Phần 3
Ngày đầu tuần, trời đã dứt mưa nhưng ngoài trời gió vẫn thổi rào rạt. Tỉnh giấc tôi nằm im chẳng muốn bước xuống giường. Bên cạnh chị đang ngủ ngon lành, 1 tay chị quàng ngang người tôi còn chân chị đang kẹp một chân tôi ở giữa. Tôi cựa quậy làm chị tỉnh giấc. Chị thì thào:
– Mấy giờ rồi anh?
Với điện thoại của chị xem giờ tôi nói:
– Em ngủ tiếp đi mới 6h kém thôi. Anh về chuẩn bị đi học.
– Vâng… anh nhớ mặc ấm vào nhé. – Chị đáp với giọng ngái ngủ pha chút nũng nịu.
Mặc quần áo, bước xuống giường tôi kéo chăn lên ngang cổ chị rồi run rẩy mở cửa bước ra khỏi phòng, xung quanh chưa phòng nào dậy. Có lẽ trời lạnh nên mọi người cũng trở nên lười biếng hơn. Đóng chặt cửa phòng chị tôi lại vội vã lẩn về phòng mình để tránh những cơn gió lạnh thấu xương buổi chớm đông. Lạnh thật, mới đầu mùa mà trời đã lạnh buốt, gió thổi vi vút từng đợt. Vệ sinh cá nhân, đi tất xỏ giày xong nhìn đồng hồ mới có 6h5p, vẫn chưa đến giờ tôi ra bắt xe đi học. Cởi giày tôi ngồi vào bàn bật máy tính lên chơi Pikachu giết thời gian. Giá như hôm nay là ngày nghỉ tôi không phải đi học, còn chị không phải đi làm… lạnh quá, nghĩ đến lát nữa đi ra ngoài đường lọ mọ đón xe bus đi học mà nhụt hết cả ý chí. Đang ngồi chơi thì chị đẩy cửa đi vào. Chị co ro trong bộ đồ mùa đông, trên người khoác chiếc áo thể thao màu đen của tôi, chị quấn khăn quanh đầu, vừa mở cửa chị hỏi tôi:
– Anh chưa đi học à? Sao còn ngồi chơi thế này?
– Chưa đến giờ mà – Tôi đáp.
Tôi tiếp lời:
– Sao em không ngủ tiếp đi, vẫn sớm mà.
Chị nói:
– Anh đánh thức làm em chẳng ngủ được nữa. Em sang xem anh mặc thế nào. Trời lạnh quá anh nhỉ. Anh mặc thế đã ấm chưa, sao anh không quàng thêm cái khăn vào.
Tôi đáp:
– Thế này là được rồi, quàng khăn vào nhìn như ông già ý. Hi hi.
– Quàng vào cho ấm, đến lớp thì bỏ ra cũng được. Ngoài trời lạnh lắm anh ạ. – Chị nói dịu dàng.
Tôi ậm ừ rồi lại chơi. Chị chui vào nhà tắm của tôi lấy bàn chải và kem đánh răng đánh luôn trong đó. Xong rồi đi ra chị bảo:
– Thôi, anh chuẩn bị đi học đi. Để đấy em chơi tiếp cho.
Tôi đứng dậy xỏ giầy rồi nhắc chị khi nào đi thì khóa cửa. Chào chị, chị ôm cổ thơm tôi một cái rồi lại tiếp tục chơi, tôi lóc cóc đi bộ ra bến xe bus bắt xe đến trường.
Trưa hôm đó học xong là gần 12h, định đi về thì mấy thằng bạn gọi lại rủ đi ăn rồi ra quán chơi đế chế ở gần trường làm vài trận. Trời lạnh, với lại nhớ ra lúc sáng chị cầm chìa khóa thì giờ về cũng chẳng có chìa khóa mà vào phòng nên tôi ở lại chơi cùng hội bạn. Sau vài trận nhìn đồng hồ đã 4h chiều. Cả bọn kéo nhau ra bắt xe, thằng nào về nhà thằng ấy.
5h kém xuống xe đi bộ về xóm trọ, tôi nghĩ chắc giờ này chị vẫn chưa đi làm về. Nhưng thôi kệ, về rồi vào phòng anh hàng xóm ngồi chơi cũng được. Qua phòng chị thấy phòng chị không khóa cửa ngoài mà chỉ chốt trong. Đang băn khoăn không hiểu sao hôm nay chị lại đi làm về sớm vậy, đang định gõ cửa phòng chị thì thấy cửa phòng chị mở hờ hờ rồi một người đàn ông đi ra, chắc cũng chỉ tầm tuổi chị hoặc hơn chị 1 đến 2 tuổi là cùng. Tôi thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại và đi thẳng về phía phòng tôi. Cửa phòng tôi vẫn khóa, trời mỗi lúc một lạnh hơn, trong tôi trào lên một chút gì đó buồn buồn. Băn khoăn, nửa muốn tiến về phòng chị gọi cửa, nửa lại không dám vì tôi với chị cũng chỉ mới yêu nhau được 4 ngày. Bao nhiêu giả luận được đưa ra trong đầu tôi. Buồn nhiều lắm, từng đợt gió cứ thế cứ thế lùa vào tai tôi mà tôi vẫn chỉ biết đứng im trước cửa phòng mình, môi tím tái vì lạnh. Nghĩ lại những gì xảy ra đêm qua… ngọt ngào là vậy nhưng sao giờ đây… Tôi thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi quyết định bước qua phòng chị và đi ra quán net, cố gắng chờ chị đến 7h tối, giờ mà thường ngày chị đi làm về.
Tối mùa đông trời như lạnh hơn, lắc cắc có vài hạt mưa. Nghĩ đến chị, nghĩ đến chị đang vui bên người ta tôi lại càng thêm buồn, những hạt mưa mang cái giá lạnh đầu mùa ấy như đang gieo rắc trong lòng tôi. Giận chị quá, nhớ chị nữa. Như có điều gì đó còn day dứt, ngoái cổ lại tôi nhìn vào phòng chị… cửa vẫn đóng chặt, im bặt. Một cảm giác nghẹn đắng lại trào lên trong tôi. P ơi! Có phải giờ chị đang ấm áp bên người đàn ông kia, còn tôi quay đầu lại lầm lũi bước đi giữa những cơn gió bấc vi vút thổi.
Tiếng nhạc từ quán net cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, chọn máy ngoài cùng rồi ngồi vào đó, tôi như người mất hồn. Chẳng để ý anh chủ quán hỏi gì, tôi ngồi im, mắt nhìn vào khoảng không vô định. Lẽ ra giờ này tôi đang ở trong phòng chơi game và chờ chị đi làm về hoặc nếu không yêu chị thì tôi cũng đang chăn ấm đệm êm chứ không lạnh lẽo như thế này. P ơi… nhớ chị nhiều lắm, giận chị cũng thật nhiều. Nếu không yêu chị tôi sẽ không phải lạnh, phải đói như này.
Có lẽ anh chủ quán cũng nhận thấy tôi có chuyện không vui nên anh không hỏi gì nữa, quán chẳng có ai, giờ này mọi người đang bên mâm cơm, hơn nữa thời tiết đột ngột trở lạnh nên chẳng ai muốn đi ra ngoài. Tôi và anh chủ quán mỗi người một máy, ai làm việc người ấy. Chơi gì bây giờ??? Tôi đã chơi game cả buổi chiều nay rồi, mắt mỏi rũ, giờ tôi chỉ thấy lạnh, buồn ngủ và mong chị. Với chiếc headphone ốp vào tai, nhìn qua tấm cửa kính tìm bóng chị.
Ngoài đường ánh đèn hiu hắt đong đưa theo từng đợt gió. Thi thoảng có vài chiếc xe vụt qua vội vã. Buồn thật. Người ta còn có nhà mà về, còn tôi??? P ơi, e có trong đó không. Tôi tự hỏi.
7h10p! Giờ này nếu có phải làm thì chị cũng về đến nhà rồi. Đứng dậy thanh toán tiền máy rồi lững thững đi về xóm. Phòng chị đèn vẫn sáng, nhưng không còn im bặt như lúc chiều. Tiếng chị cười nói vang lên trong đó. Đứng trước cửa phòng chị ngập ngừng một lúc tôi quyết định gõ cửa:
Cọc cọc cọc – Những âm thanh khô khốc vang lên.
– Anh mở cửa giúp em với. – Vẫn cái giọng nhỏ nhẹ của chị.
Người đàn ông mở cửa hờ hờ thò đầu ra hỏi tôi:
– Cậu hỏi P à?
– Dạ vâng ạ. – Tôi đáp.
– P kìa, có cậu nào hỏi em này. – Quay vào nói với chị rồi anh ta lại ngồi vào bàn tiếp tục chơi game.
Tay cầm dao, tay cầm vài cọng hành chị đi về phía tôi. Nhìn thấy tôi, mắt chị sáng lên. Không phải sự ngỡ ngàng hay ánh nhìn của người của người đang che giấu điều gì đó như tôi đang nghĩ về chị, mà tôi nhìn thấy trong mắt chị niềm vui, niềm hạnh phúc như những gì đêm qua chị tâm sự với tôi. Dịu dàng chị hỏi tôi:
– Sao giờ này mới về?
– Về lâu rồi nhưng ngồi ngoài quán nét. – Tôi trả lời.
Chị hỏi tiếp:
– Trưa nay học xong đi đâu?
– Sợ về không có chìa khóa vào nhà nên ở lại trường chơi. – Tôi đáp.
– Làm người ta… – Chị buông câu cảm thán.
Thì ra trưa nay tan làm chị rẽ về nhà luôn vì sợ tôi đi học về không có chìa khóa:
– Thế đã ăn gì chưa? – Chị lại hỏi trống không.
– Ăn rồi. – Tôi trả lời.
Quay vào nhà chị lấy chìa khóa đưa cho tôi rồi ghé vào tai tôi chị nhỏ nhẹ:
– Anh về phòng đi cho đỡ lạnh, lát em sang.
Chưa kịp hỏi người đàn ông kia là ai thì chị đã phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi về phòng kèm một nụ cười trìu mến. Về phòng, quẳng sách vở lên bàn trèo lên giường tôi kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân. Lạnh quá, cả buổi chiều ngồi ở ngoài đường, lạnh, đói lại thêm cảm giác nhớ nhung giận hờn làm tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Thiếp đi lúc nào chẳng biết. Bỗng bên hông bộp bộp bộp – chị ngồi bên cạnh lật chăn ra đập vào người tôi.
– Dậy, dậy… Anh, dậy đi.
Mở mắt nhìn sang thấy tay chị cầm bộ quần áo tôi thay ra ngày hôm qua, cười cười dúi vào tay tôi chị nói.
– Anh đi tắm đi.
Thì ra sáng nay khi vào phòng tôi đánh răng rửa mặt, chị thấy quần áo bẩn của tôi vứt ở chậu, nên chị bảo tôi đi học để chị khóa cửa. Thực ra khi tôi đi thì chị ở nhà giặt quần áo của tôi xong chị mới đi làm.
Trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc pha lẫn một chút ngượng ngùng tôi quàng tay ôm ngang đùi chị. Chị cười cười rồi giục tôi đi thay quần áo.
…
Tỉnh dậy, hơi lảo đảo vì ngái ngủ, tôi cầm quần áo vào nhà tắm định xả nước thì chị nói:
– Anh, để em cắm ấm nước nóng cho anh nhé. Lạnh lắm, tắm nước lạnh làm sao được.
Tôi chẳng nói chỉ gật gật. Lúc này sao chị giống như một người vợ hiền lo lắng chăm chút từng tí một cho chồng, lòng tôi thấy có lỗi với chị. Nhìn chị hí húi hứng nước rồi mang vào cắm tôi chỉ muốn đến bên chị ôm chị vào lòng, muốn nói với chị đừng bao giờ rời xa tôi, chị có biết rằng tôi yêu chị nhiều lắm không?
Ngồi chờ nước sôi tôi định hỏi chị người đàn ông trong phòng chị là ai thì chị nói:
– Nước sôi thì anh lấy tắm nhé. Em phải về phòng đây.
Rồi chị quay về phòng. Nhìn theo bóng chị tôi lại muốn được ở bên chị đêm nay. Có lẽ chị đã là một phần trong tôi. Yêu chị nhiều lắm P ạ.
Tắm rửa xong thấy đói đói, khoác chiếc áo liền mũ với cái ô tôi đi ra ngoài đầu xóm ăn cháo. Lúc nãy ngại chị nên nói với chị là ăn rồi vì thực sự lúc đó tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì nữa, chỉ đến bây giờ khi trong lòng đã nhẹ nhõm hơn tôi mới có cảm giác đói, bước qua phòng chị, chị nhìn thấy tôi nhưng có lẽ có người kia nên chị ngại không gọi tôi.
Ăn xong bát cháo, người đã ấm hơn, cũng đỡ mệt. Đang lững thững đi về thì thấy tiếng chị từ đằng sau gọi với.
– Anh, chờ em với.
Quay lại thấy chị lụp sụp ô mũ tôi hỏi:
– Em đi đâu đấy, anh kia đâu?
– Em ra quán net tìm anh, thế anh đi đâu mà không thấy anh ở quán net.
– Anh đói quá nên ra ngoài ăn bát cháo. Anh kia đâu?
– Vậy mà bảo vợ ăn rồi, đồ… – Chị nói nửa trách móc nửa nũng nịu.
– Vợ nào? – Tôi hỏi.
Chị quàng tay vào tay tôi rồi thì thầm:
– Vợ anh chứ còn vợ nào. Hihi.
– Em ra quán net tìm anh thật à? Chứ không phải là đi tiễn anh kia về à?
Chị ngước lên nhìn tôi, véo vào má tôi rồi cười sặc lên:
– Hihi, ghen à? Hihi, chồng ơi là chồng, sao mà…
Tôi đáp:
– Thèm vào ghen, thế anh kia về rồi à. Mà ghen thì làm sao?
– Vâng, anh M, anh trai em đấy, tuần vừa rồi em không về nên anh mang quần áo rét lên cho em đấy.
Tôi chẳng nói gì, nhưng thực sự trong lòng vui vô cùng. Kéo chị nép sát vào người tôi để tránh mưa, tôi và chị sánh đôi đi về xóm.
Đến cửa phòng chị, chị bảo tôi về mang quần áo vừa thay ra sang để chị giặt một thể. Tôi gật đầu rồi ghé vào tai chị thì thầm:
– Anh về học bài, tí em sang ngủ với anh cho ấm nhé. Lạnh lắm, với lại… nhớ nhớ.
Chị cấu vào tay tôi rồi gật đầu, nhắc tôi về nhớ mang quần áo bẩn sang một lần nữa.
Đêm đó tôi và chị lại quấn lấy nhau, trần truồng quấn quýt lấy nhau. Hai lần tôi đưa chị vào cõi thiên thai cũng là hai lần chị đón lấy tất cả những yêu thương, giận hờn, nhớ nhung của tôi vào trong tận sâu trong người chị.
Thời gian lặng lẽ trôi, Tôi với chị quấn quýt bên nhau và ngày càng gắn bó hơn. Nhưng rồi chuyện của tôi và chị cũng có một vài người trong xóm trọ để ý. Bắt đầu có những lời xì xào, những lời châm chọc khi chị đi cùng tôi hay những khi chị đi ngang phòng họ.
Tôi biết chị buồn lắm, nhiều lần sang với tôi tôi thấy chị lên giường nằm quay vào tường im lặng, khóe mắt chị hoe đỏ. Thương chị nhiều lắm mà tôi chẳng biết làm gì. Tôi trở lên căm ghét những người ở xóm. Chẳng lẽ có cái quy ước chuẩn nào trong tình yêu? Tình yêu là gì? Chẳng lẽ phụ nữ chỉ được phép yêu người hơn tuổi họ, và như vậy mới được coi là yêu đương đứng đắn? Còn như tôi và chị thì không thể tồn tại tình yêu thật sự mà chỉ là sự lợi dụng, là điều cấm kỵ trong xã hội? Nhiều lần tôi muốn nói cho họ biết để họ đừng chọc ngoáy vào chuyện của người khác, nhưng chị gàn tôi. Chị lo tôi buồn, tôi chán nản, có lần nằm cùng tôi chị thủ thỉ:
– Kệ họ anh ạ. Chỉ cần anh yêu em và ở bên em là được rồi. Anh không nghĩ gì thì em cũng chẳng nghĩ gì cả. Anh đừng cự cãi họ làm gì, yêu anh là em đã xác định và em chấp nhận tất cả. Đừng nói gì anh nhé.
Thương chị hơn bao giờ hết. Thời gian này chắc chị buồn nhiều lắm vì chuyện của tôi và chị trở thành đề tài trong những lần tụ tập hay những buổi trà dư tửu hậu của những người trong xóm.
Buổi sáng chủ nhật chị về quê. Trước khi về chị dặn tôi:
– Anh lên nhà cậu mợ mà chơi, ở xóm làm gì rồi lại buồn. Lúc nào lên em điện vào số nhà cậu thì anh về nhé.
Tôi ậm ừ rồi bảo chị cứ về đi đừng lo lắng gì. Giặt giũ quần áo xong vừa bước ra sân thì gặp ông hàng xóm cách tôi 2 phòng đang ngồi nhăn nhở cười nói với mấy đứa con gái phòng bên cạnh. Thấy tôi ông ấy nói với giọng diễu cợt, và như kiểu làm trò cho mấy đứa kia cười:
– A… T, anh nghe nói dạo này chú chuyển sang làm bên hàng không à?
Tiếp tục nhăn nhở hắn nói tiếp:
– Nghề đấy giờ khá đấy, hái ra tiền đấy. Cố gắng mà kiếm chác chú ạ.
Rồi hắn cùng mấy con trong phòng phá lên cười. Tôi cố trấn tính hỏi lại hắn:
– Anh nói thế là sao? Em không hiểu lắm.
– Hừ, chú mày… con P cũng ngon đấy, thế đã làm ăn gì chưa. Mà giờ chắc chú không phải xin tiền nhà nữa đâu nhỉ. Kể thì bố mẹ chú nuôi chú ăn học cũng nhàn đấy.
Tôi nghĩ không thể nhún nhường với cái lũ nhiều chuyện này nữa và cũng không thể kiềm chế được nữa tôi với cây gậy chọc quần áo dựng ở bờ tường lao thẳng vào hắn và quật. Hắn né được rồi cầm cái ghế đang ngồi choảng thằng vào người tôi. Không kịp tránh tôi lĩnh trọn chiếc ghế vào vai, điên tiết nhặt ghế lên tôi phi thẳng vào vừa đạp vừa cầm ghế đập vào lưng hắn.
Thấy ồn ào mấy người ở xóm lao ra, người ôm hắn, người ôm tôi tách tôi và hắn ra. Mấy đứa trong phòng thì ngồi im thin thít không dám nói gì. Mấy phút sau vợ chồng cô chủ nhà đi vào. Đi về phía phòng tôi đang ngồi cô quát:
– Thằng T, thế làm sao? – Cô chủ nhà hỏi.
Tôi chẳng nói gì, cô lại nói tiếp:
– Ở đây chưa bao giờ xảy ra chuyện đánh đấm, mày định làm loạn à. Không thích ở thì chuyển đi chỗ khác mà ở.
Bên phòng bên cạnh, ngồi cùng mọi người hắn vẫn hung hăng chửi tôi, văng đủ thứ thách thức tôi.
– Thằng oắt con, mày liệu thần hồn. Đkm mày, chưa xong với tao đâu.
Giọng cô chủ nhà quát lớn:
– Còn thằng S, có im đi không? Chiều nay hai thằng chuyển đi khỏi đây. Đây không phải là chỗ chứa chấp loại du côn như chúng mày.
Chú chủ nhà có vẻ điềm đạm hơn, có lẽ cũng bởi khi tôi chuyển đến đây bố mẹ tôi có đến nói chuyện với cô chú, chú cũng làm trong ngành công an như bố tôi. Chú nói rất bình thường:
– Thôi bây giờ chú nói với T thế này này. Ở tập thể thì đâu cũng vậy thôi, nên mỗi người nhịn nhau một chút mới sống được. Một điều nhịn là chín điều lành. Cho nên tuyệt đối đừng để cô chú phải vào giải quyết những chuyện tương tự như này một lần nữa. Chú chỉ nói thế thôi chắc cháu cũng hiểu.
Tôi vẫn ngồi im không nói gì, rồi cô chú sang phòng hắn đang ngồi.
Thấy cô chú vào có vẻ hắn càng trở lên hung hăng hơn, mấy đưa con gái càng can ngăn hắn, hắn càng nói to hơn. Hắn vẫn chửi, vẫn thách thức tôi:
– Cái loại nó, cháu nói thật với cô chú, cái loại đấy cháu không thèm chấp. Nó thích gì cháu cũng chơi… vv. Vv.
Chẳng biết thế nào 2h đồng hồ sau tôi thấy hắn thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi. Qua phòng tôi hắn nhìn vào rồi nói:
– Chưa xong đâu con ạ. Mày tưởng chơi được tao à?
Tôi cười khẩy rồi lại tiếp tục chơi game.
5h chiều chị lên đến xóm. Vừa lên chị vào thẳng phòng tôi. Chị hỏi:
– Anh không lên nhà cậu à? Em gọi cậu bảo không thấy anh lên.
– Anh hơi mệt nên ở nhà. Đi đường có lạnh không? – Tôi trả lời.
Chị đáp:
– Đang rét run hết cả người đây này. Nhớ chồng quá. Nhớ chồng quá. – Vừa nói hai tay chị vừa bíu vào vai tôi.
– Áo anh làm sao thế này – chị hoảng hốt.
Tôi trả lời:
– Lúc sáng trượt chân nên bị ngã.
– Có đau không, cởi áo ra em xem. – Chị nói với giọng hấp tấp.
– Mà đi đứng kiểu gì vậy? – Chị dồn dập hỏi tôi.
Nhìn vai tôi chị xuýt xoa:
– Cũng may chỉ xây xước nhẹ. Khổ thân chồng em. Thôi anh nằm nghỉ đi, em đi chợ nấu cơm. Lát sang ăn cơm nhé.
Tôi không nói gì chỉ gật đầu.
Nấu cơm xong chị gọi tôi sang ăn. Vừa ngồi xuống mâm chưa kịp ăn thì hắn cùng 2 thằng nữa nhìn bẩn bẩn thò đầu vào phòng chị nói:
– T, ra đây tao nhờ tí việc.
Buông bát đứng dậy tôi đi theo hắn. Chẳng hiểu gì, nhưng có lẽ nhìn vào thái độ của hắn chị cũng đoán được rằng có chuyện không hay giữa tôi và hắn, thả miếng tranh đang cắt dở xuống mâm chị đi theo tôi. Hắn đi trước, 2 thằng hôi hám đi sau tôi, chị lẽo đẽo đi sau cùng. Vừa ra đến cổng xóm.
– Bộp, giờ mày thích gì? – Hắn bất ngờ quay lại tát tôi.