận từ trại trẻ không cha mẹ ở bệnh viện Từ Dũ về nuôi đặt tên là Hùng – Nguyễn Ngọc Hùng. Trại trẻ đã đặt tên cho nó là Nguyễn Ngọc Trung. Tên bố, mẹ đều bỏ trống.
Tôi tìm đến BV Từ Dũ để hỏi nhưng người ta lục tìm mọi hồ sơ mà không có trường hợp nào tương tự. Tôi bàn với Hùng:
– Em và các con vào đây đã lâu, chưa một lần quay ra Bắc. Hay là hè năm nay, cả nhà mình ra Bắc một chuyến nhé chồng yêu?
Hùng đồng ý ngay.
Thế là hai vợ chồng cùng ba con ra sân bay. Tôi chửa kềnh càng ở tháng thứ 5 nên mọi việc nặng nhọc của chuyến đi đều do chồng đảm trách với sự hỗ trợ của hai chị em Thuý & Thảo.
Cả nhà ở khách sạn cách không xa bệnh viện phụ sản nơi tôi sinh con gần 30 năm trước. Tôi động viên chồng và các con cứ thuê Taxi mà đi thăm thú mọi danh lam, thắng cảnh của Thủ đô. “Anh cứ dẫn các con đi. Tự tìm hiểu chứ có em giới thiệu thì mất hứng. Em ở nhà lo nội trợ và chờ chồng con về. Mấy hôm thì em sẽ cùng đi nhé anh yêu!”
Hùng và các con tíu tít dát nhau ra xe. Thằng Trung bé nhất có xe nôi thì giao cho bố với chị lớn thay nhau chăm. Sữa cho bé thì tôi luôn pha sẵn để mang theo. Ơn giời thằng con trai bé bỏng của chúng tôi chắc và khỏe.
Mình tôi vào viện phụ sản, đặt vấn đề tìm lại gốc chứng sinh với tên người mẹ là Nguyễn Kim Loan, sinh con trai ngày… tháng… năm… Đặt tên là Nguyễn Ngọc Trung.
Cũng chẳng mất nhiều thời gian để người ta cho tôi xem sổ chứng sinh năm…
Và cũng chẳng tốn thời gian bao nhiêu, tôi đã tra ra.
Tôi xin sao chụp lại giấy chứng sinh cũng dễ dàng.
Từ hôm đó, tôi đi chơi cùng cả nhà khắp nơi. Nhưng không dám về quê, dù bố mẹ tôi đã mất từ lâu nhưng tôi vẫn ngại lắm. Chỉ thăm hỏi qua điện thoại và giấu biệt chuyện tôi đang ở HN.
Mấy ngày vui cùng chồng con cũng không che kín những ưu tư, suy nghĩ…
Thấy tôi đăm chiêu, thi thoảng như đãng trí. Hùng lo lắm:
– Vợ làm sao thế?
Tôi bao biện:
– Bụng mang dạ chửa nên em mệt chút thôi. Mấy cha con cứ kệ em. Không sao đâu…
– Hay mình đi mẹ ơi, con thấy mẹ mệt với lại thương chú Hùng vất vả quá. Con Thuý nói thêm. (Hai chị em Thuý và Thảo dù rất yêu quý Hùng nhưng dứt khoát không chịu gọi là bố).
Ngày cuối cùng, Hùng và tôi cùng các con xuống Nghĩa trang VĐ thắp hương cho bố con Thuý và Thảo. Chắc ở dưới suối vàng ông cũng mỉm cười và yên lòng khi thấy hai đứa con gái xinh đẹp đã được tôi (và Hùng) chăm lo chu toàn.
Về lại Sài Gòn, hôm hai chị em Thuý Thảo xin phép chú Hùng và mẹ để đi Vũng Tàu cùng nhóm bạn. Hai vợ chồng nằm bên nhau, còn cu Trung đã ngủ tít bên cạnh. Vừa xoa lên bụng chửa căng tròn của tôi, Hùng nói như lời ru ngọt ngào bên tai tôi…
– Loan này, có em và các con anh thấy mình hạnh phúc và đã khỏa lấp những u sầu trong anh. Cảm ơn vợ đã sinh con cho anh…
– Thế trước đây khi chưa có em trong cuộc đời thì chồng chưa yêu ai, chưa có người con gái nào ư?
– Chưa! Chưa một lần yêu. Chỉ từ khi 3 mẹ con em chuyển về căn nhà đối diện thì không hiểu sao anh thấy như gần gũi từ lâu. Lạ lắm! Trong đầu anh luôn có tiếng nói mách bảo rằng: “Đây là những người thân thuộc”. Anh thích nhưng không dám, bởi… em thì nhiều tuổi còn hai đứa nhỏ thì ít. Chỉ dám… nhìn trộm, ước thầm… Cho tới ngày hôm đó, anh mới ngộ ra rằng tiếng nói tâm linh đó là Em – Loan là vợ anh…
Tôi ôm choàng lấy Hùng rồi úp mặt vào bộ ngực cường tráng, trẻ trung và quen thuộc của chồng mà khóc nức nở, thành tiếng. Hùng xoa lưng tôi như an ủi.
Tôi vùng dậy, lấy tờ giấy bản sao Chứng sinh mà tôi đem từ HN vào, đưa cho Hùng. Hùng cầm lấy xem rồi chạy sang phòng sách. Một lúc quay lại, cầm trên tay 2 bản. Một bản có dấu đỏ của BV, bản kia là tờ mà tôi vừa đưa.
– Anh cũng đã định nói với vợ từ lâu nhưng anh… sợ bị em bỏ vì chê không cha, không mẹ. Bố mẹ nuôi của anh giấu kín, mãi tới khi ông sắp mất mới đưa ra và dặn hãy tìm mẹ. Ông bà nuôi anh từ bé, cho anh tất cả. Anh mang ơn công dưỡng dục của họ.
– Thế… có ý định đi tìm mẹ đẻ không?
– Biết là rất khó vì mọi thứ đều mơ hồ. Nhưng anh sẽ cố. Có em rồi, có con rồi phải tìm về gốc rễ chứ em.
Nước mắt tôi trào ra…
Vừa lúc thằng Trung trở mình, ú ớ gọi mẹ. Tôi nựng con trong thổn thức:
– Mẹ đây, mẹ đây! Nguyễn Ngọc Trung của mẹ…
Tôi thốt ra được câu đó như một lời tôi nói với người đàn ông trẻ đang ngồi cạnh tôi, đang ngả vào đầu tôi hít hít mái tóc tôi…
Tôi lấy hết can đảm để nói nhanh và rõ với Hùng…
– Hùng ơi! Loan cũng có chuyện muốn nói với Hùng. Nhưng Loan… sợ lắm.
– Đừng sợ! Có chồng bên cạnh rồi. Dù thế nào anh cũng bảo vệ em, không để vợ con anh phải lo sợ bất cứ điều gì. Vợ nói đi! Em sợ cái gì?
Tôi ôm chặt Hùng và hôn lấy hôn để như sợ Hùng đi mất. Hùng lại đè tôi ra, lột trần truồng cả hai. Chắc chàng đang ham muốn lắm rồi đây. Tôi nằm chổng mông và bảo:
– Chồng ơi! Địt kiểu này nhé. Kiểu kia bụng vợ to rồi, khó chịu lắm!
Thế là chàng nàng lại hành động như bản năng đực cái. Tôi gạt phăng ý nghĩ người đang địt tôi chính là con ruột của mình. Tôi rú lên:
– Hùng ơi! Vợ yêu chồng… Trung ơi! Địt nhẹ thôi… Mẹ thích quá! Con là chồng của mẹ rồi…
Chàng xuất tinh ào ào vào lồn đang múp lên vì có chửa của mẹ, của vợ…
– Sao vợ lại gọi chồng là Trung?
Sau khi lau sạch bướm và chim cho Hùng. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hùng:
– Hùng ơi! Loan đúng là người mẹ trong giấy chứng sinh này đấy và Hùng chính là con trai của Loan với tên như trong giấy chứng sinh. 30 năm sau gặp được con thì lại thành chồng, thành cha của những đứa con tiếp theo. Hùng ơi! Chồng ơi! Vợ biết làm gì bây giờ?
Hùng ôm choàng lấy tôi…
– Loan! Em sinh ra anh thì lúc đó em là mẹ, anh là con. Còn giờ đây em là vợ yêu của anh, mẹ đẻ ra các con anh. Giờ bên anh có cả mẹ, cả vợ và con rồi. Cảm ơn ông giời, cảm ơn mẹ, cảm ơn vợ.
– Em cũng cảm ơn chồng yêu.
Thế là hai mẹ con tôi không mất thời gian tìm kiếm và vợ chồng tôi lấy cái tình mẹ con làm gốc để nuôi tình vợ chồng là thân của cái cây đời gia đình tôi.
Tôi sinh cho chồng, cho con trai ruột của mình 2 đứa con.
Nay nhu cầu và khả năng sinh lý của tôi cũng cỗi theo tuổi tác mất rồi.
Ngắm chồng đang còn cường tráng thế này nên tôi nảy sinh ý định muốn anh làm con rể của vợ, làm chồng của đứa em gái cùng mẹ của mình. Cả con Thuý và con Thảo ngày càng xinh đẹp và rất yêu quý “chú Hùng”.
Tôi mong chồng tôi ưng ý và hai đứa con gái của tôi chấp thuận chung chồng với mẹ.
Chỉ khi đó mọi ưu tư, trăn trở… của tôi mới giải tỏa được.
— Hết —