Phần 43
Mạnh Nhạc Nhạc một mình ngồi trong phòng cảm nhận thời gian dần trôi đi, dường như tất cả thế giới đều đã chết lặng, cho đến tận hừng sáng, vẫn không thấy người nào trở về.
Sắp hết thời gian 12 giờ đăng ký thông tin, cô gắng cử động thân thể đã cứng đờ chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc. Vừa đứng lên, hai chân đã run lên bần bật. Thứ được bắn vào trong cơ thể cũng đã khô cạn, vô cùng khó chịu.
Cô lấy một chậu nước lau rửa sơ qua, lau đến cửa mình lại chợt phát hiện đã chảy máu, có lẽ là bị trầy xước gì rồi. Tình trạng như này chỉ sợ không thể ra khỏi phòng. Cô đành phải đổi một viên thuốc trị thương từ hệ thống ăn vào, cuối cùng mới có thể đi lại được.
Mới ra khỏi cửa, cô đã thấy Phương Tu ngồi trên bậc cầu thang.
Anh vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, lúc này vừa nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, cất giọng nói đã khàn đặc:
“Nhạc Nhạc, xin lỗi em, hôm qua tôi uống say đã đi nhầm phòng, lại còn… Để tôi đưa em đi đăng ký, sau đó chúng ta cùng đến chỗ Tiêu Diệp giải thích được không?”
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, vết thương trên mặt Phương Tu đã sưng lên, đồng tử toàn là tơ máu, xem ra cũng đã trắng đêm không ngủ, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cô vô thức giật khóe miệng, không hiểu sao bật cười nhạo một tiếng, bất ngờ vung tay lên…
“Chát…”
Cú tát đánh thẳng lên khuôn mặt bị thương của anh.
Đánh xong, cô thở ra một hơi, lạnh lùng hỏi:
“Diễn đủ chưa?”
Mặt Phương Tu bị đánh lệch hẳn về một bên. Cái tát này không hề nhẹ, rất nhanh sau đó vết hằn đỏ đã hiện ra, nhưng người đàn ông cứ như không hề cảm thấy đau đớn.
“Diễn… gì cơ…”
“Hay thật, cũng trùng hợp thật đấy. Tiêu Diệp đột nhiên bị người gọi đi, sau khi tôi uống nước xong thì cảm thấy buồn ngủ, anh thì lại uống say đi nhầm phòng, còn say đến mất lý trí cưỡng hiếp tôi, sau đó Tiêu Diệp quay lại, còn vừa đúng lúc nghe được những lời anh nói.”
Quan trọng nhất chính là, câu nào câu nấy đều đâm trúng tử huyệt của Tiêu Diệp. Nếu bảo đây không phải là một âm mưu có tính toán, chỉ sợ đến quỷ cũng không tin nổi.
Giữa hai người là một khoảng im lặng chết chóc, Phương Tu cúi gằm, không biết đang nghĩ gì nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên thấy mất hứng thú đi chất vấn, tự cô hiểu rõ hơn ai hết, Phương Tu chẳng qua chỉ là một mồi lửa, là do giữa cô và Tiêu Diệp đã tự có khúc mắc, bọn họ không đủ thẳng thắn, cũng không đủ chân thành.
Một người không chủ động hỏi, một người không chủ động nói.
Thời gian yêu nhau quá ngắn ngủi, ở giữa cả hai lại có quá nhiều vấn đề, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không thể trách được người khác.
Cô vòng qua Phương Tu muốn đi thẳng xuống tầng. Mới được hai bước đã nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau:
“Có phải như thế quá hèn hay không? Đến tôi cũng khinh thường chính bản thân mình.” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự tự giễu.
“Sau khi hai người ở bên nhau, ngày nào tôi cũng tự hỏi mình, tôi có gì không tốt chứ? Về sau tôi lại phát hiện, đúng là tôi chẳng có thứ gì tốt cả…”
“Tôi không chỉ là một kẻ kém cỏi mà còn ích kỷ nhỏ nhen. Cho dù em đã lựa chọn Tiêu Diệp, tôi cũng không thể từ bỏ ý định, chui lủi trốn trong bóng tối như lũ chuột đáng khinh, rình mò thấy người khác hạnh phúc là lại không thể chịu nổi.”
“Đặc biệt là hôm qua ở nhà ăn, hai người nắm tay nhau đi vào trong hành khúc hôn lễ, xung quanh còn toàn những lời chúc phúc chết tiệt đó, mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng.”
“Em thật sự rất hạnh phúc, vì ánh mắt lúc em nhìn Tiêu Diệp rất khác biệt, không hề giống ánh mắt khi em nhìn mọi người. Có lẽ… tôi nên buông tay từ lâu rồi mới phải.”
“Nhưng tôi lại không buông tay được, Nhạc Nhạc, tôi… Mà thôi, giờ nói những lời này cũng chỉ vô dụng. Câu kia của Tiêu Diệp nói sai rồi. Em không phải kẻ làm người ghê tởm, Nhạc Nhạc, tôi…”
“Tôi mới là kẻ làm người ghê tởm.”
Mạnh Nhạc Nhạc ngồi trên chuyến xe xuống núi, chỉ có một mình.
Đi ngang qua đỉnh núi kia, cô xuống xe.
Mới hai ngày trước, cô và Tiêu Diệp ở chỗ này trải qua một đêm vừa ấm áp vừa cuồng nhiệt bên nhau. Mỗi một câu nói của người đó vẫn còn đọng lại trong đầu cô. Đó, còn là những cảm nhận thực tế đầu tiên của cô về tình yêu… được nâng niu, được trân trọng.
Giờ nghĩ lại, cứ như chuyện đã trải qua cả mấy đời.
Cô nghĩ đến xuất thần, đêm đó, lúc Tiêu Diệp dò hỏi cô có chuyện gì lừa gạt anh hay không, nếu như cô nói ra thì mọi chuyện sẽ thế nào? Có phải sẽ không trở nên rối rắm như hiện tại hay không?
Sau đó cô lại bật cười, “nếu như” – quả là từ ngữ vô dụng nhất thế gian này.
Bản thân Nhạc Nhạc biết rằng, nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, cô vẫn sẽ không nói.
Cô ngồi trên tảng đá, tự nói với mình là không sao, cứ coi như một lần thí nghiệm thất bại đi, 3 giờ, chỉ cần 3 giờ làm nguội, cô sẽ ổn cả thôi.
3 giờ, rồi lại thêm 3 giờ nữa…
Cuối cùng, không biết đã qua mấy lần 3 giờ, sắc trời cũng dần tối, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn cứ ngồi như thế.
Cô cảm thấy tình huống lần này hơi nghiêm trọng, có lẽ là thí nghiệm có quá nhiều mẫu vật, cũng có lẽ là nhiệt độ xử lý quá cao, cô cố gắng mãi vẫn không làm lòng bình lặng nổi.
Nhạc Nhạc chậm rãi đứng dậy định xuống núi, nhưng đã một ngày cô không ăn không uống một giọt nước nào, hai đêm không thể ngủ ngon, còn trải qua lần bắt gian trên giường kia, cô quả thực đã mệt mỏi đến kiệt sức, cũng đau lòng tới cực hạn.
Ngay sau đó, Nhạc Nhạc bỗng ngất xỉu trên mặt đất.
Cô ngất đi không bao lâu, một chiếc xe van từ nơi xa trong rừng chầm chậm đi tới, mấy kẻ lén lén lút lút xuống xe, sau khi chắc chắn cô gái đã thật sự mất ý thức mới nhanh chóng khiêng cô lên xe, một người trong số đó đứng lại gọi điện thoại:
“Lục thiếu, cuối cùng cũng bắt được người rồi…”
Đến khi Mạnh Nhạc Nhạc tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái, cảm giác mệt mỏi lúc trước đã bay biến, dạ dày cũng đã không còn cồn cào.
Từ cảm giác thân thể mà xem thì cô hẳn là đã ngủ ít nhất 8 tiếng, còn đã được người ta đút cơm cho, đúng là đãi ngộ như khách quý.
Nhưng nhìn từ những hành động này, cô cũng có thể đoán đây nhất định không phải chuyện mà người của Vương Duyệt có thể làm ra.
Nếu nhất định phải nói tình huống hiện tại có gì không tốt, vậy chỉ có một vấn đề.
Cô có thể cảm giác được tay mình đang bị trói.
Nhạc Nhạc chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng theo phong cách châu Âu, cách bài trí cực kỳ có phong cách, trần nhà màu trắng kết hợp với đèn chùm kiểu cung điện, bức tranh treo tường theo tông màu trầm, tất cả đều rất hoàn mỹ nhưng cũng rất có cảm giác tinh tế khiêm tốn.
Thế nhưng đối lập với trang trí kiểu cách đó là một số đồ vật kỳ quái bày xung quanh, còn cả chiếc camera đang hướng vào Mạnh Nhạc Nhạc.
Đương nhiên, tất cả những thứ này còn không gây chú ý bằng người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây, cổ tay cài khuy măng – sét đính đá sapphire. Chàng trai nghiêng người tựa trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ say sưa, có vẻ vô cùng mệt mỏi, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ.
Người này không phải là…
Lục Vị sao?
Bé tiểu bạch hoa?
Đồng chí này bắt cô làm gì?
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi nhớ lại hành vi ác như thú của mình lần trước, trong lòng cũng thấy áy náy. Có lẽ là anh muốn đòi cô một lời giải thích, nhưng lại sợ cô sẽ làm gì thương tổn mình nên mới phải trói cô lại.
Ừm, cũng có thể hiểu được nha.
Thôi thì, đâu sẽ có đó, chắc chuyện cũng không thể tệ hơn được thế đâu.
Nghĩ vậy, Mạnh Nhạc Nhạc dứt khoát nhắm mắt tiếp tục ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Lục Vị hoài nghi phải chăng mình với cô ả này có thù oán gì.
Chuyện lần trước tạm thời không đề cập đến. Sau ngày hôm đó, anh vất vả lắm mới tra ra được thân phận của Mạnh Nhạc Nhạc, đang chuẩn bị dạy dỗ cô một trận thì cô đã đi đến Viện nghiên cứu.
Anh cũng không phải thằng trẻ trâu sốc nổi, biết rõ không thể lấy việc tư trả thù việc công. Muốn dạy cho cô nàng này một bài học cũng có rất nhiều phương pháp, không cần nóng vội nhất thời làm gì.
Nhưng thú vị nhất chính là, trong lúc điều tra về cô, anh lại gặp phải hai đám người.
Một là người của Tiêu Diệp, một là người do Vương Duyệt phái đến.
Người trước thì ở ngoài sáng bảo hộ, còn đám người sau, hẳn là có cùng mục đích giống anh – muốn dạy dỗ cô nàng kia, chỉ là thủ đoạn của bọn họ ác độc hơn, ngay cả anh nhìn mà cũng phải chặt lưỡi.
Cô bạn gái của thằng em mình cũng không phải loại đèn cạn dầu đâu.
Để làm rõ sự thật trong chuyện này, Lục Vị cẩn thận điều tra lại, anh phát hiện Vương Duyệt và Mạnh Nhạc Nhạc trước kia có thể coi như bạn bè, Tiêu Diệp, Vương Duyệt, Mạnh Nhạc Nhạc, còn có Lục Cảnh cả bốn người có một lần duy nhất chính thức chạm mặt nhau, cũng chính là vào lần đi cắm trại kia. Nhưng sau khi về thì mọi thứ đều thay đổi 180 độ.
Lục Vị lại điều tra sâu hơn, còn tra được cả vụ rượu được đưa đến lều Tiêu Diệp.
Ngẫm lại việc Tiêu Diệp đột nhiên bắt đầu bảo hộ Mạnh Nhạc Nhạc, ừm, Lục Vị cảm thấy mình đã nhìn thấu hồng trần rồi.
Chắc chắn là do uống phải rượu tráng dương bị đưa nhầm, Tiêu Diệp xảy ra quan hệ với Mạnh Nhạc Nhạc, anh tuy không hiểu về Tiêu Diệp, nhưng anh biết người này là quân nhân, đứng đắn lại có trách nhiệm, sao có thể không bảo vệ cô gái của mình được.
Về phần Vương Duyệt điên cuồng nhắm vào Mạnh Nhạc Nhạc, Lục Vị nghĩ lại đống phim truyền hình cẩu huyết từng xem, chợt vỗ đùi đánh đét.
Không cần phải nói, tình tay ba, tuyệt đối là tình tay ba. Vương Duyệt thích Tiêu Diệp, vì yêu nên sinh hận.
Ai? Còn có thằng ngốc em mình nữa.
Chậc, phải là tình tay bốn mới đúng.
Sau ngày đó, ánh mắt Lục Vị khi nhìn Lục Cảnh không khỏi thay đổi, không ngờ có vài người mặt ngoài thoạt nhìn đơn thuần ngây thơ, nhưng sau lưng thì lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Sau khi người của Vương Duyệt xảy ra chuyện, Lục Vị cũng nhận được tin tức từ sớm, nhưng mà việc này rõ ràng bị rất nhiều người che đậy, thành ra hoàn toàn không liên lụy đến Mạnh Nhạc Nhạc, tất cả biến thành một tai nạn ngoài ý muốn.
Trong lòng Lục Vị chợt cảnh giác hơn, là một người làm ăn, anh chưa bao giờ hành động xốc nổi vì xúc động.
Đặc biệt từ sau khi Mạnh Nhạc Nhạc và Tiêu Diệp chính thức ở bên nhau thì lại càng không dễ động đến cô.
Nhìn thử Vương Duyệt thì biết, không những bị cảnh cáo, còn vì vậy mà bị Vương gia khó chịu, đứa con hoang lúc trước bị cha Vương giấu giếm cũng được ông ta mượn cơ hội đưa lên mặt bàn, hiện tại nội đấu trong Vương gia còn đang hừng hực khí thế.
Như vậy xem ra, món nợ của Mạnh Nhạc Nhạc với mình không thể tính được nữa rồi, có lẽ tương lai có thể nhân cơ hội trả đũa một số chuyện vặt vãnh, nhưng muốn triệt để nguôi giận là không có khả năng.
Nhưng ai có thể ngờ lại trùng hợp như vậy, quanh co lòng vòng, cuối cùng anh lại nhận được tin tức, cô gái này một mình từ trên núi đi xuống, bề ngoài chật vật, còn té xỉu trên đỉnh núi.
Ái chà, nhìn một phát đã biết là vừa bị bồ đá, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, ác nhân ắt có lúc xui xẻo nha. (Ai, đây là câu thơ gì.)
Nhưng mà chờ đến khi đem được Mạnh Nhạc Nhạc về, lại phát hiện cô nàng này đã hôn mê bất tỉnh, ngẫu nhiên tỉnh lại một chút thì chỉ biết kêu đói, anh lại không có hứng thú đi trả đũa một người không còn tỉnh táo, đành phải cho bảo mẫu đút cơm, giúp cô rửa mặt chải đầu.
Lăn lộn tới tới lui lui thì đã quá nửa đêm, anh thật sự cũng quá đuối, không cẩn thận ngủ quên luôn trên ghế.