Phần 28
Hai người ngồi trong con ngõ nhỏ không người, sự im lặng kéo dài khó tránh khỏi làm cả hai thấy xấu hổ, đặc biệt khi vừa mới trải qua một cuộc làm tình quá kịch liệt, cây hàng của anh vẫn còn căng phồng nhét trong quần thế kia.
Dường như cũng thấy bầu không khí quá kỳ quái, lại có lẽ do muốn dời đi lực chú ý của bản thân, Trần Kiến Bạch chợt mở miệng.
“Biết vì sao tôi không kinh ngạc chuyện bùa ẩn thân không?”
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, lời này nghe có vẻ như có chuyện xưa gì thú vị nha.
“Cô có biết Trần gia không?” Nhìn vẻ mặt tò mò của Mạnh Nhạc Nhạc, Trần Kiến Bạch tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, người làm nghiên cứu khoa học có ai là không biết về gia tộc của anh chứ? Thế gia về nghiên cứu khoa học, cũng là lá cờ đầu trong ngành.”
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, thậm chí cô nói còn không cần phải tỏ ra nịnh bợ, bởi vì Trần gia quả thực đúng như thế, có thể nói hiện giờ đa số các dự án nghiên cứu cấp nhà nước đều có bóng dáng của Trần gia, đặc biệt là về phương diện Vật liệu học.
“Ừ, nhưng trên thực tế Trần gia mới bước lên con đường nghiên cứu khoa học chừng hơn trăm năm. Nghe thì hơi khó tin, nhưng Trần gia đầu tiên vốn đi theo Huyền học, đây cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người của thế hệ trước đều biết.”
Mạnh Nhạc Nhạc thật sự kinh ngạc.
Cái quỷ gì vậy??? Trần gia – gia đình từng sinh ra vô số đại lão trong giới nghiên cứu khoa học, nhưng đầu tiên lại đi theo Huyền học??
Đây là nói đùa sao, hay là Trần Kiến Bạch đang thử cô?
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi cảnh giác hơn, nhưng Trần Kiến Bạch cũng không định để cô hoang mang lâu mà từ tốn kể tiếp:
‘Đại khái từ hơn 200 năm trước, khi đó Trần gia chẳng qua chỉ là một gia đình tú tài nghèo khổ, thậm chí bởi vì đắc tội với Huyện thái gia mà khó có thể sinh sống. Thẳng đến khi một bà cô tổ đột nhiên gặp được kỳ ngộ, trở thành một đại gia Huyền học, thanh danh Trần gia mới dần vang dội.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chiến loạn cùng việc vị bà cô tổ rời đi khiến cho mảng nghiên cứu Huyền học của Trần gia từ từ suy sụp.
Mà vốn dĩ loại chuyện chỉ dựa vào một người mà cả gia tộc được thịnh vượng lây, từ trước đến nay cũng sẽ chẳng kéo dài.’
‘Tới đời ông cố tổ của tôi, ông cố tổ của tôi từng là du học sinh năm thứ 11 dưới thời Đồng Trị(1), khi lần đầu tiên được tiếp xúc với khoa học, ông đã hoàn toàn kinh động như được khai sáng.
Sau khi về nước, ông không muốn kế thừa truyền thống Huyền học của gia tộc nữa, ngược lại còn cho rằng đây chẳng qua chỉ là mánh khóe để lừa người, ông ấy muốn dùng khoa học để giải thích những điều này.’
“Đơn giản nhất mà nói, lấy thử ví dụ về xem tướng theo Huyền học gia truyền của nhà tôi: Người có “Thiên Đình” đầy đặn thường có tướng làm quan, nhưng từ góc độ khoa học mà nói, những người thường suy nghĩ rất hay nhíu mày, lâu dần cơ bắp giữa hàng mày sẽ dày lên…
Hoặc những người có “Trung Nhị phủ”(2) gồ cao thường hay có nhân duyên tốt đẹp, chắn chắc là thế rồi, khuôn mặt hay tươi cười thì gò má đương nhiên hay có thịt.
Hạ Nhị phủ thể hiện sự cần mẫn chịu khó, đây là bởi vì người thường làm việc nặng mặt mũi hay nghiêm lại, mím chặt môi, cơ bắp cũng dần dần cương cứng.
Đương nhiên đây cũng chỉ là những ví dụ đơn giản nhất, còn có rất nhiều thứ phức tạp hơn nữa.
“Có lẽ do có chút tâm lý phản nghịch, ông cố tổ của tôi cả đời đều liều mạng với Huyền học, giải thích được vô số dị tượng trong Huyền học, đồng thời cũng nghiên cứu ra được khá nhiều thứ đặc biệt. Thái độ của ông cũng dần từ thù hằn trở nên mơ hồ, đến thế hệ ông nội của tôi thì đã càng cảm thấy, Khoa học cùng Thần học, chưa chắc đã có thể phân rõ với nhau.”
Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác giống như vừa được thức tỉnh.
Trần Kiến Bạch vẫn chưa nói hết, nhưng cô kết hợp với Hệ thống mà ngẫm lại liền đột nhiên thấu hiểu ý tứ của anh.
Lấy hệ thống làm ví dụ chẳng hạn:
Theo Thần học thì có lẽ đã gọi là “Xé rách thời không + Mỹ nhan đan”, mà khoa học thì hẳn đã gọi đây chẳng qua chỉ là sự thay đổi Thời không dựa trên cơ cấu của vật lí lượng tử + Tác động lên sự nhận diện khuôn mặt của người khác.
Thế giới quan khác nhau, lời giải thích về kết quả đạt được cũng sẽ khác nhau.
Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác trong lòng hơi rối loạn, cô bỗng có một loại trực giác rằng chuyện này rất mấu chốt, nhưng lại không sao nắm bắt được.
Nhìn dáng vẻ Mạnh Nhạc Nhạc cúi đầu yên lặng suy nghĩ, Trần Kiến Bạch không hiểu sao vô cùng vui vẻ, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của hai người.
Không thể không nói, tuy rằng Trần Kiến Bạch đã 32 tuổi, nhưng suốt ngày làm việc trong phòng thí nghiệm, lại được Viện nghiên cứu và Trần gia bảo vệ chặt chẽ, chính điều này đã khiến cho mắt nhìn người của anh khá đơn giản.
Anh nghĩ rằng người mà đích thân Tề Ngọc đưa đến Cửu viện chắc chắn đã được điều tra kỹ càng. Hơn nữa người này có thể tiếp xúc một cách bình thường với anh, vậy chắc chắn lai lịch đã bị Trần gia điều tra một lượt, mà Mạnh Nhạc Nhạc lại tự nguyện làm chuyện này với anh, vậy hẳn là phải có ý gì với mình.
Huống hồ hai người đã làm chuyện vợ chồng với nhau rồi, chịu trách nhiệm là điều cần thiết.
Anh nghĩ thầm trong lòng:
Ừm, tuy rằng tính cách không phải quá ngoan ngoãn, đôi khi còn hơi bướng bỉnh, nhưng rất thiện chí giao tiếp giải quyết, cực kỳ thông minh, thấu đáo, thích nghiên cứu khoa học, lý trí, làm thí nghiệm cũng rất nỗ lực.
Tuy có nhỏ tuổi hơn mình một chút, nhưng nếu tuổi lớn hơn tí nữa thì lại khá đáng thương…
Chờ sau khi kết hôn rồi, nhỡ cô ấy làm thí nghiệm gặp trục trặc gì đó thì mình còn có thể giúp cô ấy một tay.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng rất hợp lý.
Trần Kiến Bạch trong lòng đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy rồi lại bắt đầu xoắn xuýt nghĩ xem nên đi tuần trăng mật ở chỗ nào, nghĩ mãi không được, cuối cùng anh lên tiếng hỏi:
“Em cảm thấy London thế nào?”
“Ồ, em chưa đi đến đó bao giờ, nhưng mà hình như cũng khá được, có tháp Elizabeth, cung điện Buckingham, bảo tàng Anh… đều rất nổi tiếng, em cũng nghe danh đã lâu.” Vấn đề này bị anh hỏi quá bất ngờ, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải gác lại chuyện đang nghĩ dang dở, nghiêm túc trả lời.
“Có 6 trường đại học đẳng cấp thế giới ở London, chung quanh còn được bao bọc bởi rất nhiều phòng thí nghiệm cao cấp, mấy người bạn của tôi cũng ở đó, đến lúc đó có thể đi tham quan một vòng, ngắm nhìn những dụng cụ khoa học cổ xưa nhất trên thế giới và cả những dụng cụ hiện đại tiên tiến nhất, còn được nói chuyện cùng những nhà khoa học tài giỏi nhất…”
Mắt Mạnh Nhạc Nhạc sáng lên, tuy rằng không biết khi nào bọn họ mới đến đó, nhưng cô đoán đó hẳn là lúc tổ chức hội nghị về khoáng sản.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy chắc chắn là thế rồi. Hội nghị tiếp theo được tổ chức ở London, đến lúc đó cô cũng sẽ có cơ hội đến đó, có lẽ Trần Kiến Bạch sẽ đi cùng Tề Ngọc, nghĩa là ba người bọn họ sẽ cùng đi.
Đây là lộ trình đã được lên kế hoạch từ trước, cô không những được mặc sức tưởng tượng, còn có thể nêu ra ý kiến của mình nữa.
“Nói không chừng còn có thể hợp tác cùng với vài nhóm nghiên cứu nổi tiếng, tôi rất hứng thú với sự kết hợp giữa Big data và khoa học vật liệu, nghe nói nơi đó có những nhóm nghiên cứu phát minh giỏi nhất trên thế giới…”
Nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Mạnh Nhạc Nhạc, trong lòng Trần Kiến Bạch cũng khấp khởi vui mừng, vấn đề tuần trăng mật coi như đã đã thành công một nửa, anh lại nghĩ ngợi, vẫn hơi lo lắng về vấn đề tuổi tác của mình, bèn hỏi tiếp:
“Em có cảm thấy tuổi của tôi hơi lớn rồi không?”
Mạnh Nhạc Nhạc giờ mới nghĩ đến chuyện anh đã 32 tuổi, sau lại nghĩ đến hội nghị về khoáng sản, lòng bỗng nhiên hiểu ra… Trần Kiến Bạch là đang lo lắng tuổi của anh lớn sẽ ảnh hưởng đến tư duy nghiên cứu khoa học, sợ mình không chiếm được phiếu bầu trong hội nghị sao?
Là một học sinh đã nhiều lần được anh giúp đỡ quan tâm, cô đương nhiên muốn động viên anh rồi:
“Đâu có, tuổi của anh bây giờ chính là thời điểm tốt nhất (để làm nghiên cứu khoa học), còn có rất nhiều thứ đã chuẩn bị thỏa đáng (trình độ, kiến thức, dự án). Tài giỏi như vậy, là em thì nhất định sẽ (bầu) chọn anh.”
Trần Kiến Bạch nghe được thì vui mừng suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Đúng vậy, hiện tại với anh chính là thời điểm tốt nhất để kết hôn. Tài chính, nhà cửa, kế hoạch tuần trăng mật đều đã chuẩn bị tốt, cô còn chính miệng nói sẽ chọn anh, đây chính là đồng ý còn gì!
Quả nhiên, nghiên cứu khoa học nói cho chúng ta biết, chỉ cần kế hoạch khả thi thì chắc chắn sẽ thành công. Tuy rằng bọn họ mới quen biết không lâu nhưng đã vô cùng “thấu hiểu” và “ăn ý”. 😶
Hai người mỗi người một câu, ông nói gà bà nói vịt mà hứng thú bừng bừng. Đến khi kết thúc thời gian ẩn thân đã cảm thấy rất đắc ý hài lòng về nhau, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện còn chưa đã.
Trên đường đi đến bệnh viện Quân khu, hai người còn đang mải nghĩ ngợi lung tung, chủ đề nói chuyện phiếm chuyển thành các Viện nghiên cứu quốc gia trên toàn thế giới.
Trần Kiến Bạch cảm thấy đi tham quan Viện nghiên cứu cũng là một ý hay, trên thế giới có nhiều Viện nghiên cứu như vậy, đối với anh mà nói cũng rất có ích.
Có khi đi một vòng về thì cũng có con luôn rồi. Đến lúc đấy vừa vặn một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.
Sau khi đến bệnh viện hai người đành phải tạm thời tách ra, vết thương của Trần Kiến Bạch nghiêm trọng hơn nên cần phải kiểm tra riêng trước.
Trước khi làm kiểm tra, anh dặn dò Mạnh Nhạc Nhạc chờ anh làm xong rồi hãy cùng về Viện nghiên cứu. Đám người xấu kia vẫn chưa bị xử lý hoàn toàn, cô ở một mình sẽ rất nguy hiểm.
Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày rất muốn nói rằng, anh hai à, không có anh tôi mới an toàn đấy, bọn người xấu kia mới là kẻ phải sợ hãi.
Nhưng được người khác quan tâm vẫn làm cô không khỏi cảm động, thành ra chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô quá dễ thương, chọc trúng điểm rung động của Trần Kiến Bạch, anh không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu Mạnh Nhạc Nhạc, ba bước gộp thành hai đi vào phòng kiểm tra.
Vương Cách Trí đứng ở cửa phòng kiểm tra quả thực buồn cười gần chết, tên Trần Kiến Bạch này ra vẻ cái gì vậy, còn khoa trương hơn cả lúc bệnh tình nguy kịch nữa.
Hai người cũng coi như bạn bè lâu năm, vừa đi vào phòng kiểm tra hắn đã mở miệng hỏi:
“Bạn gái cậu à?”
Trần Kiến Bạch mỉm cười, kiêu ngạo đáp:
“Vị hôn thê.”
Vương Cách Trí kinh ngạc, ôi trời, đây đúng là đốt cháy giai đoạn, cẩu độc thân lâu năm một đường thăng tiến mà.
Trong lúc hỏi han bệnh tình, vẻ mặt Vương Cách Trí cứ ngày càng lộ rõ vẻ cợt nhả:
“Sau khi trúng dược đã làm bao nhiêu lần?”
“Một lần.”
“Làm trong bao lâu?”
“Thủ dâm 20 phút, làm tình 50 phút, sai số 2 phút.” Trần Kiến Bạch nghiêm trang trả lời, nếu không phải mặt anh đỏ như tôm luộc thì đúng là chẳng khác gì báo cáo kết quả thực nghiệm.
“Uầy, khá đấy, đúng là lão xử nam uy phong.”
Trần Kiến Bạch trừng mắt nhìn Vương Cách Trí một cái, tên này có thể chuyên nghiệp hơn được không?
Mạnh Nhạc Nhạc nhàm chán đi dạo loanh quanh ở bệnh viện, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Vừa xoay người lại đã thấy Phương Tu – vốn đã bị cấp trên triệu tập khẩn cấp gọi mình.
Người đàn ông xông tới, nhìn thấy trên người cô bị quấn băng gạc, mặt hiện rõ vẻ lo lắng:
“Sao lại bị thương rồi?”
“Không sao, em không cẩn thận ngã bị thương thôi.” Cô trả lời cho có, chút thương thế nho nhỏ này chẳng là gì so với mấy vết thương mà cô từng bị lúc luyện quyền cả.
Phương Tu không hài lòng với câu trả lời này lắm, anh đã tìm cô cả đêm, tín hiệu của máy định vị rất bình thường, nhưng di động lại không thể liên hệ được. Khi anh gọi tới Viện nghiên cứu, bên kia trả lời rằng hôm nay được nghỉ, sau khi Mạnh Nhạc Nhạc ra ngoài thì vẫn chưa trở về.
Phương Tu không khỏi lo lắng bất an, lúc này anh rất muốn hỏi cô tại sao ra ngoài mà không mang theo máy định vị và thiết bị cảnh báo, rồi lại đột nhiên nhận ra mình làm gì có tư cách để hỏi, ngụm khí nghẹn trong lòng bỗng nhiên tiêu tan, nhưng đáy lòng chỉ càng thêm trống rỗng.
“Anh thì sao, sao anh lại ở đây?” Mạnh Nhạc Nhạc hỏi thăm.
Phương Tu đè sự khó chịu trong lòng xuống, bây giờ không phải lúc để thảo luận về chuyện này, còn có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết.
“Tiêu Diệp bị thương.”
Phương Tu bị triệu tập khẩn cấp là vì nhiệm vụ của Tiêu Diệp xảy ra vấn đề.
Vốn dĩ mục tiêu nhiệm vụ chỉ là làm một kẻ trung chuyển của một băng nhóm buôn lậu ma túy, nhân lực được phân công cũng đủ để triệt phá được băng ổ này.
Ai ngờ trước khi nhiệm vụ bắt đầu, một băng đảng buôn ma túy khác lớn hơn lại bất ngờ ập đến.
Phán đoán rằng hiện tại nhân lực không đủ cùng với không muốn rút dây động rừng, Tiêu Diệp hạ lệnh đổi nhiệm vụ thanh trừng thành nhiệm vụ truy lùng dấu vết, những người còn lại đều rút lui.
Ai ngờ tay súng bắn tỉa đưa theo tuy là tân vương năm nay, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, cậu ta vì quá căng thẳng mà lỡ bóp cò súng.
Một phát súng này, chẳng khác nào đã chọc phải tổ ong vò vẽ.
Người của hai bên lao vào chiến đấu kịch liệt, lúc viện quân chạy tới thì đã thương vong vô số, kể cả Tiêu Diệp cũng đã ngàn cân treo sợi tóc.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.org/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cho dù lúc này đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, khí thế của anh lại vẫn sắc bén như cũ.
Cô tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tinh thần, rằng mình sẽ không còn dao động vì anh nữa. Không ngờ khi mở miệng ra lại là:
“Bác sĩ nói sao?”
“Đêm nay mới ra khỏi phòng phẫu thuật, các cơ quan khác không sao, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục, nhưng đại não đã bị tổn thương nghiêm trọng, ý thức đã chìm trong hỗn loạn. Bác sĩ nói muộn nhất là ngày mai, nếu cậu ấy không thể tỉnh lại thì…”
Phương Tu không thể nói tiếp được nữa. Đến giờ chính anh vẫn còn chưa dám tin, Tiêu Diệp – là Tiêu Diệp được vô số người tôn sùng đi theo, sao giờ lại có thể nằm kia, sao vẫn còn chưa tỉnh lại?
Mình còn chưa kịp thẳng thắn xin lỗi cậu ấy, còn chưa cạnh tranh công bằng cậu ấy, còn chưa đem cái mạng này trả lại cho cậu ấy… Sao có thể…
Phương Tu cố nén cảm xúc của mình xuống, tiếp tục nói:
“Từ khi phẫu thuật xong đến giờ, bọn anh cũng đã thử hết mọi biện pháp rồi. Cậu ấy chỉ phản ứng lại với tên của em, cho nên… bất kể thế nào, một ngày cuối cùng này, hy vọng em có thể ở bên cạnh cậu ấy.”
Đây cũng là quyết định cuối cùng của cha mẹ Tiêu Diệp. Bọn họ đều muốn ở bên cạnh con trai mình, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng mong manh.
“Hệ thống, thương thế của Tiêu Diệp có biện pháp nào không?” Cô cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng cô không thể cứ giương mắt nhìn người đàn ông này chết đi, đặc biệt khi biết anh đã phái người đến để bảo vệ cô.
Chuyện anh chỉ có phản ứng với tên của cô chẳng qua cũng chỉ là đôi chút sương sớm tình duyên, nhưng sao lại làm cô thấy khó chịu đến vậy?
“Kết quả kiểm tra đo lường của hệ thống: Tỉ lệ tỉnh lại trong tình huống bình thường là 0%.”
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩn ra, nhưng ngay lập tức phát hiện điểm mấu chốt.
“Vậy tình huống không bình thường thì sao? Rốt cuộc mi có ý gì?”
Hệ thống trầm mặc một hồi mới đáp:
“Nếu ký chủ có thể thâm nhập vào ý thức, điều chỉnh sóng điện não của hai người về cùng một tần số, sinh ra tần số giao thoa thì có thể kích thích được đại não.”
Mạnh Nhạc Nhạc giờ đã có thể phiên dịch lại lời nói của Hệ thống, những lời này hẳn muốn bảo cô dùng thần thức xâm nhập vào đại não của Tiêu Diệp, tìm được ý thức của anh rồi đánh thức nó dậy là được.
“Có vấn đề gì khác sao?” Mạnh Nhạc Nhạc nghe ra được Hệ thống đang rất băn khoăn, tựa hồ cũng không hề khuyến khích cách làm này.
‘Đây là phương pháp duy nhất, nhưng có một số vấn đề.
Đầu tiên, để thâm nhập vào ý thức của người khác cần 50 điểm thuộc tính. Trong tình huống không ảnh hưởng đến sự an toàn sinh mạng của ký chủ, Hệ thống sẽ không thể ứng trước điểm thuộc tính, thuộc tính điểm đã thêm cũng không thể khấu trừ.
Tiếp theo, xâm nhập vào ý thức là việc làm vô cùng nguy hiểm, hệ thống không thể tồn tại trong thế giới ý thức, nghĩa là ký chủ chỉ có thể tự mình giải quyết các vấn đề. Nếu ký chủ không thể đánh thức ý thức thành công, vậy ký chủ cũng sẽ không thể tỉnh lại.’
Đáy lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi chìm xuống, sớm biết thế này cô đã tích nhiều điểm thuộc tính hơn rồi.
Còn về phần nguy hiểm, thật ra cô không lo lắng chút nào. Binh đến tướng chặn, lũ đến đất ngăn. Vì biết có nguy hiểm mà sẽ sợ hãi chùn bước không phải là con người của cô.
Nghĩ vậy, cô tiếp tục hỏi:
“Có nhiệm vụ học thức nào có khen thưởng đặc biệt không?” Nhiệm vụ học thức mở ra theo từng khoảng thời gian, không có cách nào mở ra trong một thời gian ngắn, bây giờ cô chỉ có htể gửi gắm hy vọng vào các Nhiệm vụ đặc biệt có khen thưởng cao mà thôi.
“Có, nhưng mà…”
“Vậy chuẩn bị mở ra đi.” Mạnh Nhạc Nhạc biết nhiệm vụ hẳn sẽ rất khó, nhưng cô vẫn muốn thử một phen.
Nhạc Nhạc rất hiểu bản thân mình, giống như lúc trước cô không muốn chỉ làm những thí nghiệm cơ bản mà lựa chọn con đường phải tính toán gian nan để làm dự án.
Khó khăn chưa bao giờ là lý do để cô chùn bước.
“Em có cách cứu anh ấy.” Mạnh Nhạc Nhạc xoay người nói với Phương Tu.
Đôi mắt Phương Tu sáng lên, đúng rồi, Nhạc Nhạc có một loại vũ khí thần bí, có lẽ thật sự có thể…
“Em cần anh giúp gì không?” Anh cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra giờ phút này Mạnh Nhạc Nhạc nói vậy tất nhiên là có phiền phức cần xử lý.
“Em muốn một căn phòng tuyệt đối an toàn, tốt nhất là phòng ở ngay cạnh phòng của Tiêu Diệp, không được có bất kỳ thiết bị theo dõi nào, trước khi em đi ra thì cũng không cho bất cứ ai được bước vào.”
Bây giờ cô phải thực hiện Nhiệm vụ học thức, lấy được phần thưởng điểm thuộc tính, rồi dùng 50 điểm thuộc tính đổi lấy cách xâm nhập ý thức, sau đó mới tiến vào ý thức của Tiêu Diệp.
Chẳng ai biết quá trình này cần mất thời gian bao lâu hay có thể thành công hay không. Chỉ biết cô nhất định không thể bị người khác quấy rầy.
Tuy rằng sớm biết Nhiệm vụ học thức lần này sẽ cực kỳ khó khăn, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc vẫn không thể ngờ, đây là khó đến không thể tưởng tượng nổi…
Nhiệm vụ trải nghiệm thấu cảm Module [Học thức] – Nhiệm vụ 11.
Nhiệm vụ: Đọc diễn văn phát biểu ở Hội nghị khoáng sản và vật liệu năm 1928.
Khen thưởng: 50 Điểm thuộc tính.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng trên đường Manchester, khóc không ra nước mắt. Phải biết rằng ở thế kỷ 21, cô phấn đấu lâu như vậy mà còn chưa được quyền tham gia vào Hội nghị nữa là.
Bây giờ nhiệm vụ của hệ thống lại là đọc diễn văn phát biểu ở hội nghị, lại còn là một Hội nghị khoáng sản và vật liệu ở cái niên đại mà nhân tài nhiều như lá mùa thu thế này nữa.
Trừ phi đi đạo lại mấy quan điểm của các đại lão trong tương lai, nếu không thì Mạnh Nhạc Nhạc quả thực không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác.
Thế nhưng, thân là một người làm nghiên cứu khoa học, đây là việc tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đạo văn và làm giả học thuật là hành động tội lỗi đáng phỉ nhổ hơn cả việc ngu xuẩn thiếu hiểu biết.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể đi xin Hartree giúp đỡ.
“Nói cách khác, trong 3 tháng nữa, cô muốn được đọc diễn văn ở Hội nghị khoáng vật, nhưng lại không muốn đề tài đề cập quá nhiều đến kiến thức học thuật.” Hartree nói, trong lời nói là sự mỉa mai không thèm che dấu.
Mạnh Nhạc Nhạc ấp úng, nói như vậy cũng không sai, cô cũng biết điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ đã là 10 năm sau khi chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc,《 Hiệp ước Hải quân Washington 》(1) đã được ký kết, tình hình vừa mới ổn định không bao lâu.
Do chiến tranh mà hội nghị cũng đã bị hoãn lại suốt mười mấy năm. 10 năm qua, các nhà khoa học may mắn sống sót trong chiến tranh đều đã có những thành quả nghiên cứu mới, người gửi bài về lên tới con số hàng ngàn, hàng triệu, rất nhiều công trình nghiên cứu lớn sẽ được công bố trong hội nghị lần này, một người trẻ tuổi không có bất kỳ thành quả nghiên cứu nào mà đòi có thể phát biểu ở một hội nghị như, quả thật là khó như lên trời.
Giống như một học sinh đang háo hức đếm ngược từng ngày đến lễ khai giảng để mình có thể lên phát biểu, nhưng lại không muốn chăm chỉ học hành nâng cao thành tích.
Nếu thế thì cũng hết cách, chỉ còn một con đường duy nhất… phát biểu về hạnh kiểm xấu mà thôi.
Đúng rồi, “Hạnh kiểm” xấu!!!
Mấy chữ này như sét đánh ngang tai, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chợt nảy ra một ý tưởng.
Cho dù bây giờ cô có làm gì thì cũng khó có thể lên diễn thuyết, đã vậy, chi bằng hãy nhìn nhận sự việc từ một góc độ khác.