Phần 23
Rạng sáng hôm sau chừng 5h, hai người đi tới một vách núi, sắc trời đã dần chuyển đổi, toàn bộ rừng rậm vẫn bị sương mù bao phủ, chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy cây cối lay động.
Gió trên núi lạnh thấu xương, Mạnh Nhạc Nhạc đã phát run, cô vươn tay về phía Phương Tu, anh cũng không cự tuyệt, ôm cả Mạnh Nhạc Nhạc cùng đống chăn lông vào lòng, dùng thân thể ngăn cản gió lạnh cho cô, hai người đều lặng im không nói chuyện.
Dải màu đỏ nhạt từ đường chân trời dần dần dâng lên, trên mặt đất rộng lớn, mọi đường nét bỗng trở nên rõ ràng, hoàn cảnh vị trí hai người cũng lập tức hiển hiện trọn vẹn.
Phóng mắt nhìn ra xa, tất cả đều là rừng rậm, phảng phất như toàn bộ thế giới này cũng chỉ có rừng rồi lại rừng, cũng chỉ có hai người bọn họ trơ trọi giữa nơi đây, mọi yêu hận tình thù đã chỉ là câu chuyện xưa từ một thế giới xa xôi nào khác.
“Anh biết bài văn《 Bốn vầng mặt trời 》không?” Mạnh Nhạc Nhạc chợt mở miệng.
Phương Tu nhíu mày, có bài “luận văn” như vậy sao? Là nói về sự vận hành của lỗ đen, hay là phân tích về năng lượng của mặt trời vậy?
Lần đầu tiên thấy anh bị làm khó, Mạnh Nhạc Nhạc bỗng bật cười to, chậm rãi đọc lên diễn cảm.
‘Em vẽ một Mặt trời xanh xanh treo giữa không trung mùa hè. Núi cao, đồng ruộng, đường phố, vườn trường, khắp nơi đều thành khoảng không mát lạnh.
Em vẽ một Mặt trời vàng tươi gửi trọn cho mùa thu. Vườn cây, quả chín. Lá vàng rụng như vẫy gọi bạn nhỏ, mời cùng nếm thử hoa trái thơm ngọt.
Em vẽ một Mặt trời hồng hồng thắp sáng giữa mùa đông. Nắng vàng ấm áp sưởi trên khuôn mặt cùng bàn tay lạnh toát của mọi đứa trẻ.
Vậy mùa xuân, mùa xuân thì nên vẽ Mặt trời màu gì nhỉ? À, vẽ một mặt trời sắc màu rực rỡ. Bởi vì mùa xuân là mùa của nở rộ tốt tươi.’
Phương Tu không nhịn được phì cười, đây là luận văn quỷ gì, văn mẫu lớp 1 sao?
“Lần cuối tôi đọc bài văn này là khi mình 7 tuổi, đó là lúc mẹ tôi ly hôn với ông già nhà tôi.” Có lẽ cảnh mặt trời mọc quá đẹp đẽ rung động, lại có lẽ do thân đang tại dị thế, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên nảy sinh xúc động muốn thổ lộ hết tâm tư.
“Đêm trước đó, ông già đã nói chuyện với tôi, ông nói họ tách ra là do họ tự lựa chọn, ông nói tôi cũng nên học cách biết kiềm chế, biết tôn trọng, cũng biết buông tay.”
“Ngày hôm sau, tôi mặc chiếc váy nhỏ mình thích nhất, cùng bọn họ ăn cơm, trên bàn cơm đã lớn tiếng ngâm nga đọc bài văn này… Rồi sau đó, thấy bọn họ chia tay, thấy mẹ mình rời đi… Không bao giờ trở về nữa…”
Đáy lòng Phương Tu chợt như siết lại, không khỏi dâng lên sự đau lòng nghẹn ngào như bị người dùng kim đâm vào trái tim, Mạnh Nhạc Nhạc chợt quay đầu nhìn thấy biểu cảm khó chịu của người đàn ông, cô mỉm cười.
“Tôi không khổ sở, lúc ấy tôi chọn đọc bài văn này, là vì cô giáo nói bài văn biểu đạt cho nguyện vọng đẹp đẽ của một đứa bé. Nhưng khi đó tôi không biết, nguyện vọng cũng chia ra rất nhiều loại, nguyện vọng của tôi hay của bọn họ lại không giống nhau.”
“Tôi còn cho rằng ông già đã nói đúng, nhưng về sau lại phát hiện, mọi kiềm chế, tôn trọng cùng buông tay, cũng không thể đánh đổi để nguyện vọng trở thành sự thật. Dù là tôi hay ông già, cũng chẳng thể làm gì cả. Từ đó về sau, tôi chỉ muốn làm một người biết hưởng lạc trong lúc còn có thể, tất cả mọi thứ có trong tay, tôi đều muốn nắm giữ thật chặt, bất chấp có đau đớn hay không.”
“Cho nên tôi chính là người như vậy, tôi hưởng thụ chuyện tình dục vì ham muốn của bản thân mình, tôi không muốn trộn lẫn tình cảm vào trong, cho dù anh có chấp nhận hay không, tôi đều là người như thế đó.”
Mặt trời đã treo trên cao, nhiệt độ trên đỉnh núi đã ấm áp, vạn vật sinh linh đều như sống lại trong thời khắc này. Giữa đất trời đã không chỉ còn hai người bọn họ nữa, mà có thêm nhiều âm thanh của các loài động vật.
Phương Tu sửng sốt hồi lâu, từng chữ từng chữ cô nói đều như cứa vào lòng anh. Đột nhiên, anh đã hiểu, Mạnh Nhạc Nhạc không những cự tuyệt anh, mà còn cự tuyệt mọi tình cảm, nếu như bản thân anh không thể thay đổi, vậy qua hôm nay, có khả năng cả hai sẽ thật sự chia lìa mỗi người một ngả.
Thầm thở dài trong lòng một tiếng, Phương Tu bỗng mở miệng.
“Thật sự thích đến vậy sao?”
Lúc này đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, liệu cô có hiểu đúng ý anh không nhỉ?
Cảm giác được cô gái hơi ngẩn ra, Phương Tu thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bổ sung nói.
“Tôi nói chuyện tình dục.”
“Anh chưa từng làm?” Hỏi xong Mạnh Nhạc Nhạc mới nhớ ra, hệ thống từng biểu hiện người trước mắt là một tên giai tân lão thành đó.
“Từng dùng tay giải quyết, cảm giác chắc cũng giống như vậy đi.” Phương Tu trả lời, không hề có chút gì ngượng ngùng của bô lão vẫn còn trinh cả.
“Muốn thử không?” Mạnh Nhạc Nhạc mời mọc.
Người đàn ông còn chưa trả lời, côn thịt lớn giữa háng đã không kìm nén được, thẳng tắp bật lên dí sau eo cô.
Mạnh Nhạc Nhạc cười khẽ, tiếp tục trêu chọc…
“Anh nên nghĩ kỹ, quá tam ba bận, lần này tôi sẽ không cho phép anh nửa đường chạy trốn nữa.”
“Về ngay bây giờ không?” Giọng Phương Tu đã hơi khàn lại, cánh tay vây quanh cô càng thêm siết chặt.
Cô cười rộ lên, xoay người hôn anh, nhẹ nhàng liếm láp, ngay giữa môi lưỡi liền kề, chợt vang lên câu nỉ non:
“Ngay tại đây.”
Trên đỉnh núi trong khu rừng nguyên thủy, một đôi nam nữ ôm hôn nồng nhiệt, đàn ông vốn trời sinh đã có khả năng tự lĩnh ngộ trong phương diện này, mới đầu còn hơi trúc trắc, lúc này anh đã có thể câu lấy môi lưỡi của cô quấy đảo, còn thường liếm láp lên cả hàm răng.
Hai người không kịp nuốt hết nước miếng, nhỏ giọt thành những sợi tơ bạc chảy tràn ra, như dục vọng đói khát đã lâu, giờ đây không thể kiềm chế nổi nữa dâng tràn.
Nụ hôn ngấu nghiến qua đi, hai người kề trán bên nhau, nhìn vào đối phương, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên bắt đầu lôi chuyện cũ ra, mỉm cười mở miệng:
“Anh còn chưa nói, dưa chuột có vị gì?”
Khuôn mặt Phương Tu lại đỏ lên, đây quả thật là lịch sử đen tối nhất đời anh, cô còn tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Anh liếm mấy cái vậy? Thấy thế nào? Còn giấu vào túi nữa, là muốn nửa đêm lại lấy ra “ăn” tiếp sao?”
Kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, người đàn ông có thành thật cỡ nào, nếu bị ức hiếp tàn nhẫn cũng sẽ vùng lên phản kích, Phương Tu đỏ mặt, trừng Mạnh Nhạc Nhạc, nói:
“Chưa nếm, nhưng hiện tại tôi “ăn” thử là có thể nói cho em biết.”
Vừa nói cũng vừa hôn từ đỉnh đầu Mạnh Nhạc Nhạc xuống dưới, chiếc lưỡi của người đàn ông thô ráp hữu lực không ngừng liếm mút trên da thịt non mềm của cô, đến hai bầu vú bự lại càng ngấu nghiến cắn nuốt phát ra tiếng chóp chép rung động. Đôi tay cũng không hề nhàn rỗi, bàn tay bóp nắn làm bầu vú như căng tràn, chưa gì đã làm bộ ngực đỏ bừng.
Người nam vùi đầu vào giữa hai vú to tướng hết xoa lại nắn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ bình tĩnh tự kiềm chế thường ngày, thậm chí có khi hưng phấn quá khích, hàm răng còn cắn mạnh lên núm vú đã đứng thẳng, làm cô sướng đến phải kêu lên lớn tiếng.
Liếm hôn nóng bỏng chạy dọc xuống dưới, lướt qua bụng dưới còn chút mỡ thừa, một đường tiến thẳng vào nơi mất hồn kia, tư thế hai người từ ôm ngồi bên nhau, giờ đã biến thành thế 69 kinh điển.
Bụi cỏ đen nhánh rỉ mật nước đã được cô cắt tỉa chỉnh tề, nghe nói phụ nữ nhiều lông mu thường có ham muốn mãnh liệt, cũng khá đúng với Mạnh Nhạc Nhạc.
Phương Tu nhìn rốt cuộc cũng nhìn thấy địa phương mình ngày đêm tơ tưởng, lúc này, khu rừng màu đen đã bị từng ngụm nước dâm lỗ nhỏ hộc ra dính ướt, một vài sợi vẫn ngoan cường dựng thẳng, một số đã ướt sũng dán trên làn da. Anh dùng đầu lưỡi nhiệt tình liếm lên những nơi lông tóc chưa bị ướt, thế là nước miếng quyện lẫn với dâm dịch, làm toàn bộ khu rừng dầm dề ướt hết.
Huyệt nhỏ không chịu cô đơn, lại phun ra một đống mật dịch, còn liều mạng mấp máy, mỗi một lần đều bài trừ ra thêm nhiều nước, còn có lớp thịt non như ẩn như hiện động đậy.
Đầu lưỡi to lưu lại dấu vết khắp nơi không buông tha chỗ nào, hung hăng ngậm lấy nụ hồng nhỏ đã sớm bị đẩy ra, liếm láp khu vực hoa tâm chảy ra mật nước, như còn ngại chưa đủ, Phương Tu hít sâu một ngụm, ừng ực ừng ực uống một ngụm dâm thủy lớn.
“A a a… Bị… Bị anh hút khô mất…” Huyệt thịt non của Mạnh Nhạc Nhạc bị banh ra, môi lưỡi nóng như lửa nghiền ép mạnh mẽ hút ngoài cửa huyệt, thứ bị hút đi không chỉ có một đống nước dâm, mà như còn cả đầu óc đã mềm nhũn của Mạnh Nhạc Nhạc, vách tường mềm mại đã thít chặt, không ngừng co bóp, Mạnh Nhạc Nhạc lại không nhịn được run run rẩy rẩy phọt ra nước dâm, phun thẳng tắp vào trên mặt Phương Tu.
“Thật mẫn cảm… Tôi nếm được rồi, có chút tanh, nhưng vị ngọt càng nhiều hơn, Nhạc Nhạc, nước dâm của em uống rất ngon…” Phương Tu ngẩng đầu, trên mặt vương đầy dịch thể nóng hổi cô vừa phun ra, anh còn nghiêm trang miêu tả lại mùi vị, lần này đổi thành Mạnh Nhạc Nhạc bụm mặt không dám nhìn anh nữa.
Anh chàng này, sao phải tích cực như vậy làm gì!!
Hơn nữa anh nói thì nói nhưng cũng không rời khỏi lỗ nhỏ quá xa, bờ môi cử động còn có thể đụng tới hai mảnh trai thịt, khi nói chuyện phả ra hơi thở đều thổi vào bím cô.
Mạnh Nhạc Nhạc bị kích thích đến toàn thân ngứa ngáy, không nhịn được mà dứ cửa mình sán lại bên miệng anh, hai chân cong lên, kẹp lấy đầu Phương Tu thật chặt.
Anh bị dáng vẻ lên cơn nứng của cô chọc cười, cũng không trêu đùa nữa, lại lần nữa nằm sấp xuống liếm mút, lúc này cũng không còn chỉ thỏa mãn với việc uống dâm thủy, mà còn với đầu lưỡi vào tận trong âm đạo trúc trắc, lưỡi to thô ráp cọ lên lớp thịt non bóng loáng trơn trượt, đầu lưỡi vừa chui vào động thịt đã quấy loạn lên.
“A a… Đi vào… Chậm một chút… Ưm…” Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được lớn tiếng kêu rên hừ hừ, không cam lòng mình mà lại bị một lão xử nam liếm láp đến vừa sướng vừa ngứa, chỉ biết kêu to.
Thấy dương vật to tướng cứng rắn thẫm màu cứ lẳng lơ đung đưa trước mắt, cô liếm liếm khóe miệng, bắt lấy dùng tay vỗ về chơi đùa, quy đầu lớn phun ra dịch nhầy, mà một tay cô còn không thể nắm hết thân gậy đã nổi đầy gân xanh giật giật.
Mạnh Nhạc Nhạc thò lại gần ngửi ngửi, nóng hổi, nhưng cũng không có mùi gì lạ, đại quy đầu cảm giác được sự chơi đùa nghịch ngợm cùng cái nhìn chăm chú, lại hung hăng giật lên 2 cái.
Cô vươn đầu lưỡi, liếm láp dọc theo đầu nấm, khác với sự tùy tiện trước kia, lần này Mạnh Nhạc Nhạc liếm rát cẩn thận, mỗi một khe hở, mỗi một đường rãnh đều bị đầu lưỡi mềm mại chăm chút đến.
Rốt cuộc đã làm toàn bộ gậy thịt lớn ướt nhẹp, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nhỏ, ngậm lấy toàn bộ quy đầu như ăn kẹo mút vậy.
“Hừm…” Phương Tu không nhịn được khẽ rên lên.
Loại cảm giác làm hô hấp của người đàn ông phải biến hóa theo từng động tác của mình thật sự rất thích thú, Mạnh Nhạc Nhạc ngậm lấy quy đầu to tướng mút vào thật mạnh, đầu lưỡi đè lên lỗ chuông liếm láp, chiếc gậy này quá lớn, miệng nhỏ của cô chỉ có thể ăn một nửa, rồi dùng tay nhỏ cầm lấy nửa còn lại mà di động trên dưới, đôi khi nuốt vào quá sâu, đống lông chim thô cứng hỗn độn cũng sẽ cọ lên mặt cô.
Phương Tu không ngừng dùng ngón tay cắm rút trong lỗ dâm, mở rộng nơi chặt chẽ kia ra, khi lìn nhỏ rốt cuộc đã có thể chứa được 3 ngón tay thô dài cùng ra cùng vào, rốt cuộc anh cũng rút gậy thịt từ trong cái miệng ướt át của cô gái ra, xoay người, ghì chặt thân trên Mạnh Nhạc Nhạc, ngón tay vừa lấy ra đã lại hung hăng mài ép trên âm hộ.
“A, không cần… Ưm…” Mạnh Nhạc Nhạc bị kích thích đến rên lên.
Nhưng anh không hề dừng lại, dương vật thô dài thay thế ngón tay, mạnh mẽ cắm phập vào lỗ dâm còn chưa hoàn toàn khép lại.
“A, căng… Căng quá… Đừng vào vội… Nhẹ… Nhẹ một chút…”
Lồn nhỏ quá chặt, Phương Tu cảm giác được bản thân bị tầng tầng lớp lớp thịt non bao vây, dạng khoái cảm này thật sự dùng tay không thể sánh bằng.
Quy đầu lớn một đường tiến thẳng vào lút cán, thậm chí tới tận chỗ sâu nhất ngoài cổ tử cung mà vẫn còn tiếp tục đẩy mạnh.
“Đừng… Đau…” Mạnh Nhạc Nhạc vội vàng xin tha, bị dương vật chen chúc thọc thẳng tới tận tử cung đúng là sẽ rất sướng, nhưng vừa bắt đầu mà đã bị địt như vậy thì đến mấy ả gái già cũng không chịu nổi, huống hồ là cái lồn nhỏ non nớt của cô.
Nâng thân thể đẫy đà lên, Mạnh Nhạc Nhạc chủ động mở chân, làm huyệt động thần bí càng banh ra thêm nữa, tự dâng đến trước mặt người đàn ông.
“Anh nhẹ nhàng làm một lát đã được không…”
Phương Tu cũng cảm nhận được lực cản rất lớn, nhìn lại cô gái đã hơi sợ sệt, bèn nhấc dương vật mới tiến vào hơn phân nửa nhẹ nhàng đưa đẩy, tuy tốc độ chậm chạp, nhưng mỗi lần tiến vào đến ngoài cổ tử cung, nhụy hoa như cái miệng nhỏ tham lam đều liều mạng mút chặt lấy, lưu luyến giữ lại không muốn cho anh rời đi.
“A… em… em sướng… A”
Chờ đến khi mọi nơi trong huyệt động đều đã bị thọc lỏng, người nam đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh, từng vốc nước dâm bị kéo ra chảy tràn trên tảng đá, cái lìn nhỏ bị địt đến nhũn ra, Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể khẽ hé miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, khẽ vặn vẹo vì sung sướng trên tảng đá.
Mà Phương Tu cũng bị kích thích đến tê dại da đầu, căng eo dồn sức giã xuống cực mạnh, đột nhiên nguyên cả cây gậy hoàn toàn địt thẳng vào tận tử cung, nhưng lần này đã không bị lực cản lại nữa, anh bèn càng thêm càn quấy nện càng thêm mạnh mẽ.
“A… Cắm vào… Đừng thọc em… Mạnh… mạnh thế…” Loại cảm giác cực kỳ chướng bụng vì bị địt vào tận tử cung làm trước mặt Mạnh Nhạc Nhạc chợt biến thành màu đen, huyệt non ướt đẫm không nhịn được hộc ra một ngụm nước dâm, xối thẳng xuống quy đầu to tướng của người đàn ông.
Phương Tu vẫn không hề ngừng lại, dương vật thô to giữ vững tốc độ đút phầm phập vào cái lồn ngập nước, mỗi một cú nện đều xông phá cổ tử cung, thọc làm vách thịt mỏi nhừ, cứ thế cắm rút đến mấy ngàn cú, càng cắm lại càng nhanh.
“Em, em muốn đi tiểu…” Mạnh Nhạc Nhạc muốn chết mất, bàng quang như sắp nổ tung, lại còn bị nện mạnh mẽ thế này, viên đậu nhỏ đã sưng lên đỏ bừng, một đống nước dâm bị chặn bên trong, vừa không phun ra được nhưng cũng không thể ngậm lại được.
“Cứ tiểu luôn như vậy.” Người đàn ông không chút do dự, hiện tại sao anh có thể ngừng được.
Mạnh Nhạc Nhạc không vui, hiện tại cô đang nằm, cứ tiểu thế thì người cả hai đều sẽ bị tưới ướt mất, cô cũng là người thích sạch sẽ được không?
Thế là Nhạc Nhạc bèn vặn vẹo kháng cự để anh phải ngừng lại.
Cô gái giãy giụa quá kịch liệt, Phương Tu không còn cách nào, chỉ có thể rút con cu đang được chịch sướng ra, nâng Mạnh Nhạc Nhạc dậy, cả người cô đã mềm nhũn đến đứng cũng không vững. Phương Tu bèn dứt khoát dùng tư thế xi tiểu trẻ con bế cô lên.
Lúc này hai người đang ở ngay vách núi, Mạnh Nhạc Nhạc bị ôm chĩa ra bên ngoài, vừa cúi đầu đã thấy vực sâu đến hơn 2000 mét, mà hai chân mình còn bị bế lên chơi vơi cách mặt đất, bị người đàn ông ôm xi tiểu, vừa sợ vừa xấu hổ, cô bèn không nhịn được phản kháng.
“Sao vậy, không tiểu ra được à? Vậy để tôi giúp em.” Phương Tu vừa nói, vừa giữ nguyên tư thế này cắm phập con cặc vào từ đằng sau, mạnh mẽ cắm lút cán muốn chọc nát lỗ nhỏ.
“A… Đừng… Đừng mà…” Mạnh Nhạc Nhạc bị làm đến không nói nổi thành câu, vách thịt vốn chặt chẽ đàn hồi giờ bị địt căng đến cực hạn, ẩn ẩn thấy đau làm cô không khỏi giãy giụa.
Phương Tu cũng rất khó chịu, bởi vì phía dưới là vách núi, Mạnh Nhạc Nhạc căng thẳng làm lỗ dâm cũng càng căng chặt, hiện tại bị anh địt vào, huyệt mềm đã bị căng ra thành màng da mỏng mút chặt lấy con cu thô to màu tím than, anh bèn khẽ tét lên cái mông hư đang giãy giụa.
Bang, bang, bang!
“Đừng cựa, ngoan để anh làm nào.”
??? Lời này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Mạnh Nhạc Nhạc muốn khóc mất, thân thể đã tới cực hạn, chẳng lẽ mình thật sự sẽ bị anh đụ đến phun nước tiểu ngay trên đỉnh núi không một bóng người này sao?
Côn thịt lớn không chút thương tiếc, tàn nhẫn thọc đút ra ra vào vào, hoa môi phấn nộn bị làm banh ra, vách âm đạo ở trong lại cắn mút cực chặt, nhưng bao nhiêu nước lồn đều bị con cu hư đốn chặn hết ngoài cửa mình, không thể trào ra nổi, cứ thế nghẹn chồng chất trong tử cung, rồi lại bị nhồi dương vật vào óc ách.
Rốt cuộc, Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn không thể nhịn được nữa, khóc lóc tè ra xối xả, thân thể cũng trong nháy mắt đó leo thẳng lên cao trào.
Người đàn ông cũng không thể kiên trì được nữa, sau mấy cú nắc điên cuồng cũng phun ra ào ạt, đống tinh dịch đặc sệt tích góp bao lâu, giờ cũng phọt thẳng vào tử cung của cô gái.
Nếu lúc này mà có người, sẽ thấy trên đỉnh núi hoang dã, đôi nam nữ trần trụi lấy tư thế xi tiểu đang điên cuồng đụ nhau.
Cô gái đã bị địt đến tè ra ào ào, nước tiểu, nước dâm cùng hỗn hợp tinh dịch bị phun thành một đường vòng cung xối từ trên vách núi xuống.
Rải suốt từ trên đỉnh núi 2000m đến chân núi, tưới cả vào tán cây, cả vào đá tảng, cứ như vừa có cơn mưa dầm đổ xuống.
Quả thực làm người ta không khỏi miệng đắng lưỡi khô, đỏ mặt không chịu nổi.
Ngay khoảnh khắc Phương Tu bắn vào trong cơ thể, bên tai Mạnh Nhạc Nhạc liền có tiếng “tích” vang lên.
“Đã nạp năng lượng, khởi động Hệ thống.”
Mạnh Nhạc Nhạc lập tức bắt đầu xem xét, lúc này mới hiểu vì sao lại xuất hiện tình huống không đủ năng lượng.
Nhiệm vụ với Hartree còn chưa đạt được điểm số, còn đang nợ Hệ thống đầm đìa, lúc ấy Nhạc Nhạc chỉ còn 4 điểm thuộc tính, làm với Lục Vị lần đó được 5 điểm, nhưng xuyên cùng người khác lại yêu cầu trả đến 10 điểm thuộc tính, thành ra đương nhiên xuất hiện vấn đề không đủ năng lượng rồi.
Hiện tại bởi vì Phương Tu là lần đầu tiên, bởi vậy được 10 điểm thuộc tính, bổ sung cho lần xuyên trước thì còn thừa 9 điểm.
Vấn đề Hệ thống đã được giải quyết, Mạnh Nhạc Nhạc cũng yên tâm hơn nhiều.
Hai ngày sau, đã lại tích cóp được đến 19 điểm thuộc tính (nơi này tỉnh lược 3000 chữ • mọi người đều biết • không thể miêu tả 🙃
Mạnh Nhạc Nhạc hàm hồ giải thích với Phương Tu rằng đã có thể trở về, hai người ôm nhau, cảm thụ thân thể phân rã rồi lại tái hợp, giây lát sau đã trở về căn phòng chật hẹp lúc trước.
Phương Tu ôm lấy người con gái thật chặt, trong lòng lại là ngổn ngang trăm mối.
Anh đã từng nghĩ, nếu vĩnh viễn không thể trở về, vậy hai người có thể cứ thế nương tựa lẫn nhau mà sống.
Anh sẽ chăm sóc chu đáo cho cô, mà cô cũng có thể dựa vào anh, chưa chắc đã không được hạnh phúc.
Anh cũng từng nghĩ tới, nếu có một ngày có thể xuyên trở về, mà Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn chỉ trở về một mình, anh cũng sẽ không trách cô.
Dù sao bí mật lớn như vậy không phải thứ mà ai cũng có thể không động tâm không lo lắng. Cách tốt nhất đương nhiên là nên cắt đứt mọi hậu họa.
Thậm chí, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ bị bỏ lại.
Mỗi ngày khi rời đi, anh đều nghĩ, nếu lúc quay về lại thấy sơn động không một bóng người, tìm thế nào cũng không thấy cô, vậy nhất định phải coi như cô đã gặp nguy hiểm nào đó. Hai người bị lạc nhau trong rừng rậm không thể liên lạc với nhau, cô chắc chắn cũng đang sốt ruột tìm kiếm anh, chắc chắn rằng cũng rất cần anh…
Như vậy, mỗi ngày anh cũng đều sẽ tìm kiếm cô, cứ việc sốt ruột, cứ việc lo lắng, nhưng tốt xấu gì anh cũng sẽ có động lực để sống tiếp.
Nhưng anh không thể ngờ, biết bao lo lắng rối rắm này, đến lượt cô lại chẳng thành vấn đề gì hết.
Cô không khó nghĩ, cũng chẳng ép anh phải thề, hoặc dùng thủ đoạn nào đó khống chế.
Anh cũng tin tưởng, người có được thứ vũ khí siêu việt như cô, chắc chắn cũng có những thứ khác để khống chế một người.
Phương Tu một lần nữa cảm thấy may mắn bản thân đã không thích lầm người, rằng người con gái này thật sự đáng giá.
Anh kề sát đầu cô, gằn từng chữ một nói:
“Anh sẽ không nói cho bất cứ ai khác, anh lấy cả sinh mệnh để thề với em.”
Tuy rằng ở Dị thế giới đã 27 ngày, nhưng ở thế giới hiện thực còn chưa quá 40 phút, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, bên ngoài vẫn còn có người đang tìm kiếm Mạnh Nhạc Nhạc.
Nhưng dưới sự trợ giúp của Phương Tu, những kẻ này căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
Hai giờ sau, Mạnh Nhạc Nhạc đã về tới chung cư, lúc này cô mới phát hiện hóa ra Phương Tu ở ngay phòng sát vách.
Hai người chào tạm biệt xong, Mạnh Nhạc Nhạc về chung cư bắt đầu tắm rửa, trong lòng thầm cảm khái, vẫn là xã hội hiện đại tốt bao nhiêu, điều kiện cuộc sống thời nay mới tuyệt vời biết bao.
Tắm rửa xong, Mạnh Nhạc Nhạc mở ra bảng thuộc tính Hệ thống đã lâu không xem, có thêm 9 điểm thuộc tính, cô đơn giản chia ra thêm cho da thịt, sáng trong, trắng hồng. Hạn sử dụng một viên Âm nguyên đan cũng vừa tới, Mạnh Nhạc Nhạc bèn tiếp tục dùng nốt viên được khen thưởng từ nhiệm vụ tức thời với Tiêu Diệp lần trước.
Thuộc tính liền biến thành:
Họ tên: Mạnh Nhạc Nhạc…
Tuổi: 25…
Đánh giá cấp bậc thuộc tính: (Các thuộc tính đạt 40 điểm là cấp bậc “Trung Bình”, 80 điểm là cấp bậc “Nữ Thần”)
NGOẠI HÌNH…
Da thịt: 33…
Sáng trong: 33…
Trắng hồng: 33…
Tỉ lệ ngũ quan: 50…
DÁNG NGƯỜI…
Cân nặng: 40…
Ngực: 50…
Tỉ lệ: 37…
BỘ PHẬN RIÊNG TƯ…
Chặt chẽ: 70 (Giả)
Nước nôi: 70 (Giả)
Mềm mại: 40 (Giả)
Năng lực hút kẹp: 60 (Giả)
Điểm thuộc tính còn thừa: 0…
Điểm thuộc tính còn nợ: 30 (Trong 6 tháng phải trả hết)
Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: B…
Đánh giá cấp bậc học thức: B…
Tổng hợp đánh giá cấp bậc: B…
Trang bị: Âm nguyên đan (hiệu quả 15 ngày)
Thật ra cũng không có biến hóa gì quá lớn, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại cảm thấy bản thân đã có biến hóa không nhỏ, cũng không thể nói rõ là nơi nào, nhưng cứ có cảm giác đã không giống trước.
Ngày kế tiếp, Mạnh Nhạc Nhạc lại bắt đầu làm thêm 3 Nhiệm vụ trải nghiệm tương đối đơn giản, tham khảo một vài phương pháp tính toán và kết cấu mô hình.
Đương nhiên thời gian trong nhiệm vụ không hề ngắn, nhưng trong quá trình này, Mạnh Nhạc Nhạc cũng được tiếp xúc với càng nhiều kiến thức phong phú, chi tiết vấn đề đã dần được làm rõ. Cũng càng có thêm hiểu biết đối với hạng mục của mình.
Sau khi kết thúc chuỗi Nhiệm vụ, đống điểm thuộc tính thiếu nợ Hệ thống cũng đã hoàn toàn thành toán xong.
Mạnh Nhạc Nhạc tiến hành sửa sang lại tất cả quan điểm cùng tư liệu hiện có, còn chưa kịp hoàn thành thì điện thoại đã vang lên, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói vốn trong trẻo nhưng lúc này lại lạnh băng của Tề Ngọc.
“Cuộc họp lần này mà cô còn không đến thì về sau cũng khỏi cần đến nữa.”
Khi Mạnh Nhạc Nhạc đến thì cuộc thảo luận đã bắt đầu.
Lần thảo luận này sẽ quyết định cả vấn đề phân chia tài nguyên cho các đoàn đội cho sang năm, phải biết rằng, kinh phí mỗi năm trường học phê chuẩn cấp cho một team cùng thời gian sử dụng phòng thí nghiệm là có hạn.
Bên trong một đội cũng có nhiều người, mà nhiều người là tài nguyên được phân chia sẻ ít đi.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng từng ở trong team có nhiều người, nhưng đến hôm nay, tài nguyên của cô đã bị rút sạch gần như chẳng còn gì.
Thậm chí, nếu cô không đoán sai, có khả năng cực lớn hôm nay cô sẽ bị cắt suất, một hạng mục bị bỏ, vậy những nghiên cứu viên sẽ phải nhập sang các hạng mục khác để trợ giúp, trở thành một chân chạy việc chỉ được sai những việc vặt vãnh.
Cuộc họp thảo luận cực kỳ kịch liệt, chốc lát sau, quả nhiên đã nhắc tới cô.
“Giáo sư, có vài hạng mục của một số nghiên cứu sinh cứ dậm chân tại chỗ mãi không thấy tiến triển, còn tốn kém rất nhiều tài nguyên, không biết có nên tiến hành xử lý những hạng mục này không?” Người lên tiếng chính là Mộc Thư Nhan, cô ả đã chỉ thiếu nước nói trắng ra muốn cắt đứt hạng mục của Mạnh Nhạc Nhạc.
Tề Ngọc im lặng hồi lâu, nhìn lướt qua từng hàng sinh viên thấy được Mạnh Nhạc Nhạc. Đối với sinh viên này, kỳ thật hắn cũng cực kỳ thất vọng.
Ngay từ trong lúc còn học khóa chính quy, thành tích của Mạnh Nhạc Nhạc đã rất ưu việt, cũng từng phát biểu hai bài luận văn. Được trực tiếp bảo đảm thành nghiên cứu, đến cô cũng không biết, chính Tề Ngọc đã từng chỉ đích danh muốn cô nghiên cứu.
Kỳ vọng Tề Ngọc dành cho cô quả thực rất cao. Tuy khi giao cho cô hạng mục Đá kim cương này hắn cũng không quá trông cậy sẽ có được kết quả gì, vì hắn cũng biết, đây không phải hạng mục mà một nghiên cứu sinh có thể hoàn thành.
Thứ hắn muốn là mài giũa cho tính tình của Mạnh Nhạc Nhạc một chút, càng quan trọng hơn, là hạng mục này kế tiếp sẽ được hợp tác với một ngôi trường quốc tế cực kỳ đẳng cấp.
Hắn muốn đẩy Mạnh Nhạc Nhạc lên làm người đi hợp tác, rồi từ đó tiếp xúc đến những tiềm năng học tập nghiên cứu cao cấp nhất.
Nhưng mà hắn cũng không nói kỹ càng về kế hoạch cho Mạnh Nhạc Nhạc.
Giữa hai người cũng nảy sinh đủ loại tình huống khác nhau, vấn đề của hạng mục mà Mạnh Nhạc Nhạc đề cập tới thật ra rất chính xác, kế tiếp là có thể để cô tiến vào giai đoạn hợp tác với trường quốc tế. Nhưng ngay tại thời điểm này vẫn đang trong giai đoạn cần bảo mật, Tề Ngọc không thể nói rõ, chỉ có thể để Mạnh Nhạc Nhạc làm các nghiên cứu cơ sở trước.
Mà Mạnh Nhạc Nhạc lại chẳng hề biết những việc này, cô cự tuyệt làm mấy thứ Tề Ngọc giao cho, cứ khăng khăng phải làm những thứ râu ria khác.
Thành ra cô khư khư cố chấp, cứ đâm đầu vào những vấn đề mình làm mãi không ra thành quả đến chảy máu đầm đìa.
Tề Ngọc còn không kịp khuyên bảo Mạnh Nhạc Nhạc, lại đã phát hiện cô sinh viên này cứ như đã đổi thành người khác, có thể do đã có thành kiến với hắn, mà mở họp không thấy đến cũng không thấy xin nghỉ.
Hắn cũng từng nói bóng nói gió dò hỏi, tất cả mọi người lại tỏ vẻ chẳng thấy Mạnh Nhạc Nhạc có lòng nghiên cứu khoa học gì cả, hẹn cô đến phòng thí nghiệm cũng không thấy đi, thông báo cô có buổi họp cũng không thấy tới, đến cả lên lớp cũng không thấy lên. Rõ ràng là trạng thái định qua loa tốt nghiệp cho xong.
Dần dà, Tề Ngọc mất hết hy vọng với sinh viên này, một sinh viên còn không thèm đi nghe giảng, không thể nào là người để giao cho một hạng mục hợp tác với quốc tế được.
Tề Ngọc đã bắt đầu suy xét đến những người khác…
Nhưng mà hôm nay trước khi mở họp, Tề Ngọc bỗng mở lại những báo cáo Mạnh Nhạc Nhạc từng giao, tất cả đều vừa tỉ mỉ lại cực kỳ sống động.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một sinh viên đã từng nỗ lực đến thế, rõ ràng là một người luôn hướng nội mà lại dám vì hạng mục đứng lên khắc khẩu với hắn. Nghĩ đến đôi mắt trong trẻo sáng rực kia, hắn lại không khỏi muốn gặp cô lần nữa, cho cô một cơ hội nữa.
“Mạnh Nhạc Nhạc, cô đã làm báo cáo với hạng mục của mình chưa?” Tề Ngọc hỏi.
Đồng tử Mộc Thư Nhan co rụt lại, tại sao đến giờ mà giáo sư vẫn cho con ả xấu xí này một cơ hội nữa, tại sao chứ?
Nhưng cũng chẳng sao, mình đã có thể kéo cô xuống một lần, vậy cũng có thể dẫm cô xuống bùn đen một lần nữa.
Cô ta bèn nháy mắt ra hiệu cho Lý Manh ở bên cạnh.
Lý Manh quả nhiên hiểu ý.
“Thưa thầy, bạn Mạnh Nhạc Nhạc căn bản không hề làm thực nghiệm, nào có tiến triển gì.”
Tề Ngọc không thèm để ý đến cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn Mạnh Nhạc Nhạc.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng dậy, đi lên bục giảng, trong mắt đám người phía dưới có một nửa đều hàm chứa vẻ vui sướng khi người gặp họa, trong mắt một nửa còn lại có chút không đành lòng cùng áy náy.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ, coi như đây là khởi đầu đi.
Lần đầu tiên, cô ở trên con đường nghiên cứu khoa học này, cất lên tiếng nói của chính mình.
“Đề tài hôm nay tôi muốn nói là về: Đá kim cương cùng Nguyên lý tính toán đầu tiên.”
Vừa nghe đến cái đề tài này, Tề Ngọc không khỏi hơi tức giận, đã là cơ hội cuối cùng mà cô vẫn muốn liều mạng chết cùng thứ này sao. Đề tài này, cho dù chính hắn cũng thấy rất khó có thể nói ra được điều gì nữa là.
Lý Manh càng khoa trương hơn, bật lên cười gằn, đúng là không biết tự lượng sức mình, gàn dở ương bướng.
Mộc Thư Nhan cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cô ta vừa rồi còn thấy sợ con ranh xấu xí này sẽ thỏa hiệp, nghe theo phương hướng của Giáo sư, rồi Giáo sư lại mềm lòng nâng đỡ nó.
Quả nhiên không uổng phí công phu cô ta đã bỏ, không ngờ con hâm này không chỉ xấu, mà còn ngu nữa, mắt mũi cũng chẳng biết nhìn rõ thời thế ra sao.
Mạnh Nhạc Nhạc không thèm để ý đến vẻ mặt của mọi người, cô từ từ giảng giải, từ nguyên lý đến kết cấu, từ lý luận đến thực nghiệm, nói năng lưu loát suốt một giờ cũng chưa xong.
Tất cả mọi người ở đây, từ trào phúng đến khinh thường, lại đến kinh ngạc sửng sốt, cuối cùng đều là không thể tin nổi, chỉ biết há hốc mồm.
Mộc Thư Nhan cắn chặt hàm răng, những phần phía sau, dù cho cô ả có là tiến sĩ ưu tú cũng đã nghe không hiểu.
Cô ta thực sự hy vọng Mạnh Nhạc Nhạc chỉ đang nói bừa, nhưng cứ xem dáng vẻ Tề Ngọc liên tục gật đầu khẳng định là đủ biết, con nhà quê này, con nhà quê này không ngờ đã thật sự làm được.
Cô ta chỉ hận không thể xé xác Nhạc Nhạc ngay tại đây, người khác tuy không rõ vì sao cô ta lại nhằm vào một tân nghiên cứu sinh như thế, nhưng cô ta thì biết, cái hạng mục này Giáo sư vốn muốn hợp tác cùng một trường quốc tế cực kỳ đẳng cấp.
Đây là một cơ hội cực lớn.
Cơ hội tốt như vậy, vốn tưởng rằng mình có thể nắm chắc, ai ngờ Giáo sư lại đi giao cho một người mới, chẳng lẽ cô ta đã dùng hết biện pháp vẫn là để may áo cưới cho người khác sao? Không, cô ta không phục.
Mộc Thư Nhan bắt đầu đặt câu hỏi, vấn đề hỏi đều cực kỳ khó trả lời, hoặc yêu cầu phần tính toán cực lớn, hoặc là một vài khía cạnh đã được công nhận là không có cách nào giải quyết.
Nhưng không thể ngờ chính là, Mạnh Nhạc Nhạc lại có thể đưa ra câu trả lời đầy đủ, Mộc Thư Nhan nghiến răng, ý bảo Lý Manh tiếp sức.
Lý Manh lập tức hiểu, cũng mở miệng chất vấn.
“Tính toán này đúng là rất khá, nhưng cô còn chưa một lần đến phòng thực nghiệm, nhẽ đây thật sự là do cô làm? Không phải đã cầm thứ gì của người khác rồi đấy chứ?”
Ánh mắt Mộc Thư Nhan sáng lên, đúng rồi, cứ chụp cho cô cái mũ đạo văn xem nào, xem cô còn có thể làm sao?
Mạnh Nhạc Nhạc không thèm để ý đến Lý Manh, mà trực tiếp đưa báo cáo cho Mộc Thư Nhan, nói.
“Cô cứ tùy tiện đổi một số.”
Mộc Thư Nhan khẽ cắn môi, dù cái tính toán này đã có mô hình, nhưng cũng cần phải dùng máy tính để tiến hành mô phỏng, chứ chẳng lẽ cô còn có thể tính nhẩm chắc? Không, không thể nào, ánh mắt cô ta đã càng thêm hung ác.
“588.75nm, 1.257” Cô ả liền nói ra một số lẻ cực kỳ khó tính, đến ngay cả Tề Ngọc cũng phải nhíu mày.
“329.5”
“329.5”
Mạnh Nhạc Nhạc cùng Tề Ngọc gần như đồng thời mở miệng, Tề Ngọc kinh ngạc nhìn Mạnh Nhạc Nhạc chăm chú, bản thân hắn có thể tính ra là vì đã có vô số kinh nghiệm.
Năm đầu tiên hắn nhập học ở M. I. T*, khi làm việc với các giáo sư đã phải tính toán liên miên bất tận. Không ngờ Mạnh Nhạc Nhạc chưa được trải qua cách huấn luyện theo hệ thống nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể làm được.
Mộc Thư Nhan còn muốn tiếp tục nói thì đã bị Tề Ngọc cát ngang.
“Đủ rồi.” Tề Ngọc quét mắt nhìn lại đám người ở đây, tuy hắn say mê nghiên cứu khoa học không màng đến thế sự, nhưng lúc này xem như đã đủ hiểu, cái đoàn đội này rõ ràng có nhằm vào Mạnh Nhạc Nhạc. Không những thế, hiện tại còn định vu oan giá họa cho cô.
Có thể nhanh chóng tính toán như vậy là có thể thấy được họ tự hiểu biết cực kỳ tinh tường về hạng mục của mình. Hơn nữa Mạnh Nhạc Nhạc đã giảng giải cùng trả lời vô cùng tỉ mỉ, còn có cả quá trình tư duy tự hỏi. Đây căn bản không phải thứ có thể sao chép được.
Vậy xem ra, chỉ sợ những gì mình từng nghe nói trước kia đều không thể tin.
Tề Ngọc nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc vẫn yên lặng đứng đó, thầm thở dài trong lòng.
Có lẽ, mình đã quá thiếu sót về sinh viên này rồi.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Mộc Thư Nhan giờ mới muộn màng nhận ra, biến hóa hôm nay của Mạnh Nhạc Nhạc đã đánh cô ta trở tay không kịp. Thế nên cô ta không kịp nghĩ ngợi đã bắt đầu chèn ép cô, thậm chí còn không kịp cân nhắc đến chuyện Tề Ngọc vẫn còn ở đây.
Hiện tại không chỉ chèn ép không có tác dụng, mà còn khiến cho Tề Ngọc bất mãn.
“Lý Manh đừng nói thế, Nhạc Nhạc là người trong team chúng ta, mọi người nên tin tưởng cô bé chứ.”
Mộc Thư Nhan trước răn dạy Lý Manh, sau lại chuyển hướng sang Mạnh Nhạc Nhạc, “Nhạc Nhạc, em đừng giận nhé, chị cũng làm nhiều nghiên cứu quá rồi, giờ thấy được hạng mục ưu tú như thế nên muốn tìm tòi kỹ hơn mà thôi. Có lỡ hỏi khó em hơi nhiều vấn đề, em cũng đừng trách chị nhé.”
Đối với loại người vốn đã trở mặt với nhau như Mộc Thư Nhan, Mạnh Nhạc Nhạc căn bản không thèm văn vở lá mặt lá trái với cô ả làm gì nữa.
“Ừ, cũng không trách đàn chị được, năng lực không bằng nhau, hỏi nhiều cho biết cũng tốt.”
Mặt mũi Mộc Thư Nhan tối sầm lại, con xấu xí này dám châm chọc cô ta?
Tề Ngọc đưa tay che miệng muốn cười, ngay khi Mộc Thư Nhan mở miệng định nói nữa thì đã lên tiếng nhanh hơn ngăn lại cuộc chiến.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, Mạnh Nhạc Nhạc đi cùng tôi vào văn phòng, những người khác giải tán.”
Mộc Thư Nhan siết chặt nắm đấm, cảm giác tức nghẹn muốn chết.
Khi Mạnh Nhạc Nhạc đi theo Tề Ngọc rời khỏi phòng họp, sau lưng đều sắp bị ánh mắt của đám người kia chọc thủng.
Sau khi vào văn phòng Tề Ngọc, Mạnh Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, mặt mũi đều là biểu cảm bạn nhỏ chuẩn bị được khen, nhưng cô vừa ngồi xuống đã là qua 10 phút, bên tai cũng chỉ có âm thanh Tề Ngọc lật giở tài liệu loạt soạt.
“Cho rằng mình đã làm tốt lắm sao?”
Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc khẽ giật thót, quả thật cô cảm thấy được lắm mà, chẳng lẽ có vấn đề nào lớn sao.
“Tính toán phổ đồ miễn cưỡng đủ tư cách, lý luận nghiên cứu có thể xem như tạm chấp nhận, nhưng phần thực nghiệm rối tinh rối mù. Thế này mà còn lên mặt kiêu ngạo, khắp nơi châm chọc người khác?”
Giọng Tề Ngọc đã hơi cao hơn, mang theo ý cười khó hiểu.
Đánh giá của giáo sư làm Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi ủ rũ, nhưng cô cũng biết, phần thực nghiệm quả thật là khuyết điểm lớn nhất của báo cáo này, phải biết rằng những nghiên cứu khoa học hiện đại căn bản không thể tách rời với phát triển về máy tính, điều này hoàn toàn bất đồng với các thế hệ cả trăm năm trước.
Vì những vị đại lão kia không thể trợ giúp cô về mặt này, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể tự mò mẫm sờ soạng, khó có thể tránh khỏi rất nhiều vấn đề còn chưa nghiên cứu được như ý muốn.
Mà bản thân cô dưới sự trợ giúp của hệ thống cùng các đại lão, mới chỉ có thể làm được đến mức miễn cưỡng đủ tư cách, coi như tạm chấp nhận, thế mà chưa gì cô đã vội chấp nhặt với người như Mộc Thư Nhan, thật sự cũng hơi… phèn.
Ý thức được điểm này, cô thu hồi sự tự đắc lại, nghiêm túc nghe ý kiến của Tề Ngọc.
Phát hiện vẻ mặt cùng thái độ Mạnh Nhạc Nhạc đã có biến hóa, Tề Ngọc thầm gật đầu tán thưởng trong lòng.
Trên con đường nghiên cứu khoa học sẽ gặp phải rất nhiều nghi kỵ, chèn ép dữ dội, nếu cứ trầm mê tranh chấp tị hiềm, không tập trung thì sẽ chẳng bao giờ có thể tiến xa.
Hắn tiếp tục mở miệng.
“Phần thực nghiệm cần tiến hành sửa chữa rất nhiều, thứ nhất, chuyển phép đo điểm thành quét bề mặt, kết hợp nhiều thí nghiệm để lập thành mô hình 3D.”
Mạnh Nhạc Nhạc đã hiểu, trước đó cô vẫn luôn suy nghĩ về điểm lấy mẫu, điểm này có thể bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch nồng độ hoặc sự không đồng nhất, nếu đổi thành quét bề mặt, vấn đề này tự nhiên cũng được giải quyết.
“Thứ hai, gia tăng thêm nhiều mẫu vật tự nhiên để kiểm nghiệm ra kết quả thực nghiệm, bên chỗ tôi còn có một số mẫu vật mới, đợi lát nữa sẽ đưa cho cô.”
Ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc sáng bừng lên, mẫu vật mới cũng có ý nghĩa là khả năng sẽ có kết quả mới. Phải biết rằng, để có thể tiến hành nghiên cứu đến cùng, ngoài năng lực của nhà khoa học ra thì đóng góp 1 phần cực kỳ quan trọng là vấn đề về mẫu vật.
Lấy Giáo sư Âu Dương Thu Mi… Giám đốc sở giám định đá quý Hongkong làm ví dụ, năm đó vì nghiên cứu phỉ thúy mà ông đã đi tìm toàn bộ Hongkong, tiêu hết mọi tiền bạc tích góp, cuối cùng mới tìm được mẫu vật Pyroxen giàu Natri(1) đặc biệt, rồi khi công bố kết quả nghiên cứu năm 1983 đó đã làm toàn bộ giới khoáng vật học thế giới phải khiếp sợ.
Có thể thấy được, ở một số thời điểm, có năng lực nghiên cứu khoa học là một vấn đề, nhưng có mẫu vật tốt hay không lại sẽ trở thành nhân tố có tính quyết định.
“Thứ 3, thêm các thí nghiệm tổng hợp, lấy thang đo độ dày để yêu cầu về mẫu vật.”
Mạnh Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, vừa nghe vừa nhớ, cô cho rằng bản thân đã suy xét rất hoàn thiện, lúc này lại phát hiện còn rất nhiều vấn đề mình chưa nghĩ đến.
“Vâng, nhưng… thiết bị thí nghiệm cùng thiết bị tổng hợp ở trường lại không đạt được những yêu cầu này.” Mạnh Nhạc Nhạc chần chờ nói.
“Chuẩn bị đến Viện nghiên cứu Thượng Hải làm tiếp.”
Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác hôm nay, hai mắt của mình sắp sáng chói như hợp kim Titan luôn rồi, sáng đến chiếu đèn pha được luôn. Không ngờ cô có thể đến nơi mình tha thiết ước ao làm thực nghiệm. Còn gì tuyệt vời hơn nữa!
“Có gì mà vui vẻ, bằng vào trình độ kém cỏi của cô, chỉ sợ chẳng làm ra được kết quả gì, rồi lại chỉ mất mặt tôi thôi.” Tề Ngọc giội nước lạnh chuyên nghiệp.
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, quả thực bản thân cô còn hạn chế. Thế là thầm thề trong lòng, nhất định phải nỗ lực hơn một chút, không thể để Giáo sư mất mặt, cũng không thể làm những vị đại lão từng chỉ giáo cô phải mất mặt.
Mạnh Nhạc Nhạc cầm tư liệu rời khỏi văn phòng Tề Ngọc, đi được nửa đường mới phát hiện đã quên lấy đơn xin cấp tài chính cho hạng mục.
Cô quay trở lại, mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy giọng Tề Ngọc vang lên sang sảng.
“Thư ký Lưu, ngày mai cô mở thêm quyền hạn của hạng mục “Đá kim cương”, cũng thông tri cho bên Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải rằng có người chuẩn bị qua đó làm thực nghiệm.”
Sau đó là tạm dừng một chút, xem ra là đang gọi điện thoại, tiếp theo lại nghe thấy.
“Không, không phải tôi đi, là một học sinh của tôi, Mạnh Nhạc Nhạc, chắc cô cũng biết nhỉ.”
Mạnh Nhạc Nhạc muốn gõ cửa, lại cảm thấy không lễ phép lắm, emmmm… đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, hẳn cũng không tính là nghe lén đi.
“Đúng vậy, chính là con bé năm đó có bài nghiên cứu được điểm rất cao ấy, rất ưu tú, vừa khiêm tốn cũng vừa nỗ lực, một mình cũng làm được hạng mục tôi giao cho.”
“Ha ha, đâu có đâu có.”
Cuộc điện thoại gọi xong, Mạnh Nhạc Nhạc chuẩn bị gõ cửa, nhưng chưa gì đã thấy vang lên tiếng nói chuyện điện thoại tiếp.
“Giáo sư Trương à, tôi Tề Ngọc đây, cũng không có gì, nghiên cứu sinh tôi hướng dẫn không ngờ lại hoàn thành một hạng mục lớn do tôi đề ra…”
Mạnh Nhạc Nhạc cứng đờ nghe Tề Ngọc ba hoa gọi điện thoại khoe tứ tung.
Âu nha, cô cũng không biết mình có nhiều ưu điểm đến thế, gì mà khiêm tốn, còn ưu tú, lại độc lập tự chủ, còn rất sáng tạo.
Tề Ngọc đã lâu không vui vẻ như thế, tuy hắn ở trường chưa lâu, dưới trướng có rất nhiều nhân tài, nhưng đều chỉ tầm tầm bậc trung.
Kỳ thật hắn cũng không quá vừa lòng.
Truyền dạy, hướng nghiệp hay chỉ đơn thuần giải đáp thắc mắc, mỗi một vị Giáo sư đều muốn bồi dưỡng ra được sinh viên ưu tú hơn nữa.
Thẳng đến hôm nay…
Biểu hiện của Mạnh Nhạc Nhạc quả thực quá xuất sắc, hắn không nhịn được phải đi khoe khắp đầu làng cuối xóm một phen.
Khoe xong một vòng cảm thấy mỹ mãn, quyết định cuối cùng là gọi điện thoại cho ông bạn già… Trần Kiến Bạch.
Hai người trước kia chính là đồng học, cho nên khi hắn sắp xếp cho Mạnh Nhạc Nhạc đi thực nghiệm, lựa chọn đầu tiên là Viện nghiên cứu khoa học Thượng Hải của Trần Kiến Bạch.
“Kiến Bạch, đã lâu không gặp nhỉ, cậu có khỏe không?” Tề Ngọc quyết định xã giao cái đã, hỏi thăm trước rồi lại khoe tiếp.
“Nói chính sự.” Trần Kiến Bạch nhíu mày, tên Tề Ngọc này cứ không thể đi thẳng vào vấn đề sao.
“Khụ, cậu còn nhớ hạng mục “Đá kim cương” kia không? Hạng mục từng hợp tác với Stephen ấy, cậu biết có chuyện gì chưa?” Trong giọng Tề Ngọc tràn đầy vẻ “hỏi tôi, hỏi tôi, mau hỏi tôi có chuyện gì đi!!!”
“Ừ, nói!”
Tề Ngọc muốn cạn lời, gọi điện cho Trần Kiến Bạch đúng là chẳng thú vị gì cả, hắn bèn quyết định mặc kệ phản ứng của Trần Kiến Bạch, chỉ lo khoe việc của mình.
“Vốn dĩ tôi còn tưởng đã mắc cạn rồi, không ngờ một sinh viên của tôi lại làm được, cơ sở lý luận cùng mô phỏng thực nghiệm đều hơi bị được nha. Đặc biệt là phần lý luận cơ sở cực kỳ ưu tú, suy luận còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả đám Stephen, còn nói thêm được 2 điểm…”
Mạnh Nhạc Nhạc:??? Giáo sư, không phải ngài nói xem như tạm chấp nhận sao??
Tề Ngọc tiếp tục khoe khoang: “Phần thực nghiệm cũng đã vượt xa trình độ bình thường, có thể đề ra quy trình kỹ càng tỉ mỉ như vậy, có khi đã đạt đến trình độ tiến sĩ luôn rồi, chỉ có chút vấn đề nhỏ là chưa đủ kinh nghiệm…”
Mạnh Nhạc Nhạc:??? Giáo sư, không phải ngài nói rối tinh rối mù sao??
“Cô bé này vừa khiêm tốn lại hiếu học, vừa nhìn đã biết là đã âm thầm nỗ lực cố gắng rất nhiều, tính toán phổ đồ còn giỏi như tôi, vừa nhanh vừa chính xác, cực kỳ có thiên phú…”
Mạnh Nhạc Nhạc:??? Giáo sư, không phải ngài nói miễn cưỡng đủ tư cách sao??
Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy khóe miệng run rẩy.
Giáo sư à, ngài cũng thật biết diễn trò. Làm tôi còn thật sự cho rằng mình chỉ tầm thường thôi, suýt nữa đã quỳ xuống đất xin lỗi các đại lão rồi.
Tề Ngọc nói xong thì vui mừng nở hoa, chờ đầu dây đối diện đã truyền đến tiếng cảm thán khiếp sợ, hâm mộ, đố kỵ gì gì đó, giống như mấy cuộc điện thoại hắn gọi lúc nãy vậy.
“Ờ, cho nên tìm tôi có việc gì?” Giọng của Trần Kiến Bạch vẫn trước sau như một, đến một chút cảm xúc dư thừa cũng không có.
Tề Ngọc nghẹn tức, bĩu môi, đúng là đồ nhạt nhẽo kiệm lời, cuộc khoe khoang thất bại, hắn đành phải bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Tôi định để cô bé qua chỗ cậu làm thí nghiệm tổng hợp.”
“Ừ, được.”
Tề Ngọc vẫn thấy không cam lòng, cuối cùng khoe thêm một câu.
“Dựa theo tốc độ này, đến học kỳ sau nhất định có thể đưa ra kết quả, còn có thể kịp cho Đại hội khoáng vật quốc tế, đến lúc đó cậu nhất định phải xem bọn tôi biểu diễn đấy.”
Trần Kiến Bạch rốt cuộc cũng chần chờ một lát, Tề Ngọc trong lòng vui vẻ, tới tới, tới đi, biến thân thành chanh tinh đố kỵ ông đây đi~
“Không có nghiên cứu khoa học nào có thể chắc chắn 100% sẽ ra kết quả cả. Là một người nghiên cứu khoa học nghiêm túc cẩn thận, tôi nghĩ chưa chắc cậu đợi đến học kỳ sau mà đã ra được kết quả đâu.” Trần Kiến Bạch nghiêm trang sửa lại.
??? Có bệnh à, tôi chính là muốn khoe ra mà thôi, cậu tích cực góp ý như vậy làm gì.
Tề Ngọc tức tối dỗi trở lại.
“A, cậu ghen tị tôi có sinh viên ưu tú như vậy, mà cậu lại vẫn bơ vơ không nơi nương tựa chứ gì??? (?? Cái từ này để dùng như vậy sao?). Cứ chờ xem, học kỳ sau mà không thể ra kết quả, tôi sẽ gọi cậu là “Bố”.”
Gọi điện cho Trần Kiến Bạch luôn làm người ta lên cơn tăng xông, Tề Ngọc rồ lên nói hươu nói vượn, nói xong thì lưu loát cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội đáp trả.
Đầu bên kia điện thoại.
Trần Kiến Bạch nhíu mày, hai người có quan hệ huyết thống đâu. Tề Ngọc sao có thể gọi anh là “Bố” được, đúng là chẳng ra sao cả.
Mạnh Nhạc Nhạc nghe xong một màn khoe khoang, rốt cuộc đẩy cửa ra.
Tề Ngọc hốt hoảng giật thót, có loại cảm giác như có tật giật mình.
“Giáo sư, em quên lấy mẫu đơn xin cấp tài chính cho hạng mục.”
Tề Ngọc thấy hơi xấu hổ, nhưng chắc cô không nghe được mình gọi điện thoại đâu nhỉ.
Mạnh Nhạc Nhạc lấy đơn xong, đi ra cửa trước, đột nhiên lại dừng lại.
“Giáo sư, em xin nhắc nhở hữu nghị một chút. Nếu thầy không muốn nhận “Bố” mới, thì cũng nên thành thực khen em đi.”
Mạnh Nhạc Nhạc nói xong liền nhìn thấy vẻ cứng đờ của Tề Ngọc, sau khi thẹn quá hóa giận, bèn chụp một quyển sổ ném lại cô.
Mạnh Nhạc Nhạc lập tức chui ra ngoài cửa, cười phớ lớ chạy biến.
Tề Ngọc nhìn quyển sách nện trên cửa, trong lòng thầm buồn bực, con nhãi này còn chạy nhanh lắm.
Ngay sau đó lỗ tai lại nóng phừng lên, vừa rồi mình đã gọi điện thoại khen nó những gì vậy?
Đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ, mất mặt quá.