Phần 3
– Đùng đùng đùng…
Tiếng súng vang lên liên tiếp.
Hướng Nhật tưởng đối phương sẽ không đánh lén từ phía sau nên không hề cố kỵ dẫn người xuống lầu, không ngờ vừa đến tầng hai thì bị tập kích mãnh liệt. Cũng may lưu manh phản ứng nhanh, trong lúc nằm xuống thì khẩu AK – 74 trong tay cũng điên cuồng phun lửa, áp chế thế công của đối phương. Tuy vậy vẫn có mấy nữ cận vệ xui xẻo trúng đạn, trong đó có cả nữ cận vệ da đen kia, may mà mọi người bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, không mất mạng là đỡ rồi.
– Lên tầng ba!
Hướng Nhật hét lớn một tiếng, hai khẩu súng đeo trên cổ đồng thời khai hỏa.
Các nàng không dám chậm trễ lập tức lui giật về tầng ba.
Hướng Nhật vừa khai hỏa vừa lùi về sau, mà đám nữ cận vệ sau khi đã lên đến tầng ba cũng phối hợp cùng hắn áp chế hỏa lực phía dưới.
Đột nhiên, Hướng Nhật biến sắc vội la lên:
– Vào phòng ngay!
Các nàng mặc dù ngạc nhiên tại sao hắn ra lệnh như vậy nhưng cũng không do dự vội chạy vào căn phòng gần hành lang nhất trên tầng ba.
Hướng Nhật vốn đang nổ súng xuống dưới thấy các nàng đã vào hết trong phòng, đột nhiên nòng súng hướng lên tầng bốn xả một loạt đạn, sau đó xoay người lăn vào phòng.
– Tạch tạch tạch…
Một loạt đạn bắn xuống đúng ngay vị trí lưu manh vừa đứng trước khi lăn vào phòng, cày nát mặt sàn xi măng tạo thành thành những hố sâu nhỏ.
– Sao vậy?
Thiết Uyển thấy hắn an toàn lui vào phòng, trong lòng thở phào một hơi đồng thời nghi hoặc hỏi.
– Phía trên có người!
Hơi thở Hướng Nhật có chút khẩn trương, nếu như không phải vừa rồi vô tình thoáng nhìn thấy, nói không chừng bây giờ cả đám đã ăn đạn người thành ra cái tổ ong.
– Chúng ta bây giờ…
Sắc mặt nữ sĩ quan cảnh sát đầy lo lắng, đang chuẩn bị nói tiếp thì bên cạnh lại vang lên tiếng nôn mửa cắt đứt câu nói của nàng.
Hướng Nhật quay đầu lại, chỉ thấy Nữ hoàng bệ hạ che miệng khom lưng nôn ọe:
– Tại sao lại như vậy?
Không phải là mang thai chứ? Đầu óc xấu xa của lưu manh bắt đầu phỏng đoán lung tung, trong bụng cô nàng có phải có một sinh mệnh nhỏ bé hay không? Đồng thời cũng thầm ghen tức không biết tên nào có diễm phúc lên giường cùng người đẹp tóc vàng cực phẩm này.
– Có tử thi… – Người đẹp tóc vàng vừa nói vừa nôn tiếp.
– Tưởng là cái gì!
Hướng Nhật tỉnh bơ nhún vai, phòng này là chỗ vừa rồi hắn mới giết người cướp của, trong phòng còn ba cái xác nằm đó, cũng bình thường thôi. Đáng tiếc đây chỉ là cách nhìn của cá nhân hắn, nghe người đẹp tóc vàng nhắc chừng, các nàng ban đầu vội vã chạy trối chết vào phòng nên không để ý, lúc này mới chú ý đến xác chết trên mặt đất. Trong đó một cái xác chết không có gì đặc biệt, nhưng hai cái xác kia nửa trắng nửa đỏ, chỉ liếc mắt một cái mọi người cũng cảm thấy trong bụng nôn nao khó chịu, thêm vào bên cạnh lại có một người đang nôn ọe lại càng khiến cho mấy cô nàng cũng muốn nôn theo, nếu không phải đã từng trải qua huấn luyện ý chí kiên cường chỉ sợ lúc này cũng giống như Nữ hoàng bệ hạ khom lưng cho chó ăn chè rồi.
– Những người này do ngươi giết?
Ánh mắt Thiết Uyển nhìn về lưu manh một cách phức tạp.
– Hẳn là… cứ cho là vậy đi.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, hắn không rõ thật sự trong lòng nữ sĩ quan cảnh sát đang nghĩ gì.
– Ngươi… sau này đừng động đến ta nữa, thật độc ác!
Nói xong Thiết Uyển còn không ngừng rũ quần áo trên người, giống như trên đó có bọ chét họp đàn vậy.
– …
Hướng Nhật cười khổ, không phải là vì cứu em sao? Có điều trong lòng vẫn thầm cảm thấy may mắn, nữ sĩ quanh cảnh sát xem ra cũng không phát huy tinh thần trọng nghĩa của mình mà la hét muốn còng hắn về sở cảnh sát.
– Đừng bày ra cái bộ dạng sắp chết đó nữa, sau khi trở về nhớ giao cái thân xác sạch sẽ cho ta!
Thiết Uyển cắn răng nói, thực ra nàng hiện tại hận không thể lột da tên lưu manh, xem ra bên trong hắn còn giấu biết bao nhiêu bí mật. Tiếp xúc với hắn lâu như vậy mà trong lòng nàng càng mờ mịt, lúc đầu tưởng hắn là trùm buôn thuốc phiện, dần dần lại nghĩ hắn chỉ là tên lưu manh thích chiếm tiện nghi của người khác, sau đó không biết lúc nào mình lại có “ý” với hắn, rồi lại trải qua sự kiện “say rượu” làm cho nàng hiểu được hắn là một tên vô lại ăn chơi bay bướm nhưng đồng thời cũng có chút “lương tâm”. Nhưng bây giờ, nữ sĩ quan cảnh sát không thể không thừa nhận hắn là một tên thủ đoạn độc ác quyết đoán. Có điều vừa nghĩ đến hắn mạo hiểm tính mạng tới cứu mình, mấy điểm không hài lòng liền bị vo cục vứt ra ngoài cửa sổ. Mặc dù có nhiều nghi vấn nhưng hiện tại có người ngoài nên nàng không tiện tra hỏi, chờ cơn nguy hiểm này qua đi, thế nào cũng phải cho hắn một trận nhừ đòn, rồi… bức cung hắn tra hỏi chi tiết ngọn ngành.
Hướng Nhật cũng không biết ý nghĩ phức tạp trong đầu nữ sĩ quan cảnh sát, chỉ gật gật đầu:
– Được, được…
Như là sợ làm cho nữ sĩ quan cảnh sát không thoải mái lắm lắm.
Thiết Uyển đầu óc nặng nề vì biết bao nghi vấn bí mật của hắn chỉ hừ một tiếng, liền không để ý đến hắn nữa, ngược lại chú ý động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài đã ngừng tiếng súng, đối phương hình như cũng không có ý định tiến công, điều này làm cho mọi người thở phào một hơi đồng thời cũng đề cao cảnh giác, đề phòng đối phương có thể bất ngờ công kích tiếp.
– Tiên sinh, anh nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trong phòng, người đẹp tóc vàng đã ngừng nôn, nhưng lại tránh xa mấy cái xác chết, thậm chí còn kéo mấy cận vệ chắn trước người để tránh cho ánh mắt mình khỏi lơ đãng vô ý nhìn thấy. Lúc này, sắc mặt nàng tái nhợt dị thường, làm công chúa từ nhỏ sống trong thế giới màu hồng như nàng làm sao có thể nhìn thấy cảnh chém giết như vầy. Nhưng hôm nay chẳng những thấy được, còn gặp cả người chết, hơn nữa người chết bị giết một cách vô cùng thê thảm này, cô vừa nghĩ đến thì cảm giác buồn nôn lại nhộn nhạo lên.
– Tôi cũng không biết, có điều nếu cảnh sát chưa tới thì khả năng chúng ta nằm chờ chết là rất lớn.
Hướng Nhật cũng không mấy tin tưởng vào tình huống hiện giờ, biết đối phương có vũ khí sát thương cực lớn như súng phóng rocket, hắn thật sự không dám mạnh miệng.
– Ngay cả anh cũng không biết sao?
Sau khi biết ba xác chết là kiệt tác của lưu manh, người đẹp tóc vàng hầu như cho hắn là ác ma, nghĩ đến lúc trước mình “đắc tội” với hắn, trong lòng lo sợ bất an, tuy vậy lúc này cần cầu đến hắn nên dù sợ cũng không thể không tạm thời đè xuống.
– Cô nghĩ tôi là thần à?
Hướng Nhật khó chịu liếc mắt nhìn cô nàng, nhưng lại chú ý đến cửa sổ phía sau, ánh mắt chợt lóe lên:
– Mịa nó! Sao mình không nghĩ tới nhỉ!
– Ngươi có biện pháp? – Thiết Uyển lập tức quay đầu ngó lưu manh.
– Không sai, chúng ta có thể từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Hướng Nhật đang muốn đi đến cửa sổ, một tiếng nói khàn khàn vang đến:
– Nữ hoàng bệ hạ, cô còn đó không?
Giọng nói chính là tiếng Pháp.
– Là ai?
Hướng Nhật dừng chân, lên tiếng hỏi. Giọng nói từ hành lang tầng bốn truyền xuống, đối phương hình như dùng cái loa phát thanh hay loại gì gì đó giống như vậy.
– Tôi là James… Không đúng, mày không phải Nữ hoàng bệ hạ! Mày là ai… Khốn kiếp! Tao biết mày là ai rồi, chính mày giết chết bọn David, chó chết! Mày vào bằng cách nào?
– Tao đương nhiên là đi vào rồi, ngu xuẩn! Chẳng lẽ lại bò như mày sao?
Hướng Nhật mặc dù tò mò tại sao đối phương biết hắn giải quyết ba tên rác rưởi đồng bọn kia của hắn, tuy vậy phỏng đoán lúc đó bọn chúng có thể có liên lạc với nhau, lâu như vậy mà không có tin tức thì có thể đoán được đồng bọn bị giết chết thì cũng là chuyện bình thường.
– Tao muốn giết mày! – Đối phương hiển nhiên bị kích thích.
– Có gan thì tiến vào, không có thì đừng kêu be be loạn lên.
Hướng Nhật phát huy công phu miệng lưỡi của lưu manh, nếu không phải lo đối phương không hiểu tiếng chửi của nước mình, hắn đã sớm tặng cho đối phương một rổ “Quốc túy tinh hoa” rồi.
– … Đáng chết! Chó đẻ! Tụi mày chạy không thoát đâu, đợi tao đến cắt lưỡi mày!
– Tao đang đợi để thiến mày đây! Thằng đần, giờ tao chạy cho mày coi!
Hướng Nhật ngoài miệng nói xong tin tưởng mười phần, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy một điềm xấu, lo lắng đối phương rốt cuộc đến từ đâu? Khi hắn tới cửa sổ nhìn thì lập tức chửi thề inh ỏi, đối phương không ngờ đã sớm bố trí người ở bên ngoài, xem cái thứ tên này vác trên tay không phải là súng phóng lựu mà mình kiêng kị sao?
– Ha ha ha… Tụi mày chạy đâu cho thoát, người của tao vừa rồi mới báo có người chạy đến cửa sổ xem, nói cho mày biết, phía dưới tao đã sắp xếp hai khẩu súng phóng lựu. Tao yêu cầu tụi mày lập tức đi ra đầu hàng, nếu không tao sẽ ra lệnh cho bọn chúng khai hỏa!
– F*ck!
Hướng Nhật hận không thể ra ngoài chém chết đối phương, có điều nghĩ đến đối phương ngang nhiên nói ra sắp đặt bố trí bên ngoài của mình, hắn chắc chắn bọn chúng còn có thủ đoạn, nói không chừng đang chờ mình đi ra tự sát, vì vậy lập tức bỏ qua ý nghĩ mê người này.
– Còn không ra đầu hàng? Được rồi, tao đếm đến mười, nếu vẫn không ra đầu hàng thì tao sẽ ra lệnh khai hỏa. Mười… chín…
Nghe giống như đếm số trên bùa đòi mạng, Hướng Nhật đột nhiên gật đầu như đã quyết, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng nói:
– Liều thôi!
Tiếp theo quay đầu lại nói với chúng nữ:
– Các cô lùi ra sau một chút, cách xa tôi một chút…
– Ngươi muốn làm gì? Hướng Quỳ, ngươi đừng làm điều ngốc nghếch, nếu ngươi… anh… em cũng không muốn sống nữa!
Thiết đại tiểu thư tưởng hắn muốn một mình hy sinh, lập tức nhào tới ôm hắn, trong giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở.
– Ngốc ạ, anh không muốn tìm chết đâu!
Hướng Nhật trong lòng cảm động lạ thường, ôn nhu an ủi nàng. Có điều hiện tại không phải lúc cảm động, cần phải ly khai khu vực nguy hiểm ngay lập tức, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra:
– Nghe lời anh, lùi ra sau một chút, ừm, tốt nhất là dựa vào vách tường bên kia.
Nói tới đây, lưu manh lại chỉ các cô gái trẻ ngoại quốc:
– Còn có các cô, cũng lùi mau đi… Nhanh lên, thời gian không kịp nữa rồi!
– Bảy…
Thấy hắn nói nghiêm trọng, mặt mày dữ tợn dị thường, Thiết Uyển u uất nhìn thoáng qua, vội lui về sau dựa vào vách tường. Người đẹp tóc vàng cũng dẫn đám cận vệ làm theo.
Thấy người đã thối lui, Hướng Nhật đột nhiên không báo trước vọt tới bức tường xi măng đối diện trực tiếp đánh ra một quyền, “rầm” một tiếng vang lên, đáng tiếc vẫn không có động tĩnh gì, bức tường xi măng vẫn hoàn hảo như cũ. Tuy vậy nghe tiếng phản chấn nặng nề lại khiến cho lưu manh tin tưởng, hắn chắc chắn thêm hai quyền nữa thì có thể xuyên thủng qua bức tường.
Hắn đang làm gì?
Đang lúc các nàng tưởng hắn nổi điên, lưu manh lại một quyền nện vào vách tường, “rầm -” mắt có thể thấy được bức tường bắt đầu rạn nứt, vết nứt vỡ càng ngày càng dài.
Trời… Chúa ơi?
Lúc các nàng còn đang trợn mắt há mồm, Hướng Nhật tập trung sức lực toàn thân, đánh ra một quyền nện lên vết nứt trên tường. Lần này, không còn là tiếng “rầm” mà là “ầm ầm” âm thanh hỗn loạn vang lên.
Bức tường lủng thành một cái “cổng” cao chừng chừng ba mét, rộng hai mét, lúc tro bụi chung quanh còn đang mù mịt, Hướng Nhật bất chấp đau đớn trên tay, bàn tay vung lên:
– Vào.
Rồi hắn vọt trước vào căn phòng cách vách. Các nàng sửng sốt bàng hoàng rồi lập tức chạy theo vào.