Phần 2
Sau mấy ngày suy nghĩ, Dung quyết định thử vận mình xem có thể thay đổi số phận được không. Thế là cô xin nghỉ việc ở Bình Dương, chạy về Sài Gòn tìm Nghĩa.
Nghĩa có công ty riêng, chuyên về thu mua đặc sản và nguyên liệu chế biến món ăn các vùng miền khác nhau. Từ rau củ quả, cá nước ngọt, nước mặn cho đến các loại thú nuôi trên rừng hay miền dân giã. Sau đó các đặc sản này được sơ chế hoặc cung cấp nguyên liệu thô cho các nhà hàng, quán ăn…
Sau khi dắt Dung đi tham quan và giới thiệu quy trình làm việc, Nghĩa lại đưa cô vào văn phòng.
– Em thấy sao? Công việc của mình là như thế. Em muốn làm vị trí nào?
Dung ngập ngừng:
– Em cũng chưa biết mình phù hợp với vị trí nào nữa. Hay là anh cho em làm gì đó dễ một chút, em học việc từ từ sẽ quen.
– Vậy em thấy việc nào dễ, phù hợp với em? – Nghĩa cười.
– Hay là anh cho em vào làm chung với mấy chị nhặt rau, rửa cá. Mấy việc khác chắc em không làm nổi.
– Thôi đi cô. Tôi mà cho cô làm mấy việc đó chắc về quê cô đồn tôi chèn ép, bóc lột, không giúp đỡ gì cho cô thì tôi lại mang tiếng ác. Tội cho tôi lắm.
– Vậy thì em biết làm gì bây giờ? – Dung lộ vẻ căng thẳng.
Nghĩa xoay cây bút trên đầu hai ngón tay rồi nhìn Dung cười:
– Nãy giờ anh đùa với em thôi. Chư anh đã tính sẵn cho em một vị trí cho em rồi. Anh nghĩ là em sẽ làm tốt. Anh phát hiện em có một tố chất mà nhiều người không có được.
– Tố chất gì vậy anh?
– Anh không nói được. Từ từ em sẽ phát hiện ra thôi. Anh muốn em làm trợ lý cho anh. Công việc thì anh sẽ từ từ hướng dẫn.
– Trời… trợ lý à… sao em đủ trình độ? – Dung lắp bắp khi nghe Nghĩa đưa ra yêu cầu đó.
– Có anh ở đây mà em lo gì. Để anh huấn luyện em một thời gian thì em dư sức thay anh quản lý chỗ này.
Nói rồi Nghĩa cười vang, làm cho Dung thêm hồi hộp. Không biết mình có làm nổi hay không. Hay là làm được vài tháng không ra gì lại bị cho xuống làm nhân viên bình thường thì xấu hổ với cả công ty. Nhưng dù sao Dung vẫn đặt quyết tâm phải cố gắng hết sức để làm được việc, để khỏi xấu hổ với Nghĩa, với cả gia đình ở quê nữa.
– Này, đừng suy nghĩ nữa. Cứ quyết định như vậy đi. Trước mắt là phải ổn định chỗ ở. Nếu em không ngại thì sang nhà ở chung với anh chị. Nhà còn phòng trống, đầy đủ tiện nghi.
– Thôi, cái này anh cho em từ chối. Để em thuê một phòng nhỏ ở cho thoải mái, khỏi phiền anh chị.
– Ừ, tùy em. Vậy thì đi theo anh. Anh chở em đi tìm phòng thuê luôn. Phải an cư mới lạc nghiệp được chứ.
Dung vội vàng đứng dậy đi theo Nghĩa ra bãi xe. Anh mở cửa chiếc xe Audi sáng bóng cho Dung bước vào. Lần đầu được ngồi trên chiếc xe sang trọng, Dung thích thú vô cùng. Cô bắt đầu có những mơ ước trong lòng. Biết đâu đây sẽ là sự khởi đầu cho một cuộc sống đầy đủ, có nhà cao, xe đẹp… Dung nhìn thấy con người Sài Gòn ai cũng mặc đẹp, ai cũng lịch sự và sang trọng…
Nghĩa cho xe chạy vào sân một ngôi nhà cao khoảng 7 tầng có để bản “Cho thuê phòng dài hạn”. Ngôi nhà rất đẹp và sạch sẽ, có bảo vệ và quầy lễ tân.
Dung khép nép bước sau lưng Nghĩa khi anh tiến về phía quầy lễ tân. Một cô bé tươi cười chào đón hai người:
– Dạ chào anh chị, ở đây tụi em cho thuê phòng dài hạn. Anh chị muốn thuê trong bao lâu ạ?
– Trước mắt anh sẽ thuê một năm. Rồi sau đó tính tiếp.
– Vậy anh chị muốn lấy phòng mấy người? – Cô bé lại tiếp tục nở nụ cười thật tươi.
– Một người thôi em.
– Dạ, em mời anh chị lên xem phòng ạ.
Cô bé bước đến bấm thang máy tầng 5. Dung vẫn khép nép bước phía sau cô bé và Nghĩa.
Khi cánh cửa phòng được mở ra, ánh đèn được bật lên, Dung tròn xoe đôi mắt, há hốc mồm nhìn khắp căn phòng. Nó đẹp quá. Sang trọng quá. Đầy đủ tiện nghi nữa. Nào là ti vi, tủ lạnh, tủ quần áo, bàn trang điểm. Giường thì trải nệm thẳng tắp, thơm tho. Bên trong vệ sinh càng sạch sẽ, có cả bồn tắm nằm và đầy đủ đồ dùng cần thiết.
– Anh thấy phòng này ổn nè. Em thích không?
Dung giật mình quay về với thực tại khi nghe Nghĩa hỏi. Không đợi Dung trả lời, Nghĩa quay sang hỏi cô bé:
– Phòng này giá thế nào em?
– Dạ, phòng này mỗi tháng sáu triệu, đã bao gồm phí vệ sinh, thang máy, bảo vệ, thang máy, phí sử dụng nước, còn tiền điện mình thanh toán theo đồng hồ nhé anh.
– Phí vệ sinh là tiền rác hả em? – Nghĩa cười cười khi hỏi cô bé.
– Không, đó là bao gồm cả tiền vệ sinh phòng định kỳ, thay ga gối nệm, giống như mình ở khách sạn vậy đó anh.
– Ủa? Mình có ở khách sạn với nhau đâu mà anh biết – Nghĩa trêu cô bé.
– Anh quỷ quá! – Nói rồi cả hai cùng cười. Chỉ có Dung là lo lắng, bất an. Cô kéo tay Nghĩa nói nhỏ:
– Phòng này giá cao quá anh ơi. Tìm phòng nào bình dân thôi. Em trả không nổi đâu.
– Anh thấy phòng này ổn rồi. Dù sao em cũng là trợ lý của anh, cũng là hình ảnh đại diện cho một công ty thì làm sao ở trong những phòng trọ nhếch nhác được. Tiền nong thì em khỏi lo, xem như đây là một phần chế độ công ty dành cho em.
Nói rồi Nghĩa quay sang cô bé:
– Anh lấy phòng này. Em làm hợp đồng một năm cho anh nhé.
– Dạ, em mời anh chị xuống tầng trệt, mình ký hợp đồng.
Cô bé đưa ra hai bản hợp đồng đã được đánh máy sẵn, chỉ còn để trống tên người thuê. Nghĩa đọc xong rồi đưa cho Dung:
– Anh thấy cũng ổn rồi. Em xem có vấn đề gì không. Nếu không thì ký tên đi.
– Ủa? Em ký hả?
– Em ở thì em ký chứ anh ký làm gì.
Nói rồi Nghĩa quay sang cô bé:
– Em cho anh số tài khoản để anh thanh toán luôn.
– Số tài khoản của ông chủ có trong hợp đồng. Anh chuyển khoản rồi thì báo em để em gọi điện xác nhận.
Sau vài thao tác trên điện thoại, Nghĩa nói với cô bé:
– Anh thanh toán một năm rồi đó. Em kiểm tra giúp anh.
Trong khi cô bé gọi điện cho chủ nhà trọ thì Dung hỏi:
– Sao anh thanh toán một năm dữ vậy? Trong hợp đồng ghi chỉ cần trả trước ba tháng được rồi.
– Không sao đâu. Cứ trả trước đi. Tới lúc đó anh bận, không nhớ thì sao.
Lúc này cô bé cũng kiểm tra xong:
– Dạ, chủ báo tiền qua rồi nhé anh. Chị có thể dọn đến ở bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận chìa khóa, Nghĩa tiếp tục đưa Dung đến một trung tâm thời trang gần đó.
– Em vào chọn đi, xem thích bộ nào thì lấy bộ đó.
Một lần nữa Dung lại choáng ngợp trước vẻ sang trọng và sự phục vụ của những nhân viên bán hàng ở đây. Sau khi đi xem giá vài món đồ, Dung quay lại nói với Nghĩa:
– Về thôi anh, đồ ở đây giá cắt cổ quá. Em còn đồ nhiều lắm.
– Thôi đi cô, chẳng lẽ cô mặc đồ công nhân đi làm với tôi à? Mất mặt tôi quá.
Nói rồi Nghĩa vẫy tay gọi cô bé bán hàng đến.
– Em dắt chị này đi chọn đồ giúp anh. Em thấy kiểu nào hợp với dáng chị thì cứ cho chị ấy thử. Được bao nhiêu anh lấy hết bấy nhiêu.
– Anh cứ yên tâm giao chị cho em. Bảo đảm em sẽ giúp chị lột xác trong vòng một nốt nhạc. Đây là nghề của em mà.
Đúng là cô bé này giỏi thật. Mỗi bộ đồ Dung thử mặc vào giống như là thiết kế sẵn cho cô vậy. Rất vừa vặn, hợp lý. Bộ nào cần kín đáo thì kín đáo, nhìn cô như một nàng tiểu thư lịch sự. Bộ nào xẻ sâu thì càng giúp cô khoe thêm thế mạnh với cặp ngực căng tràn, đầy đặn hơn nhiều cô gái khác.
Khi tính tiền, Nghĩa dấu hóa đơn không cho Dung thấy. Nhưng cô tính nhẩm số tiền không dưới ba mươi triệu. Đây là số tiền mà cô chưa dám nghĩ sẽ dùng để mua quần áo. Số tiền quá lớn. Nó có thể giúp cô làm được rất nhiều việc.
Sau khi cho tất cả quần áo lên xe, Nghĩa đưa Dung về thẳng nhà mình. Ở đó, Thy – vợ Nghĩa đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc với nhiều món ăn thịnh soạn.
Sau khi chào hỏi nhau, Dung quay sang hỏi Thy:
– Ủa, nhà mình hôm nay có tiệc gì mà làm nhiều món ngon vậy chị?
– Tiệc gì đâu em. Ông anh Nghĩa của em nhắn tin cho chị làm mấy món này để đãi em đó.
– Trời, ông ơi là ông. Làm như tui là cái máy hay sao mà nhai hết cả bàn thế này.
Nghĩa sau khi thay đồ cũng ngồi vào bàn chỉ trỏ:
– Lần đầu em ghé nhà phải làm ăn cho đàng hoàng chứ. Nếu không em lại trách nữa.
Cả ba cùng ngồi vào bàn, nói chuyện vui vẻ. Còn cậu nhóc con trai của Nghĩa thì mải mê xem Ipad. Thấy thế, Dung bắt chuyện với nó:
– Chào con, con nhớ cô không?
– Dạ, nhớ. Cô ở dưới quê – Thằng bé trả lời mà mắt không rời khỏi màn hình.
– Con ăn món gì? Cô lấy cho con nhé.
– Con chỉ ăn gà rán thôi.
Thy ngắt ngang câu chuyện của Dung và thằng bé:
– Kệ nó đi em. Khi nào đói thì nó tự ăn.
Thy đứng dậy lấy bia rót cho từng người. Nhưng Dung vội vàng từ chối:
– Anh chị uống đi. Em không uống được bia.
Thy cười:
– Uống cho vui đi em. Chị cũng uống được vài lon. Không sao đâu.
Dung đưa mắt nhìn Nghĩa. Anh cũng trả lời giọng nghiêm túc:
– Hôm nay bắt buộc em phải uống hết mình để anh kiểm tra “đô” em tới đâu. Đây cũng là một phần trong công việc của em sắp tới.
– Phải nhậu nhiều hả anh? – Dung lo lắng.
– Cứ uống đi em. Chị chuẩn bị sẵn phòng cho em rồi. Tối nay em cứ ngủ lại đây.
– Anh chị nói thế thì hôm nay em sẽ chơi tới bến. Chút nữa say, em có quậy thì anh chị đừng có đánh em đó.
Cả ba cùng cười vui vẻ, bắt đầu uống bia và thưởng thức những món ăn của Thy nấu. Lon đầu thì Dung thấy mát mẻ và ăn khá ngon miệng. Lon thứ hai thì cô bắt đầu thấy chóng mặt, người có cảm giác khó chịu nhưng vẫn tiếp tục uống. Đến lon thứ năm thì cô mơ màng rồi không còn biết gì nữa.
Thy và Nghĩa dìu Dung vào phòng, đắp chăn cho cô cẩn thận rồi trở ra dọn dẹp. Nghĩa ghé cửa phòng thấy con trai đã ngủ nên cũng yên tâm trở về phòng tắm rửa.
Thy tắm xong cũng lên giường nằm ôm chồng.
– Liệu Dung có làm được việc không anh?
Nghĩa bỏ quyển sách xuống bàn bên cạnh rồi nhỏ nhẹ trả lời:
– Anh chưa biết. Nhưng anh tin con bé sẽ làm được. Dù không được anh vẫn giúp nó. Trước giờ anh xem nó như em ruột. Thấy hoàn cảnh nó như vậy chẳng lẽ làm ngơ.
– Dạ, anh nói cũng phải. Mình giúp được gì thì giúp. Chuyện còn lại tùy thuộc vào ý trời.
Nghĩa đưa tay mở đèn ngủ rồi tắt đèn lớn. Anh quay sang nói với vợ:
– Anh muốn thư giãn một chút!
Hiểu ý chồng, Thy trườn người xuống dưới, kéo quần Nghĩa xuống. Anh nhấc mông để vợ dễ dàng hơn.
Thy cầm lấy dương vật chồng rồi từ từ đưa miệng đến ngậm lấy đầu khấc…