Phần 11
Hơn 10h tôi về đến nhà, không thấy bố mẹ tôi nhà, hỏi Th thì Th nói bố mẹ đi sang chúc tết hàng xóm. Hỏi cu Th bố mẹ có hỏi gì tôi không thì cu Th nói bố mẹ biết tôi đi chơi với bạn cấp III nên bố mẹ cũng không hỏi gì. Bấm số gọi cho chị để chị yên tâm xong tôi lên phòng. Dở chiếc phong bao chị đưa cho tôi ra, trong đó có 1 tờ 50.000 mới cứng, kèm một tấm thiệp nho nhỏ trong đó chị ghi mấy dòng chữ: “Chúc mừng năm mới. Chúc chồng yêu luôn vui vẻ, học tốt và nhanh ra trường. Vợ yêu chồng nhiều!”. Đọc xong tôi cất cẩn thận tấm thiệp của chị vào ví rồi trùm chăn ngủ.
Vừa nằm một lúc thì thấy tiếng bố mẹ tôi dưới nhà. Dậy mặc quần áo tôi xuống nhà chào bố mẹ. Bố nói đùa tôi cậu cả mồng 1 tết vui quá hay sao mà bí tỉ cả ngày. Mẹ thì cằn nhằn rồi nhắc tôi uống ít thôi. Ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc tôi lên đi ngủ, tiện thể mượn luôn điện thoại của bố mang lên phòng. Chùm chăn nằm nhắn tin cho chị, chị nói chị chưa ngủ vì đang nằm nghĩ và thương tôi, chị nói nếu tôi yêu người khác có lẽ tôi không vất vả như vậy. Chị hỏi tôi lúc ở nhà chị có để ý cái ông ngồi cạnh anh M không? Thực ra tôi cũng không để ý lắm chỉ nhớ mang máng hình như có một ông đầu vuốt keo bóng lộn lúc đó cứ nhìn tôi chằm chằm khi tôi và chị bước vào. Chị nói đấy chính là ông bạn anh M mới đi Hàn Quốc về và đang có ý định tán tỉnh chị. Chị nói đi nói lại với tôi rằng mặc kệ mọi người, không được băn khoăn hay lo lắng gì cả. Chị chỉ yêu mình tôi và sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực của chị để tôi và chị đến được với nhau. Tôi nhắn lại cho chị cũng nhiều lắm, rồi tôi và chị chúc nhau ngủ ngon.
Rồi những ngày nghỉ tết cũng qua đi, sáng 12 tôi lên trường nhận lịch học mới. Theo lịch nhà trường thì khoa tôi phải lên Xuân Hòa – Vĩnh Phúc học lấy chứng chỉ giáo dục quốc phòng 1 tháng. Sau khi gặp gỡ hội bạn và đi làm vài trận đế chế, gần 12h tôi bắt xe về xóm trọ. Trên xe tôi nhắn tin cho chị nói chị xin bác cho chị tối nay sang nhà Hương ngủ. (Sáng nay trước khi đưa tôi ra bến bắt xe lên trường bố tôi đưa cho tôi điện thoại mà bố đang dùng, bố nói cho tôi để bố mẹ tiện liên lạc). Chị nhắn lại cho tôi chị xin bác từ sáng rồi. Khi nào tôi về thì xuống điểm xe bus trước cổng ngân hàng chị làm ngồi đợi chị. Chị nhắn chị nhớ tôi nhiều lắm, trưa nay chị sẽ về phòng trọ nấu cơm ăn cùng tôi…
Ngồi trên xe tôi tủm tỉm cười một mình. Nhớ chị quá, 10 ngày rồi không được gặp chị. Mong chị nhiều lắm. Rồi xe dừng ở điểm cách ngân hàng chị làm khoảng 50m. Lững thững đi bộ đến quán nước đối diện chỗ chị làm tôi gọi chén trà nóng và ngồi đợi chị. Ngồi được khoảng 5 phút thì thấy anh M cùng một người nữa nhìn quen quen dừng xe trước cổng ngân hàng, tôi nhận ra đó là cái ông ngày tết tôi gặp ở nhà chị, cái ông mà chị nói là vừa đi Hàn Quốc về. Đứng trước cổng ngân hàng anh M rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Có lẽ là gọi cho chị. Một lát sau, chị từ trong đi ra. Ngồi hơi xa nên tôi không rõ chị nói gì, nhưng thái độ của chị có vẻ chị không vui lắm.
…
Không hiểu anh M và chị nói với nhau chuyện gì nhưng được vài câu tôi thấy anh M vùng vằng quay ra xe nổ máy rồi gọi ông kia đang đứng hút thuốc gần đó đi về. Lão kia khệnh khạng đi ra sau xe anh M, còn chị quay vào trong cơ quan làm việc tiếp, giữa chừng như nhớ ra tôi vẫn ngồi đợi chị, chị quay lại nhìn sang bên đường, thấy tôi chị cười rạng rỡ và vẫy tay chào tôi, rồi coi như không có sự hiện diện của anh M và lão kia ở đó chị vượt qua đầu xe anh M sang đường đến thẳng quán nước nơi tôi đang ngồi đợi chị. Anh M cùng ông bạn nhìn theo chị mà không hiểu chuyện gì, một lúc sau anh M mới nhận ra tôi, quay lại nói với ông bạn điều gì đó rồi 2 ông nổ máy đi thẳng lên hướng Hà Nội.
Vừa tiến lại gần tôi chị vừa cười, chị nói:
– Anh đến đây lâu chưa?
– Anh đến được một lúc rồi.
– À, bố cho anh điện thoại rồi à.
– Ừm…
– Thích thế hihi… đâu, đưa đây em xem. Hihi…
Cầm điện thoại của tôi chị bấm bấm rồi kiểm tra mục gọi đi, gọi đến, tin nhắn… chị bấm thử số của chị rồi nhấn nút gọi, màn hình hiện lên chữ: Đang gọi “Vợ yêu” chị cười hì hì rồi nói:
– Chờ em 15p nữa nhé. Em làm nốt báo cáo rồi về.
Vừa vào được khoảng 5 phút chị đã ra lấy xe rồi sang quán nước đón tôi. Tôi đưa chị lên chợ Hà Đông mua đồ về nấu cơm. Ngồi sau xe chị gục vào lưng tôi rồi hít hà.
– Nhớ chồng quá chồng ạ.
Tôi không nói gì, tôi cũng nhớ chị nhiều lắm, nói gì lúc này cũng không đủ, không bao giờ đủ. Buông 1 tay và vòng ra phía sau tìm tay chị, chị nắm chặt tay tôi như thể không muốn cho tôi rút ra, rồi chị kẹp chặt bàn tay tôi giữa lưng tôi và bụng chị. Chị lại thủ thỉ, lại thì thầm nói rất nhiều với tôi. Thật sự từng ngày ở bên chị dẫu có bao nhiêu chuyện xảy ra thì những ngày ấy mãi vẫn là những ngày ngọt ngào và hạnh phúc nhất của tôi. Hơi thở, ánh mắt và tất cả những gì thuộc chị đã ngấm vào máu, đã in sâu vào tâm trí của tôi. Xa chị tôi nhớ, tôi mong, tôi chờ đợi và khát khao được hít hà cái hơi thở ấy, vồ vập để được hòa lẫn vào cơ thể chị. Nhớ chị nhiều lắm chứ chị có biết không.
Đi chợ về, cất xe vào phòng chưa kịp cất thức ăn xuống bàn tôi và chị đã vồ lấy nhau. Đè tôi xuống giường chị nói:
– Nhớ chồng quá. Chồng có nhớ vợ không?
Không nói gì tôi kéo chị xuống hôn ngấu nghiến. Những ngày xa nhau có lẽ chỉ làm cho tôi và chị thêm yêu, thêm gắn bó và khao khát nhau nhiều hơn. Nằm đè lên tôi, chị hôn tôi nồng nhiệt, bàn tay chị vẫn đang tự cởi những chiếc cúc áo xinh xắn của mình, hàng cúc áo được giải phóng, hai vạt áo chị bung ra, hai bầu vú căng tròn trắng nõn ép chặt xuống người tôi, vòng tay ra sau tháo nốt chiếc áo lót, ném sang bên cạnh, chị lại hôn, lại ép chặt bầu ngực căng tròn ấy xuống người tôi.
Đẩy chị ngồi dậy, để chị ngồi trên đùi tôi, vục mặt vào ngực chị tôi liếm láp hai đầu ti chị. Tay tôi xoa khắp lưng chị, chị ôm cổ tôi, cúi nhìn tôi bú chị và cười dịu dàng. Có lẽ chị cũng như tôi, thích lắm, khao khát lắm, đê mê lắm và muốn bùng cháy cùng người mình yêu. Quần chị và quần áo tôi lần lượt được cởi ra, vẫn ngồi trên đùi tôi, chị khẽ nâng mình lên để đưa cậu bé của tôi vào trong chị rồi chị nhấp, bướm chị nuốt gọn cậu bé của tôi, bụng chị cọ xát bụng tôi mỗi khi chị hạ mình xuống, những sợi lông loăn quăn của tôi và chị ướt nhẹp và bết lại vì nước của cô bé.
Tôi và chị cùng rên rỉ, cùng xuýt xoa. Tách chị ra, đẩy chị nằm úp xuống giường, từ đằng sau tôi lại cho cậu bé đi vào trong chị, hai môi cô bé tách ra rồi lại ngậm chặt cậu bé của tôi. Chị cong mông đón lấy tôi… Tình yêu thăng hoa, tôi và chị như đang hòa vào làm một. Từng nhịp nhấp của tôi, từng cái hẩy mông của chị làm cả tôi và chị bùng cháy. Tôi xuất ào ạt chị thắt liên hồi. Nằm xuống ôm chặt cơ thể chị, chị ôm chặt tôi mặc cho những dòng nước trắng đục của tôi đang trào ra từ trong chị.
– Yêu chồng lắm. – Chị thủ thỉ.
– Đã hết nhớ anh chưa?
– Chưa đủ, hihi. Vẫn nhớ nhiều lắm. Yêu vợ nhiều không.
– Nhiều hơn vợ. – Tôi trả lời.
Ôm chặt tôi chị cười hạnh phúc. Trưa đó tôi và chị không nấu cơm, ôm nhau ngủ đến đầu giờ chiều tôi và chị ra quán ăn tạm bát bún rồi tôi đưa chị ra chỗ làm, chị hẹn tôi chiều ra đón chị. Chiều hôm đó, tan làm tôi đưa chị đi chơi, lòng vòng lên Bờ Hồ rồi loanh quanh vài chỗ nữa. Đang định về đi ngủ thì nhà chị gọi điện lên. Nghe điện xong chị nói:
– Mẹ gọi hỏi em đang ở đâu.
– Em đã nói là em lên nhà Hương ngủ rồi mà. – Tôi nói.
– Nhưng… chắc anh M nói với mẹ em đi với anh. Phù…
– Mà trưa nay anh M đến gặp vợ có chuyện gì thế?
– Anh ấy và ông kia rủ em đi ăn trưa nhưng em không muốn, em nói trưa nay em bận. Ông ấy lại hẹn tối, em nói em không muốn vậy là ông ấy vùng vằng bực tức rồi bỏ về. Giờ mẹ bảo em không được ngủ ở nhà Hương mà phải về nhà bác ngủ… phù… – Chị thở dài.
– Phù… – tôi cũng thở dài.
– Thôi, giờ anh đưa vợ về nhà Bác nhé. – Tôi nói tiếp.
– Thôi, chồng ạ. Kệ, em không muốn về. – Chị buồn bã.
Mặc tôi nói thế nào chị cũng nhất quyết không về nhà bác. Chị nói bây giờ chị không quan tâm mọi người nói gì nữa, vì chẳng ai ủng hộ chị. Chị chỉ cần tôi ở bên chị chở che cho chị vậy là đủ. Tôi nói tôi biết chị buồn lắm, tôi biết chị muốn ở bên tôi, tôi biết điều đó và tôi cũng như chị nhưng có lẽ chị làm thế này là sai. Nói thế nào chị cũng không nghe. Tôi đành đưa chị về phòng. Về đến phòng, tôi và chị vừa tắt đèn đi ngủ thì điện thoại của chị lại đổ chuông. Mẹ chị gọi. Cầm điện thoại lên ngập ngừng một lát chị quyết định không nghe máy, chị tắt nguồn rồi vứt sang bên cạnh, quay sang ôm tôi mặc cho ngày mai bao nhiêu điều tồi tệ có thể đổ lên đầu chị.
Quay sang ôm chị tôi hỏi:
– Sao em lại làm vậy?
Bấu chặt vào tay tôi, nước mắt giàn dụa chị khóc thành tiếng, giọng chị ngắt quãng, trong nước mắt chị nói:
– Em không sợ mẹ ngăn cấm em yêu anh. Em chị sợ anh buồn, em chỉ sợ anh không chịu được sức ép từ mẹ rồi anh bỏ em. Nếu hôm nay em về… hu… hu… hu. Nếu hôm nay em về… hơ hơ hơ… – Chị khóc mà không nói được thành lời.
Ôm chặt chị trong lòng, thương chị nhiều lắm nhưng như này thì có lẽ tôi và chị sai rồi. Tôi cũng muốn ở bên chị lắm chứ, tôi cũng muốn được gần chị lắm chứ, tôi yêu chị nhiều lắm chứ chị có biết không, nhưng cứ như này thì khoảng cách giữa tôi và những người trong gia đình chị sẽ ngày một xa… phù… phù… những tiếng thở dài của cả tôi và chị cứ lặng lẽ rót vào trong đêm. Ruột gan dối bời tôi chỉ biết ôm chị vào lòng và im lặng. Những tiếng nấc, những tiếng thút thít của chị như đang xé nát ruột gan tôi. Chị lại nói tiếp:
– Em không muốn về, em không muốn bỏ anh những lúc như thế này. Mẹ thì gọi điện nhiếc móc, ngăn cản em đến với anh còn em lại nghe lời mẹ bỏ anh ở lại một mình… liệu… liệu anh có còn yêu em nữa không?
Ôm chị mà tôi không biết phải nói với chị thế nào để chị hiểu dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ vẫn ở bên chị và dành hết tình yêu cho chị. Chờ chị ngớt cơn khóc tôi nhỏ nhẹ với chị:
– Vợ dậy mặc áo ấm vào, giờ anh đưa vợ lên nhà Hương nhé.
– Để làm gì hả chồng?
– Nhỡ mẹ gọi cho vợ không được mẹ nói anh M lên tận nhà Hương tìm vợ thì sao?
– Anh M không biết nhà Hương đâu… với lại… vợ không muốn đi đâu cả.
– Nhưng thế này thì bố mẹ sẽ lo lắng lắm.
– Đằng nào thì cũng vậy thôi chồng ạ. Vợ biết Mẹ và anh M đang muốn vợ đồng ý yêu ông bạn anh M. Hôm nay có lẽ anh M cũng biết vợ xuống với anh… phù… Kệ chồng ạ, vợ như vậy chồng… chồng có coi thường vợ không?
Nói rồi chị gối đầu lên ngực tôi, ngước lên nhìn tôi chờ câu trả lời của tôi. Cúi xuống tôi hôn chị. Chị là tình yêu của tôi, chị là hơi thở, chị là cuộc sống của tôi, tôi yêu chị còn không hết làm sao tôi có thể coi thường chị. Tôi chỉ băn khoăn vì tôi mà chị phải chịu sự nhiếc móc và cả sự khó chịu của những người trong chính gia đình chị.
– Anh yêu vợ nhiều lắm. Đừng lo lắng gì cho anh. Đừng làm gì để bố mẹ ghét 2 đứa thêm nữa vợ ạ.
– Vâng, chồng đừng coi thường vợ nhé, chồng đừng bỏ vợ nhé.
– Ừm…
– Ngày mai hai bác về quê hội làng, vợ sẽ xuống ở với anh tiếp nhé.
– Hội làng vợ không về à?
– Không, vợ ở lại còn đi làm mà.
– Ừm…
Tạm gác những muộn phiền, những lo lắng của ngày mai tôi và chị lại quấn lấy nhau. Tôi nhịp nhàng đưa đẩy, chị nồng nhiệt đón nhận, những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm đầy hạnh phúc lại khẽ khàng bật ra từ đôi môi chị…
Tôi tỉnh giấc khi chị đang nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn. Dấu vết ái ân của đêm qua vẫn còn nguyên trên người chị. Chui ra hỏi chăn trên người chị chỉ còn chiếc quần lót bé xíu không đủ che hết đám lông đen nhánh loăn quăn bên trong. Thấy tôi tỉnh giấc và chăm chú nhìn chị, chị khẽ cười rồi quay lại đầu giường nơi tôi nằm, cúi xuống chị dịu dàng:
– Chồng được nghỉ thì ngủ tiếp đi. Vợ dậy chuẩn bị đi làm đây.
– Ừm…
Vệ sinh cá nhân xong chị chuẩn bị quần áo, giày dép, chuẩn bị đi chị dặn tôi:
– Trưa chồng ra ăn quán nhé. Trưa nay em phải về qua nhà bác bảo bác 1 câu, với lại lấy quần áo, hết quần áo thay rồi.
– Ừm, nếu tối không xuống được thì thôi vợ ạ. – Tôi nói.
– Vâng, chắc chẳng có chuyện gì đâu, chồng đừng lo. Thôi, em đi làm đây. À, quần áo bẩn của em với lại cả của chồng nữa ở trong kia chồng cứ để đấy nhé. Tối đi làm về tắm xong em giặt một thể. Em đi đây.
Chị đóng cửa phòng rồi lên xe ra cơ quan. 9h tôi dậy, nằm trong chăn nghĩ đến chị tôi lo cho chị nhiều lắm. Chỉ sợ mọi người mắng chị, nhiếc móc chị. Sốt ruột tôi gọi cho chị, không biết chị đã bật máy chưa. Máy chị đổ chuông, nhấc máy lên tôi hỏi chị sáng nay mẹ và anh M có gọi lên không, chị nói mẹ không gọi, cũng không thấy anh M gọi. Cúp máy mà những lo lắng trong tôi chẳng vơi đi chút nào, những điều xấu nhất, những khó khăn vẫn như đang rình rập và treo lơ lửng trên đầu tôi và chị. Miên man suy nghĩ mà chẳng biết làm gì. Ngày mai tôi sẽ phải lên Vĩnh Phúc tập quân sự một tháng. Lại xa chị, lại là những ngày mong chị, nhớ chị và cả những bộn bề lo lắng trong lòng.
Chui ra khỏi chăn, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt xong thấy chậu quần áo trong đó có cả của tôi và chị… cũng chẳng biết làm gì lúc này, tôi ngồi giặt, vò chiếc quần lót nhỏ xíu xinh xắn của chị lại nhớ đến chị. Ngọt ngào, hạnh phúc nhưng đầy những lo lắng, đầy những trăn trở. Đang phơi quần áo thì điện thoại báo có tin nhắn. Vào mở máy tin nhắn gửi đến từ chị. Chị nhắn Mẹ và chị Phượng vừa điện cho chị, mẹ nói trưa làm xong chị về nhà bác mẹ gặp có việc. Tôi nhắn lại nói chị không được cãi lại mẹ và có gì nhắn lại cho tôi. Trưa đó tôi chẳng còn bụng dạ nào mà ăn hay uống gì, chỉ mong mau đến buổi chiều chị đi làm để gọi cho chị.