Phần 44
Hướng Nhật vội vã chạy đến quán bar, thằng mập đã sớm đợi ở cửa lập tức đưa hắn vào, vừa đi vừa thấp giọng nói:
– Lão đại, con bé ngoại quốc kia có vẻ cổ quái.
– Cái gì cổ quái?
Hướng Nhật tùy tiện hỏi, tỏ vẻ không chú tâm lắm.
Hiện tại hắn đang thầm nghĩ làm cách nào lôi cô nàng cảnh sát ra khỏi vụ này, vốn biết người nàng phải bảo vệ là mấy tên điểu nhân đến từ Vatican, Hướng Nhật trước kia đã không cho đó là việc tốt, lũ điểu nhân đó đến đây cũng không có mục đích tốt đẹp gì, hơn nữa tương lai có khi chính mình lại đối đầu với họ, lúc đó nữ cảnh quan biết đứng về bên nào?
– Cô ả dường như rất thích đại tẩu.
Thằng mập đột nhiên thốt ra một câu gây chấn động.
– Mày nói ả ta là người đồng tính ư?
Hướng Nhật phản ứng cũng không chậm, một tay túm lấy tên mập gắt lên.
– Em… em không biết.
Thằng mập hiển nhiên bị hù đến phát khiếp, ấp úng trả lời.
– Không biết còn nói cái rắm gì…
Hướng Nhật cũng nhận thấy mình hơi xúc động thái quá, lập tức thả thằng mập ra.
Mập mạp sửa sang lại quần áo, nghĩ ngợi một chút lại nói:
– Lão đại, là thế này, tại em thấy con bé kia luôn liếc nhìn đại tẩu, lại còn thường xuyên cùng đại tẩu động chạm, biểu hiện có chút bất bình thường.
– Ý của mày là cô ả không giống như nữ nhân bình thường…
Hướng Nhật nhất thời hiểu ra, đồng thời trong đầu không khỏi nghĩ tới ánh mắt kỳ quái của cô ả tóc vàng khi nhìn về phía Hác tiểu thư buổi tối hôm qua, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, thật sự là người đồng tính sao?
– Thằng mập, mau dẫn anh đi.
Hướng Nhật có chút nóng lòng, nếu quả thật là như vậy, hắn càng không thể cho nữ cảnh quan ở cùng một chỗ với ả người nước ngoài kia, huống chi lại còn làm cận vệ cho cô ả nữa.
Bảo vệ ư? Hướng Nhật mặc dù rất tin tưởng nữ cảnh quan, nhưng hắn đối với cô ả người nước ngoài kia không hề có chút tín nhiệm.
Thằng mập thấy lời nói lão đại có vẻ lo lắng, vội vàng dẫn hắn đến thẳng cái bàn ở phía trong họ thường ngồi nếu không thích bị làm phiền.
Trong góc phòng sớm đã có nhiều người, trừ Hầu Tử ra, mấy cái người cả nam lẫn nữ hôm qua cũng có mặt, còn có một người trong điện thoại Hầu tử đã mô tả qua, xem ra lão già tóc vàng cầm đầu nhóm người này, bộ dạng có vẻ hiền lành.
Tuy đã biết lai lịch đối phương, nhưng Hướng Nhật có cảm giác lão nhân này rất thần bí, với phong thái thân thiện này, xem chừng việc lừa gạt thiện nam tín nữ dễ dàng hơn nhiều, không hổ từ “Thần côn của chúa” mà ra, hắc hắc.
Tiếp theo, ánh mắt Hướng Nhật xoay chuyển, nhìn về phía nữ cảnh quan đang kinh ngạc khi thấy mình. Giờ phút này nàng đang ngồi cạnh cô ả tóc vàng, giữa hai người cơ hồ không có thấy khoảng cách gì, xem chừng đúng là thật “gần gũi” a.
Nhớ tới lời thằng mập, cơn ghen của Hướng Nhật nổi lên.
– Tiểu Uyển, lại đây với anh.
Thân thể Thiết Uyển có chút đờ đẫn, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời đi tới cạnh nam nhân, trong lòng không khỏi kinh ngạc đến không hiểu nổi, mặc dù từ lúc đi vào quán bar nàng mơ hồ cũng có chút dự cảm, nhưng không nghĩ tới nhân vật quan trọng mà mấy người từ Vatican chờ đợi lại chính là nam nhân của mình. Chẳng lẽ bọ họ đã sớm biết nhau? Thiết Uyển nhất thời không nghĩ ra.
Có chung thắc mắc còn có mỹ nữ tóc vàng, vốn lần này nàng ta rất hứng thú với nữ sĩ quan cảnh sát được phái tới “bảo vệ” mình, ban đầu ngay khi xuống máy bay thấy nữ sĩ quan cảnh sát liền cố tình lợi dụng “chức quyền” chỉ đích danh đối phương đi theo “bảo vệ” bản thân, không ngờ rằng nam nhân “bí ẩn” hôm qua vừa đến, đối phương liền nghe lời lập tức đi đến bên cạnh hắn, nàng quả thực hết sức bất mãn với nam nhân cao ngạo này.
– Vị tiên sinh này, ngươi có quyền gì mà ra lệnh cho cô ấy.
– Không được sao, cô ấy là bạn gái ta.
Hướng Nhật ôm nữ cảnh quan ngồi xuống, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương đích thực bị les, xem ra, kiểu gì cô ả này cũng lôi chuyện hôm qua ra chọc ngoáy mình.
– Bạn gái?
Mỹ nữ tóc vàng trong mắt hiện lên tia sắc lạnh, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, mặt có chút đăm chiêu nói.
– Vị tiên sinh này hôm qua không phải mang theo một người bạn gái tới nơi này sao? Như thế nào mà hôm nay lại thêm một người bạn gái nữa? Chẳng lẽ ngươi đích thực có mấy bạn gái?
Cái này mới gọi là trong lòng có quỷ thì quỷ hiện hay sao? Không cần phải vạch trần hết ra thế chứ?
Tuy thế Hướng Nhật cũng không sợ điều này, ra vẻ đương nhiên nói.
– Đích thực có mấy người, có vấn đề gì sao?
Không khí đột nhiên trùng xuống, chỉ nghe “bá” một tiếng, đám người nhất loạt nhìn về phía người vừa dõng dạc nói, ngay cả lão đầu tóc vàng kia cũng hơi mở mắt.
Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, cũng không phải tại ánh mắt của bọn họ, mà là ý thức được bên cạnh còn có nữ cảnh quan nọ.
Quả nhiên, cái ý niệm này vừa chợt đến trong đầu, đã thấy cánh tay trái bị ngọc thủ hung hăng cấu xé.
Hướng Nhật toát mồ hôi, tối hôm qua nữ cảnh quan cùng Sở Sở các nàng đều ở cùng một chỗ, cho nên mình đến đây đích thực là không đi cùng một ai trong bọn họ, chỉ cần nghĩ sâu xa một chút sẽ nhận ra mình đã đi cùng ai, đáp án rất rõ ràng.
Mà lần này lại chính là người gọi nàng ta là dì, việc này dù gì cũng có chút cấm kị a, may mà nữ cảnh quan bây giờ còn không có thấy tận mắt, xem ra sau này còn có cơ hội cứu chữa biến đen thành trắng.
Để tránh nàng tiếp tục có những suy nghĩ tiêu cực, Hướng Nhật vội vàng chuyển đề tài, đối với mỹ nữ tóc vàng mà nói.
– Nghe nói mấy vị muốn gặp ta.
– Không sai.
Mỹ nữ tóc vàng thản nhiên nói, vừa tiện liếc vị vệ sĩ bao tiêu của mình một cái, trong lòng có chút không cam chịu, nàng không ngờ rằng câu nói có ý cố tình chia rẽ kia lại không có chút tác dụng nào. Mà qua biểu hiện của nữ sĩ quan cảnh sát, hẳn nàng đã sớm biết nam nhân kia có nhiều bạn gái.
Thấy đối phương trả lời dứt khoát như thế, Hướng Nhật có chút kinh ngạc.
– Nếu ta không lầm thì không có quen biết các người, tại sao lại muốn gặp ta.
Thiết Uyển cũng bị mấy lời này mà chú ý, dỏng tai lên nghe, không nghĩ tới rốt cuộc nữ nhân đi cùng hôm qua là ai nữa.
– Chỉ là có chút tò mò thôi.
Mỹ nữ tóc vàng chưa kịp mở miệng, lão đầu tóc vàng đã chớp lấy, đồng thời hơi lắc đầu.
Nhận thấy động tác đó, mỹ nữ tóc vàng lập tức tỉnh táo, chớp mắt một cái, đôi mắt tựa như có kèm chút tình cảm lại trở nên tinh khiết lạ thường, ngay lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
– Ông là ai?
Hướng Nhật ánh mắt khó hiểu, nhìn lão đầu tóc vàng hỏi.
Cái động tác rất nhỏ vừa rồi của nữ nhân tóc vàng đã bị hắn thấy, dường như trước sau nàng ta rất nhanh biến thành người khác, xem cái lão già tóc vàng này cũng không đơn giản.
– Ta tên Matthew, thân là mục sư.
Lão già tóc vàng ôn nhu cười, thoạt nhìn khiến người ta lầm tưởng là một lão nhân hiền lành. Nhưng Hướng Nhật lại không nghĩ thế, lão già tóc vàng mặ dù có nụ cười đích thực ngây thơ như cừu non, nhưng lại có thể nhận ra trên người đối phương toát lên hơi thở nguy hiểm.
Tuy chưa biết rõ ràng mục đích của đối phương, nhưng khiến cho một quốc gia coi trọng mà đích thân phái người bảo vệ, ắt hẳn hắn cũng có chút dị năng.
Cùng những người này quan hệ, Hướng nhật tự thấy nên cẩn thận một chút, ít nhất tại thời điểm này không biết mấy tên kia có dị năng gì.
– Không biết Matthew mục sư tìm ta có chuyện gì?
Hướng Nhật cũng mỉm cười nhìn đối phương.
Trong lòng hắn thầm phỏng đoán ý đồ của bọn họ, xem ra họ không có khả năng biết mình sẽ trở thành đối thủ của họ, cho nên việc trước tiên tìm đến mình gây phiền toái là không thể. Rốt cuộc đến cùng là vì cái gì? Hướng Nhật có chút hối hận, sớm biết thế thế đã nhờ Liễu tiểu thư tìm hiểu một chút tư liệu về mấy “vị khách” này, nếu không cũng không đến nỗi chẳng chút đầu mối như bây giờ.
– Cũng không phải việc gì to tát lắm, chỉ là muốn mời anh giúp một việc rắc rối.
Lão đầu tóc vàng híp mắt lại nói.
– Hỗ trợ?
Hướng Nhật sửng sốt, lão già này chẳng nhẽ uống nhầm thuốc, ngay cả mình còn rõ ràng chưa biết là ai đã đòi hỗ trợ này nọ, trừ cái lý do này ra Hướng Nhật không thấy cái nào hợp lý.
– Ta làm các vị thất vọng rồi, việc các vị nhờ ta không thể giúp.
Vừa nói Hướng Nhật vừa ôm nữ sĩ quan cảnh sát đứng lên.
– Nếu không có việc gì, ta phải về thôi.