Phần 10
Diệp Lam – mẹ của Tiêu Diệp là điển hình của người con gái vùng sông nước Giang Nam, tri thư đạt lý, dịu dàng lương thiện.
Vào năm Tiêu Diệp được sinh ra, Tiêu gia bị quấn vào một cuộc đấu tranh chính trị hung hiểm dị thường. Để được an toàn, Diệp Lam cùng Tiêu Diệp được đưa về nông thôn ở, không ra khỏi cửa, ru rú trong nhà cao sân rộng phải đến 5 năm.
Thời gian 5 năm, đứa trẻ sơ sinh đã biến thành một cậu bé lanh lợi, đặc biệt là người trời sinh thông minh như Tiêu Diệp, 5 tuổi đã dủ để anh hình thành thế giới quan trọn vẹn.
Diệp Lam dạy dỗ Tiêu Diệp phải biết ôn tồn lễ độ, phóng khoáng tự tin, Tiêu Diệp hoàn mỹ làm theo, dù sao những người tiếp xúc với anh cũng chỉ có 3 người, mẹ, bảo mẫu và quản gia, nói chuyện chậm hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Thẳng đến năm ấy khi được 6 tuổi, Tiêu Diệp được đón về nhà lớn rồi nhập trường đi học cùng đám trẻ đồng trang lứa, anh mới cảm nhận được rõ ràng sự không phù hợp, không phải về vấn đề tính cách hoặc chênh lệch học thức, mà bản chất là vì…
Anh mù mặt.
Đúng vậy, Tiêu Diệp bị mù mặt. Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nếu tiếp xúc với một người lâu dài anh cũng sẽ tạo được đủ ký ức để ghi nhớ, nhưng nếu gặp người xa lạ, thì sẽ lại là một vấn đề lớn.
Điều này cũng dễ hiểu, từ khi sinh ra anh đã ở suốt trong nhà cao cửa rộng, 5 năm không thấy bất kỳ ai khác, khả năng phân biệt mặt người đâm ra rất kém.
Dưới tình huống như vậy, nếu anh lỡ biểu hiện thân thiện dễ gần một cái là sẽ có vô số người nhào tới chào hỏi, lôi kéo làm quen.
Vô cùng phiền phức, mà quan trọng nhất là, anh căn bản không thể phân biệt được!!!
Vì thế, lạnh lùng cùng mặt đơ trở thành thứ đạo cụ tốt nhất.
Đối với chuyện này, bà Diệp Lam vẫn luôn tự trách, cho rằng tất cả là tại mình đã không suy xét đến những vấn đề này. Nhưng bản thân Tiêu Diệp thì lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, cái gì mà ôn tồn lễ độ, phóng khoáng tự tin, anh lại không thích bán rẻ tiếng cười như thế!
Đối với người thường mà nói, vấn đề mù mặt này có khi cũng chẳng quá ảnh hưởng, cùng lắm thì ở nhà nhiều hơn một chút, người cần phải nhận biết thì gặp nhiều là cũng có thể nhận ra, có khó khăn nữa cũng chỉ là sinh hoạt thường ngày không được tiện cho lắm. Nhưng đối với một người theo nghiệp Quân, đây lại là một vấn đề nghiêm trọng chí mạng.
Bởi vậy, từ khi còn rất nhỏ Tiêu Diệp đã bắt đầu luyện tập, coi mặt người như một mô hình, nhập vào đủ các loại số liệu như dựng hình 3D, tuy rằng cần lượng số liệu cùng tính toán cực lớn, cũng yêu cầu đại não phải xử lý rất cao, nhưng cũng may, Tiêu Diệp vốn chính là một thiên tài.
Thế là vấn đề mù mặt rất nhanh đã được giải quyết, ngay cả Diệp Lam cũng cho rằng đứa con trai của mình đã hoàn toàn ổn thỏa, vấn đề duy nhất chính là thói quen mặt đơ kia vẫn không sửa được.
Nhưng trên thực tế, Tiêu Diệp vẫn còn một vấn đề.
Anh không thể phân biệt được xấu đẹp.
Đây cũng là chuyện có thể hiểu được, thử nghĩ mà xem, nếu cho bạn một đống số liệu, bạn có thể nhìn ra xấu đẹp được không?
Có điều, Tiêu Diệp cũng không thèm để ý đến chuyện này, ngược lại bởi vì mặt mũi đã hoàn toàn được số liệu hóa, Tiêu Diệp thông tuệ tâm lý học, trinh sát học, anh có thể căn cứ vào biểu cảm đôi mắt như tần suất rung động, độ cong chuyển biến để phán đoán được chính xác trạng thái nội tâm của một người mà hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng bởi vẻ xấu đẹp của họ.
Nhưng mà, càng giỏi phân tích số liệu cùng cùng cảm xúc, mặt Tiêu Diệp lại chỉ càng lạnh, bởi vì nhân gian muôn vẻ, những thứ như nhân tính quá phức tạp, có thể hiểu được quá rõ chưa chắc đã là chuyện tốt.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/05/he-thong-tinh-duc.html
Khi ánh mắt nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc lần đầu tiên, ấn tượng của Tiêu Diệp là rất tốt, nguyên nhân cực kỳ đơn giản, mặt cô dễ nhớ.
Mặt to mũi to rất dễ phân biệt, ánh mắt trong trẻo có thần, ừ, hơi béo cũng coi như là một điểm đặc trưng.
Trời mới biết, từ sau khi thịnh hành mấy vụ filter chỉnh dung, phẫu thuật thẩm mỹ này nọ cho giống các em hot girl trên mạng đã gây ra bao khó khăn cho Tiêu Diệp. Mặt mũi quá giống nhau lại càng cần phải phân tích thêm nhiều điểm. Ai ai cũng tiêm cằm độn má làm anh phải nhìn kỹ hơn cả nửa phút, nhưng cũng chính nửa phút này, lại khiến cho người trong giới cho rằng anh rất thích những nét này.
Tiêu Diệp: Ha ha!
Chính nhờ ấn tượng tốt đẹp này làm Tiêu Diệp thêm chú ý đến Mạnh Nhạc Nhạc, sau đó anh lại phát hiện cô bé này rất thú vị.
Cuộc đối thoại như sau:
Vương Duyệt: “Nhạc Nhạc a, cậu không biết đâu, Lục Cảnh nhiều khi quá đáng lắm, còn không cho tớ ăn cay, nói cái gì mà sẽ bị đau dạ dày chứ, nhưng tớ muốn ăn cơ.”
Mạnh Nhạc Nhạc: “Ừ, hơi quá đáng thật.”
Vương Duyệt: “Anh ấy còn sắp đặt người gác cổng cho tớ, 9h tối là phải về đến nhà, giờ tớ có muốn hẹn các cậu ra chơi cũng không được nữa.”
Mạnh Nhạc Nhạc: “Ban ngày lại gặp.”
Vương Duyệt nhìn thì như oán giận kỳ thật đang khoe khoang phổng mũi, người bình thường có khi đã đáp lại kiểu “bạn trai cậu tốt ghê, cậu phải quý trọng người ta blah blah…” khen này khen nọ, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không “get”* được điểm này. (*Hiểu)
Vương Duyệt rõ ràng có chút không vui, cô ta cảm thấy hẳn là Mạnh Nhạc Nhạc đang thầm ghen tị muốn chết cho nên mới có thái độ qua loa có lệ như vậy.
Thế là cô ta bắt đầu không vui mở miệng nói.
“Nhạc Nhạc, cậu vẫn FA đấy à, như vậy không được đâu, lũ bạn học của bọn mình đều kết hôn sinh con nhiều lắm rồi, nhẽ cậu không có ý định gì sao? Sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”
“Không có ảnh hưởng gì với tớ, nhưng với mẹ tớ thì có chút.”
Tiêu Diệp suýt thì không giữ được chiêu mặt lạnh này nữa, bé mũm mĩm này cũng biết đối đáp quá nha.
Anh cũng có thể nghe ra được là Vương Duyệt đang khoe khoang bạn trai, Mạnh Nhạc Nhạc không hâm mộ cũng không ghen tị, cũng không phải cố ý “nói mát” người khác.
Lúc đầu anh còn tưởng là Mạnh Nhạc Nhạc EQ thấp, sau lại phát hiện, cô có thể mẫn cảm nhận ra Vương Duyệt không vui, cũng thành công thay đổi sang đề tài khác mà không nịnh hót để làm Vương Duyệt nói cho sướng mồm. Sau vài lần như thế, Tiêu Diệp đã có thể khẳng định.
Mạnh Nhạc Nhạc thực sự rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, nhưng cũng lại không hề để bụng.
Dùng cách nói hiện đại thì chính là dạng thiện lành như Phật*, bất kể là khoe khoang, nói móc hay mỉa mai gì, cô cũng không thèm nghe vào tai, lại càng không có hứng thú nói lời nịnh bợ hay chanh chua ghen tị.
(*: Một bộ phận người trẻ Trung Quốc được gọi là “thanh niên Phật hệ” đang theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.)
Không thể không nói, Tiêu Diệp đã nhìn rất chuẩn, Mạnh Nhạc Nhạc chính là kiểu người như vậy.
Bình thường cô đều không để lọt tai mấy thứ móc mỉa linh tinh, hoặc lời nói có động cơ không đơn thuần kiểu này.
Cô cũng lười đối đáp làm dài thêm những cuộc hội thoại như thế, đây cũng là lý do vì sao cô không được Vương Duyệt hoan nghênh cho lắm. Loại người có bệnh công chúa như Vương Duyệt luôn thích khoe khoang, mà Mạnh Nhạc Nhạc lại không buồn tiếp sóng “tín hiệu” để nịnh bợ, thế nên không đủ tiêu chuẩn để làm một tùy tùng hợp cách.
Đêm nay, Tiêu Diệp cùng Lục Cảnh uống rượu xong thì từng người về đi ngủ, Tiêu Diệp cũng cảm giác thấy hơi bực bội, nhưng tự chủ của anh luôn rất kinh người.
Sau khi Lục Cảnh ra cửa, Tiêu Diệp đứng dậy có ngửi được mùi rượu, đại khái cũng có thể đoán ra rượu này có hiệu quả làm “lứng”, cũng đoán được Lục Cảnh muốn làm gì, anh hơi nhíu mày, không khỏi nghĩ đến đồng chí mũm mĩm vẫn còn đang ở bên kia, nhưng anh cũng nghĩ chắc Lục Cảnh cũng sẽ không làm gì bậy bạ trong lều, mà khả năng là sẽ hẹn bạn gái ra ngoài.
Dù sao anh cũng không ngủ được, nhân tiện nghĩ tới Mạnh Nhạc Nhạc, Tiêu Diệp bèn lấy máy tính bảng, mở mạng search thử.
Anh search được 2 bài luận văn phát biểu của Mạnh Nhạc Nhạc.
Cả 2 bài đều là dạng tài liệu.
Độ khó cũng không cao, đề tài tương đối hiếm lạ, nhưng kiến thức Tiêu Diệp từ trước đến nay đều rất rộng, lúc này anh vừa đọc vừa tìm thêm tư liệu cũng không thấy quá khó hiểu.
Đừng xem thường đó chỉ là một bài luận văn, có thể đọc ra được rất nhiều thứ từ trong đó, đặc biệt còn là một người giỏi phân tích như Tiêu Diệp.
Đầu tiên, nội dung luận văn nghiên cứu rất thú vị, không theo các đề tài đại chúng, tuy rằng mới lạ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tính thực dụng, cách thuyết minh rất sáng tạo, nhưng cũng không quá bay bổng xa rời thực tế, Tiêu Diệp gật đầu, bỗng không khỏi thấy vui mừng.
Sau đó, tổng thể phong cách luận văn đều thống nhất, hẳn là do một người hoàn thành, hơn nữa từ phong cách hành văn còn có thể nhìn ra tính cách là người có cái nhìn bao quát cẩn trọng, nhưng cách dùng từ khi đưa ra kết luận lại mang ý tứ ngập ngừng không đủ tự tin, nếu có thể sử dụng từ ngữ suy đoán thì sẽ dùng, tần suất các từ như “phỏng đoán, khả năng, có lẽ, đại khái…” xuất hiện khá cao, có thể thấy được sự thiếu tự tin của người viết, nhưng các chi tiết đều được xử lý đúng chỗ, cấu tứ luận văn chặt chẽ tỉ mỉ quả thực rất thú vị, có thể thấy được đây là một người vừa cẩn thận lại rất kiên nhẫn, thế là Tiêu Diệp lại tiếp tục gật đầu.
Nhưng mà có một điểm rất kỳ quái, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ phát biểu vẻn vẹn có 2 bài luận văn. Nghe Vương Duyệt nói thì hiện tại cô đang là nghiên cứu sinh năm 2, từ mặt số lượng bài luận mà nói thì cũng không thấy có vấn đề gì, đây là số lượng bình thường của những người cùng trình độ, nhưng khi Tiêu Diệp cẩn thận quan sát thêm, cả 2 bài luận đều được phát biểu khi cô đang theo học chính quy, chứ quãng thời gian nghiên cứu sinh thì ngược lại không có luận văn nào.
Người có thể đưa ra được 2 bài luận văn trình độ không tồi từ khi còn học chính quy, làm sao có thể 2 năm nghiên cứu sinh kế tiếp đều chẳng có tiếng tăm gì được, Tiêu Diệp không khỏi cảm thấy điểm này rất có vấn đề.
Đọc xong luận văn, Tiêu Diệp lại càng không thấy thỏa mãn, khả năng về máy tính của anh có thể so với cả hacker, cũng có thể dễ dàng tra được những tư liệu khác về Mạnh Nhạc Nhạc, nhưng anh không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô.
Có điều… còn con đường nào để có thể hiểu biết thêm về Mạnh Nhạc Nhạc bây giờ? Chẳng lẽ muốn anh phải đi theo quy trình đi soi Weibo cùng vòng bạn bè của cô chắc? Cái thao tác này cũng không phù hợp với thiết lập lạnh lùng của anh đâu?
Đột nhiên, Tiêu Diệp bỗng thấy sửng sốt, mà tại sao mình lại muốn biết về Mạnh Nhạc Nhạc chứ?
Tiêu Diệp lúc này mới nhận ra bản thân đã ngồi nghiên cứu luận văn của Mạnh Nhạc Nhạc đến hơn nửa đêm, quả thực không thể hiểu nổi bản thân nữa.
Còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã lại thấy Lục Cảnh thất hồn lạc phách trở lại, toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi, áo sơ mi nhăn nhúm xốc xếch như vừa lăn lộn ở đâu, một vạt gài vội trong quần, một vạt còn để lộ ở bên ngoài, thậm chí ngay cả khóa kéo quần jean cũng chỉ kéo có một nửa!!!
Chuyện này đối với dạng người từ nhỏ đã luôn phải chú trọng hình tượng như bọn họ mà nói thì cực kỳ thất lễ, nhưng điểm càng lạ hơn là vẻ mặt cùng ánh mắt đờ đẫn của Lục Cảnh, thậm chí hắn còn chẳng có tâm tư nói gì với Tiêu Diệp đã chui thẳng về lều.
Tiêu Diệp ngẩn người, bỗng có một loại dự cảm chẳng lành.