Hai đứa tôi sống với nhau theo kiểu “ già nhân ngãi, non vợ chồng “ và lẫn lộn theo cách “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e “, nên nhấm nhẳng, chán còn hơn chó cắn giẻ rách. Anh lúc nào cũng điều độ, giữ đúng lời cam kết với tía má tôi. Xem ra anh đâu phải thứ lại cái vì tối nào trước khi ngủ, anh đều cởi bỏ đồ lót, nhét nơi ngăn kéo trong phòng tắm.
Lần đầu, thình lình mở ngăn kéo dòm thấy, tôi nghĩ cha nội cũng chỉ là người trần mắt thịt như ai, chớ có thần thánh gì. Chả không mặc đồ lót để tui nghía bộ đồ lòng của vả, có thèm thì lăn đùng vô ăn ké cũng nên. Nhưng chỉ vậy thôi, vì anh vẫn giữ nguyên cái đường ranh giới tưởng tượng khi ngả mình xuống nệm, vuốt tóc ngay ngắn rồi ngáo sau khi nói : chúc cô ngủ ngon.
Tôi nằm thấy đêm dài thoòng, rầu bằng chết. Nhớ lung tung. Tía tôi chỉ hỏi dăm ba câu rồi thôi, còn má tôi mỗi lần gọi qua là y như con cà con kê hỏi đủ thứ. Bà già chắc sợ con gái ế nên căn vặn tới nơi : sao thẳng có rị mọ gì mày chưa. Tiếng là vợ chồng, nó có đè đại mày cũng đành chịu, nhưng má muốn hỏi cho rõ lẽ. Nghe tôi than, bà có vẻ mừng mà cũng có vẻ lo, bà hỏi nhóng : hay là thẳng có vấn đề với súng ống, chớ hổng lẽ nó nằm kế mày mà hiền vậy sao con.
Tôi thở dài thảm não, ở bển má tôi nghe rõ sao mà buồn thiu theo : chèn ơi, sao số mày lận đận vậy con. Đi vượt biên thì bị bắt lên bắt xuống, giờ lấy chồng đàng hoàng mà cũng chẳng khác cái bánh bao thiu. Tôi cam đoan với má súng ảnh hổng hỏng hóc gì hết, tôi đem cái điều tôi thấy ở quần lót anh ra học với bả. Tôi nói chi tiết : con biết rõ mười mươi, nó thu lu một bọc chớ hổng ít. Có điều sao ảnh chịu được, thiệt hay.
Má vui miệng kể xấu ông già : ờ, nó vậy chớ ai như tía mày. Tối nào cũng rục rịch, có bữa tao ể mình thấy mẹ mà ổng cũng mò vô đòi tòm tem một tí. Tao nẹt, ổng cự nự lại, tay thò bóp lộn xộn, tao nhột thấy mẹ. Rồi giằng co miết cũng phải thua, ổng sáp vô chừng 5, 10 phút là cà gúc cà gúc ọc, rồi nằm thở như trâu. Tao lấm lem mình mẩy hết, gớm tổ mẹ.
Đang rầu bằng chết mà nghe má nói, tôi bật cười rích rich. Bà già bị trẽn nên tìm cách xà lơ : ý, khi không rồi tao khai tầm bậy, mày đừng cười má nghe con. Tôi cũng nhớ ba con nhỏ xì xầm khi nghe tôi sắp đi Mỹ : mày đừng tin mấy cha nội Vịt kìu. Mấy chả dâm tổ mẹ, cha nào cũng coi phim làm tình ngày đêm, họ làm bộ nhút nhát chớ mày qua bển, chả đè làm hùng hục, hổng kịp bưng lồn đi rửa. Thà là đăng ký lấy Hàn, Đài mẹ tại chỗ cho rồi, có mì ăn liền, nó mò nó bóp nhưng mình được nắc tút suỵt, khỏi đợi. Trước sau gì thì cũng bị quằm thôi, giữ làm đếch gì.
Tôi đem tất cả lời bàn mao tôn cương này nói lại anh nghe. Anh nói : chỗ người lớn hứa hẹn, mình tào lao sao được. Cô đừng ve vãn để tôi bội ước với ông bà già, bữa nào về thăm, ông bả áp vô cạo đầu thì chết.
Anh giữ hết mức mà lối ăn mặc của anh thì hở hang hết hiểu. Cái quần thun anh mặc ngủ thiệt trơ trẽn làm sao. Nó mềm xèo đã đành, lại còn xẻ dọc một đường hở toang hoác ngay trước háng. Nói xin lỗi, anh nằm dạng chưn là chim anh phọt ra, loe ngoe như đầu con cú rình trong đêm. Tôi chỉ trỏ, anh dòm xuống, lấy tay nhét vô lại và nói tiếng mẽo nữa chớ : xo ri. Nhứt là mỗi sáng anh thức dậy, con cặc anh lòi ra cứng như khúc củi, tôi khớp vì nó tím ngắc. Còn anh nói tỉnh rụi : đàn ông, con trait ay nào sáng ra hổng nứng cặc, có điều nứng thì cũng vậy thôi.
Có lần tôi hỏi thẳng anh : anh bịnh hoạn sao mà kỳ vậy. Anh có vẻ giận. Tôi hỏi tới thì anh nẹt : bịnh, bịnh, cô làm như tôi liệt dương hổng bằng. Tôi nói thiệt, cỡ cô tôi nắc hai ba lần liệu đã hết nứng chưa. Cô đừng chọc giận mà bữa nào tôi đè nắc đến ói lên ói xuống mới tởn. Tôi né là giữ lời với hai bác, còn thứ cô là cái gì. Tôi hỏi cô giờ tôi đụ cô, cô có dám kêu làng nước tới còng đầu tôi hôn. Hay là nằm dạng giò ra lãnh đủ.
Tôi ngọng líu. Từ đó hổng dám mở miệng phẹt bậy. Nhưng óc tò mò của tôi vẫn xôn xao. Từ ngày tôi về, có thấy anh lạo xạo đi qua đêm bao giờ, mà cũng hổng thấy anh dẫn cô nào dìa nhà, hổng lẽ anh chay tịnh cao cấp cỡ đó. Kỳ này thì anh cười mím chi cọp trêu tôi : tôi cũng nứng chớ bộ, nhưng tụi đàn ông thì may tay mấy hồi, chớ như mấy cô lịt lịt lủi vô trong, ngứa là ráng chịu.
Tôi ngẩn tò te vì lời kể may tay của anh. May tay bằng kim đâm vô thì thằng bé rỗ mặt hết còn gì và tôi có ý muốn xin anh cho coi xem bị lủng ra sao. Anh nghe câu ngớ ngẩn của tôi thì ngả bung người ra cười như con nít. Anh nói : sao cô ngây thơ vậy.
Một bữa, thời tiết thay đổi đột ngột, tôi lên cơn sốt cao. Tôi nằm xó run lập cập. Anh về thấy tôi như con mèo ướt, hỏi lăng xăng. Anh lấy nhiệt cho tôi, đo huyết áp và còn áp tai vào sau lưng nghe hơi thở. Anh lấy thuốc cho tôi uống, pha chanh nóng cho tôi giải nhiệt và hỏi tôi cần gì thêm. Tôi than mỏi mình mẩy và tay chưn rã rời hết. Anh kêu : cô bị flu rồi.
Tôi ho thiếu điều nổ cổ, nước mắt đổ nhòe ra, nơi yết hầu như có cây giằm chặn ngang đau nhói. Giọng nói bị lạc, nghe khao khao như ngỗng. Anh đòi đưa tôi đi bệnh viện, tôi không chịu. Tôi nói mình vô đó, đau cảm mà mấy bố đốc tờ đòi lột hết áo quần, bắt mặc áo bệnh rồi mấy tía rờ nghe lung tung, tôi không thích. Anh cười : đau mà còn biết mắc cỡ, bên này họ làm vậy, vô nhà thương là phải thay như nhau.
Tôi nằm nhà, bệnh dây dưa kéo dài cả tuần. Anh tận tình chăm lo, nắn bóp tay chưn cho tôi. Thấy anh quá lo, tôi định nhờ anh báo cho tía má tôi, anh cản : mình ở xa nhau nửa quả địa cầu, có báo ổng bả cũng chẳng giúp gì được, lại tăng lo thêm. Tôi cảm động vô cùng nên ngỏ ý cám ơn, anh gạt đi.
Anh hỏi thêm tôi có cần xông hơi thì anh chạy mua ở tiệm thuốc bắc. Tôi nhớ ngày ở quê, mỗi lần đầu đau má thường ra vườn hái một nhúm đủ thứ lá : bạch đàn, bưởi, ổi, chanh, xả, đinh hương về nấu một nồi bự để tôi xông là bớt. Nhưng nghĩ xông là phải trút hết đồ đang mặc ra để hơi tháo mồ hôi, tôi ngại.
Anh lanh lẹ hiểu liền : bộ cô sợ tôi dòm cô ở truồng hả. Anh dùng chữ huỵch toẹt như vậy và chúm chím cười. Tôi chưa kịp nói gì thì anh biểu : tôi sẽ quay mặt đi để cô được tự nhiên, khi nào xong tôi sẽ dẹp nồi, được chưa ?
Bữa đó, anh nấu nước quá kỹ, hơi úm nhiều nên khi trùm mền, tôi bị ngộp, ho từng tràng muốn nổ cổ. Anh nói : ho được thì vi rút văng ra, chóng lành. Tôi lùng xùng trong mền, quơ quào như rối nước. Anh phải kềm bên ngoài chăn giữ cho tôi đừng gục nhào vô nồi xông. Mồ hôi ra như tắm, lau hết lớp này tới lớp khác mà vẫn ướt đẫm. Tôi kêu rên, anh hỏi han, tôi than vãn, anh thọc tay vô gạ để anh phụ lau. Tôi bằng lòng. Anh lau phía sau lưng, kéo dài xuống hông tôi, bàn tay cầm khăn xoa dìu dịu làm tôi muốn nổi da gà.
Anh chỉ lau như vậy chớ không muốn xin xỏ gì khác. Tôi xúc động vì sự ân cần của anh nên cũng muốn nhờ anh lau hộ ở phía trước. Tôi ấp úng mãi mới mở lời được. Anh dùng dằng một lúc rồi cũng làm. Anh bảo tôi hé mở góc mền thì anh mới thấy đường phụ giúp. Tôi hơi bẽn lẽn mà phải nghe.
Anh quay mặt đi, chỉ thò tay cầm khăn vào khoắng khoắng. Tôi bật cười điệu bộ lúng túng của anh. Tôi pha trò : ông lau mà dòm chỗ khác thì chỉ đụng vô khoảng không thôi. Chẳng đợi anh phản ứng, tôi chụp lấy bàn tay anh áp cái khăn vào giữa trũng ngực. Anh khựng một giây, rồi rề rề lay động cái khăn. Anh cố ý giữ nguyên một đường lau như tôi chỉ, nên cái khăn cứ vòng lên vòng xuống từ giữa cái ức đến khoảng rún. Chảng trệch sang bên này, chẳng ăn có sang bên kia. Chắc anh biết giá xê dịch loạng quạng là đụng vô những chỗ cấm kỵ.
Tôi tuy đang lợn cợn cả người cũng thấy vui vui. Đàn ông như anh thiệt hiếm. Tôi phải lưu ý anh : lau tới lau lui một chỗ hoài làm em bỏng da hết. Anh đổi vị trí đi, em để anh tự nhiên mà. Anh nhìn tôi thiệt sâu như cân nhắc xem tôi nói thiệt hay giỡn rồi bắt đầu nhích cái khăn theo đường tròn.
Cái khăn đã đảo quanh lườn vú rồi lách sang hông, vòng qua chỗ u mỡ, như chừa lề đường không chạm vào. Tôi lim dim mắt thụ hưởng, chính cái nhắm mắt làm anh thở dài nhè nhẹ rồi ập vào lau chỗ vú thực sự.
Tuy đã cách biệt bởi những sớ lông của cái khăn, nhưng tôi cũng nhận ra những ngón tay anh lăn tăn nơi bầu vú, gây nhột nhạt. Anh thấy tôi im thì bụm lòng tay ôm lấy một bên vú, lia cái khăn vừa chậm vừa lau mớ mồ hôi bám trên đó. Vú tôi chợt săn lại, cái núm nổi hột liền. Anh bóp bóp rồi nói : đau mà cũng sừng được nhỉ. Tôi mắc cỡ đỏ mặt, anh lại khen : trông mặt cô hồng lên, thiệt đẹp.
Anh chỉ cho tôi choàng cái mền quanh người để anh thuận tiện lau trước ngực cho tôi. Tôi nắm hai chéo chăn, mấy ngón tay run run, anh nhớm hỏi : còn lạnh hả. Tôi gật đầu đại cho rồi. Anh nâng đầu khăn lông bên kia lên để hai tay cùng xoa khắp khoảng ngực một lượt.
Một bên đã khiến tôi rực rạo, giờ cả hai tay anh vần vò lau luôn hai vú thì làm sao mà tôi không thấy hồi hộp. Anh bợ dưới hai lườn vú nưng chúng lên và lách khăn vào lau bên trong. Những cú giồi xóc làm hai vú tôi nhỏng nhảnh nhảy nhịp. Anh lau hết bên dưới lại xòe tay úp lấy hai bầu vú mà thấm nhẹ nhàng. Hai vú đột nhiên như được măn bóp tì tì. Tôi cảm thấy cả hai vú xào xáo và các núm xoăn tít lại. Anh thản nhiên mà tôi thì choai choai như đang bị đàn ông sờ nắn.
Anh lau hai vú xong thì dịch tay lên lau hai bên bả vai. Những động tác níu kéo cơ bắp của anh làm hai vú tôi nhún nhảy liên miên. Tôi thấy anh đờ đẫn nhìn hai bầu vú tôi như thôi miên làm tôi cảm thấy là lạ. Anh càng lau càng khen : vú cô càng ngắm càng thấy đẹp. Chúng nặng vừa phải, đầy đặn vừa phải, lại êm, lại mềm, lúc cương thì săn, thật là toàn vẹn. Cô có mặc lót hay không thì đôi vú cô vẫn lôi cuốn mọi người. Trước là chồng thích sờ, thích măn, thích bóp, thích day, anh ậm ừ im bặt… Tôi hiểu những chỗ v.v… này, nhưng không tiện nói ra.
Anh ngưng một vài giây rồi nói tiếp : tôi muốn nói là giá như người chồng có bú, mút hay cắn nhay, chắc anh ta cũng hãnh diện vì vú của cô. Đến khi cô có con thì bé nào được ngậm vú cô chắc cũng mau lớn như thổi. Anh nói băng băng như nước lũ tràn về mà sao tôi nghe như có trăm ngàn ngọn sóng đang xoa lên các đầu vú của tôi.
Anh lau xong thì ngưng, có lẽ nghe ngóng xem đến đây là đủ hay tôi còn muốn nhờ vả gì nữa. Tôi cũng bịn rịn ngang, anh bảo thẳng : nếu cô cần tôi giúp chỗ khác thì tôi làm, còn không thì tự cô lo lấy và nhanh chóng mặc quần áo vào kẻo gió. Tôi như gặp cảnh bung xung, đầu óc quầng quầng, không sao nhận định mọi việc sáng suốt.
Anh kéo tôi đứng dậy, tôi mê muội tuân theo. Quên hẳn toàn thân đang nhồng nhỗng, không che đậy. Anh như kẻ cả để tôi vịn tay đứng vững, cầm hai chéo mền đưa cho tôi, dặn che sự lõa lồ đi. Rồi anh đùn tôi về chỗ nệm và quay đi dọn mớ nồi xông, ghế ngồi.
Tôi lặng dõi theo cử chỉ anh. Miệng vẫn khao khao chưa phát âm rõ gọn. Chờ cho anh cất nồi đi, tôi vẫy anh lại, chìa quần áo nhờ anh mặc. Anh trố mắt nhìn tôi. Tôi gật đầu ra vẻ ưng ý. Anh lãnh đạm cầm mớ quần áo tôi đưa và vội ra kéo các cửa chớp cùng màn cửa lại chắn gió mới trở vào thay cho tôi.
Tôi buông mền rơi ra, toàn vẹn thân tôi lầng lẫng trước mặt anh. Anh mở to mắt nhìn khắp lượt. Rồi đưa áo cho tôi xỏ tay vào. Anh cài từng hột nút bình thản. Kế tiếp, anh cầm lưng quần nhắc tôi mặc vô. Tôi nhấc từng bên chưn, anh hơi quì khum để xỏ ống cho tôi, vì thế khi tôi đưa chưn cao hẳn nhiên anh nhìn rõ cái phần giữa háng tôi. Anh điềm tĩnh mặc xong quần và than là chỗ đó còn loe xoe ướt. Nói xong, anh bụm luôn tay vào để vải quần thấm chỗ nước hoen đó. Tôi chợt xóc lên khi đầu ngón tay anh chạm vào chỗ lỗ.