Phần 41
Sáng sớm hôm sau, đêm giao thừa.
Mạnh Nhạc Nhạc đã dậy từ sớm, đang định làm một bữa cơm tất niên, tuy rằng khả năng nấu nướng của cô cũng không tốt lắm nhưng cô là người thường xuyên làm thí nghiệm, tay nghề cũng sẽ không quá kém, làm một bữa cơm đều không thành vấn đề.
Vừa làm được một nửa, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống đất truyền đến từ phòng ngủ của mình.
Lúc đẩy cửa ra, cô thấy ông già đang ngồi dưới đất, trên tay đang cầm chính phương thuốc mà đêm qua cô vừa chép, đôi tay ông run rẩy, cả người ngây ngốc, bên cạnh là chai rượu vừa bị rơi vỡ.
Mạnh Nhạc Nhạc thầm thở dài, hiển nhiên là ông già vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đi trộm rượu trong phòng cô, ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy phương thuốc cô chép.
Vốn cô còn định đem thứ này làm quà năm mới cho ông, giờ thì tốt lắm, chẳng còn gì để tặng luôn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, 5 phút sau, ông già cầm lấy phương thuốc cổ chạy như bay ra sân sau, một loạt các âm thanh lạch cạch loảng xoảng vang lên, hiển nhiên là đã bắt đầu thí nghiệm.
Hay lắm, căn cứ vào số lượng và độ khó của công thức này, ít nhất 3 tháng nữa ông ấy cũng sẽ không ra khỏi đó.
Mạnh Nhạc Nhạc ngây ra một lúc rồi quay lại phòng bếp, làm từng món từng món một, bày đầy trên bàn ăn, chờ đến 6 giờ tối, cô một mình ngồi vào bàn.
Trong lòng không tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Đúng lúc đó Tiêu Diệp gọi điện thoại đến, giọng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên thấu qua tai nghe truyền tới:
“Em đang làm gì vậy?”
“Ăn cơm tất niên.”
Hai người nói chút chuyện nhạt nhẽo, đột nhiên Mạnh Nhạc Nhạc nghe được đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng hô to, cô khẽ nhíu mày, sao giọng nói này lại quen tai thế nhỉ? Hình như là… giọng chú Lưu ở phố bên cạnh?
Cô lập tức hỏi:
“Anh đang ở đâu vậy?”
Tiêu Diệp hơi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười, quả nhiên không giấu được cô rồi:
“Ở con phố bên cạnh chỗ em ở, ba anh đột nhiên có nhiệm vụ phải đi thăm viếng, mẹ của anh cũng đi theo, Phương Tu cũng không về, anh ở một mình nhàm chán, qua đêm nay sẽ lái xe về đơn vị.”
Mạnh Nhạc Nhạc thấy hơi mềm lòng, lên tiếng hỏi:
“Sao anh lại muốn ở lại đêm nay rồi mới đi?”
Cái gọi là khách sạn của huyện thành thật ra chỉ là mấy gian phòng ở đơn sơ chật chội, lại còn có một thứ mùi rất kỳ quái như thứ gì bị để quên đã lâu. Cách âm của nơi này cực kém, vừa đi vài bước đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt của ván gỗ, thậm chí còn có thể nghe được các thể loại âm thanh dưới lầu. Người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước khung cửa sổ nhỏ, di động đang áp bên tai, nhìn về nơi nào đó cách xa một con phố, sắc mặt ửng đỏ, như muốn nói lại thôi, cuối cùng ấp úng trả lời:
“Chỉ là lái xe hơi mệt mỏi, anh định nghỉ ngơi một đêm trước đã.”
Nghe xong câu nói kia của Tiêu Diệp, Mạnh Nhạc Nhạc liền rất muốn gặp anh, vô cùng muốn gặp anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô dùng tốc độ nhanh nhất đi nhờ thím Mã chăm sóc ông già đang ngây ngốc với đống phương thuốc kia nhà mình, thu dọn ba lô, xoay người xuống lầu, chạy về hướng con phố bên kia.
Đang đi trên đường, cô đột nhiên gặp được Tiêu Diệp cũng đang chạy về bên này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác cũng chưa mặc, tóc tai bù xù, trên mặt còn đọng vẻ lo lắng, chưa tới gần đã vội vàng hỏi:
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?”
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, làm sao anh biết cô đang chạy tới đây? Chẳng lẽ anh vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn về phía này?
Trong lòng không khỏi cảm động, cô lắc đầu:
“Không có chuyện gì cả, em nhớ anh mà thôi.”
Tiêu Diệp sửng sốt, trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn những lời âu yếm, có rất nhiều câu còn phức tạp hoa mỹ hơn rất nhiều, nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều không bằng một câu này của cô.
Trong nháy mắt kia, anh hình như còn nghe được tiếng pháo hoa nở rộ trong lòng mình.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Âm thanh kia quá lớn, đến mức người con gái trước mặt đang nói gì anh cũng không nghe rõ. Anh hơi ghé sát vào mới nghe thấy cô đang hô to:
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ngắm pháo hoa kìa, nhìn hướng kia, có lẽ là đang bắn từ vườn hoa giữa phố.”
Tiêu Diệp: “???”
Ra là pháo hoa thật à!?
Mạnh Nhạc Nhạc rất nghiêm túc ngắm pháo hoa, vì vậy cũng không nhìn thấy vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên gương mặt anh chàng.
Là một nhà nghiên cứu khoa học, lúc ngắm pháo hoa cô không thể không nghĩ đến những thành phần của nó, còn có những chất được tạo ra sau khi đốt thứ này. Cho đến bây giờ cô vẫn không có cách nào tán đồng loại hưởng thụ mỹ cảm này, nhưng cô cũng đã có một vài suy nghĩ mới về nó.
Bất kể người đang phóng pháo hoa là ai, người ấy đều đang cộng hưởng niềm vui cùng những người khác trong thời khắc huy hoàng này. Bởi vậy nếu nói về bản chất, pháo hoa có lẽ tượng trưng cho sự chia sẻ.
Yêu đương không phải cũng là chia sẻ đó sao?
Khi còn nhỏ người ta thích phim ảnh, đồ ăn. Lớn lên thì chia sẻ toàn bộ thế giới quan và thế giới riêng của mình với một người khác.
Cho đến hôm nay, cô cuối cùng cũng tìm thấy người có thể cùng cô ngắm màn pháo hoa này, cùng chia sẻ thứ tình cảm này.
Cô quay đầu, nhìn sang Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp dường như cũng có cảm giác, chăm chú nhìn lại cô.
Hai người từ từ tới gần, khoảng cách đã càng ngày càng gần, hai cánh môi như sắp chạm vào nhau.
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ rũ mắt, cho dù đã thân mật bao nhiêu lần, khi hôn môi cùng người đàn ông mình thích, cô vẫn không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo.
Cô nhìn thấy cái gì kia…
Cô gái trừng mắt, phụt cười thành tiếng, còn gập người cười nghiêng ngả.
Tiêu Diệp chắc đã vội vàng chạy thẳng từ khách sạn ra, chân còn đang xỏ chiếc dép tông huyền thoại của các khách sạn.
Đáng sợ nhất chính là, đôi dép này vốn nhỏ hơn một size, chất lượng lại kém, bị người đàn ông kia đi vào chạy cả quãng đường dài, đã sớm thủng một lỗ to tướng.
Hai bàn chân của anh, bên nào cũng có hai ba ngón chân thò ra ngoài, tự do phiêu lưu trong gió, trên móng chân còn vương mấy cọng cỏ như bộ nail tự nhiên, quả là đẹp đến không nỡ nhìn thẳng.
Cho đến khi đã ngồi vào chiếc xe Land Rover màu trắng quen thuộc, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn còn chưa cười đủ. Cô nhìn trộm người đàn ông đang lái xe, đưa tay che khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên của mình.
Xùy xùy xùy, mau nhịn xuống, không thì chắc chắn sẽ bị phạt mất.
Tiêu Diệp liếc nhìn cô gái đang cố gắng nhịn cười đến mức cả người đều rung lên, trong lòng không khỏi thấy bất đắc dĩ, anh còn chưa từng bị mất mặt như nay thế đâu.
Đã thế, trước mặt bàn dân thiên hạ, anh đã đi phải đôi dép dùng một lần vừa nhỏ vừa thủng te tua kia, bạn gái của anh còn thong thả đứng một bên… QUAY! CLIP!
Cô còn có lòng nhắc anh đừng đi quá nhanh, không thì đôi dép sẽ đứt hẳn luôn ó~~
Đúng là cảm động đất trời, bạn gái anh tuyệt vời quá đi mất!!!
Bây giờ bọn họ lái xe là muốn đến Quân doanh ở qua đêm giao thừa.
Vốn dĩ Mạnh Nhạc Nhạc muốn ở tạm trong khách sạn một đêm nhưng Tiêu Diệp lại không đồng ý.
Anh có thể chịu đựng được bản thân ở trong tình cảnh tồi tàn đó, nhưng lại không chịu được việc cô cũng phải ở cùng bên trong. Huống hồ đây lại còn là đêm giao thừa đầu tiên bọn họ trải qua cùng nhau. Khách sạn kia chẳng có cái gì, quả thật quá nghèo nàn.
Nghĩ ra thì, nơi này cách Quân doanh cũng chỉ có một giờ lái xe, bên kia có ký túc xá, có tiệc mừng năm mới rất náo nhiệt, anh dẫn theo Mạnh Nhạc Nhạc qua đó… Ừ, rất có cảm giác cặp tình nhân dắt tay nhau bỏ trốn.
Từ đỉnh núi mà bọn họ đã từng qua đêm lúc trước đi sâu vào trong, chẳng mấy chốc đã đến cổng Quân doanh.
Nơi này rất khó tìm, nếu không có Tiêu Diệp dẫn đường, chắc chắn người khác sẽ không hề chú ý mà bỏ qua mất.
Trước Quân doanh có bộ đội đứng canh gác, Tiêu Diệp đưa Mạnh Nhạc Nhạc đi đăng ký, việc ra vào nơi này vô cùng nghiêm cẩn, cho dù là Tiêu Diệp, một lần cũng chỉ được phép đưa một người nhà vào, 12 giờ sau hoặc là rời đi, hoặc là phải đăng ký lại lần nữa.
Sau khi 2 người vào từ cửa chính, đi ngang qua một sân thể dục rất lớn, từng tốp lính ngồi dưới đất theo từng hàng, đang nghiêm túc nhìn vào một màn hình máy chiếu rất lớn, trên đó đang chiếu Gala đêm giao thừa, tiết mục đang chiếu là một tiểu phẩm, nhân vật chính là một cặp vợ chồng chỉ có thể gặp nhau 3 phút trên tàu cao tốc.
Có lẽ tiết mục này đã làm mọi người nhớ tới gia đình thân yêu không thể gặp mặt của mình, toàn bộ không khí như lắng lại, có binh lính lặng lẽ cúi đầu lau nước mắt.
Thời đại xô bồ hiện nay, những người tìm đến tiền tài càng ngày càng nhiều, mà người có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào chỉ làm một công việc đã ngày càng ít ỏi.
Việc tham gia quân ngũ cũng đã trở thành một việc ít được để ý.
Mạnh Nhạc Nhạc tiếp tục đi theo Tiêu Diệp về phía trước, trên đường thỉnh thoảng sẽ có người chào theo quân lễ với Tiêu Diệp, sau đó lén nhìn cô. Mỗi lần như thế, Tiêu Diệp đều sẽ bình thản nói:
“Bạn gái tôi.”
Tốt lắm, lại là một trận hô vang dội, “Chào chị dâu!”
Có lẽ là tin tức này truyền đi quá nhanh, một lúc sau, không cần đến Tiêu Diệp giới thiệu, mấy tiếng “Chào trung tá Tiêu, chào chị dâu!” Đã được nối thành một câu mạch lạc.
Mạnh Nhạc Nhạc ban đầu còn ngượng ngùng, sau đó dần biến thành thản nhiên.
Khi đến nhà ăn, cô đã nhìn thấy một hàng người thật dài đang đứng ở cửa.
Trên lý thuyết, đêm giao thừa bộ đội sẽ tổ chức tất niên ở trong nhà ăn, nhưng nhân lực và không gian có hạn, vì vậy chỉ có thể chia thành từng nhóm lần lượt tổ chức.
Một số người ở sân thể dục xem Gala giao thừa, một số người đến phòng thường trực xếp hàng gọi điện thoại, một số người đến nhà ăn ăn Tất niên, sau đó lại đổi lại, tận dụng mọi khả năng để bày ra không khí giao thừa.
Lúc này khi Tiêu Diệp đến, nhóm người đang xếp hàng lập tức bắt đầu hành quân lễ, chỉnh chỉnh tề tề hô: “Chào trung tá Tiêu, chào chị dâu!”, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm thấy màng nhĩ của cô đều bị tiếng hô ong cả tai.
Tiêu Diệp vừa lòng gật đầu, xem ra có vài người có thể chuyển đến Ban Tuyên giáo làm việc được đấy, đúng là những hạt giống tốt.
Nhóm binh lính đang xếp hành sau khi chào xong thì ăn ý đồng thời chừa ra một con đường, ý bảo bọn họ hãy đi trước.
Tiêu Diệp cũng không từ chối, chỉ tỏ vẻ đêm nay đều sẽ phát cho mọi người nhiều thêm một phần quà tết, tất cả chi phí đều do anh trả.
Mọi người lập tức hoan hô.
Tiêu Diệp nắm tay Mạnh Nhạc Nhạc đi vào bên trong, hai bên đều là hàng dài binh sĩ.
Không biết là thanh niên nào chợt nhanh trí bắt đầu huýt sáo, bài hát đang được huýt sáo chính là khúc nhạc đệm trong Hôn lễ, những người khác vừa trầm trồ khen ngợi vừa nhanh chóng gia nhập, âm thanh huýt sáo càng lúc càng lớn, sau còn phân thành âm cao âm thấp cùng hòa tấu với nhau.
Mạnh Nhạc Nhạc đỏ bừng mặt, rồi lại vô cùng cảm động, cô nắm chặt tay Tiêu Diệp, hai người đứng trước nhà ăn quân doanh, cùng chia sẻ thứ âm nhạc độc nhất vô nhị, nắm tay, bước từng bước đi vào bên trong, đi đến tương lai tràn đầy kỳ vọng, đi đến nơi người cuối cùng của đám đông đang đứng.