Phần 46
– Sở Sở, Tiểu Thanh, các em về rồi?
Đang ngồi trên ghế salon chuyển đi chuyển lại mấy kênh truyền hình một cách nhàm chán, mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy hai nàng vừa từ cửa đi vào.
– Hướng Quỳ, anh nấu cơm trưa rồi à?
Sở Sở thấy nam nhân trông có vẻ thảnh thơi nhàn nhã, nàng tưởng cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong.
– Chưa.
Nhắc đến cơm trưa, vẻ mặt Hướng Nhật trở nên buồn bực, nghĩ đến chuyện phải ăn nhiều “Thuốc độc” bán thành phẩm như vậy, đây tuyệt đối là một khảo nghiệm xem khả năng miễn dịch của mình có tốt hay không, nhưng vì cái phần thưởng sau khi ăn xong, cho dù có bị độc chết cũng đáng.
– Vậy sao anh vẫn ngồi đây, muốn bọn em chết đói sao?
Sở Sở được đà đương nhiên không buông tha cho hắn.
– Sao lại thế được? Cho dù anh chết đói cũng không nỡ để các em chết đói đâu!
Hướng Nhật bắt đầu kêu oan:
– Thật ra anh cũng rất muốn tự mình làm một bữa ngon cho các em, đáng tiếc phòng bếp đã sớm bị người ta chiếm rồi.
– Hả?
Sở Sở sửng sốt, nhưng lập tức nàng hiểu ra vấn đề.
– Ý anh là… An An đang ở trong phòng bếp?
Hướng Nhật nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
– Trời!
Sở Sở kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vội vàng chạy vào trong bếp, nàng vẫn còn nhớ như in món ăn có độc của An đại tiểu thư vào trưa hôm qua, lúc ấy nàng thấy nam nhân cứ gắp lia lịa món ấy nên nhịn không được nếm thử một chút, nhưng hương vị của nó… Sở Sở không dám nghĩ tiếp nữa vì sợ bữa trưa ăn không ngon, còn chưa vào hẳn trong bếp nàng đã gọi:
– An An…
Để cố gắng ngăn cản sự nghiệp “chế độc” vĩ đại của của vị đại tiểu thư kia.
– Ôi…
Đưa mắt nhìn theo Sở Sở đi vào phòng bếp, Hướng Nhật không khỏi thở dài một hơi, đồng thời trong lòng dâng lên chút hy vọng, nếu Sở Sở có thể ngăn cản được cái cô nàng chuẩn bị mưu sát chồng kia thì thật tốt! Đáng tiếc đó chỉ là ảo tưởng, đã qua một thời gian dài như vậy, có lẽ nàng đã sớm chế tạo xong “thuốc độc” mất rồi?
Đúng lúc đang thở ngắn than dài, Thạch Thanh bên cạnh từ lúc đi vào tới giờ vốn không nói gì đột nhiên lại gần, nàng lộ ra vẻ mặt thần bí:
– Sư phụ, có phải anh vừa làm cho An An tức giận?
– Làm cái gì mà làm?
Hướng Nhật trở nên kích động, khuôn mặt cũng ra vẻ oan uổng:
– Em thấy anh giống loại người nhàn cư vi bất thiện hay sao?
– À?
Thạch Thanh ra vẻ nhớ lại cái gì đó:
– Theo em được biết, An An cũng không phải người thích xuống bếp, huống hồ hôm nay vốn là cô ấy bắt anh làm cơm trưa, giờ sao lại…
Thạch Thanh nói không hết câu, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.
– Tiểu Thanh, đôi khi em đừng thông minh quá được không?
Hướng Nhật biết không thể gạt được cô nàng đồ đệ hơi quá thông mình này. Trên thực tế nàng cũng biết quan hệ giữa mình và cô nàng họ An, cơ bản chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra đại khái, điều này cũng không có gì kỳ quái.
– Sư phụ, không phải em thông minh, chuyện này vốn rất dễ đoán đấy chứ?
Thạch Thanh nói theo kiểu đương nhiên, nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Hướng Nhật.
– Đúng, đúng…
Hướng Nhật gật đầu liên tục, đồng thời tranh thủ kéo nàng vào trong lòng, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ khác thường.
– Tiểu Thanh, có chút chuyện anh muốn hỏi em, em cảm thấy gọi anh là “sư phụ” có thích hợp không?
– Không gọi anh là “sư phụ” vậy gọi anh là…
Thạch Thanh vừa định nói hết câu, nhưng đột nhiên dừng lại, hiển nhiên là nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.
– He he…
Hướng Nhật cười cực kỳ ám muội, rốt cuộc hắn bộc lộ bản chất:
– Em không cảm thấy gọi “ông xã” thì thích hợp hơn sao?
– Sư phụ…
Thạch Thanh phụng phịu, sắc mặt lại càng ửng đỏ, khi thấy lưu manh vẫn đang cười xấu xa, nàng liền đưa tay nhéo hông hắn.
– A – đau quá, Tiểu Thanh, em không thể nhẹ nhàng chút được sao?
Hướng Nhật giả bộ thống khổ.
Thạch Thanh lập tức bì lừa, nàng buông tay ra ngay, giọng nói còn có phần đắc ý:
– Xem anh còn dám nói lung tung nữa không!
Hướng Nhật thấy gian kế đã thành công liền trêu chọc tiếp:
– Tiểu Thanh, thực ra anh cũng muốn tốt cho em đấy chứ. Em thử nghĩ xem, tương lại chúng ta có em bé, mà em lại gọi anh là sư phụ, vậy đứa bé gọi anh là gì? Thế chẳng phải bối phận loạn hết cả lên hay sao?
Vốn tưởng rằng nam nhân không nói nữa, không ngờ lại nói ra chuyện khiến người ta phải đỏ mặt hơn cả lúc nãy, Thạch Thanh tức giận đến nỗi mặt trắng không còn chút máu, nàng lườm hắn một cái:
– Sư phụ, em không để ý tới anh nữa!
Nói xong liền giẫy giụa định thoát khỏi lòng hắn.
– Đừng mà, Tiểu Thanh, coi như anh sai được chưa?
Hướng Nhật vội vàng kéo nàng lại, hắn cũng không muốn cứ như vậy mất đi cái cảm giác ấm áp thơm ngát khi ôm nàng trong lòng, đang định nói mấy lời tốt đẹp để an ủi đồ đệ thì đúng lúc ấy trong phòng bếp truyền ra âm thanh.
– Có thể ăn cơm rồi, mọi người nhanh đi rửa tay nào!
Đấy là tiếng của An đại tiểu thư, nghe như có chút hưng phấn. Hướng Nhật rùng mình, cô nàng này chẳng lẽ lại nghĩ ra một âm mưu giết chồng nữa chăng?
– An An, thứ này thật sự có thể ăn sao?
Giọng nói của Sở Sở mang theo sự hoài nghi vô hạn.
– Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hơn nữa, đây là dành cho Hướng Quỳ ăn, chúng ta ăn trứng tráng thôi là được.
An đại tiểu thư nói một cách dửng dưng. Hướng Nhật nghe được nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch lúc ngủ trưa sẽ làm gì để trả thù.
– Nhưng mà…
Sở Sở còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị An đại tiểu thư ngăn lại:
– Ôi zào, cậu cứ yên tâm đi, không sao đâu mà, tên Hướng Quỳ kia rất dễ nuôi, có một chút như vậy không chừng còn chưa đủ cho hắn ăn ấy chứ.
Hướng Nhật nghe thế cả người lảo đảo, gần như sắp ngã quỵ xuống đất đến nơi. Dễ nuôi? Coi mình là cái gì? Heo chắc?
Cứ nhìn về phía bàn ăn đầy những món trông nhão nhoét như chè mè đen, Hướng Nhật đã chả có hứng ăn, nhưng vì cái phần thưởng kia, hắn đành bất chấp mọi giá. Cũng may lần này cô bé họ An không cho quá nhiều muối trong thức ăn, nếu không cho vào bụng nhiều như vậy, có lẽ không bị độc chết cũng bị no chết. Hơn nữa có thể bởi vì đã có kinh nghiệm, món ăn hôm này mặc dù chưa đạt đến trình độ “miễn cưỡng chấp nhận” nhưng cũng không thể coi là thuốc độc được, ít nhất Hướng Nhật cho rằng mình tuyệt đối sẽ không bị độc chết.
Hai người Sở Sở cùng Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn nam nhân rất nhanh xử lý một nửa đống thức ăn, nếu như không phải hai người đã từng nếm qua tài nấu nướng của An đại tiểu thư, có lẽ sẽ tưởng rằng đấy là mấy món ngon tuyệt vời mất. Và nếu như không phải trên mặt nam nhân luôn xuất hiện vẻ thống khổ, các nàng có khả năng sẽ nếm thử một lần nữa.
Hướng Nhật xoa xoa cái bụng đã hơi phình ra, đang muốn đứng dậy đi vào trong bếp lấy nước súc miệng, hy vọng giảm bớt sự tê dại ở đầu lưỡi, bỗng nhiên An Tâm ở một bên nói:
– Ta cũng ăn no rồi, phải đến trường đây.
Hướng Nhật vừa mới đứng dậy nhất thời cứng đờ cả người, hắn nhìn nàng với vẻ không dám tin:
– Em nói em bây giờ… Phải đến trường?
– Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ em đến trường cũng phải được anh đồng ý sao?
Trong mắt An Tâm rõ ràng lóe lên vẻ đắc ý vì âm mưu được thực hiện.
Hướng Nhật lập tức ý thức được mình bị đùa bỡn, cô nàng họ An căn bản không có ý “thưởng” cho mình, khó trách nàng ta lại chủ động yêu cầu mình vào phòng ngủ của nàng lúc ngủ trưa, còn nói sẽ kêu Tiểu Thanh ngủ cùng, thế này rõ ràng quá tiện nghi cho mình… Thật ra cô nàng căn bản không có ý định này, đáng hận là chính mình lại để bị gạt dễ dàng như vậy. Nghĩ tới đây, hai mắt Hướng Nhật lập tức hằn lên những tia máu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám nói ra chân tướng sự việc, bởi vì lúc này trừ đồ đệ Thạch Thanh, Sở Sở cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Không làm được gì, Hướng Nhật chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm An đại tiểu thư đang rất đắc ý, hắn nghiến răng bật ra từng từ:
– Đi cẩn thận, trên đường đừng bị ngã nhé!
– Cảm ơn đã quan tâm, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra với em đâu.
An Tâm cười càng thêm đắc ý:
– Được rồi, không nói nữa, trưa nay câu lạc bộ của em phải tập trung. Hơn nữa cuối tuần này đội bóng rổ trường chúng em sẽ đấu một trận với trường của mấy người, là trợ lý huấn luyện viên nên em không thể lười biếng được, đi trước đây, bye bye!
Nói xong liền xoay ngươi bước đi.
Hướng Nhật vội gọi nàng lại, hắn hỏi bằng giọng có phần khó tin:
– Em nói em là trợ lý huấn luyện viên cho đội bóng rổ của trường?
– Đúng vậy, thế thì có gì là lạ. Nhưng mà nhắc mới nhớ, em đang định bảo anh cùng Thanh Thanh và Sở Sở ngày đó cùng đi cổ vũ em. Thế nào, anh sẽ không vì học trường Cao Đại mà không ủng hộ em chứ?
– Cái này… Đến lúc đó anh có thể không có thời gian…
Hướng Nhật toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ có thể nói quả đất thật là tròn, ngay cả việc này cũng có thể đụng chạm nhau. Chính mình đã đánh cuộc với cô nàng cao như cây gậy trúc là sẽ đánh bại đội bóng rổ của Hải Đại, hơn nữa phần thưởng nếu thắng cuộc cũng cực kỳ hấp dẫn, nhưng làm sao qua được cửa của cô nàng họ An đây? Mình đã không đi cổ vũ cho nàng thì thôi, lại còn ngang nhiên giúp đối thủ của nàng, thế này chắc chắn mình sẽ có một kết cục bi thảm. Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng Nhật than khóc không thôi.
Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!