Phần 92
“Con người có thể cố chấp trong mọi việc, nhưng với tình nhân mọi thứ đều có thể tán thành.”
Một chữ yêu chan chứa bao nhiêu?
Một chữ yêu liêu xiêu một đời.
Nguyện vì tình giũ bỏ giàu sang…
Cũng vì tình chấp nhận cơ cực.
Bởi vậy tình là chi?
Tình là thứ cho nhau khoái cảm…
Tình là thứ dâng trào cảm xúc con tim…
Tình cho nhau hơi ấm và nhịp thở…
Tình là mỗi buổi chiều chung tay dạo bước…
Tình là mỗi khi bình mình đưa mắt nhìn thấy nhau mỉm cười.
Nó là những gì vô giá.
Cũng vì nó ta nguyện hy sinh tất cả.
Ảm Nhiên Tỏa Hồn Khúc đã làm cho hình ảnh Trứu Văn Tĩnh trong lòng Hướng Nhật sâu sắc thêm vài phần. “Gương mặt tươi tắn, hồng hào ngày nào của em đã khôi phục trở lại rồi.” Hắn đứng ngay ngưỡng cửa phòng bệnh của nàng trộm nhìn, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui. Sâu trong cặp mắt đen, chan chứa ngàn điều muốn nói, cuối cùng vẫn bị kìm hãm.
Trứu Văn Tĩnh đang mải đọc sách, nàng không để ý có người đang trộm nhìn nàng. Nàng đã thay đổi cách ăn mặc, hiện tại khoác lên mình một áo t – shirt màu trắng rất đơn điệu với dòng logo Celine Paris in nơi ngực áo. Áo không bó sát nên với chất liệu vải trơn mỏng, dễ dàng làm nhô lên hai bầu ngực tròn trịa, không to không nhỏ rất hoàn mỹ. Xuyên qua lớp áo dễ dàng nhận thấy những đường cong rõ dệt, vòng bụng thon gọn nhìn rất bắt mắt. Sau bao nhiêu năm, nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn, đẹp hơn cả mức họa quốc ương dân. Để tránh làm nàng giật mình, Hướng Nhật gõ tay vào cánh cửa mấy cái. Nhanh miệng nói luôn:
– Chào cô.
Trứu Văn Tĩnh lúc này mới ngước mắt lên nhìn, đôi mắt long lanh hiện ra sự cảm kích. Nhẹ giọng nói:
– Anh đã về.
Hướng Nhật gật đầu, thoáng nhìn nàng rồi vội đánh mắt sang chỗ khác. Suy cho cùng hắn vẫn khó lòng kiềm chế cảm xúc. Lòng thầm nghĩ chắc Tiểu Ái nói cho nàng biết hắn đi ra nước ngoài mấy hôm. Hắn cũng không ngại chia sẻ với nàng:
– Mấy hôm rồi tôi đi nước ngoài có việc, không tới thăm cô được. Vừa về tôi liền ghé qua ngay.
Hướng Nhật không hiểu vì sao hắn lại buột miệng nói ra câu này. Nói vừa về liền ghé qua ngay, chẳng phải là tình cảm dành cho nàng rất lớn hay sao? Không biết nàng có hiểu lầm không?
Quả nhiên Trứu Văn Tĩnh sắc mặt có chút biến chuyển, chăm chú nhìn ‘cậu em’ của Hướng Nhật. Nàng biết hắn quan tâm đến mình, nhưng đâu cần thiết phải nghiêm trọng đến vậy. Trong lòng nàng tâm tình phức tạp, nàng cũng không tránh khỏi suy nghĩ ‘cậu em’ này có khuynh hướng lệch lạc tình cảm. Phải chăng cũng giống như Tống Thu Hằng vậy?
Hướng Nhật chính là lo ngại điều này, vốn chuyện ‘cướp người yêu của anh trai’ đã để lại nhiều ấn tượng xấu trong lòng nàng, bây giờ lại còn có ý đồ với nàng thì khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Hắn vội chữa cháy:
– Nghe Tiểu Ái nói cô đã khỏe, bây giờ tận mắt thấy là tôi an tâm rồi.
Nói như vậy để nàng hiểu rằng hắn đã về qua nhà trước khi đến thăm nàng. Như vậy cũng vơi đi phần nào suy nghĩ không tốt của nàng về hắn.
– Có phải tôi đẹp hơn trước rồi không? – Trứu Văn Tĩnh úp mở hỏi. Về vấn đề hắn có tình cảm với mình nàng hiện tại đã bị câu nói kia làm cho yên tâm phần nào, tạm thời không có nghĩ đến. Nàng chỉ đơn giản là muốn hỏi một người đàn ông, mà trên hết là muốn phân lượng xem nàng và Tống Thu Hằng ai xinh đẹp hơn.
Hướng Nhật mặc dù không hiểu câu này có ý gì. Nhưng tuyệt đối không tùy tiện nói bừa. Hắn cũng thầm đoán nàng chỉ đơn giản là muốn hỏi xem khi bệnh tình đỡ hơn thì có phải nàng xinh đẹp hơn trong mắt đàn ông không. Để tránh bị hiểu nhầm, rất nhanh Hướng Nhật trả lời:
– Cô khỏe là tốt rồi. Chỉ cần khỏe mạnh thì nhan sắc cũng theo đó mà tiến triển.
Hướng Nhật không ba hoa khen những lời hoa mỹ. Nhưng nghe như thế Trứu Văn Tĩnh cũng hiểu là hắn đang khen mình. Nàng lại hỏi:
– Anh thấy tôi và Tống Thu Hằng ai đẹp hơn ai? Trứu Văn Tình đi thẳng vào chủ đề. Nàng nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ mong chờ, trông thật đáng yêu như cô gái hai mươi mong chờ người yêu đáp ứng ý nguyện của mình.
– Cả hai đều đẹp. – Hướng Nhật không khỏi cười khổ buông một câu nhạt nhẽo. Lòng dạ đàn bà đúng là thâm độc, hay so đo tính toán. Hắn rốt cuộc cũng chỉ có thể nói như vậy nếu không muốn chuốc vạ vào thân. Chứ nếu nói người này đẹp hơn thì khả năng xảy ra chiến tranh sẽ rất cao. Mà thật lòng thì cả hai đều có những nét đẹp riêng, mỗi người mỗi vẻ, công bằng mà nói là đẹp như nhau.
Trứu Văn Tĩnh sắc mặt thoáng hiện lên chút thật vọng nhưng lại tăng thêm sự nghi ngờ với một khái niệm mơ hồ. Bởi câu trả lời chả khác gì của ‘người trong lòng’.
Hướng Nhật không muốn dây dưa vội chuyển đề tài:
– Mấy ngày qua có vấn đề gì không?
Trứu Văn Tĩnh không trả lời mà nhìn hắn lắc đầu, tâm tư nàng đang bận rộn với suy nghĩ về hắn và ‘người kia’ cùng Tống Thu Hằng. Hai anh em sao có thể giống nhau đến kỳ lạ, từ cách ăn nói, đi đứng, cho đến việc Tống Thu Hằng hết lòng yêu hắn, phải chăng có cái gì đó không đúng? Tống Thu Hằng lẽ nào có thể thay đổi thành ra như vậy ư? Nàng vốn hiểu tình cảm của Tống Thu Hằng không dễ gì bị lạy động, có thể nói là còn lớn hơn cả nàng. Càng nghĩ nàng càng thấy rối, chung quy vẫn tự đặt cho mình những dấu hỏi quá lớn.
– Cha tôi bỗng dưng gọi, ổng nói là đã bỏ qua mọi chuyện quá khứ và hoan nghênh tôi cùng Tiểu Ái chở về.
Nàng bỗng dưng thay đổi đề tài. Nhìn hắn có chút khó hiểu, đôi mắt chớp liên tục.
Hướng Nhật thừa biết chuyện này là nhờ công của Trần Thượng tướng. Nếu vậy chắc cũng phần nào lộ ra tên của mình. Nhưng thật chẳng muốn nàng quay lại cái gia tộc xem tiền bạc, danh dự hơn tình thân ấy.
– Cô không đồng ý? – Hướng Nhật dò hỏi.
– Tất nhiên. – Mặt Trứu Văn Tĩnh không hề tỏ ra thái độ gì khác biệt, tuy nhiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Có điều ánh mắt nàng không tránh khỏi bối rối. Hướng Nhật rất dễ nhìn ra vấn đề, liền hỏi:
– Cô gặp vấn đề khó xử?
– Vâng! Ông ta muốn tôi dẫn anh về gặp mặt. Ông ta muốn gặp anh.
Trứu Văn Tĩnh dùng cái giọng nói ai oán khi nghĩ về người thân của nàng. Nếu không phải mơ hồ biết được mình đã đắc tội phải nhân vật tối khủng bố thì liệu rằng ông ta có tỏ thái độ quá kích vậy không? Nàng lại liếc nhìn Hướng Nhật, ánh mắt vô cùng hiếu kỳ. Nàng không dám tưởng tượng người trước mặt nàng có lai lịch kinh khủng như thế nào lại có thể khiến nhà họ Trứu, hay đúng hơn là cha nàng phải kinh sợ.
– Vậy cô tính sao?
Trứu Văn Tĩnh tâm tình càng thêm lúng túng. Nói như vậy tức là ‘nhân vật khủng bố’ trước mắt giao toàn quyền cho nàng quyết định. Một nửa nàng muốn gặp để hả hê xem thái độ kinh sợ của ông già. Với cả tò mò xem biểu hiện của ‘nhân vật khủng bố’ trước ông già. Nhưng một nửa nàng không hề muốn quay lại Trứu gia. Thấy nàng phân vân, Hướng Nhật an ủi:
– Cứ đến gặp họ đi. Có tôi đi cùng, cô có thể yên tâm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hướng Nhật bày ra ý như vậy cốt là để xem lão già Trứu Chính Long muốn dở trò gì. Tiếp theo là để cho lão biết, lão hết cơ hội với nàng rồi, kể từ giờ nàng đã có hắn bảo vệ.
Trứu Văn Tĩnh nghe câu này, những nặng nề trong lòng tự nhiên không cánh mà bay. Đồng thời trong lòng có cảm giác được che chở. Nàng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng nàng cảm thấy yếu đuối trước người này. Dường như những gì hắn nói nàng đều không thể khước từ. Cảm giác rất quen thuộc như hắn và ‘người kia’ là một vậy.
– Có thể hỏi anh một câu không?
Trứu Văn Tĩnh nhỏ nhẹ nói, thật ra là bởi phản ứng rung động trong lòng khiến nàng không thể nói lớn hơn. Có khác nào biểu hiện bẽn lẽn của một cô gái mới bước vào yêu đâu?
Hướng Nhật cũng nhìn ra được thái độ của nàng đang dần thay đổi. Mới đầu là có chút chán ghét, sau đó là hiếu kỳ và bây giờ là ngọt ngào và hiếu kỳ. Tự nhiên đã xem mình như là một đại bí ẩn cần được khám phá. Hắn chẳng cần nói cũng biết nàng chính là muốn hỏi thân phận của hắn. Đơn giản người có thể làm cho Trứu gia điêu đứng thì thân phận đều đáng để hiếu kỳ muốn biết. Đối với nàng, mọi điều hắn đều đáp ứng.
– Cô muốn hỏi gì?
– Quyền lực của anh lớn đến đâu?
Hướng Nhật tỏ ý khâm phục trong lòng. Tưởng nàng sẽ hỏi những câu hỏi thông thường như: Anh làm nghề gì? Làm sao có thể khiến Trứu Chính Long kinh sợ? Gia cảnh của anh thế nào? Nhưng nàng lại hỏi một câu quá thông minh, hỏi thế là bao quát toàn bộ rồi. Hướng Nhật không thích khoe khoang, hơn nữa nếu nói thật ra quyền lực của hắn đủ sức để phá hủy mấy trăm cái gia tộc giống như Trứu gia thì sợ rằng nàng cũng không tin. Suy cho cùng, hắn chỉ có thể lập lờ trả lời:
– Cũng không có lớn lắm. Đại khái làm cho Trứu Chính Long phải nghe lời là chuyện nhỏ.
Gói gọn trong một câu vô cùng khiêm tốn nhưng đủ sức khiến một người bình thường không dám tin. Nếu không phải đã biết trước vấn đề thì nàng cũng không dễ gì tin lời hắn nói. Nhưng chung quy là nàng vẫn chẳng soi mói được gì về thân phận của hắn. Mặt có chút ửng đỏ tự dưng tỏ ra hờn dỗi:
– Anh còn nói là chuyện nhỏ ư?
Thấy bộ dạng hờn dỗi của nàng, hắn không khỏi động tâm. Vẫn vô cùng quyến rũ như ngày nào. Chỉ tiếc không thể chạy đến ôm nàng ngay. Hướng Nhật không muốn dây dưa nhiều, liền lảng sang chuyện khác:
– Ở trong bệnh viện lâu ngày thật không tốt chút nào. Cô xem thời tiết hôm nay rất đẹp. Ra ngoài đi dạo chút nhé!
Trứu Văn Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu ngay tức khắc. Chả hiểu sao càng gần hắn nàng càng bị nhiễm bệnh vâng lời, mà mỗi lúc thêm nặng như thành một thông lệ.