Phần 40
Viên thuốc vừa xuất hiện, Ổ Hư Tử liền thay đổi sắc mặt, người thường có lẽ không hiểu rõ ý nghĩa thật sự đằng sau của thuốc viên, nhưng hắn thì biết rất rõ.
Vấn đề này trên dưới Y Đạo Tông đã nghiên cứu rất nhiều năm, thậm chí có cả bát phẩm, cửu phẩm Linh y đức cao vọng trọng tham dự. Ngặt một nỗi, muốn tinh luyện ra dược liệu có nồng độ cao là điều cực kỳ khó khăn, còn có khả năng gây ra việc bạo loạn linh căn, nên cuối cùng họ đành phải từ bỏ.
Nhưng hiện tại lại có người thành công, còn là một tiểu cô nương không có chút danh tiếng.
Hắn biết đây là sự tình rất quan trọng, liền lập tức dùng truyền âm phù thông tri tông môn, không thể bỏ lỡ một nhân vật như vậy được.
Ngẫm lại hành vi lúc trước của mình, hắn còn hận không thể tát mình một cái, nếu như lỡ đắc tội vị này thì phải làm sao bây giờ?
Ổ Hư Tử hung hăng trừng đám người Trường bào xám mấy lần.
Đều do những kẻ này ồn ào, nếu việc này giải quyết không xong, chỉ sợ chính mình cũng sẽ bị khiển trách.
Những người khác tuy không rõ ý nghĩa của thuốc viên, nhưng vừa nhìn phẩm cấp của viên thuốc này cũng đã hiểu, một viên thuốc nho nhỏ mà có thể đạt tới Trung phẩm cao giai, nếu viên thuốc này có thể chế thành Lục Vị Địa Hoàng, vậy cũng có thể chế ra các phương thuốc khác, như tụ khí, bổ huyết, phục hồi linh lực… tất cả đều có khả năng làm được.
Ai lại không muốn chứ? Thử nghĩ xem, ví dụ như đang cùng người khác luận võ, linh lực không đủ, người ta chỉ cần ăn một viên thuốc nhỏ, mà ngươi còn phải lấy từ túi trữ vật ra một chén thuốc, chậm rì rì uống xong, hiệu quả thuốc nói không chừng còn không bằng đối phương.
Điều này sẽ càng trở nên quan trọng vào giây phút sinh mệnh đang như chỉ mành treo chuông.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người chung quanh nhìn Mạnh Nhạc Nhạc đều mang theo lòng cuồng nhiệt, người tâm tư kín đáo đều đã bắt đầu lặng lẽ truyền âm.
Bầu trời đại lục Y đạo, e rằng sắp phải thay đổi rồi.
Ổ Hư Tử hơi cúi người, mặt mũi tươi cười mở miệng:
“Vị Mạnh đạo hữu này, xin mời ngồi, năng lực đạo hữu như vậy chắc chắn không thể để lãng phí, chuyện bái sư càng không thể tùy tiện. Ta đã thông tri cho tất cả Linh y cấp cao của tông môn, thỉnh đạo hữu kiên nhẫn chờ một lát được không?”
Mạnh Nhạc Nhạc cười như không cười gật đầu, trong sự vây quanh của mọi người đi về khu nghỉ ngơi, lại đột nhiên phát hiện trong đám đông có một người đang đi ngược hướng với mọi người, dường như muốn nhân cơ hội lẩn đi.
Chính là tên Trường bào xám kia.
Cô cũng không phải người có thói quen lấy ơn báo oán, bèn quay sang hướng đó mở lời:
“Này, người ở kia, có phải vừa rồi ngươi nói nếu ta thành công sẽ quỳ gọi ta là “bà cô” không nhỉ?”
Trường bào xám sắc mặt trắng bệch khựng lại, người xung quanh tản ra, lập tức vây hắn vào giữa, có người bắt đầu mở ra hình thức xem kịch vui, cũng có người muốn lấy lòng Mạnh Nhạc Nhạc, bắt đầu hưởng ứng:
“Đúng vậy, nói được phải làm được nhé.”
“Năng lực của Mạnh đạo hữu giỏi như thế, há lại có thể để hạng người bất tài như ngươi khinh nhục, còn không mau mau xin lỗi.”
Trường bào xám cúi gằm còn chưa nói chuyện, ngược lại vị cô nương tên Nhược Hinh đã lên tiếng trước:
“Mạnh đạo hữu dù sao cũng mới đến, vẫn nên khoan dung độ lượng chút thì hơn.”
Mạnh Nhạc Nhạc nheo mắt nhìn lại.
“Ồ? Uy hiếp ta sao.”
“Không dám, chỉ là việc này cũng là do trước đây Mạnh đạo hữu che dấu thực lực, chúng ta không nhìn ra, khó tránh khỏi sẽ sinh ra nghi ngờ đối với kết quả cuộc thi. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Còn bây giờ năng lực Mạnh đạo hữu đã như thế, chắc là sẽ không so đo với chúng ta đi.”
Ha, lợi hại lắm.
Đã không nhắc đến tí gì chuyện cả đám vũ nhục lúc trước, lại chuyển trọng điểm qua việc nghi ngờ, còn âm thầm châm chọc, chất vấn, khiển trách Mạnh Nhạc Nhạc che dấu thực lực, vậy tiếp theo có phải định nói là cô có dụng tâm bất lương không? Nếu cô mà không đáp ứng lời này thì có vẻ tính tình cũng quá nhỏ nhen rồi?
Mọi người xung quanh cũng hơi do dự, lời này hình như cũng đúng, nghi ngờ tính minh bạch của cuộc thi vốn không sai, ngay cả vị lão giả vừa mới nói giúp Mạnh Nhạc Nhạc cũng gật gật đầu, tựa hồ muốn cầu tình cho Trường bào xám.
Mạnh Nhạc Nhạc bĩu môi.
Xem ra đây chính là người tốt trong truyền thuyết rồi, cứ có chuyện gì là sẽ treo “đạo đức” ra mà rao giảng, thế nên không chờ vị lão giả kia kịp cầu tình, cô đã nói trước:
“Ý của Nhược cô nương là, nếu hôm nay ta không có thực lực này, thì chỉ đáng bị hắn ta khinh nhục, đáng bị mắng là kẻ tầm thường, không biết mất mặt, chỉ biết tự hạ nhục bản thân??”
“Một khi đã vậy, lúc ta có được thực lực chẳng lẽ lại không nên đến “báo đáp” một chút. Bằng không ta có một thân thực lực này để làm gì?? Bị ức hiếp thì phải nín nhịn mãi sao? Vậy ta báo danh vào sư môn làm gì nữa?? Còn không bằng về nhà làm ruộng cho rồi.”
“Huống hồ, làm dược sư tất phải trọng lời hứa, lời mình nói cũng không làm được, phạm sai lầm còn không biết hối cải, có thể thấy là kẻ khó làm nên thành công.”
Mọi người sửng sốt trong chốc lát, giờ cũng đã nhớ ra.
Đúng vậy, việc này là do đám Trường bào xám gây khó dễ trước cơ mà. Đã khinh thường sỉ nhục người khác, hiện tại người ta có làm thế cũng chỉ là trừng phạt đúng tội, lão giả kia cũng không còn gì để nói.
Ổ Hư Tử đã càng sốt ruột, tên Trường bào xám này và người tên Nhược Hinh, lúc trước đã nói lời lừa gạt mình cũng thôi đi, giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ. Nếu Mạnh đạo hữu thật sự không báo danh vào sư môn mà trở về làm ruộng, để mất một tài năng như vậy thì hắn cũng không cần quay về nữa, bèn lập tức nói:
“Mạnh đạo hữu bớt giận, việc này phát sinh trong cuộc thi đấu ở Y Đạo Tông ta, Ổ Hư Tử đây tất nhiên không thể ngồi yên không làm gì, vị này…” Ổ Hư Tử nhìn xuống bảng tên của Trường bào xám, “Ngô Dương đạo hữu, xin hãy nói được làm được…”
Lại chuyển hướng sang Nhược Hinh: “Còn vị Chu Nhược Hinh đạo hữu này, ngươi hãy lựa lời mà tạ lỗi với Mạnh đạo hữu đi, nếu không…” Tầm mắt hắn đảo qua mọi người…
“Chỉ e là sẽ không qua được cửa Y Đạo Tông đâu!!”
Lời này vừa nói ra, đám Chu Nhược Hinh sợ tái mặt, nam tử áo xanh bên cạnh nàng ta còn muốn nói gì đó cũng bị nàng ta giữ chặt.
Chu Nhược Hinh làm sao nghĩ được hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, phải biết rằng sở dĩ lần này nàng ta có thể làm ra chén thuốc Hạ phẩm cao giai, một là do bí phương gia tộc, hai là tìm được dụng cụ tốt.
Vốn tưởng rằng có thể lấy vị trí đứng đầu cuộc thi tiến vào Y Đạo Tông, trở thành đệ tử của người nọ, ai biết lại nhảy ra một hòn đá cản đường như vậy?
Lúc này nếu không cho nàng một lời xin lỗi, chỉ sợ thứ hạng của mình cũng sẽ không xong nữa.
Nàng ta hung ác trừng mắt, nhưng thôi, tương lai vẫn còn dài.
“Mạnh đạo hữu, thật xin lỗi, trước là ta quá mức nóng vội, nếu nói chuyện có chỗ nào mạo phạm, mong rằng đạo hữu mở lòng tha thứ.”
Mạnh Nhạc Nhạc không nói tha thứ, cũng không nắm lấy không buông, cô mang theo ý cười cất lời:
“Sau này ngươi bớt nói đạo lý, bớt xấu tính đi, quá ồn ào.”
Chu Nhược Hinh sửng sốt, nàng nói gì cơ? Nàng ta nói mình xấu tính? Ồn ào?
Đáng chết, đồ đáng chết!
Nhược Hinh đã hận không thể lập tức giết quách nữ nhân xấu xí này, nhưng nhìn tình thế không có lợi bây giờ, lại chỉ có thể hít thở sâu, kiềm chế, mỉm cười gật đầu:
“Được.”
Ngô Dương nghiến răng, không biết sao sự tình lại phát triển thành thế này nữa, vốn dĩ kết quả thi đấu tuyệt đối không sai lầm, giờ y không chỉ thua, còn phải quỳ xuống trước nữ nhân chết tiệt này.
Huống chi, nữ nhân chết tiệt này vừa nhìn đã thấy được một bước sẽ đòi lên tận trời, xảy ra xung đột với nàng ta rồi, ai còn dám thu nhận mình nữa? Hiện tại ngay cả Chu gia cũng không dám đối đầu trực diện với nàng ta.
Ngô Dương cúi đầu, giấu đi sát ý trong mắt, dần dần quỳ xuống, mở miệng gọi:
“Bà cô.”
Người xung quanh đều vỗ tay khen hay.
Mạnh Nhạc Nhạc tỏ vẻ kinh ngạc, mang theo nụ cười vô sỉ rất thiếu đòn, nói:
“Ai da, sao ngươi lại quỳ xuống thật vậy, ta chỉ đùa một chút thôi mà, ta cũng không có đứa cháu trai nào kém cỏi đến thế đâu, mau về nhà tìm bà cô ruột của ngươi đi nhé. Nhưng cũng đừng nhận lầm người đấy, tiện mồm thì học cách nói tiếng người đi…”
Ngô Dương thiếu điều muốn hộc máu, làm sao còn không hiểu Mạnh Nhạc Nhạc đang cố ý chơi mình, nhưng y cũng chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nhận lấy ánh mắt châm chọc khinh thường của mọi người, đứng dậy rời đi.
Sỉ nhục ngày hôm nay y nhất định nhớ kỹ, ngày nào đó chắc chắn sẽ trả lại bằng hết.
Lại qua một lúc lâu, phía xa truyền đến tiếng gió phần phật, một đám người phi kiếm mà xuống, sau đó đi về phía họ, Mạnh Nhạc Nhạc nghe những người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, suy đoán rằng những người này hẳn là những Linh y cao cấp của Y đạo tông.
Người đi đầu một thân bạch y, mặt mày lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân khí chất tiên nhân phiêu phiêu, tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới 30 tuổi, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc nhìn phong thái và tư thế kia mà suy đoán, có lẽ tuổi của hắn không hề nhỏ.
Dù sao thì người tu tiên khi linh khí gia tăng, vẻ ngoài sẽ không già đi, huống hồ hắn là y giả, có rất nhiều phương thuốc kéo dài tuổi thọ.
Quả thật quá hâm mộ.
Người nọ không đi đến chỗ Mạnh Nhạc Nhạc mà đi thẳng đến nơi bình xét kết quả, trên đó vẫn còn bày thuốc viên mà Mạnh Nhạc Nhạc điều chế ra, chỉ thấy người ấy đi tới cầm viên thuốc lên, đánh giá hồi lâu.
Người đó quay lại nhìn Mạnh Nhạc Nhạc một lát, mở miệng nói:
“Có nguyện bái ta làm thầy không?”
Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa trả lời đã có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của Châu Nhược Hinh đứng bên cạnh, trong mắt nàng ta là kinh ngạc và đố kỵ không tài nào che dấu.
Cô cười cười, không để tâm đáp lại:
“Được.”
Rất lâu về sau, Mạnh Nhạc Nhạc mới biết, người đó là Tạ Hạ – thiên tài về Y đạo trên đại lục.
20 năm trước, lúc mới có 8 tuổi, hắn đã điều chế ra thuốc có cấp bậc trung phẩm cao giai trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử, trở thành đồ đệ duy nhất của Chưởng môn Y đạo tông.
Người này đã đạt đến trình độ y thuật tinh vi nhất trên đại lục, hơn nữa còn có một thân tu vi nghịch thiên, hắn quả là đã khiến thế nhân phải nghiêng mình nể phục.
Hiện giờ Đại lục mới chỉ có vài Linh y đạt đến cấp bậc Bát phẩm, hắn lại chưa đến 30, tương lai nhất định có thể trở thành Linh y Cửu phẩm. Điều này cũng không phải không có khả năng.
Cuộc thi tài lần này Chưởng môn vốn đã nói, ai có thể đạt được vị trí thứ nhất tất có tư cách trở thành đồ đệ của Tạ Hạ. Chính vì vậy mà lần thi này vô cùng kịch tính, vô số người đều muốn giành lấy vị trí đứng đầu.
Vốn dĩ việc này đã bị Tạ Hạ từ chối, ai ngờ lại gặp được Mạnh Nhạc Nhạc.
Đương nhiên, bây giờ Mạnh Nhạc Nhạc quả thật không hề biết bản thân cô đã may mắn đến nhường nào. Bởi vì ngày đó sau khi được đưa về Y đạo tông, Tạ Hạ hỏi cô một ít kiến thức về y dược. Sau khi hỏi xong, sắc mặt hắn xanh mét, chỉ kém chút nữa đã nói thẳng là không hài lòng.
Sau đó hắn xụ mặt đưa cô đến một hang động, ném cho cô một Y thư, lệnh cho cô bế quan nghiên cứu.
Mạnh Nhạc Nhạc xem xét, lại thật khéo quá, bìa sách ghi 4 chữ to, đúng là phương thuốc cổ của Y đạo đại lục.
(Nhiệm vụ học thức · Y đạo thiên – Kết thúc)
Mạnh Nhạc Nhạc nhân lúc bế quan để kết thúc nhiệm vụ, trở về thế giới hiện thực, tuyến thời gian của nhiệm vụ liên hoàn có thể tạm dừng, không cần lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Hiện đại.
Phòng ngủ của Mạnh Nhạc Nhạc.
Bây giờ đã là nửa đêm, cô cũng không cảm thấy buồn ngủ nên ngồi chép lại phương thuốc cổ của Y đạo. Bởi vì chất giấy của quyển sách này rất đặc biệt nên không thể tùy ý lấy ra nhiều lần.
Trong khi chép cô còn đặc biệt lưu ý, chỉ chọn những phương thuốc bình thường hoặc những phương thuốc mà dược liệu đã có sẵn. Sau khi chép lại xong thì cất quyển sách vào trong túi không gian, còn bản viết tay thì để ở đầu giường hong khô.