Phần 63
Cây kim báo giờ của cái đồng hồ treo trên tường đã chỉ vào giữa hai số mười một và mười hai giờ khuya, vậy mà lưu manh còn chưa thấy về nhà. Điều này làm cho Sở Sở trong lòng rất tức giận đồng thời nghiến răng nhủ thầm đợi lưu manh về sẽ cho hắn biết tay. Rõ ràng là hắn ta đã đi đến trường học vậy mà lại bỏ ngang không vào lớp. Tuy là Thanh tỷ đã có nói qua, hắn nhận được điện thoại rồi mới chạy đi, đồng thời cũng có nhấn mạnh là có chuyện rất quan trọng nên không thể không đi. Thế nhưng có chuyện gì so với nàng còn quan trọng hơn? Huống chi Thanh tỷ lần đầu dọn đến mà lại làm nàng mất mặt đến thế, hắn có nói gì đi chăng nữa cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn!
Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền đến một loạt âm thanh của tiếng chìa khóa va vào nhau giống như có người đang mở cửa. Sở Sở toàn thân run lên, tiếp đó giống như có lửa thiêu dưới mông nhảy dựng lên, tay ôm lấy một cái gối ôm chạy tới núp sau cánh cửa – không để ý tới vẻ mặt của Thạch Thanh đang ở bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng!
Hướng Nhật trong miệng khẽ ngâm nga một khúc ca không biết tên là gì mở cửa tiến vào, nghênh tiếp hắn là một loạt “loạn đả” vào đầu vào não. Cũng may là vật đó mềm mại vô lực, trúng vào trên người nhẹ hều so với gãi ngứa cũng không bằng. Bất quá lưu manh cũng sẽ không ngu đến một lời cũng không nói, vạn nhất dẫn đến “sát chiêu” lớn hơn nữa thì chính mình tự chuốc lấy cực khổ, vừa ôm đầu vắt giò lên cổ chạy vừa kêu gào thảm thiết:
– Cục cưng! Đừng đánh, đừng đánh, là anh mà…
– Hừ! Chính là đánh anh đó!
Sở Sở cũng không có nghĩ cho kỹ càng là cái gối rơi vào thân người thì cảm giác chân thật sẽ như thế nào, đối phương càng trốn tránh ngược lại càng khơi dậy bản tính “không nghe lời bà thì biết tay” của nàng.
– Bà xã a! Đánh người cũng phải có lý do chứ?
Hướng Nhật chạy đến phía sau ghế sa – lon, lấy đồ đệ ngoan chắn ở phía trước, cản trở sự truy sát của Sở Sở.
Sở Sở bỏ gối xuống, chống nạnh trừng mắt:
– Em hỏi anh, đầu giờ chiều tại sao không đi học? Có chuyện gì mà anh về trễ đến vậy?
– Đầu giờ chiều anh có đến trường học a, nhưng mà sau đó bạn học gọi điện thoại tìm anh có việc nhờ, nên anh phải đi đến trợ giúp. Cái này thì Tiểu Thanh biết mà!
Hướng Nhật lấy đồ đệ đưa ra đỡ.
Thạch Thanh sắc mặt đỏ bừng đứng dậy, nhìn nam nhân đang trốn sau lưng mình một cái, rồi lại nhìn cô bạn gái thân thiết trước mặt mình, một câu cũng không nói, chạy thật nhanh tiến vào phòng ngủ của nàng.
Mặc dù trông thấy Thanh tỷ rời đi làm nàng khó hiểu, nhưng Sở Sở cũng không có ý tìm hiểu thêm. Nàng xông lên lấy cái gối đang ôm trong tay đập tới lưu manh:
– Đừng có lấy Thanh tỷ làm bia đỡ đạn, chị ấy là người rất thành thực bị anh lừa gạt còn không có biết… Không được, anh còn chưa có nói cho em biết vì sao lại về trễ dến vậy.
Hướng Nhật cúi người né tránh, đối với hành vi “phản bội” của đồ đệ hắn hiện tại cũng không thể giải quyết được gì, chỉ có hạ quyết tâm sau này sẽ tính sổ. Việc quan trọng nhất lúc này là phải lấy lòng cô nàng:
– Bà xã, em nghe anh giải thích nào… – Lưu manh lật đật chạy tới bên cạnh nàng, định đem nàng ôm vào trong lòng “hâm nóng tình yêu” cho nàng hạ hỏa!
Sở Sở liền bịt mũi lại nhảy tránh ra xa nói:
– Trên người anh có cái mùi gì rất khó ngửi, làm em muốn buồn nôn.
– Khó ngửi sao? – Hướng Nhật ngửi ngửi vai trái của mình xong lại quay qua ngửi vai phải, tuyệt đối ngửi không ra bất kỳ cái mùi lạ nào – Không có khả năng a, trên người anh rõ ràng là không có mùi vị gì cả…
Vừa nói tới đây, lưu manh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ là mùi máu tanh? Chính xác như vậy, tối hôm nay rất nhiều mạng người bị giết bởi tay mình, đặc biệt là lúc giết chó giữ cửa thì trực tiếp phân thây, tuy nhiên mình đã tránh đủ nhanh, không có dính máu, nhưng màu máu tanh thì không cách nào xóa đi được…
– Còn nói là không có, em ghê tởm muốn chết đi được!
Sở Sở thấy hắn có ý định đến gần mình liền vội vàng lùi ra sau vài bước.
Đối với chuyện bịa ra lý do lưu manh đã quen rồi, mặc dù cái cớ này thật là dở đến không thể dở hơn được nữa:
– Đầu giờ chiều bạn học tìm anh, nói là đã bắt được một con heo rừng. Mới đầu anh còn tưởng là được chúng mời qua ăn thịt, ai biết là phải giúp giết heo, có thể lúc đó nhiễm phải mùi máu tanh, cho nên…
– Không cần nói nữa!
Sở Sở lớn tiếng thét chói tai, tựa hồ trước mặt xuất hiện tràng cảnh một con vật bị đâm đến nổi toàn thân là máu đang thở phì phò hấp hối, không còn truy cứu nguyên nhân lưu manh về trễ nữa mà bảo hắn – Anh mau nhanh đi tắm rửa, không rửa sạch sẽ không cho phép đi ra!
Thấy cô nàng cau mày với bộ dạng khả ái như vậy, Hướng Nhật nổi lên ý trào lộng ở trong lòng:
– Em vừa rồi hình như có nói muốn buồn nôn, chẳng lẽ… Em đã có?
– Có cái gì? – Sở Sở bị bất ngờ nên không hiểu hắn nói gì.
– Kết tinh của ái tình chúng ta a!
Lưu manh vừa nói xong lời đó, nhanh như điện chạy thẳng vào buồng tắm, để lại phái sau cô nàng không ngừng dậm chân hờn dỗi…
Hướng Nhật mới vừa tắm xong khoác cái khăn tắm lớn vẻ mặt thoải mái đi ra khỏi phòng tắm hỏi:
– Tiểu Thanh ngủ rồi sao?
– Chắc là đã ngủ rồi? Em cũng không có xem qua.
Sở Sở thấy hắn “trang bị” giản đơn, ánh mắt có vẻ như lay động gợn tình.
– A, để anh đi xem thử! – Hướng Nhật vừa nói vừa làm bộ muốn tiến vào phòng Thạch Thanh.
– Lưu manh a! Anh muốn làm gì đây! – Sở Sở không an lòng khi nghe hắn nói, vụt đứng dậy từ ghế sa – lon chụp tay hắn lại, có chút ghen tuông nói – Con gái người ta ngủ thì có gì đẹp mắt để coi hả? Không phải là anh muốn giở trò với Thanh tỷ chứ?
– Làm gì có chuyện đó! – Hướng Nhật khoác lác lựa lời, thuận tay kéo nàng ôm vào lòng – Anh chỉ muốn xem coi nàng ta đã ngủ chưa, hai đứa mình sẽ…
Hướng Nhật bỏ dở câu nói không có nói hết, nhưng “dâm ý” hiện rõ rệt trên mặt hắn đã làm cho hai gò má Sở Sở bừng đỏ như ráng chiều nũng nịu đầy xuân sắc.
– Không được đâu anh à! Thanh tỷ đang ở đây.
– Không sao cả, dù sao nàng ta đã ngủ.
– Nhưng mà… chị ấy sẽ nghe thấy.
– “Âm thanh” của em nhỏ một chút, nàng ta sẽ không nghe được.
– Em sợ…
– Sợ cái gì! – Hướng Nhật “chịu hết nổi”, mặc kệ cô nàng còn đang lưỡng lự phân vân, ôm nàng nhấc bổng lên tiến vào phòng ngủ.
– Em nói không được mà, Thanh tỷ nghe thấy đó! – Vì hai căn phòng kề sát nhau cho nên Sở Sở lo lắng không thôi.
– Nghe được cũng không quan trọng! Em đừng có quên chúng ta có thể coi là vợ chồng rồi nha!
Hướng Nhật miệng thốt ra những lời lẽ rất “chính đáng”, chân thì nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ. Đồ đệ nghe được thì sao chứ? Đối với lưu manh háo sắc mà nói hắn còn muốn Tiểu Thanh nghe thấy, trong lòng vẫn luôn thắc mắc không hiểu khi nàng nghe được sẽ có những “động tác” gì đây!
Oio…
Ngày hôm sau, cả thành phố Bắc Hải đều bị chấn động.
Doanh nhân nổi tiếng kinh doanh bất động sản đứng hàng thứ hai tại Bắc Hải – cũng là người sáng lập nên tập đoàn Ngô thị – Ngô Hạc Duyên bị giết tại nhà, tính cả bảo vệ tổng cộng là ba mươi ba người không ai may mắn thoát khỏi. Điều làm mọi người ngạc nhiên chính là ngôi biệt thự lớn như vậy lại không phát hiện một thi thể của người giúp việc nào, tất cả đều là những người đàn ông vạm vỡ, thân thể cường tráng. Không lâu sau mới biết được, nguyên nhân là vào mấy ngày trước, chủ nhân biệt thự đã cho hầu hết những người hầu, người làm trong nhà nghĩ việc, tựa hồ đã biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện như vậy! Nhưng không ai biết rằng – trên thực tế – là Ngô Hạc Duyên sợ bọn họ nhiều chuyện, đem việc trong nhà có người xa lạ vào ở mà tiết lộ ra ngoài, mới không thể không làm như vậy. Điều này cũng khiến cho kẻ lưu manh luôn tự khoe khoang cho mình là chính nghĩa không có quá nhiều cắn rứt ở trong lòng, tất cả đều đem diệt khẩu cho xong việc.
Xảy ra một chuyện động trời như vậy nên rất nhiều dân chúng yêu cầu chính phủ phải đưa ra lời giải thích. Điều này cũng bởi vì trước đây Ngô Hạc Duyên đã vô cùng khéo léo đánh bóng tên tuổi của mình, chỉ cần có bất cứ lễ hội kêu gọi quyên tiền làm từ thiện nào hoặc là những sự kiện khác liên quan đến việc làm từ thiện hắn đều là người đi đầu. Quyên góp chút ít tiền đối với hắn mà nói cũng chỉ nhỏ như con trâu mất đi cộng lông mà thôi, nhưng đối với những người khác thì số tiền đó lại lớn vô cùng vô tận, nên tự nhiên “tiếng thơm” của hắn là rất lớn. Còn có một số doanh nhân giàu có trong lòng có quỷ thì lại càng cảm thấy bất an, lo lắng một ngày nào đó sẽ có việc tương tự xảy đến với mình, hối thúc chính quyền tìm ra hung thủ thật sự, để trừng trị nghiêm khắc.
Đương nhiên không phải ai cũng có ý nghĩ như vậy. Có những kẻ có cái tật đố kị ghen ghét những người giàu có lại càng nóng lòng mong muốn những kẻ lắm tiền chết thêm mấy mạng nữa, tựa hồ như vậy túi tiền trống rỗng của bọn họ sẽ được phồng lên vậy. Còn như một số ít người cùng với tập đoàn Ngô thị có dính dáng liên quan tới lợi ích hoặc là trực tiếp cùng với Ngô Hạc Duyên có ân oán cá nhân trong việc cạnh tranh cùng ngành nghề thì lại hả hê cười trên nổi đau của người khác. Đồng thời bọn họ còn chuẩn bị sẵn một số việc, nhân cơ hội này mà tính toán phân chia “miếng thịt béo bở” Ngô thị tập đoàn, vì con cá sấu lớn trong ngành bất động sản này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào…
Có người vui thì ắt cũng có người lo! Sở A không thể nghi ngờ chính là người lo lắng nhất. Trong khi hắn đang chìm trong mộng đẹp thì bị thư ký gọi điện thoại gọi dậy. Vốn là đang có chút tức giận, nhưng mà sau khi nghe xong những gì thư ký nói, chút ngáy ngủ còn lại cũng biến mất tiêu. Vội vã mặc quần áo, ngay cả chuyện đánh răng rửa mặt cũng không cần, liền chạy thẳng đến địa điểm xảy ra chuyện.
Khu biệt thự Chân Long là được xây dựng dưới danh nghĩa Chân Long Tập Đoàn của hắn. Trước khi cắt băng khánh thành đã từng tuyên bố ra bên ngoài là nó có hệ thống bảo vệ cực kỳ an toàn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì bất trắc xảy ra, vậy mà hiện tại chỉ qua một đêm thôi người ở tại đó toàn bộ bị hại, điều này giống như hung hăng tát thẳng vào mặt hắn một cái vậy.
Điều này còn chưa phải là quan trọng nhất, chuyện cần làm bây giờ là phải làm sao vãn hồi ảnh hưởng đối với sự kiện này, vãn hồi danh dự của Chân Long tập đoàn mới là quan trọng nhất. Nếu như danh dự không còn nữa, vậy cơ hồ có thể tưởng tượng, các sản nghiệp khác nằm dưới sự quản lý của Chân Long tập đoàn sẽ gặp phải huỷ diệt đả kích, dù sao ngay cả an toàn của khách hàng cũng cam đoan không được, ai còn tới chiếu cố chuyện làm ăn cho hắn nữa.
Lúc Sở A chạy đến hiện trường, phát hiện căn biệt thự cao cấp số “68” đã bị cảnh sát tới trước khống chế rồi. Cách biệt thự ba thước hơn, cảnh sát bắt đầu kéo dây ngăn cách màu vàng rào hiện trường lại, bất cứ ai không phải nhân viên chính phủ không được tự ý đi vào. Một số đông nhà báo vây quanh ở bên ngoài, tay cầm máy chụp hình đang điên cuồng bấm máy “lách tách lách tách” không ngừng nhầm cố thu cho được hiện trường vụ án.
Sở A bây giờ mới hối hận, đáng lẽ không nên một mình xuất hiện tại nơi như vậy. Nếu như mang theo một đống vệ sĩ vạm vỡ ít nhất cũng có thể ngăn cản cái đám “vua không ngai” càng lúc càng bu kín quanh ông ta. Ống ấy thực sự không có khả năng cùng lúc phải trả lời vô số câu hỏi mà bọn họ không ngừng “phỏng vấn”. Chỉ có thể không ngừng nói:
– Thật xin lỗi không thể trả lời được. Ta cũng mới được báo cho biết, vẫn còn trong quá trình điều tra…
Cũng may mà có Phó Thị trưởng xuất hiện kịp thời giải vây cho ông ấy, đưa ông ta vào bên trong căn biệt thự.
Dù đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đầy trên mặt đất là từng mảnh vụn lục phủ ngũ tạng của thi thể như cái “kho thịt cầy” thì không chịu nổi liền lấy tay bụm miệng lại. Nhờ có nhiều năm trải qua sóng to gió lớn mới không làm cho ông ấy phải nôn ra tại chỗ.
Phó Thị trưởng Bùi Minh Nghiêm thì đã là lần thứ hai nhìn thấy nên không có cảm giác khó chịu như lần đầu. Quay đầu nhìn nàng nữ cảnh sát xinh đẹp đầy bản lĩnh và già dặn kinh nghiệm đứng bên cạnh hỏi:
– Thiết cục trưởng, có đầu mối gì chưa?
– Tạm thời còn chưa có. Pháp y đang kiểm tra hiện trường, sau khi có kết quả mới có thể xác định được.
Đôi mày của Thiết Uyển nhăn tít lại, lắc lắc đầu trả lời.
– Ai… – Bùi Nghiêm Minh thở một hơi dài. Thành phố Bắc Hải là một thành phố cực kỳ to lớn với số dân cư vượt qua mười lăm triệu người. Tổng cộng có tất cả bốn vị phó thị trưởng, mỗi người quản lý một khu vực, nhưng không may là chuyện này lại phát sinh ở khu Đông, mà hắn lại là đầu não phụ trách toàn khu vực. Nếu như chuyện này không thể giải quyết cho tốt đẹp thì cái ngày mà hắn bị giáng chức cũng không còn xa nữa.
– Có phải cháu là con gái của Thiết Trung Trực không?
Sở A trông thấy nàng cảnh sát trước mặt có chút quen thuộc, mơ hồ như giống người bạn già của mình, nên mở miệng hỏi.
– Chú quen biết cha con sao? – Thiết Uyển có chút kinh ngạc vì nàng cũng chưa từng gặp qua người nam nhân rất uy nghi này.
– Chú là Sở A, lúc còn học trung học cùng với cha của cháu là…
Còn chưa nói hết lời thì Thiết Uyển kinh ngạc há miệng la to lên:
– Chú chính là cái người cứ đánh nhau với cha là thua đó sao… Chú Sở?
Sở A có chút xấu hổ, liền bắt sang chuyện khác nói:
– Thôi đừng nói chuyện này bây giờ! Vụ án này là do cháu phụ trách đúng không?
– Uhm… Dạ đúng! – Thiết Uyển hơi do dự trả lời. Nàng cũng không dám xác định chắc chắn vì vụ án này quá lớn, e rằng sẽ có nhân vật cao cấp hơn được cấp trên bố trí thay thế nàng.
– Vậy thì tốt quá, cháu nhất định phải giúp chú tìm ra hung thủ!
Sở A mặt mày hung dữ nói. Nếu như không phải cái tên hung thủ đáng chết đó thì mình cũng không đến nổi còn đang ngủ ngon mà bị người dựng dậy thế này. Càng không thể bị nước miếng của tụi nhà báo văng đầy mặt, bây giờ còn phải đau đầu suy nghĩ xem làm sao để tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực mà sự kiện này đưa đến.
– Dạ con sẽ! – Thiết Uyển thần sắc kiên quyết nói. Vốn có một tinh thần yêu chuộng chính nghĩa mãnh liệt nên Thiết Uyển càng thêm thống hận cái tên giết người bừa bãi nào đó. Nàng thề rằng nhất định phải bắt cho được cái loại người cặn bã kia để diệt trừ sạch sẽ!