Phần 11
Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đó mà đã một năm. Một cái Tết nữa sắp đến. Trong khi các công ty khác đang chuẩn bị kế hoạch Tất niên và nghỉ Tết thì công ty của Nghĩa lại bận bịu vô cùng. Anh và toàn thể nhân viên phải gấp rút lượng hàng cực lớn để cung cấp cho các nhà hàng, quán ăn phục vụ dịp trước và trong Tết.
Dù vất vã nhưng lại là niềm vui với Nghĩa. Đây là một năm thành công với anh. Thị trường của anh đã mở rộng hơn rất nhiều. Và hợp đồng cũng tăng đáng kể. Thành công đó cũng có sự góp sức không nhỏ của Dung. Và đây cũng xem là một thành công của cô. Chỉ mới một năm mà cuộc sống của cô thay đổi hẳn. Nếu tính cùng thời gian này năm ngoái, cô cũng chỉ là một công nhân lam lũ, chắt chiu từng đồng, tích cực tăng ca để có một khoản tiền về quê ăn Tết với gia đình.
Nhưng năm nay thì khác, có thể nói Dung đã lột xác như một nàng công chúa giữa chốn đô thành. Cô đã khoát lên mình những bộ đồ đắt tiền, được bước chân vào những quán ăn, nhà hàng sang trọng – nơi mà trước đây cô chỉ dám mơ ước.
– Hàng đã nhập về đủ số lượng chưa em? – Nghĩa hỏi khi Dung vừa bước vào phòng.
– Còn hai đợt hàng đêm nay và đêm nay nữa là đủ đơn cho khách.
– Vậy tốt rồi. Em chuẩn bị danh sách thưởng Tết cho nhân viên. Xong rồi đặt tiệc Tất niên cho anh em liên hoan sớm. Có thể Tết này mình về sớm hơn một, hai ngày.
– Ủa? Không phải việc thưởng Tết do anh quyết định sao? – Dung thắc mắc.
– Bây giờ có em rồi, em quyết định hết đi. Anh chỉ ký thôi.
– Vậy phần thưởng của em là sáu tháng lương. Anh có ký không?
– Anh đã nói cho em tự quyết mà. Em muốn ghi bao nhiêu cũng được.
Dung cười hô hố khi mình chỉ đưa ra ý muốn trêu chọc Nghĩa, không ngờ anh lại chấp nhận hết. Không ngờ ông anh mình thoáng quá. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, Dung hỏi tiếp:
– Ủa? Mình về quê sớm có việc gì vậy?
– Anh có dự án ở Tây Đô. Mình ghé qua đó xem tiến độ đến đâu rồi. Có thể sang năm anh em mình vất vã đấy.
Rồi mọi việc cũng được Dung lo chu đáo. Từ việc giao toàn bộ đơn hàng cho đối tác đã đặt, cho đến việc tổ chức một bữa tiệc tất niên thân mật và ấm cúng. Nghĩa luôn an tâm khi Dung giải quyết tất cả suông sẽ thế này.
Thằng bé háo hức khi giành được ghế đầu ngồi bên cạnh Nghĩa. Hôm nay anh phải lái xe còn Dung và Thy ngồi ghế sau. Cả nhà phải dậy rất sớm để khởi hành cho đỡ kẹt xe. Vì thế mà thằng bé chỉ líu lo nới chuyện được một lúc rồi cũng ngủ gật.
Nhờ có đường cao tốc, cộng với việc đi sớm, nên thời gian di chuyển về tới Tây Đô cũng rất nhanh. Chưa được ba giờ đồng hồ đã đến nơi. Nghĩa chọn một quán rộng rãi đổ xe vào ăn sáng, uống café.
– Con ăn phở bò, không rau, không hành – Cậu con trai của Nghĩa đã tỉnh táo hơn sau một giấc ngủ ngon lành.
Mọi người xung quanh đều cười khi nhìn cậu bé lanh lẹ như thế. Nhưng thực chất họ đang chú ý sang bàn này vì có hai cô gái ăn mặc sang trọng, lại xinh đẹp, mỗi người một vẻ.
– Anh Hai rãnh không? Ghé quán Cây Đào uống café đi anh. Em xuống tới rồi – Nghĩa gọi cho ai đó trong khi đợi phục vụ mang thức ăn lên.
Thy cũng vất vã mới ăn xong bữa sáng của mình. Cậu nhóc tì của mình chỉ ngoan ngoãn ngồi yên khi nào được chi chơi máy tính bảng. Phải phục vụ cho đứa con như thế ăn xong một bữa như vậy vất vã thế nào, chỉ ai làm mẹ rồi mới hiểu được.
Một lúc sau, có một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc đã điểm sương rất nhiều, đến bàn Nghĩa. Anh đứng dậy bắt tay.
– Lâu quá mới gặp anh! Dạo này nhìn anh Hai vẫn trẻ như xưa hả.
Người đàn ông cười khà khà:
– Chú cứ giỏi nịn. Anh sắp xuống lỗ lúc nào không hay đây.
– Anh đùa hoài. Sức anh còn mạnh thế. Phải trăm tuổi mới hợp lý chứ.
Nghĩa quay sang giới thiệu Dung và Thy. Mọi người nhìn nhau rồi khẽ gật đầu chào nhau. Trong khi Nghĩa và anh Hai bàn công việc thì Thy và Dung tranh thủ tìm mấy góc đẹp mà chụp hình cho nhau.
– Chút nữa anh với anh Hai qua công trình. Hai chị em tự lái xe đi chơi nhé – Nghĩa đưa chìa khóa xe cho Thy khi “hội phụ nữ và trẻ em” quay lại bàn.
– Ba cho con đi với – thằng bé nài nỉ Nghĩa.
– Con đi chơi với mẹ đi. Bên công trình nhiều bụi lắm.
Dung cũng xen vào dỗ dành cậu bé:
– Đi theo cô với mẹ, chút nữa cô mua đồ chơi cho.
Thằng bé thích thú khi được cô Dung hứa mua đồ chơi, liền thay đổi thái độ. Giờ nó chỉ muốn đi theo mẹ và cô Thy mà không cần đi theo ba Nghĩa nữa.
Thy lái xe dạo quanh mấy con đường. Khắp nơi đều trang trí để đón Tết nên đường phố rất đẹp và nhộn nhịp.
– Chị Thy lái xe “cứng” quá nhỉ! Không biết bao giờ em mới biết lái như chị.
Thy cười khi nghe câu nói của Dung. Chỉ mình mới biết “gian nan” thế nào khi lái được xe. Thy cũng từng trải qua cảm giác như Dung bây giờ.
– Chỉ cần có thời gian học và “ôm xe” nhiều thì chạy quen thôi em.
– Mà sao chị rành đường ở đây quá vậy?
– Hồi trước hai vợ chồng chị siêng đi chơi lắm. Cứ rãnh là xách xe đi. Anh Nghĩa thì thích về đây. Xong rồi chạy về nhà thăm ba cũng gần.
– Em thì ít khi đi chơi, nên không biết gì hết.
Thấy Dung có vẻ buồn buồn, Thy liền đổi chủ đề:
– Bây giờ mình đi ra bờ sông chụp hình nhé. Chiều thì đi mua sắm rồi đi ngắm chợ hoa.
– Ok chị!
– Nhớ mua đồ chơi cho con – thằng bé vẫn không quên mục đích chính của mình.
– Biết rồi, ông tướng – cả hai chị em cười lên vui vẻ khi nghe lời nhắc của con trai.
Nghĩa đã đặt hai phòng khách sạn trước rồi. Nên đến trưa mọi người cùng ghé vào nhận phòng nghỉ trưa. Phòng ở đây rất sạch sẽ và sang trọng. Dung ở riêng một phòng, ngay bên cạnh phòng của gia đình Nghĩa.
– Chiều nay anh có hẹn nhậu với anh Hai. Hai chị em muốn nhậu thì ngồi chung nhé. Không thì lấy xe đi chơi cho thoải mái – Nghĩa nói với Thy.
– Chị em em có kế hoạch rồi. Anh cứ nhậu với khách đi cho thoải mái.
Khoảng ba giờ, Thy nhắn tin cho Dung chuẩn bị đi ăn. Dung cũng đã tắm xong rồi, chỉ việc chọn một bồ quần áo đẹp để cùng vợ chồng Thy ra quán. Ở đó anh Hai đã chọn sẵn chỗ và gọi món ăn.
– Khà khà. Toàn trai xinh, gái đẹp thế này. Dân Sài Gòn có khác!
– Anh cứ làm bọn em mắc cỡ chết đi được. Nhưng bọn em thích – Nghĩa cũng đáp lại hài hước không kém.
– Hai cô gái có uống bia không? Làm một lon cho mát nhé.
– Tụi con không uống được đâu. Chút còn lái xe nữa. Chú với anh Nghĩa cứ uống tự nhiên đi! – Thy tìm cách từ chối lời mời của anh Hai.
– Sao lại gọi chú? Gọi anh đi cho trẻ, khà khà.
Nghĩa cũng xen vào:
– Đúng rồi. Hai em cứ gọi anh Hai đi cho thân mật. Anh em tụi anh thân nhau lắm rồi.
Thy và Dung cùng “dạ” rồi nâng ly nước lọc của mình lên cụng ly “chúc mừng năm mới” với vị khách mới quen.
Hai cô cũng chỉ ăn vội một món rồi xin phép ra về, nhường không gian lại cho Nghĩa và anh Hai thoải mái nói chuyện.
Thy đưa Dung đến trung tâm thương mại. Cả hai lựa chọn được khá nhiều quần áo hợp ý. Con trai Thy cũng được mấy bộ đồ mới. Và vui nhất là tự do lựa chọn đồ chơi. Rất nhiều món được cậu bé “chấm”. Dung cũng vui vẻ thanh toán hết chi phí đó như đã hứa với cậu bé.
Rời trung tâm mua sắm thì trời cũng tối. Đường phố đã lên đèn càng thêm lung linh. Cảm giác vui hẳn khi không khí Tết đã tràn về. Thy đổ xe vào bãi giữ xe rồi đi bộ vào đường hoa. Nào là mai, cúc, hồng rực rỡ cả con đường. Sắc màu càng lung linh với những cô gái, chàng trai diện lên mình những bộ trang phục tươi tắn. Người thì mua hoa, người đến chỉ để ngắm, có người đến chỉ để chụp hình.
Hai mẹ con Thy và Dung cũng vậy. Họ thay phiên chụp hình cho nhau bên từng chậu hoa. Xong rồi cả hai cùng ngắm những tác phẩm của mình và tấm tắc khen nhau xinh đẹp. Cứ mãi mê như thế, khiến cho cả hai quên mất thời gian. Đến khi Thy nhận được cuộc gọi của Nghĩa, cô mới giật mình:
– Anh về phòng rồi à? Dạ. Dạ. Tụi em về ngay.
Cô nhìn đồng hồ thì đã hơn mười giờ. Tất cả nhanh chóng ra lấy xe để về khách sạn.
Nhưng khi về đến khách sạn, mẹ con Thy không về phòng ngay mà ghé qua phòng Dung. Hai chị em lại ngồi xem điện thoại và gửi hình cho nhau. Người thì thích tấm này, người chọn kiểu kia. Cuối cùng cả hai cũng chọn được những tấm ưng ý để đăng lên zalo, facebook. Riêng thằng nhóc thì mãi mê khui những món đồ chơi mới mua về.
Nghĩa lại gọi làm Thy phải bỏ về phòng trước xem có chuyện gì. Còn cậu con trai không chịu về vì ham chơi, giờ này mà về sẽ bị ba mẹ bắt ngủ ngay.
Thy vừa ra khỏi phòng thì Dung bất ngờ nhận được cuộc gọi video của Nghĩa. Không biết anh lại gọi làm gì. Cô bấm vào “chấp nhận” cuộc gọi xem chuyện gì. Khi màn hình vừa hiện lên thì Nghĩa đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Dung im lặng không nói gì. Lúc này Nghĩa đặt điện thoại vào vị trí nào đó trên đầu giường cho Thy không phát hiện.
Dung càng bất ngờ khi Nghĩa cởi phắng quần mình ra, làm dương vật anh căng cứng chỉ thẳng lên trần nhà. Dung đỏ mặt. Cô đoán sắp có chuyện gì xảy ra nên lắp tai nghe vào, không để con của Thy nghe được âm thanh trong điện thoại.
– Sao anh không ngủ đi mà gọi em về làm gì? Ối, trời ơi… Sao không mặc quần vào? Để tồng ngồng thế này?
– Em bú cặc cho anh đi! Nó đợi em từ nãy giờ – Nghĩa cố tình nói những câu dâm tục cho Dung nghe.
– Anh đợi em tắm chút. Người em mồ hôi không à – Thy vừa nói vừa bước lên giường, tay cầm lấy dương vật Nghĩa sụt nhẹ mấy cái.
– Không cần đâu! Em bú cho anh ra là được rồi.
Dung thấy run cả người. Miệng cô có cảm giác khô khan, khó nuốt khi trên màn hình Thy đang há miệng ra ngậm lấy đầu khấc của Nghĩa. Con cặc Nghĩa bắt đầu tuột trôi hết vào trong miệng Thy. Thy tiếp tục ngậm môi mút ngược từ gốc cặc ngược trở ra. Cứ thế cặc Nghĩa ra vào đều đặn trong miệng vợ.
Dung không chịu được nữa rồi. Cô kéo chăn đắp lên đến ngực mình để thằng bé không nhìn thấy được bàn tay hư hỏng của mình đang làm gì trong chăn.
Những ngón tay của Dung len lỏi chui qua quần lót, xoa nhẹ lên mép thịt căng mộng bắt đầu rĩ nước nhờn. Bên kia Thy tăng tốc độ đôi môi trên dương vật Nghĩa. Ngón tay giữa của Dung cũng chui vào hang động và tăng tốc ra vào. Dung cố gắng cắn chặt răng để tiếng rên không bật ra khỏi miệng.
Bất ngờ Thy dừng lại hỏi chồng?
– Hôm nay gặp em nào xinh đẹp ngoài quán nhậu hay sao mà nứng sớm vậy? Khai báo mau!
– Làm gì có em nào! Chiều nay thấy em mặc bộ đồ này là anh nứng rồi. Không có cơ hội nào đè em ra chơi được – Nghĩa vội chữa cháy.
– Có xạo không đó? Hay là nhìn thấy cặp vú bự của bé Dung rồi nứng cặc tới bây giờ? – Thy vừa nói vừa tiếp tục dùng tay sục cặc cho chồng.
Nghe Thy nói thế, Dung lập tức rút tay ra khỏi quần, đưa tay lên xoa bóp vú mình. Cảm giác râm ran chạy khắp cơ thể. Không hiểu sao Dung muốn Thy tập trung vào bú cho Nghĩa, để được nhìn thấy anh xuất tinh.
– Em bú đi! Nếu em không bú thì anh gọi Dung qua bú cho anh đó – Nghĩa nói.
– Anh dám gọi thì em cũng dám cho! – Thy nói thế để kích thích cho chồng chứ cô biết làm sao Nghĩa lại làm như vậy.
– Hai ông bà cứ giỏi đùa. Tôi mà qua chắc cháy nhà – Dung nghĩ thầm trong bụng.