Phần 37
Dạo hết một vòng xuống dưới, cuối cùng lại về trên ghế sau.
“Chỗ này, đây là chỗ lần đầu tiên gặp em từng ngồi, có nhận ra không? Em chào hỏi nó một cái đi.”
Chào hỏi cái cmn!!!
Cái gọi là chào hỏi của anh, chính là địt nhau lia lịa để cô vẩy hết nước lồn ra thì có.
Cô cũng không phải chó đâu, thấy cột điện liền đái một bãi đánh dấu làm qué gì???
Mạnh Nhạc Nhạc giận mà không dám nói, nghe nói đàn ông đều rất yêu xe, nhưng cô còn chưa từng thấy ai như vậy.
“Em nói xem, lần đầu tiên thấy anh có cảm giác gì, hử?” Ngay chính chỗ cô ngồi lần đầu tiên trên xe giờ lại đang đụ cô ná thở, Tiêu Diệp đột nhiên thấy tò mò hỏi.
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, còn có thể là cảm giác gì, chim to, muốn xoạc anh chứ sao?
Nhưng dịch qua tiếng người thì là:
“Cực kỳ tuấn tú, vừa nhìn đã biết là một vị quân nhân chính trực đáng tin cậy, em rất thích.”
Tiêu Diệp nhướng mày, lời này tuy rất lọt tai, nhưng cứ có cảm giác không phải lời nói thật.
Anh điều chỉnh lại vị trí dương vật một chút, chếch lên nghiêng nghiêng rồi cắm ập vào, thọc làm bụng dưới của cô hơi nhô lên, bỏ công mài dao để chẻ củi nhanh hơn, tiếp tục dò hỏi:
“Hiện tại thì sao?”
Hiện tại? Đồ lưu manh giả danh tri thức, vừa vô lại vừa ngang ngược bá đạo.
“A… ưm… Còn đẹp trai hơn, trong ngoài như một, em lại càng thích.”
Biết rõ lời cô nói không thành thật, nhưng Tiêu Diệp vẫn không nhịn được lâng lâng vui vẻ.
Chim to cũng hưng phấn tăng tốc dồn dập, chỉ thấy gậy thịt đỏ tím dữ tợn dập phành phạch, 2 hòn bi đánh vào mông Mạnh Nhạc Nhạc phát ra tiếng “Bạch bạch” hết sức vang dội, vừa nhanh mạnh còn vừa hung hăng tàn nhẫn.
“Đừng… Dừng… Dừng một chút… Em buồn tiểu quá… A… A… Em không nín được mất…”
Bụng dưới đã tràn đầy nước dâm bị tắc lại mà anh còn liều mạng đâm thọc. Chày thịt đã quá lớn thì chớ, mỗi lần đều nhét quy đầu chặn đứng ngoài cửa động, thế là nước bên trong chỉ có thể chảy ra rồi lại bị nhồi trở về. Hơn nữa khoái cảm này quá kịch liệt, làm bàng quang yếu ớt sắp không nhịn nổi nữa.
Cơn buồn tiểu dâng lên mãnh liệt, cô chỉ có thể vừa xin tha vừa cố tránh né muốn thoát đi. Nhưng ngay sau đó lại bị bàn tay to của anh ghì lại, cặc lớn vẫn nhồi liên tục không ngừng nghỉ.
“Tiểu luôn trong xe, tiểu ngay bên trong vợ hai luôn…”
Tiên sư nhà anh, không biết so sánh thì cũng đừng ví von nữa.
Đây là thể loại miêu tả của nợ gì???
Mạnh Nhạc Nhạc tất nhiên không chịu, đây cũng không phải là nước dâm nhỏ lung tung đâu. Đây là nước tiểu đấy!
Sao có thể tiểu ở trong xe được??
Thấy cô thật sự không muốn, Tiêu Diệp cũng không có cách nào, bèn lấy áo len mặc vào cho cô, vừa mặc còn vừa cắm rút trong bím nhỏ.
Nhưng áo có thể mặc, chứ quần thì không tiện, huống hồ trên đùi Mạnh Nhạc Nhạc đều đã bị nước nhờn tưới ướt sũng. Bất đắc dĩ, anh đành phải lấy chăn đơn che lại cho cô.
Chuẩn bị xong xuôi, giờ Tiêu Diệp mới ôm cô, mở cửa xe ra bước xuống.
Gió lạnh lập tức ập đến làm Mạnh Nhạc Nhạc rùng cả mình, bé bím phản xạ có điều kiện càng thít chặt lại.
Trên đỉnh núi yên tĩnh không một bóng người này, chỉ có ánh sáng từ đèn pha xe việt dã chiếu sáng, người đàn ông toàn thân trần trụi ôm lấy cô gái trần truồng một nửa, chim to còn đang cắm trong bím nhỏ.
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Diệp bế đặt lên nắp ca – po, còn xoay người để cô nằm bò ra, nhấc gậy thịt cắm phập vào lần nữa.
“A… Anh… Làm gì vậy… Em muốn đi tiểu mà…”
“Đi ngay ở đây.”
“Không… Sẽ tè hết lên xe mất… Ưm… Dịch sang bên cạnh một chút… Đi mà… Mau… Em không nhịn được mất…”
“Em đã chào hỏi hết các nơi khác với “vợ hai” rồi, còn thiếu mỗi động cơ cùng nắp ca – po đằng trước thôi. Đây là loại được chế tạo đặc biệt, chống đạn cũng chống thấm nước, em cứ tè đi… Ừm, anh cũng bắn cho em… Để nó biết chúng ta yêu nhau đến mức nào…”
Mạnh Nhạc Nhạc muốn khóc đến nơi thì có, bất kể cô có giãy giụa thế nào cũng không được, cánh tay của anh cứng rắn như sắt nguội, mà chỗ đó cũng thế, cứ thẳng tắp đâm lút cán như chẳng hề cảm thấy rét mướt lẫn xấu hổ chút nào.
Bụng dưới của cô đã mỏi nhừ, bị thúc quá lâu đã ê ẩm đến bắt đầu run rẩy, bên tai nghe được âm thanh xì xì phọt nước càng làm Mạnh Nhạc Nhạc bị kích thích muốn tiểu hơn.
Cuối cùng trong một đợt cắm rút dồn dập đến không thể nhìn rõ, thân thể cô đột nhiên giật lên run rẩy, lỗ dâm cũng bất chợt co rút.
Bàng quang cùng bím nhỏ đều đã tê mỏi đến không còn cảm giác, giờ phút này đều điên cuồng phun tất cả nước nôi.
Tiêu Diệp phối hợp giã thêm mấy chục cú cực mạnh, tinh dịch nóng bỏng mạnh mẽ bắn phá thẳng vào âm đạo.
Bỗng chốc, hỗn hợp nước tiểu, dâm dịch, tinh dịch đều đồng loạt phun trào, toàn bộ bắn tóe lên nắp ca – po màu trắng rồi trượt xuống theo độ dốc của xe.
Đống nước chưa gì đã tưới ướt cả nửa nắp xe, đến cả biển số xe cũng không may mắn thoát khỏi.
Khoái cảm quá mức kịch liệt làm Mạnh Nhạc Nhạc hô hấp không thông, mê mang suýt hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể mơ màng cảm thấy bị ôm vào trong xe.
Anh vừa khẽ dỗ dành vừa dùng tay xoa lên vùng bụng dưới của cô vì phải nhịn quá lâu mà giờ vẫn còn đau xót run rẩy. Hai người cũng cứ mặc như vậy ngủ trên ghế sau xe.
Màn đêm trên núi khôi phục lại sự yên tĩnh, trừ bỏ tiếng vang rầm rì của động cơ ô tô, cũng chỉ còn lại âm thanh dòng nước tí tách chảy từ mui xe nhỏ xuống.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Sáng hôm sau Mạnh Nhạc Nhạc mới nhớ tới di động của mình, cô lục tìm được nó từ dưới đáy ba lô, cắm sạc xong, cục gạch này mãi vẫn không có phản ứng.
Vất vả lắm mới bật được nguồn lên, nhưng cũng chỉ có cuộc gọi nhỡ của mỗi Tiêu Diệp hiển thị.
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi bực bội, bỗng hoang mang không biết mình có phải con khỉ chui ra từ tảng đá hay không nữa?
Một tháng không gọi điện thoại, vậy mà người cha ruột mình ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu!
Hôm nay còn là 30 tháng Chạp, ông cũng mặc kệ con gái mình có về nhà luôn không à? Hay ông già lại trầm mê vào phương thuốc mới rồi?
Cô nổi giận đùng đùng gọi điện cho ông, điện thoại vừa được tiếp, còn chưa kịp chất vấn thì đã truyền đến giọng nói tức giận của ông già:
“Hừ, con nhóc hư hỏng này còn biết gọi điện thoại cơ đấy. Ngày bao nhiêu rồi mà còn chưa chịu về?”
“Cha còn nói con, cha cũng có cho gọi điện cho con đâu.”
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi, hôm nay mà không nói cho ra ngô ra khoai, cô tuyệt không tha thứ cho ông già thối này.
“Mày còn dám nói, cha nói cho mày biết, năm nay nhất định phải mang cho cha 2, không, 3 bình lão tửu*.”
(*Ở Trung thì rượu gạo thường được gọi là hoàng tửu hay mễ tửu, cũng có khi dùng rượu “cũ” thêm men để thành rượu mới, cách này có thể tăng nồng độ rượu lên 20%.)
Giọng nói đầu bên kia điện thoại to lớn vang dội, còn có vẻ rất dương dương đắc chí.
“Cha nằm mơ đi, năm nay một bình cũng không có đâu.”
Loại rượu này là do nhà một bạn học cấp 3 của cô tự ủ, dư vị nồng đậm kéo dài, ông già thối nhà cô rất yêu thích, nhưng mà sức khỏe của ông không thể uống nhiều, mỗi năm Mạnh Nhạc Nhạc cũng chỉ mang cho ông một bình. Năm nay hiển nhiên đã không còn kịp rồi, huống hồ, với biểu hiện lần này của ông mà còn vòi rượu, có thể cho ông một ly rượu gạo cũng đã là hiếu thảo lắm rồi.
“Mày mà không đem, cha sẽ bóc phốt mày, đến lúc đó xem mày còn có thể bắt cá 2 tay nữa không.”
“Gì mà bắt cá hai tay?” Mạnh Nhạc Nhạc thắc mắc.
“Còn vờ vịt à? Vậy cha nói trắng ra nhé, một thằng họ Tiêu, còn một chú họ Trần đều đã gọi điện cho cha, nói là bạn trai của mày. Còn nói gần đây mày đang phải tập trung làm thực nghiệm, còn nói cha đừng lo lắng, trước năm mới sẽ đưa mày về. Bất ngờ nha, con nhóc này đào hoa có thừa, cha còn có số của cả hai đứa nó, nếu mày dám không mang rượu về, vậy cứ chờ mà “toang” đi.”
Ông nói có sách mách có chứng, cuối cùng còn đú thêm trend từ mới đang hot nữa, lòng thầm cân nhắc đợt rượu năm nay hẳn là ổn thỏa rồi.
Họ Tiêu? Chắc là Tiêu Diệp.
Mạnh Nhạc Nhạc chọc chọc bữa sáng mới vừa hâm nóng xong, anh thì đang ở bên ngoài lau xe. Hừ, tự làm tự chịu!
Họ Trần?
Chẳng lẽ là Trần Kiến Bạch? Nhưng tại sao Trần Kiến Bạch lại nói là bạn trai của mình?
Mạnh Nhạc Nhạc buồn bực, ngưng ảo tưởng nào, cũng không thể hoàn toàn tin lời ông già được, ông bô vì rượu cái gì cũng dám làm, chỉ sợ ông cố ý đổi Trần Kiến Bạch từ thầy kiêm cấp trên thành bạn trai để lừa cô thì có.
Không có cửa đâu!
Nghĩ thế, Nhạc Nhạc hùng hồn nói:
“Hừ, cha nói đi, con mà sợ cha chắc? Đến lúc đó còn không có cả rượu gạo, chỉ có nước sôi để nguội pha cẩu kỷ tử phục vụ ngài đó.”
Ông bị nghẹn một hơi, cạch một tiếng lưu loát cúp máy.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, tuy rằng không thể tin lời ông bô, nhưng mà chuyện Trần Kiến Bạch gọi điện khẳng định là sự thật, nhớ tới lúc mình ngơ ngơ ngác ngác rời Viện nghiên cứu còn không kịp chào hỏi ai, trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn.
Lấy di động ra, cô tìm số trong danh bạ gọi đi, điện thoại đổ chuông hơn mười lần nhưng không ai bắt máy.
Hay thầy đang trong phòng thí nghiệm? Hay đã về ăn Tết rồi?
Thôi vậy, về sau có cơ hội rồi lại cảm ơn người ta.
Nhưng Mạnh Nhạc Nhạc không hề biết, lúc này không phải Trần Kiến Bạch Không muốn tiếp điện thoại, mà anh đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, căn bản không có di động, muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
Việc này phải nói từ buổi sáng Mạnh Nhạc Nhạc rời đi.
29 tháng Chạp.
Trần Kiến Bạch lạch cạch dậy sớm làm bữa sáng cho cô.
Đúng vậy, không phải làm nghiên cứu khoa học, mà là làm bữa sáng.
Trên thực tế, đây không phải bữa cơm đầu tiên anh nấu, bởi vì tới gần Tết Âm Lịch, người ở Viện nghiên cứu cũng càng ngày càng ít, bắt đầu từ 28 tháng chạp đã chỉ cung cấp cơm canh đơn giản cho mọi người.
Trần Kiến Bạch cảm thấy để Mạnh Nhạc Nhạc ăn cơm canh đơn giản thì sao được, nghiên cứu khoa học là công việc vận dụng trí óc, không có đầy đủ dinh dưỡng thì lấy đâu ra sức khỏe.
Hơn nữa trong “Cẩm nang” có nói, bữa cơm tình yêu là cũng là phương pháp rút ngắn cự ly tốt nhất, vì thế Trần Kiến Bạch còn trằn trọc về nhà lấy thực đơn gia truyền tới.
Tuyệt đối đừng xem thường bảng thực đơn này, làm một nhà nghiên cứu khoa học, bọn họ căn bản không cho phép trên thế giới có khái niệm ước lượng “một chút” hay “một ít”.
Bởi vậy trên bảng thực đơn, tất cả liều lượng trong công thức đều chính xác đến cả số lẻ thập phân.
Trần Kiến Bạch vào bếp với thực đơn nấu ăn, cân điện tử và ống đo sẵn sàng, bận rộn cả ngày, rốt cuộc khó khăn lắm mới nấu xong một món đã vội vã đưa qua.
Để thể hiện trọn vẹn hơn ý nghĩa của cơm tình yêu, tổng trọng lượng đồ ăn hôm nay là 520. 0 gam, chênh lệch 0. 1 gam cũng coi như anh thất bại.
(#Mực: Mé đến lạy nhà anh luôn, gặp tặng em, em thấy ngon là bỏ mồm rồi chứ ai rảnh lấy cái cân ra cân xem bao nhiêu rồi mới ăn đâu, chết mất… 520 = Wǔ èr líng đọc same same như wǒ ài nǐ – anh yêu em)
Về phần hương vị thế nào ấy à?
Nhiều năm về sau, để kể về tài nấu nướng của Trần Kiến Bạch, đám fan vẫn luôn mù quáng thổi phồng, cho đến khi có người mở ra tự truyện của Mạnh Nhạc Nhạc, bên trong có viết:
“Ngày hôm nay rất bình thường, không có gì đặc biệt, không có mưa to, cũng không có ánh nắng chói chang, nếu nói nhất định có gì khác lạ, vậy chỉ có thể là hương vị đồ ăn cứ là lạ sao sao ấy…”
Trích…《 Con đường nghiên cứu khoa học của Mạnh đại thần • Thí nghiệm thành công lần đầu tiên. 》
Emmmmm…
Đến lúc đấy đám fan anh Bạch nhà ta mới yên lặng ngậm miệng, chỉ còn tâng bốc nhan sắc của anh mà thôi.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, chứ lúc này Trần Kiến Bạch vẫn đang vô cùng hài lòng về bản thân, tự cảm thán khả năng bếp núc của mình quả nhiên đã lên tay.
5 giờ sáng sớm hôm sau, anh lại định làm điểm tâm kiểu Tây, hòng muốn phát huy triệt để tài hoa thiên phú của mình trong lĩnh vực này.
Lúc đang cân đo đong đếm nguyên liệu nấu ăn thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
… Điện thoại từ Cục Cảnh sát…
Nội dung là, mời anh đến nộp tiền bảo lãnh cho Vương Cách Trí??
Trần Kiến Bạch đành phải giao việc làm bữa sáng cho người khác, sau khi dặn dò cẩn thận thì vội vàng chạy tới.
Cục Cảnh sát Thượng Hải, người trực ban hôm nay là Lương Thần Thu và Tiểu Vũ – cũng chính là cô gái dẫn đầu đội truy quét đêm đó.
Gần đây tình hình trị an xã hội ổn định, không có quá nhiều chuyện cần xử lý, ngày hôm qua cũng chỉ có một vụ triệt phá ổ mại dâm mà thôi.
Cơ mà có một con hàng… Khụ, một người đề cử sách người lớn cho cả Đội trưởng???
Úi trời ơi, mắt phải mù đến cỡ nào vậy? Chẳng lẽ ngày Tết không có quà gì tặng, nên tặng đầu người cho Cục Cảnh sát à??? 🙃
Sau khi Trần Kiến Bạch đến, Lương Thần Thu làm theo quy định là chuẩn bị mô tả lại hành vi phạm tội của thằng bạn anh. Dù sao hành vi kia cũng chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ và không dùng với mục đích thương mại nên thật ra cũng không phải chuyện lớn.
Đương nhiên, lúc gặp mặt người nhà vẫn nên nói nghiêm trọng một chút, phải đề cập được đầy đủ ý nghĩa giáo dục cải tà quy chánh cho người ta.
Cô chỉ chỉ quyển sách trên bàn, nói:
“Anh có biết đây là sách gì không?”
Trần Kiến Bạch nhìn, đây không phải quyển “Cẩm nang” kia sao, tuy rằng trong thời gian này anh bận chăm sóc Mạnh Nhạc Nhạc và nghiên cứu nên chưa kịp đọc đến phần sau, nhưng chuyện quyển sách hay này đã giúp được mình là thật.
Vì nó là người có công với cách mạng cưa gái, nên anh nói:
“Tôi biết, đây là một quyển sách hay.”
Lương Thần Thu sửng sốt, nheo mắt hỏi:
“Nó như thế nào?”
Trần Kiến Bạch tuy rằng thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn nói đúng sự thật:
“Quyển sách này tuy rằng thiếu sự nghiên cứu kiểm nghiệm, nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cực kỳ thích hợp với xã hội thời nay, đặc biệt là những người độc thân. Tôi tính sang năm sẽ tuyên truyền quảng bá, giới thiệu để nó được càng nhiều người biết đến hơn nữa.”
Lương Thần Thu chỉ biết cạn lời.
Cô mỉm cười, hất cằm về phía Trần Kiến Bạch, ý bảo Tiểu Vũ:
“Đồng phạm, nhốt chung luôn đi.”
Tiêu Vũ đứng bên cạnh mà trợn tròn mắt.
Không thể tin được, người này trông tuấn tú lịch sự, cô bé còn tưởng chắc anh ta phải làm giáo sư tiến sĩ gì đấy, thế mà cũng là đồng nghiệp bán sách khiêu dâm với cha kia.
Hơn nữa, tình tiết vụ án trước đó cũng chỉ dừng lại ở “lưu truyền nội bộ”, giờ thì đội – ơn – anh – Bạch mà trở thành “gây án có tổ chức”. Thậm chí còn định tiến đến tuyên truyền công khai.
Đây chính là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy có quy mô rồi!!!
Nhưng hề hước nhất, là cảnh sát bọn họ chỉ cần ngồi yên một chỗ, người ta chưa gì đã chủ động tới nhận tội?!
Thật không thể tưởng tượng được, chuyện tặng đầu người free 1 tặng 1 này còn có thể lây nhau như C0vid nữa. 🙃
Lại nói đến Vương Cách Trí, vốn dĩ anh chàng vẫn bình tĩnh như Thái sơn chờ bản thân được bảo lãnh.
Dù sao thì hắn cũng biết ít nhiều về luật, phải biết rằng căn cứ theo quy định, loại hành vi phạm tội vặt vãnh tình tiết không nặng này, chỉ cần giáo dục răn đe một chút, tìm người tới bảo lãnh là xong.
Nếu không phải hắn ưa sĩ diện, không muốn để người khác biết đến vết đen này thì đã không cần chờ nguyên một đêm.
Giằng co đấu tranh tới sáng, Lương đội trưởng dầu muối đều không ăn, một hai cứ bắt Vương Cách Trí phải gọi người tới bảo lãnh.
Cực chẳng đã Vương Cách Trí mới đành chọn Trần Kiến Bạch, đơn giản vì tên bạn tốt này đã biết từ trước, cũng sẽ không có gì quá mất mặt.
Huống hồ với tính của anh bạn tốt này thì nhất định cũng sẽ không nói lung tung.
Chuyện này cũng chẳng có gì hot, chỉ là dạo chơi một ngày trong Cục Cảnh sát, được ngủ với cảm giác có người canh gác cho ý mà 🙃
Vương Cách Trí nghĩ thế nên vẫn bình chân như vại.
Ai ngờ chưa đến một giờ sau, Trần Kiến Bạch cũng đã theo cảnh sát vào ngồi chơi xơi nước, cấp bậc phạm tội của vụ việc còn tăng lên không phanh???
Bây giờ thì Vương Cách Trí hoảng thật rồi, tim hắn đập thình thịch, chuyện này mà nghiêm trọng đến thế sao?
Không phải chứ, chẳng lẽ Trần Kiến Bạch đã thật sự đề cử cuốn sách này với Viện nghiên cứu rồi??
Càng nghĩ lại càng thấy nguy cơ này có khả năng, lòng hắn ảo não không thôi, thiếu chút nữa đã muốn gớt nước mắt.
Trần Kiến Bạch vốn còn định dò hỏi bạn tốt, lúc này vừa thấy dáng vẻ của Trần Kiến Bạch, lại nghĩ đến nửa sau của quyển sách mình còn chưa xem hết, trong lòng sao còn không rõ nữa?
Vốn anh cho rằng lý thuyết trong sách thiếu phần thực nghiệm chống đỡ, giờ xem ra nửa đoạn sau khẳng định “có vấn đề”.
Từ tình huống này xem ra, hẳn cũng là thứ vấn đề nghiêm trọng nhất kia.
Trần Kiến Bạch thở dài trong lòng. Vương Cách Trí à, Vương Cách Trí, cậu nói xem, cậu học gì mà chẳng được, ai ngờ lại đi học cách gian lận làm gì???
Thôi, thôi, cứ báo cho Trần gia đến để xử lý cho yên lặng vậy.
Sau này nhất định cần quan tâm đồng chí này nhiều hơn, không thể để hắn tiếp tục đi trên con đường lệch lạc này nữa.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Khi Trần gia nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát, mẹ kế Trần Kiến Bạch phải sửng sốt đến gần 3 phút, ba Trần ở bên vội hỏi bà xem có chuyện gì.
“Kiến Bạch, khụ, hình như vướng vào chuyện gì mà… đến Cục Cảnh sát, hình như là vì…”
Tóm lại vẫn không thể nói nên lời, mà bản thân bà cũng cảm thấy việc này rất kỳ quặc, với tính tình của Kiến Bạch, sao có thể sản xuất tuyên truyền bán sách văn hóa phẩm đồi trụy được???
Có thể là hiểu lầm gì rồi, thế nên bà chỉ đáp qua loa:
“… Vì cuốn sách gì đó, họ nói tôi đến bảo lãnh người ra.”
Ba Trần nhíu mày, đối với người làm nghiên cứu khoa học mà nói, vì một cuốn sách mà phải vào Cục Cảnh sát cũng chính là chuyện lớn, ông bèn dặn dò:
“Bà cứ tìm hiểu rõ ràng, mang cuốn sách đó về cho tôi xem thử.”
Lúc được mẹ Trần nộp tiền bảo lãnh ra khỏi Cục Cảnh sát, Vương Cách Trí đã cúi gằm mặt xuống đất, hận không có cái lỗ nẻ mà chui luôn, nhưng chưa gì đã bị mẹ Trần chặn ngay cửa gọi lại.
“Cách Trí cũng đến nhà cô một chuyến đi, ba của Kiến Bạch có chuyện muốn nói.”
“Dạ? Hả!!”
Vương Cách Trí hai chân đã run bần bật như bị sốt rét đi vào thư phòng Trần gia, vừa liếc mắt đã thấy ba Trần ngồi sau bàn đọc sách.
Tuy đã hơn 50 tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái thời trẻ của ông, toàn thân đều tràn ngập khí chất tri thức uyên bác, quả thực cứ như Trần Kiến Bạch của 20 năm sau.
Ánh mắt Cách Trí chuyển tới sau ba Trần, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Đằng sau ông là cây roi gia pháp của Trần gia bày ở đó. Lần cuối cùng thứ này được sử dụng là dùng trên người một đứa cháu nhà họ Trần, bởi vì khi làm nghiên cứu đã chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm giả số liệu, nên bị gia pháp “dạy dỗ” cho một trận.
Thân là một bác sĩ, hắn vừa nhìn thấy cây hàng kia đã biết nó vừa thô vừa dài vừa cứng, tuyệt đối không phải dùng chỉ để dọa người suông.
Nếu như bị quất một trận, không nằm tới mười ngày nửa tháng thì còn khướt mới lết xuống giường được.
Trần Kiến Bạch liếc nhìn dáng vẻ người bạn tốt đã run như cầy sấy, trong lòng thở dài, dứt khoát tiến lên nhận sai:
“Ba, chúng con sai rồi.”
Ba Trần đầu cũng không buồn ngẩng lên, chỉ lãnh đạm mở miệng:
“Sai ở đâu?”
“Chúng con đã không làm việc đến nơi đến chốn. Các phương pháp trong sách của Cách Trí còn chưa trải qua thực hành trong thực tế, bởi vậy còn thiếu rất nhiều dữ liệu tham khảo, cũng có thể còn đôi chỗ sai lệch. Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì đây cũng coi như đã gian lận trong học thuật. Nhưng có vài phương pháp con đã tự mình thử nghiệm, thật sự có thể sử dụng được. Đối với các vấn đề khác cũng không phải là không thể cải thiện.”
Vương Cách Trí ngơ ngác, cái Trần Kiến Bạch đang nói đến là dâm thư của hắn đấy à? Thật sự không phải đang nói về báo cáo khoa học đấy chứ?
Hay là… hay là, vị huynh đài này đến tận bây giờ cũng chưa hiểu vì sao bọn họ bị bắt?
Ố mài gớt!!!
Trần Kiến Bạch ơi là Trần Kiến Bạch! Cậu cứ thế nói với bố đẻ mình là muốn chơi ông đây một vố thật sao???
Cây hàng kia mà quất xuống là không nể tình đâu đó.
Ba Trần rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lùng đảo một vòng qua Trần Kiến Bạch, lại chuyển sang Vương Cách Trí.
Tay chân Vương Cách Trí đã nhũn ra, suýt thì quỳ rạp xuống, hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị thú tội, tốt xấu gì còn có thể cầu xin được chút khoan hồng, lại bỗng nghe thấy ba Trần mở miệng:
“Ừm, dù sao cũng đã biết sai ở đâu, vẫn còn có thể cứu chữa.”
!!! 🙃🙃🙃
Đường não của cha con hai người là cái thể loại thần thánh gì dảk vậy, Vương Cách Trí cảm thấy mình cứ như thằng ngu, ngơ ngác ngẩn người ngây ngốc nghe mãi mà không hiểu.