Phần 97
Bắn mấy phát súng xong Hướng Nhật mới thấy hối hận, bởi vì hắn biết tiếng súng nhất định sẽ kinh động tới hai phe đang giao đấu ở lầu hai. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân lộn xộn từ dưới lầu truyền tới, rõ ràng là rất nhiều người đang đồng thời chạy lên đây. Nghe âm thanh đã đến rất gần, Hướng Nhật cũng không định trốn, mặc dù không muốn chạm mặt cùng đối phương, nhưng không có nghĩa là hắn sợ. Người đầu tiên đặt chân lên sân thượng là mỹ nữ tóc vàng và giáo chủ Matthew, ngay sau đó là mỹ nhân tóc dài cùng đội trưởng, những người đi sau cũng lục tục kéo lên hết.
Khi thấy trên lầu là nam nhân đang dẫm một chân lên người một bóng đen nằm co quắp dưới đất, mỹ nhân tóc dài liền kêu lên:
– Là ngươi?
Giọng điệu rất căm hận, hiển nhiên còn chưa quên mấy lời nam nhân nói với nàng lúc trước, lại thêm cơn bực dọc vì sau đó nàng gọi hơn mười cuộc điện thoại mà đối phương không thèm nghe máy.
– Không được sao?
Hướng Nhật thản nhiên đáp lại, hắn nghe ra được nữ nhân điên này căm thù mình đến mức nào, có lẽ nàng ta vẫn để mấy lời giễu cợt của mình trong lòng. Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, ngược lại trong lòng rất cao hứng, đối phương càng khó chịu thì hắn càng khoái trá, đây là đạo lý rất hiển nhiên. Nếu đối phương thấy mình mà làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, có khi Hướng Nhạt còn thấy buồn bực.
– Ta giết ngươi!
Thấy điệu bộ tỉnh bơ của nam nhân, mỹ nhân tóc dài không nhịn được nữa, nàng xông lên định liều mạng với hắn.
May mà đội trưởng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, hắn ra tay trước ngăn nàng lại, sau đó lại nói thầm câu gì đó, lúc này mới khiến mỹ nhân tóc dài đang bị kích động bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn trừng mắt căm hận nhìn nam nhân.
Hướng Nhật quay đầu đi không thèm nhìn đối phương, cũng không ngờ trùng hợp thế nào lại trở thành thế mặt đối mặt với mấy người Vatican, chỉ nghe mỹ nữ tóc vàng dẫn đầu vừa cười vừa nói:
– Hướng tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, không biết thế này có được gọi là duyên phận không nhỉ?
– Nếu nói như vậy, nữ nhân có duyên với tôi thật sự nhiều lắm.
Hướng Nhất cười khằng khặc, trong tiếng cười còn mang theo chút hạ lưu. Cô nàng tây dương này mặc dù có vẻ như đang nói lấy lòng mình, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được giọng điệu nàng ta có phần mất tự nhiên. Lần trước mình cảnh cáo bọn họ như vậy, hơn nữa quả thật đối phương cũng nổi giận, giờ đây lại tự nhiên ra vẻ bợ đỡ săn đón, ai chẳng biết là có mưu đồ.
Trên mặt mỹ nữ tóc vàng chợt lóe lên một tia phẫn nộ, không biết bao lâu rồi nàng mới bị đùa cợt như vậy? Nếu như không phải giáo chủ Matthew bên cạnh đang không ngừng ra hiệu, có lẽ nàng đã sớm xông lên động thủ. Cố nén lửa giận, mỹ nữ tóc vàng dời ánh mắt xuống dưới chân Hướng Nhật.
– Không biết dưới chân Hướng tiên sinh là ai vậy?
– Cô không biết sao?
Hướng Nhật hỏi lại, hắm làm bộ cực kỳ kinh ngạc. Vừa rồi mặc dù ở trên sân thượng, nhưng hắn đã sớm nghe rõ mồn một cuộc nói chuyên ở lầu hai, mục tiêu của cô nàng tây dương này chính là bóng đen cao lớn đã mất đi nửa cái mạng dưới chân mình, thế mà còn cố ý hỏi như vậy, trong lòng Hướng Nhật không khỏi khinh bỉ, tới lúc này rồi mà còn thích giả bộ, điểu nhân (1) quả nhiên là điểu nhân.
Vừa nghe nam nhân hỏi như vậy, mỹ nữ tóc dài cũng ý thức được nam nhân đã biết mục đích của bên mình, cho nên quyết định nói trắng ra luôn:
– Hướng tiên sinh, tên kia là “Dị đoan”, hy vọng anh có thể giao cho thánh giáo chúng tôi xử lý.
– Không được!
Hướng Nhật còn chưa mở miệng, đội trưởng ở bên kia đã xen vào.
– Tên kia là kẻ bị tình nghị, phải giao cho chúng tôi mới đúng!
– Từ tiên sinh, trừng phạt “dị đoan” luôn là chức trách của thánh giáo chúng tôi!
Mỹ nữ tóc vàng lại dời ánh mắt về phía đội trưởng ở bên kia.
– Thật ngại quá, đây là quốc gia của chúng tôi, cho nên phải tuân theo pháp luật của quốc gia chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng muốn cho dân chúng một lời giải thích.
Đội trưởng một bước cũng không nhường.
– Chẳng lẽ Từ tiên sinh định công bố chân tướng chuyện này ra?
Mỹ nữ tóc vàng châm biến, đương nhiên chính quyền sẽ không công khai những sự kiện kỳ bí kiểu này ra bên ngoài, nếu không có thể dẫn đến sự hoang mang lo sợ không cần thiết, như vậy rất phiền toái.
– Anna tiểu thư, cô không cảm thấy mình quá lo chuyện bao đồng sao?
Đội trưởng cũng đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng, hắn biết có một số chuyện không thể công khai, đấy mặc dù là sự thật, nhưng giọng điệu của đối phương lại làm cho hắn thấy rất bất mãn.
Mỹ nữ tóc vàng đang định trả lời, Hướng Nhật ở bên cạnh nghe nãy giờ đã sớm không nhẫn nại được nữa, hắn nói thẳng:
– Hai vị, tôi nhớ là chưa nói sẽ giao người cho ai trong các người mà?
Hướng Nhật cực kỳ khó chịu về điểm này, rõ ràng người còn ở trong tay mình, vậy mà song phương đã tranh nhau ầm ĩ, cứ như là nhất định mình sẽ giao người ra vậy, hắn không chấp nhận hành vi tự tiện làm chủ mà không thông qua chủ nhân là hắn như thế này.
– Hướng tiên sinh, tên “đị đoan” này nhất định phải giao cho chúng tôi!
Hình như ý thức được rằng mình nói sai đối tượng, mỹ nữ tóc vàng lại một lần nữa hướng ánh mắt lên người nam nhân. Nếu đã xác định trên người “dị đoan” có vật trọng yêu là thánh khí, vậy bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua.
– Có giao cũng phải giao cho chúng tôi!
Đội trưởng cũng nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, bởi vì cấp trên đã có lệnh, tất nhiên hắn không dám sơ suất. Hơn nữa hắn cũng mơ hồ đoán được rằng cấp trên muốn bắt sống tên “quỷ hút máu” này là có dụng ý, một xác chết cũng có tác dụng nhất định, nhưng chắc chắn không thể so được với người sống. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói tiếp:
– Hướng… tiên sinh, chúng ta đều là người Trung Quốc, hơn nữa anh cũng biết chút ít về thân phận của chúng tôi, giao người cho chúng tôi tuyệt đối là cách làm chính xác nhất, quốc gia cũng sẽ không quên đại công lần này của anh!
Hướng Nhật thầm cười lạnh lùng, sao hắn lại không nhận ra đây là chính sách điển hình “cây gậy và củ cà rốt” (2) cơ chứ? Đầu tiên là nhắc nhở bản thân là người được quốc gia phái tới, sau đó lại ám chỉ nếu làm theo lời đối phương thì sẽ có lợi, quả nhiên tính toán rất hay!
– Xin lỗi, tôi sẽ không giao hắn cho bất kỳ ai! Có giao thì cũng chỉ giao cho bà xã của tôi! Hơn nữa các vị đừng nói đạo lý gì to tát với tôi, tôi chỉ biết bà xã của tôi vì vụ án này mà suýt chút nữa là mất mạng, cho nên các vị đừng ảo tưởng nữa!
Đội trưởng ban đầu còn có chút lo lắng, dù sao với thực lực của đối phương, bên mình muốn đoạt người theo cách cứng rắn thì không chừng chỉ là hy vọng xa vời. Nhưng khi nghe đối phương nói muốn giao người cho nữ cảnh quan, trong lòng liền mừng rỡ, bởi vì giao cho cảnh sát chẳng phải là giao cho bọn họ hay sao? Tùy tiện ra một mệnh lệnh là có thể lấy được người từ cảnh sát, đối với bọn hắn, đây thật sự là chuyện quá đơn giản.
Còn mấy người Vatican thì lo lắng, bọn họ cũng nhìn ra điểm mấu chốt này, giao “dị đoan” cho cảnh sát cũng chẳng khác gì giao cho người của Hiên Viên tổ, mặc dù không rõ tại sao Hiên Viên tổ muốn bắt người, nhưng đến lúc đó vạn nhất người ta phát hiện thánh khí trên người “dị đoan”, như vậy vĩnh viễn không có khă năng thu hồi. Mỹ nữ tóc vàng nóng ruột nhìn về phía nam nhân, nàng bắt đầu nói mà không cân nhắc:
– Hướng tiên sinh, chỉ cần anh giao “dị doan” cho chúng tôi, chúng tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh!
Trong lòng Hướng Nhật rúng động, nhìn thoáng qua bóng đen cao lớn bị dẫm dưới chân không thể nhúc nhích, đầu óc xoay chuyển, hắn không ngờ cô nàng tây dương này lại có thể buột miệng nói ra câu ấy, cho dù thật sự muốn trừng phạt một tên “dị đoan” cũng có cần phải khẩn trương đến vậy không? Hơn nữa phe được quốc gia phái tới cũng muốn đoạt người, rõ ràng trên người tên này có giấu bí mật trọng đại gì đó, nếu không sao có thể dẫn tới sự tranh giành của song phương đều là những kẻ biến thái phi nhân loại? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật nhất thời nẩy ra chủ ý, hắn dùng ánh mắt ám muội nhìn về phía mỹ nữ tóc vàng:
– Chỉ cần tôi giao hắn cho các vị, các vị có thể đáp ứng tôi bất cứ điều kiện gì, cô chắc chắn chứ?
– Đúng vậy!
Mặc dù cũng nhận thấy mình nói hơi quá, nhưng lúc này mỹ nữ tóc vàng cũng chỉ còn cách thừa nhận đến cùng, tình hình đã rất cấp bách, trước hết phải nắm giữ “dị đoạn” trong tay, về phần có thể thực hiện yêu cầu khắc nghiệt của đối phương hay không thì không thuộc phạm vi cân nhắc của nàng nữa.
– Hướng tiên sinh, ngàn vạn lần đừng mắc lừa, bọn họ đang lừa anh đấy!
Đội trưởng ở một bên cũng nóng ruột, hắn không thể trơ mắt nhìn con vịt đã nấu chín bay khỏi tầm tay của mình như vậy. Đồng thời, trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc, không ngờ lần này người Vatican lại vì một tên “dị đoan” mà trả cái giá lớn đến vậy, sự tình nhất định không đơn giản. Nghĩ vậy, hắn càng không thể để đối phương mang người đi.
Hướng Nhật dường như không nghe thấy lời của đội trưởng, hắn vẫn như cũ dùng ánh mắt ám muội nhìn mỹ nữ tóc vàng:
– Vậy nếu tôi muốn cô thì sao?
Vừa nói, hắn vừa cố ý dùng tay làm một động tác cực kỳ lưu manh.
Mỹ nữ tóc vàng sững người, nàng đưa tay ngăn cản nam tử có ký hiệu quỷ dị trên mặt đang định xông lên cùng đối phương động thủ, đồng thời giọng nói rõ ràng rất phẫn nộ:
– Hướng tiên sinh có ý gì đây?
Thấy đối phương đã hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, Hướng Nhật nói thẳng luôn:
– Nếu như tôi nói muốn cô bồi tiếp tôi một đêm, sau đó sẽ giao hắn cho cô, điều kiện này cô cũng đáp ứng chứ?
– Hạ lưu, cuồng dâm!
Vừa nghe thấy những lời này, mỹ nhân tóc dài ở bên kia đã nhịn không được mở miệng mắng, ngay cả Liễu Y Y cũng cau mày nhìn nam nhân. Nhưng đội trưởng đứng cạnh các nàng lại thở dài một hơi, người kia đưa ra yêu cầu như vậy thì song phương nhất định không thỏa hiệp thành công, thậm chí còn có thể nói đây là sư tuyên chiến đối với người Vatican! Nữ nhân thuộc giáo đình đều phải giữ tấm thân xử nữ, tức là phải thuần khiết, như vậy mới có thể thờ phụng thần thánh, mà yêu cầu của người kia rõ ràng là đang báng bổ thần thánh! Phải biết rằng, trong mắt người Vatican, báng bổ thần thành là tội ác không thể tha thứ nhất.
Mà đám người Vatican cũng có vẻ cực kỳ căm phẫn, ai cũng trừng mắt tức giận nhìn nam nhân, nếu như không phải giáo chủ Matthew còn chưa ra lệnh, bọn họ đã sớm ào lên xé xác tên báng bổ thần thánh trước mắt.
Mỹ nữ tóc vàng hít một hơi thật sâu, như là để đè nén cơn giận đã sắp không thể khống chế nổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nam nhân:
– Hướng tiên sinh, anh biết anh đang nói gì không?
– Tôi rất tỉnh táo, điều ấy không cần cô nhắc nhở! Đáp ứng thì nói, không đáp ứng thì quên đi!
Hướng Nhật sảng khoái nói, sau đó liếc mắt nhìn mỹ nhân tóc dài ở bên kia, miệng lầm bầm mấy tiếng, trong lòng thì cực kỳ xem thường: Dkm, trước ngực đeo một pho tượng nữ lõa thể, thế mà còn có mặt mũi nói người khác là hạ lưu, là cuồng dâm, cũng không ngẫm lại xem mình là cái thứ gì! Nhưng bởi vì đối phương nói như thế, Hướng Nhật lại nẩy ra một chủ ý khác, hắn nhìn về phía mỹ nữ tóc vàng và cố tình thở dài một hơi:
– Ôi, không ngờ chỉ một chuyện đơn giản là bồi tiếp tôi uống rượu một đêm mà cô cũng không chịu đáp ứng, xem ra tôi không thể giao người cho cô.
Nói xong, lại lắc đầu liên tục, cứ như đang thấy đáng tiếc vì đối phương không làm được một việc nhỏ như vậy, thật sự làm cho hắn quá thất vọng.
Người bên cạnh đương nhiên có thể nhận ra nam nhân đang nói trái lòng, nhưng không ai nói thẳng ra, bởi vì chuyện này khiến người ta thấy rất xấu hổ, nếu như nói ra, chẳng phải đồng nghĩa với việc tâm tư bọn họ không thuần khiết, chỉ biết nghĩ tới những phương diện không đứng đắn hay sao? Nhất là mỹ nhân tóc dài, vừa rồi chính là nàng nói mấy từ “hạ lưu, cuồng dâm”, vì thế ở trước mặt mọi người càng cảm thấy mất thể diện, cho nên càng hận nam nhân đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời mối thù với nam nhân cũng thêm sâu đậm.
Mỹ nữ tóc vàng đương nhiên cũng biết nam nhân cố ý nói cho mình nghe, nhưng giờ phút này nàng đã mất hết mặt mũi, huống chi nam nhân nói như vậy là đã có dụng ý rõ ràng, đó chính là hắn không định giao người cho bên nàng.
– Được lắm, nếu Hướng tiên sinh đã có quyết định, chúng tôi chỉ đành dùng vũ lực để tự mình đoạt người.
– Cũng đừng trách tôi không cảnh cáo các vị trước, vạn nhất xuất hiện thương vong gì cũng đừng trách tôi!
Hướng Nhật âm trầm nói, hắn sớm đoán được sẽ không tránh khỏi một hồi chiến đấu, nếu đã vậy, trước đó bỡn cợt đối phương một chút thì có sao đâu?
(1) Điểu nhân: Đồ con bu*I, cách gọi miệt thị của Tàu đối với người phương Tây…
(2) Cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: Carrot and stick) là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. ‘Cây gậy’ tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, ‘củ cà rốt’ tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Một chính sách kiểu ‘cây gậy và củ cà rốt’ phải luôn hội đủ ba yếu tố: Yêu cầu thay đổi, quyền lợi nếu thay đổi, biện pháp trừng phạt (kinh tế hoặc quân sự). Thông thường, thành ngữ này không được dùng một cách chính thức trong quan hệ quốc tế, nhưng được dùng bởi giới báo chí, đôi khi được dùng bởi nước bị áp đặt với hàm ý rằng đó là chính sách thiếu công bằng.