Phần 77
Sau khi biết bệnh tình của Tiêu Diệp, Mạnh Nhạc Nhạc đến gặp đội ngũ y tế tại buổi hội chẩn, đội ngũ này đã là tập hợp của những người có trình độ cao nhất thế giới hiện nay nhưng vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề bệnh của Tiêu Diệp.
Tất cả các xét nghiệm đều cho thấy, tế bào trong cơ thể anh ấy đã bị kích thích bởi một loại vật chất nào đó và bắt đầu phân tách cực nhanh, ước tính chỉ chưa đầy nửa tháng nữa sẽ làm cơ thể anh chết vì lão hóa.
Mạnh Nhạc Nhạc không thể chấp nhận kết quả như vậy bèn đi gặp dì Mộc, dì Mộc không những không ngạc nhiên mà chỉ khẽ thở dài:
“Dì vẫn luôn do dự xem có nên nói với con hay không, nhưng thằng bé Tiêu Diệp kia rất bướng bỉnh, còn rằng đây là quyền riêng tư của nó… Haizz, sáng nay Tiểu Mễ vô tình nhìn thấy báo cáo, dì đã đoán con sẽ đến…”
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, thấy báo cáo nằm rải rác trên bàn, lại nhìn vào cái nháy mắt của bà thì cũng hiểu được cái “vô tình” này có nghĩa gì.
Đây hẳn là do bà cố ý.
Nhưng Nhạc Nhạc phải thừa nhận rằng cô ấy rất biết ơn sự cố ý này, Mạnh Nhạc Nhạc không thể tưởng tượng nổi nếu mình cứ không hay biết gì rồi để Tiêu Diệp chết già đi… một ngày nào đó cô sẽ càng đau đớn hối hận muốn chết.
Hít một hơi thật sâu, cô mong chờ hỏi: “Thật sự không có cách nào sao?”
Dì Mộc trầm ngâm, giọng nói không giấu được nỗi tiếc hận:
“Cơ thể Tiêu Diệp đột nhiên bị một lượng linh lực lớn xâm nhập. Con cũng biết đó, nếu người bình thường phải tiếp nhận nhiều linh lực, lại còn theo cách thô bạo như vậy, không có nổ tan xác tại chỗ cũng đã là nhờ may mắn cùng thể chất của nó đều cao… Dì đã tra trong tất cả sổ ghi chép của Mộc gia cũng không tìm được cách nào… Chuyện này, rất khó…”
Mạnh Nhạc Nhạc có phần nản lòng, cô có thể đoán được nhà họ Mộc sở hữu bao nhiêu ghi chép, nếu đến cả họ còn không có cách nào, cô cũng thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Giữa cơn hoảng loạn, dì Mộc chợt đưa ra kiến nghị:
“Có lẽ Hệ thống sẽ có biện pháp… Hoặc là… con có thể xem xét những vị diện khác…”
Mạnh Nhạc Nhạc chợt ngẩn ra, tuy trước kia Hệ thống từng nói “Xin lỗi”, nhưng nó cũng đã nói, bản thân nó không đại diện cho kỹ thuật tối cao của từng vị diện nó thu nhận.
Vậy có lẽ… sẽ có cách nào đó mà ngay cả Hệ thống cũng không biết?
Hoặc là, nếu như hoàn cảnh thay đổi, chẳng hạn như trong hoàn cảnh linh khí đủ đầy, bệnh tình của Tiêu Diệp có thể sẽ thay đổi, có thể chuyển từ “Không thể” thành “Có thể” hay không?
Tóm lại, cô không cam lòng nếu cứ thế từ bỏ.
Đột nhiên, Nhạc Nhạc nghĩ ra mình có thể thử đi đến Y đạo đại lục? Nơi đó đâu đâu cũng là đại phu, cũng có linh khí dồi dào, nếu đi cùng Tiêu Diệp nói không chừng có thể tìm được cách chữa trị hoặc biện pháp nào để trì hoãn bệnh tình…
Tối hôm đó, Mạnh Nhạc Nhạc xử lý mọi việc xong xuôi rồi đến phòng bệnh của Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp cũng đã sửa soạn xong chờ cô, so với tình trạng hoảng loạn vào ban ngày, lúc này anh đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn né tránh ánh mắt của Mạnh Nhạc Nhạc nữa.
Khụ, rất có thể là do câu nói trước lúc rời đi sáng nay của cô, “Bây giờ anh cũng rất tuấn tú, là kiểu đẹp trai mang theo nét chững chạc từng trải rất quyến rũ, nghe nói con gái điều thích người như thế…”
Mà đúng là cô nói điều này cũng không phải để an ủi anh, dù sao một người đã đẹp trai lai láng thì cho dù có già thêm 10 tuổi nữa cũng vẫn đẹp. Đây đều xuất phát từ tình cảm chân thành của Mạnh Nhạc Nhạc.
Sau khi nghe vậy, thái độ của Tiêu Diệp cũng trở nên tự nhiên hơn, người đàn ông này cho dù bề ngoài trông trưởng thành đến đâu thì trong lòng vẫn ngây ngô như trẻ con vậy.
Giờ phút này, hai người ngồi trên ghế khẽ nắm lấy tay nhau.
Mạnh Nhạc Nhạc cầm trong tay miếng ngọc do dì Mộc đưa, khối ngọc này có thể mở ra một vùng kết giới, là bùa phép đặc biệt của Mộc gia, cho dù có dùng súng máy thì cũng phải tốn công sức mới có thể phá vỡ.
Mạnh Nhạc Nhạc mở kết giới, nhìn về phía Tiêu Diệp, cô trịnh trọng nói:
“Tiêu Diệp, em phải nói trước với anh, em không biết liệu có thể tìm thấy cách chữa hay không, nơi đó cũng không an toàn tuyệt đối, có lẽ… có lẽ còn sẽ có nguy hiểm… Cũng có thể bệnh tình của anh sẽ tồi tệ hơn… Em…”
Tiêu Diệp nở một nụ cười, anh vốn là người không hay cười, sau khi bị bệnh thì đừng nói đến cười, thậm chí đến nói chuyện cũng ít hơn, hầu hết anh đều ở trong phòng một mình mặt đối mặt với màn hình, nhìn ngắm cô gái mà anh yêu thương đang…
Tuy nụ cười lúc này vẫn còn cứng ngắc, nhưng đã có thể nhìn thấy sự cởi mở trong lòng anh.
“Em sẵn sàng giúp đã khiến anh vui mừng lắm rồi… Sau lần này, anh và em cũng có thể coi như có chung một bí mật, phải không?”
Tiêu Diệp vừa nói vừa nhướng mày, trong mắt tràn đầy niềm vui vẻ, mặt dù đã có vài sợi râu bạc và nếp nhăn nhưng khi làm động tác này cũng vẫn cực kỳ đẹp trai, mang theo khí chất cứng cỏi của quân nhân, lại cũng vẫn có vẻ hoạt bát sinh động.
Mạnh Nhạc Nhạc bị thái độ thoải mái của anh lây nhiễm, khóe miệng cũng mỉm cười, khẳng định nói:
“Phải, đây là bí mật lớn nhất của em…”
Lần này Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn mang theo một người, Hệ thống sẽ tự động sửa đổi các thông số sai lệch để cô có thể thay thế bản gốc một cách êm đẹp.
May mà trong khoảng thời gian này Mạnh Nhạc Nhạc đã tích lũy rất nhiều điểm thuộc tính đủ để hỗ trợ cô ấy và Tiêu Diệp, ngay cả khi gặp phải nguy hiểm cô cũng có nhiều lựa chọn hơn.
Hai người nắm chặt tay, quyết đoán mở ra nhiệm vụ.
Chuỗi Nhiệm vụ mô phỏng Học thức 𑇐 Y đạo thiên II…
Nhiệm vụ: Nghiên cứu chế tạo tụ linh đan…
Phần thưởng: 20 Điểm thuộc tính…
Trở về đại lục Y đạo một lần nữa, vẫn là trong sơn động khi xưa, trà đã rót lúc trước vẫn bày trên mặt bàn đá, trong không khí tràn ngập linh lực, mọi thứ vẫn nguyên như trước khi Mạnh Nhạc Nhạc rời đi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đã xa cách cả một thế hệ.
Ngây ra mất một lúc, cô bắt đầu hỏi cảm giác của Tiêu Diệp. Anh thử cẩn thận cảm nhận, rồi thốt lên không giấu được sự kinh ngạc.
“Anh cảm thấy tốc độ nhịp tim đã chậm lại chút.”
Vừa nói Tiêu Diệp vừa nhìn lại đồng hồ trên tay, đây là một loại dụng cụ đo lường cao cấp, quả nhiên nó cũng đang hiển thị tốc độ phân tách của các tế bào đang chậm lại, tuy vẫn cao hơn người bình thường, nhưng đã chậm hơn trước rất nhiều.
Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, có biến hóa, hơn nữa còn là chuyển biến tích cực, đây là tin tốt.
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, giờ Tiêu Diệp đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu không cẩn thận để anh bị phát hiện thì rất có thể bị kẻ mang ý xấu để ý. Nhất định phải nhân lúc còn chưa bị phát hiện tìm mọi biện pháp chữa trị.
Ngày tiếp theo, toàn bộ Y Đạo tông đều sôi trào, bởi vì cựu quán quân… đệ nhất bào chế sư… Mạnh đạo hữu vừa đột ngột tuyên bố:
Sẽ tiến hành các buổi thuyết giảng công bố phương pháp bào chế thuốc viên!!
Mạnh đạo hữu còn nói, trước hết sẽ chỉ công bố bên trong Y Đạo tông, tiếp theo sẽ mở rộng ra toàn bộ Y đạo đại lục thông qua việc nghe giảng từ những đệ tử ưu tú của Y Đạo tông, một người truyền trăm, trăm truyền đến triệu, để kỹ thuật này ngày càng được phát triển rộng rãi.
Tin tức này vừa tung ra, toàn bộ đại lục đều rung chuyển, vì hiện tại có vô số người đều đang tìm tòi nghiên cứu điều này.
[Đại lục Y đạo 𑇐 Lầu Bách Thảo]
Hơn mười vị tu tiên già trẻ lớn bé đang tập trung lại với nhau.
Một vị trẻ tuổi nhất không nhịn được bắt đầu dò hỏi:
“Sư thúc sư bá, các ngài nói thật không? Nghe nói chỉ cần trả lời được một câu hỏi, không cần biết đúng sai là đều có thể cử người đi học tập phương pháp điều chế thuốc viên? Hơn nữa nếu như phương pháp thật sự hiệu quả, còn có thể trở thành đệ tử chân truyền, sẽ học được kỹ thuật tinh luyện cao thâm hơn nữa?”
Một lão giả ngồi giữa vuốt vuốt chòm râu, trong giọng nói già nua cũng không giấu nổi niềm phấn khích:
“Tin tức từ Y Đạo tông không thể là giả, lão đại, lão nhị, các ngài ở lại thêm chút nữa, chúng ta xem những thứ tổ tiên để lại có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng hay không? Liệu lầu Bách Thảo của chúng ta có thể được phục hưng hay không đều phụ thuộc vào lần này cả.”
Đồng thời, trên mọi ngóc ngách khắp đại lục đều có chung một cảnh tượng, mọi người trên khắp đại lục Y đạo đều tự hỏi, một người vốn dĩ không thể hấp thụ linh khí, nhưng lại bị linh khí tác động thâm nhập tận xương tủy, có điều không nổ tan xác mà chỉ bị lão hóa nhanh chóng, liệu sẽ phải chữa trị thế nào?
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Mạnh Nhạc Nhạc thu được vô số kết quả, một số chớp mắt cũng có thể nhìn ra thật giả, nhưng cũng có một số cần phải kiểm chứng. Vì vậy sinh hoạt hàng ngày của cô biến thành: Đi thuyết giảng vào ban ngày, buổi tối lại làm thí nghiệm cùng Tiêu Diệp để xác minh tính hữu hiệu của phương thuốc.
Tất cả mọi thứ được sắp xếp rõ ràng.
Buổi sáng hôm nay, Mạnh Nhạc Nhạc bước vào phòng học, đây là một giảng đường rộng lớn vốn dĩ được sử dụng để tổ chức các buổi triệu tập, bây giờ đã được tu sửa để có sức chứa tất cả các đệ tử của Y Đạo tông.
Thậm chí còn có rất nhiều lão già râu đã bạc trắng, Mạnh Nhạc Nhạc còn thấy cả sư phụ của mình trong số đó. Quả thật đã lâu không gặp, cô suýt nữa cũng quên luôn nhân vật này… bát phẩm Linh Y của Y Đạo tông… Tạ Hạ.
Lúc này hắn đang ngồi trên cùng, nhàm chán chơi chơi pháp khí trong tay, quả thực rất nổi bật giữa một đám lão giả xung quanh.
Trước cửa phòng học treo một mặt thủy kính, thứ này giống như bảng đen, chỉ cần có vận dụng linh lực là có thể viết lên đó, được sử dụng để truyền dạy tri thức.
Mạnh Nhạc Nhạc bước tới, ho nhẹ một tiếng, vừa định giảng bài lại đột nhiên phát hiện đám người Chu Nhược Hinh.
Mặc dù quá khứ đã qua lâu, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc là người thù dai, cô vẫn còn nhớ rõ mấy hành động hèn hạ của đám người này, nên giờ không muốn truyền dạy kiến thức của mình cho kẻ thù.
Mạnh Nhạc Nhạc dùng tay chỉ chỉ mấy người kia.
“Xin lỗi, các vị có thể đi ra ngoài không?”
Ánh mắt Chu Nhược Hinh lóe lên tia ghen ghét, cao giọng đáp lại: “Mạnh sư thúc đã đồng ý công khai phương pháp chế dược, có thể thấy là một người thông minh, chẳng lẽ cứ nhất định phải vì một vài việc vặt vãnh khi xưa mà so đo với đám tiểu bối bọn ta sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mấy câu khiêu khích này của nàng ta. Hiện giờ cô mới là đại lão, mọi người ai cũng muốn nghe cô giảng dạy nên đương nhiên cô có quyền tùy ý rồi, thành ra chỉ dửng dưng đáp:
“Đúng vậy, ta rất thích so đo, lại còn hẹp hòi, người khác khinh nhục ta một lần, ta sẽ nhớ cả đời, vì vậy… Mời ra ngoài!”
Chu Nhược Hinh á khẩu không nói nên lời, ả không cam lòng, đang định tiến lên thì thấy ánh mắt lãnh đạm của Tạ Hạ liếc sang, vừa nhìn đồ vật trong tay người kia, ả đã nhận ra đây chính là bảo vật mang sát khí rất nặng, một khi ra tay, đám người các nàng ta đều sẽ thành tro, ngay cả thần hồn cũng không còn lưu lại.
Vừa lúc đó cũng nghe thấy Tạ Hạ nói, “Đến học hỏi thì rất hoan nghênh, nhưng đến gây rối, thì tất chết.”
Rõ ràng đây không phải lời nói đùa, ả ta không dám làm bậy nữa, chỉ có thể dẫn theo đám người ấm ức rời khỏi.
Những kẻ khó ưa đều đã đi, Mạnh Nhạc Nhạc thả lỏng toàn thân thoải mái, bắt đầu giảng bài của hôm nay.
“Nội dung hôm nay tôi muốn nói là cơ sở của kỹ thuật bào chế thuốc viên, cũng có nghĩa là…”
Cô đi đến trước thủy kính, vận linh lực viết lên 4 chữ to:
“Toán học – Hóa học”
Mạnh Nhạc Nhạc vừa viết xong, những người bên dưới đều nhìn nhau khó hiểu, thậm chí còn xì xào bàn luận.
Toán học? Hóa học?
Không ai biết nó nghĩa là gì, ngay cả người hiểu biết nhất đại lục… Trưởng lão cửu phẩm của Y đạo tông cũng không biết nó có nghĩa gì.
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, bắt đầu giải thích:
“Tôi tin rằng mọi người ở đây có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cho dù là trong tu luyện hay trong Y đạo, từ lâu mọi người đều coi bào chế thuốc là một bộ môn thuật pháp, hoặc là một kỹ năng cần thiết… Nhưng hôm nay, tôi muốn nói cho mọi người biết rằng, bào chế thuốc là một môn khoa học…”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: https://nongcuc.co/2024/06/he-thong-tinh-duc.html
Sau khi cô giải thích các nguyên tắc cơ bản về toán học và hóa học, một vị trẻ tuổi đột nhiên bừng tỉnh:
“Ý của Mạnh sư thúc là chúng ta nên coi tất cả dược liệu như một con số, sau đó kết hợp chúng theo số lượng nhất định, đây là ý nghĩa của việc “lượng hóa” sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, tiếp tục giải thích:
“Toán học và hóa học, toán học giúp chúng ta hiểu được “lượng”, còn hóa học giúp chúng ta hiểu về “chất”. Nói cách khác, nếu hiểu được hai điều này thì tất cả những lần bào chế thuốc đều sẽ trở thành các thí nghiệm, không còn thất bại, chỉ có số liệu chưa đạt tới mức tốt nhất mà thôi…”
Hôm nay, người trong Y đạo tông đã hoàn toàn bị sốc bởi phát ngôn chưa từng có này, nhưng sau khi nghe Mạnh Nhạc Nhạc tỉ mỉ nói về toán học, một lão giả không quá nổi bật đột nhiên hỏi:
“Theo ý Mạnh đạo hữu, phương pháp luyện khí và luyện dược là giống nhau, nói cách khác, trước khi luyện khí thì ta cũng có thể tính toán số lượng, thậm chí dùng toán học cao cấp mà ngài vừa nói để thiết kế pháp khí, làm ra thứ có diện tích hấp thụ dược tốt nhất, có phải không?”
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, hơn nữa khi luyện khí, tốt hơn hết ngài nên học về bộ môn vật lí, nó có thể giúp ngài càng hiểu biết hơn về tác dụng của các lực đạo, cũng có thể tạo ra thứ càng phù hợp với nguyên lý hơn.”
“Giáo viên Mạnh” trở lại sơn động sau khi kết thúc một ngày giảng dạy, nhìn thấy Tiêu Diệp đang ngồi bên bàn đá phân loại các đáp án nhận được, nhân tiện còn giúp cô soạn bài. Dù sao anh cũng từng là một tiến sĩ cao học của trường quân đội, mấy cái bảng tuần hoàn hóa học, phương trình hóa học gì gì đó đều hiểu được.
Cô bước đến đưa thức ăn cho anh, bắt đầu xem xét các đáp án của hôm nay.
Mấy ngày nay, bọn họ đã dùng thử các phương pháp châm cứu, xoa bóp, còn sắc một số thuốc của vài gia tộc lớn, chỉ là hiệu quả vẫn quá nhỏ.
Nhưng cả hai vẫn không nhụt chí, Mạnh Nhạc Nhạc thì đã quen với việc thí nghiệm bị thất bại, vì nói ra thì khi nghiên cứu, hơn 90% thời gian đều dành cho việc thử nghiệm và sai lầm, phần lớn đều vô dụng.
Cô nhất định cần phải bình tĩnh, tình hình hiện tại cũng đã nằm trong dự kiến của cô, chưa kể tỉ lệ thời gian dành cho nhiệm vụ học thức này đã được kéo dài 1000 lần, cô có đủ thời gian để tìm biện pháp nên cũng không cần quá hoảng loạn.
Về phần Tiêu Diệp, anh thật ra còn thấy rất thỏa mãn. Tuy khi đến đây anh không thể ra khỏi hang động, cũng không có phương tiện giải trí nào, nhưng mỗi ngày Nhạc Nhạc đều ở bên rồi làm mọi thứ vì anh, quả thực đã làm Tiêu Diệp có cảm giác như bọn họ đã trở thành một đôi vợ chồng già, bởi vì sức khỏe của anh kém nên đã nhàn rỗi nghỉ hưu, mà Nhạc Nhạc là một giáo viên, ban ngày đi làm, đến tối lại sẽ là thế giới riêng của hai bọn họ.
Đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa, bất cứ khi nào anh cần điều trị, Nhạc Nhạc cũng sẽ đối xử với anh vô cùng dịu dàng, liên tục hỏi han anh cảm thấy thế nào, có đau hay không, vv… Đó cũng là quãng thời gian anh thấy thư thái nhất từ trước đến nay.
Tuy rằng thái độ Mạnh Nhạc Nhạc vẫn còn dè dặt, nhưng anh đã rất thỏa mãn rồi.
“Massage huyệt thận du, bàng quang du, âm lăng tuyền, trật biên… dùng linh khí để khai thông… kết hợp cùng bí phương, phục linh, đương quy, bán hạ… Cuối cùng hướng đến hậu huyệt phía dưới, dùng thử một ngón lấy linh lực khai thông, có thể xoa dịu đi tình hình.”
Mạnh Nhạc Nhạc vừa đọc xong một phương pháp, Tiêu Diệp đã ngây cả ra, những huyệt này đều rất khó tìm, hơn nữa còn nằm ở những bộ phận đặc biệt, đáng sợ nhất là cái cuối cùng, hậu huyệt?
Trời đất? Là chỗ kia thật sao?
Anh run run giọng phản bác:
“Không được, mấy lời này quá vô căn cứ… Đây chắc chắn là nói bừa, không thể tin…”
Mạnh Nhạc Nhạc cũng có chút hoài nghi, cái phương pháp này sao dâm dê quá vậy? Cô bèn nhìn sang tên người đề.
Mấy chữ viết chói lọi đập vào mắt… Tạ Hạ.
Đó… Đó là sư phó của cô…
Mạnh Nhạc Nhạc chìm vào trầm tư, dựa trên vài lần gặp mặt, cô có thể kết luận Tạ Hạ không phải kiểu người vớ vẩn, nói năng vô căn cứ, hoặc có thể nói, phương pháp trên giấy này rất có thể là thật.
Thấy sự im lặng của cô, Tiêu Diệp bắt đầu hoảng, mồ hôi lạnh đều đã túa ra.
Lớn tới chừng này mà anh cũng chưa bao giờ phải đối mặt thời khắc khủng bố như thế, vừa định mở miệng lại nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mạnh Nhạc Nhạc, anh lập tức giật thót.
Tiêu Diệp còn định cố gắng khuyên can Mạnh Nhạc Nhạc thì cô đã bắt đầu chuẩn bị thiết bị, phối thuốc, rửa sạch dụng cụ… Cuối cùng lấy thuốc gây mê và dây thừng ra, nghiêm túc nói:
“Anh cứ coi như làm phẫu thuật đi, em sẽ thật nhẹ nhàng, bây giờ chỉ cần có một tia hy vọng em cũng sẽ thử”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn dây thừng và thuốc mê, ý tứ rất rõ ràng, anh dám rượu mời không uống thì uống rượu phạt.
Tiêu Diệp khẽ cắn môi, câu nói cuối cùng và ánh mắt nhất mực quan tâm của Nhạc Nhạc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh…
Thôi vậy, cứ coi như làm phẫu thuật đi…
Tiêu Diệp nằm trên giường đá, trên người đã cởi hết quần áo chỉ chừa lại quần lót màu đen.
Sau khi bị bệnh, mặc dù không ngừng bị lão hóa nhưng anh vẫn không từ bỏ việc rèn luyện và mát xa, bởi vậy so với trước kia thân hình anh cũng chỉ gầy hơn một chút, làn da chỉ hơi thô ráp hơn, còn đống cơ bắp thì vẫn không khác gì.
Để dễ dàng trị liệu, Tiêu Diệp phải quay lưng về phía Mạnh Nhạc Nhạc, thành ra cô còn có thể thấy được đường cong trôi chảy của anh.
“Thận du, phần eo, phía dưới mỏm gai của đốt sống thứ hai dưới thắt lưng, cách xương sống 1, 5 tấc…”
Mạnh Nhạc Nhạc vừa nói vừa dùng tay sờ trên lưng anh. Ngón tay mềm mại lành lạnh vừa mới chạm vào đã làm Tiêu Diệp khẽ run rẩy. Theo từng cái nhấn của cô, cơ bắp dưới thân anh căng chặt, tiếng hít thở cũng dần nặng hơn.
Để giảm bầu không khí mờ ám xấu hổ này, Mạnh Nhạc Nhạc dò hỏi:
“Anh thấy thế nào?”
“À, có chỗ tê, có chỗ lại hơi nóng.”
Giọng anh lúc mở miệng đã hơi khàn, không những không làm dịu bầu không khí gượng gạo này mà còn làm cả hang động như khô nóng thêm mấy phần.
Mạnh Nhạc Nhạc ho nhẹ vài tiếng, coi như không có việc gì tiếp tục rót linh khí xuôi theo huyệt vị. Cô nghiêm túc làm theo phương pháp đưa ra, chỉ để linh khí khai thông huyệt vị chứ không cố đi sâu vào. Việc này tuy không khó, nhưng cũng không hề đơn giản, nhưng nó lại yêu cầu người làm phải hết sức tập trung, chỉ cần lơ là một chút thôi cũng sẽ khiến dòng linh khí khác trong cơ thể Tiêu Diệp bộc phát.
Mạnh Nhạc Nhạc không dám nghĩ linh tinh, cô chữa trị các huyệt vị ở thận, bàng quang, huyệt Lăng Tuyền… mỗi chỗ một chút, tư thế lúc này quả thật có phong thái không khác gì một vị thần y.
“Cái cuối cùng, huyệt Trật Biên, bằng với đốt xương thứ tư phía sau, dưới xương sống 3 tấc…”
Mạnh Nhạc Nhạc di chuyển tay theo yêu cầu, nhưng huyệt vị này lại ở trên mông… chỗ đang bị bọc trong quần lót đen, mà cái quần lót ấy bây giờ đang căng phồng bởi lý do ai cũng biết vì sao… Cô đành phải chọt chọt tay Tiêu Diệp, ra hiệu ý tứ của mình.
Người đàn ông khẽ mím môi, đưa tay mân mê trên cạnh quần lót, lề mề kéo xuống. Mới kéo được một nửa, vật thô to giữa hai chân kia đã bật cả ra, có lẽ do đã bị giam giữ quá lâu mà lúc này nó bật dậy thẳng tắp, thậm chí tiếp xúc với không khí rồi còn lớn hơn.
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được mà lén liếc mắt nhìn.
Trời ạ! Sao hàng họ nhà anh bị linh khí xâm lấn mà còn to hơn vậy??
Cái chày kia vốn đã thô giờ đây càng thêm dữ tợn, còn đang nghiêng nghiêng theo cơ thể đang nằm của anh.
Tai của Tiêu Diệp đã đỏ bừng, tuy rằng anh đang nằm nghiêng nhưng mắt vẫn nhanh nhạy phát hiện ra cái nhìn lén lúc nãy của cô. Anh vừa định lấy quần áo che đi thì trong mắt như lóe lên điều gì đó.
Do dự một lát, anh quyết định không che nữa, cứ nghênh ngang nằm đó.
Mạnh Nhạc Nhạc thu hồi lại tâm tư không đứng đắn, nhớ kỹ thân phận “Thần y” của mình lúc này. Cô bình tĩnh chuyển tay sờ lên mông anh, nhấn vào huyệt Trật Biên. Ngay lúc linh khí vừa tiến vào, anh chợt bật ra một tiếng rên khẽ làm Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi giật mình hoảng sợ.
“Đau sao?”
“Không, không phải đau…”
Khi nói những lời này, giọng Tiêu Diệp đã khàn khàn kỳ cục. Mạnh Nhạc Nhạc thấy cây gậy lớn kia hơi hơi lay động, cô khẽ ho khan, đoán rằng hành động vừa rồi cũng có chút ảnh hưởng.
Sau khi cho dùng thuốc và mát xa đúng chỗ, chỉ còn một bước cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc còn chưa kịp làm gì thì Tiêu Diệp đã mở miệng nói trước:
“Anh… để anh đi rửa sạch chút đã…”
Lục đục một hồi xong, Tiêu Diệp lại nằm xuống. Nhìn mặt thì có vẻ người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại thấy ngón tay ngón chân anh căng chặt, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mạnh Nhạc Nhạc xoay cổ tay, vừa chuẩn bị bắt đầu thì Tiêu Diệp lại mở miệng:
“Anh… hay là để anh rửa tiếp…”
Tiếng sột soạt tiếp tục vang lên. Tới lần thứ ba, Tiêu Diệp lại nói:
“Anh…”
Mạnh Nhạc Nhạc không chịu nổi nữa:
“Không được rửa nữa, còn rửa thì bợt da luôn quá…”
Lỗ đ*t đáng thương đã đỏ hết cả lên, còn chưa bắt đầu làm gì mà đã như bị chà đạp quá mức, nếu còn tiếp tục thì sẽ không thể làm ăn được gì mất.
Tiêu Diệp hơi ngây người, cuối cùng cũng yên lặng ngậm miệng.
Khó có khi thấy được người lúc nào cũng điềm tĩnh như anh lại trở nên luống cuống, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không khỏi có cảm giác khó tả như mình đang ở “cửa trên”.
Cô vươn tay chạm nhẹ vào cái lỗ phía sau kia, khiến anh lập tức run một cái.
Mặc dù trên ghi chú không nhắc đến vị trí cụ thể, nhưng theo lý thuyết, nếu muốn khai thông các huyệt vị bằng linh khí để mang tới hiệu quả càng cao thì có lẽ phải thông qua tuyến tiền liệt?
Để đạt được hiệu quả trị liệu tốt nhất và để đảm bảo an toàn, Mạnh Nhạc Nhạc bèn dùng đầu ngón tay đẩy ra những nếp nhăn xung quanh, dần tiến sâu vào bên trong.
Mới ấn được một nửa thì cô đã không thể làm tiếp. Có lẽ do Tiêu Diệp căng thẳng quá nên ngón tay cô bị kẹt lại, không thể nhúc nhích nổi. Cô muốn giúp anh thả lỏng ra, nhưng vừa nhìn lên lại thấy đôi mắt anh đang nhắm nghiền, hàng mày nhíu chặt, rõ ràng là anh không thể thoải mái nổi rồi.
Người Tiêu Diệp đã cứng ngắc, hai tay nắm chặt trên tảng đá, gân xanh trên mặt đã nổi hết lên, còn mồ hôi đã túa ra nhỏ xuống. Thân là một người đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn, anh chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày này.
Nếu… nếu không phải đây là Nhạc Nhạc…
Trong khi anh đang không ngừng hít sâu thì bỗng nhiên có một bàn tay vòng qua eo anh ra đằng trước, xoa xoa lên cây gậy của anh.
Cùng lúc đó, Tiêu Diệp nghe thấy Nhạc Nhạc nói, “Khụ… em, em giúp anh thả lỏng một chút.”
Tiêu Diệp cũng cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình. Bàn tay vô cùng mềm ấm của Nhạc Nhạc đang lướt trên thân chày của anh, thứ khoái cảm đã lâu ngày không có này khiến da đầu anh tê dại.
Đã vô số đêm, anh một mình nhớ lại những hồi ức trước đây, không kiềm được mà nhớ đến những màn yêu đương nồng nàn mãnh liệt giữa hai người. Khi bọn họ ở trên xe buýt, trong thế giới ý thức, rồi trên xe anh… mỗi thời khắc đều khiến anh phải nhớ thương đau đáu về lúc họ còn đắm chìm trong tình dục, đắm chìm trong tình yêu dành cho nhau.
Giây phút này, so với sự kích thích trên thân thể, anh lại càng muốn được ôm lấy cô hơn. Nhưng vừa động đậy, anh lại bỗng thấy đau nhói khi bị móng tay cào lên nơi sâu trong cơ thể, giọng Nhạc Nhạc cũng lập tức vang lên:
“Đừng động loạn, cẩn thận rách hậu môn!”
“!!!”
Tiêu Diệp á khẩu không nói được gì, thậm chí giờ đã không chỉ có mỗi tai đỏ lên mà cả cơ thể cũng đỏ như tôm luộc.
Bộ não đang căng thẳng của anh lúc này chỉ còn toàn mấy chữ “rách hậu môn” vừa rồi.
Sống bao nhiêu năm trên đời, quả thực Tiêu Diệp không thể ngờ sẽ có ngày mấy chữ này lại liên quan đến anh.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng giật mình ngẩn tò te, vừa rồi cô không kiềm được mà dùng thái độ khi đối mặt với Lục Vị để nói chuyện với Tiêu Diệp, chỉ có tên hâm kia mới khiến cô nói năng thô tục không thèm nể mặt như thế, thành ra giờ Nhạc Nhạc có hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lời thì cũng đã buột ra, nhưng đúng là dáng vẻ cứ như vừa bị đánh đến phát ngốc của Tiêu Diệp trông cũng thật hiếm có khó tìm.
Cô bèn nhân cơ hội đẩy nhanh tốc độ, tăng nhanh tốc độ sóc lọ mơn trớn, cho dù không thể nắm hết thì vẫn cố tăng thêm kích thích sờ mó từ quy đầu xuống tận gốc rễ. Cùng lúc đó, ngón tay đang trong cơ thể người đàn ông cũng không ngừng tiến sâu vào trong.
Trong sơn động to lớn là chàng trai dung mạo lạnh lùng cứng rắn đang nằm nghiêng, nhưng trước lẫn sau đều bị một người con gái đùa giỡn. Bàn tay trắng trẻo khi nặng khi nhẹ vuốt ve con cu to lớn đã nổi đầy gân xanh, đầu nấm bị kích thích tới mức chảy ra dịch lỏng. Theo động tác ngày càng nhanh của cô gái, người đàn ông cũng không nhịn được mà thở hổn hển, xúc cảm phía trước thì sướng, phía sau thì đau như muốn làm anh sụp đổ.
Cuộc giằng co không biết mệt mỏi kéo dài một lúc lâu, ngón tay của Nhạc Nhạc đã chạm được tới nơi sâu nhất. Cô chọc tới một điểm nhỏ rồi cẩn thận rót linh khí vào.
Tiêu Diệp cũng sắp không chịu nổi nữa, chim cò thì bị tay cô trêu chọc, nơi sâu chưa từng bị đụng chạm thì bị ngón tay ấn vào, lại còn thêm cả nguồn linh khí cuồn cuộn không ngừng kia kích thích khiến toàn thân anh cứng đờ, dương vật đã sưng tới mức cực đại.
Anh chợt bật ra một tiếng kêu đau đớn, tinh dịch trắng đục bắn phun ra, lên cả trên tường đá, vừa nhiều vừa đặc cứ như nước sơn bị hắt từ trên cao xuống vậy.
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng kẹp chặt hạ thân đã ướt đẫm, cô bình tĩnh rút ngón tay ra, xem xét tình hình thân thể Tiêu Diệp.
Sau một màn chấn động tinh thần, chỉ số trên đồng hồ cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn nhảy số cực nhanh nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thời gian lão hóa đã dừng lại!
Mặc dù mới chỉ là tạm dừng chứ chưa phải khôi phục được như trước kia, nhưng đây cũng đã là chuyển biến rất lớn.
Tựa như tảng đá trong lòng vừa được bỏ xuống, hơn nữa cũng vừa mới hao tổn tinh thần làm Mạnh Nhạc Nhạc thấy có chút mệt mỏi. Cô định đứng lên lại suýt ngã khuỵu xuống, nhưng may mắn được người đàn ông còn đang thở dốc đón lấy ôm vào lòng.
Do đang ở trong tư thế… lạ, nên một bên đùi để trần của Tiêu Diệp vừa vặn đặt giữa hai chân Nhạc Nhạc.
“Tách” một tiếng, có giọt nước nào đó chảy xuống đùi Tiêu Diệp… Mà ở cái vị trí riêng tư đó thì còn có thể là nước gì thì cả hai đều ngầm hiểu.
Mặt của Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã đỏ bừng, có điều do lăn lộn với Lục Vị đã lâu nên da mặt cũng dày thêm. Cô làm như không có việc gì đứng lên, còn chưa kịp quay người đã lại bị Tiêu Diệp ghìm chặt.
Giọng anh cất lên như khàn đặc, lại như mang lời cầu xin không dễ phát hiện:
“Nhạc Nhạc… Để anh giúp em thoải mái được không, dùng… cái gì cũng được… Anh…”
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Diệp đã bị Mạnh Nhạc Nhạc ngắt lời:
“Không được, anh cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Giọng cô đã bình thản trở lại, thậm chí còn khách khí hơn so với cả khi chữa trị. Ánh mắt của Tiêu Diệp dần dần ảm đạm, cuối cùng anh buông lỏng tay ra.
Tất cả lại trở về yên lặng.