Phần 14
– Trầm tiểu thư, ngươi không phải muốn đi ra ngoài sao?
Hướng Nhật không vội moi tin tức từ Hôi Hùng, mà nói với Trầm Bội Bội trước sau vẫn đang gắt gao nắm lấy quần áo hắn.
Có một số việc Hướng Nhật không muốn để nàng biết quá nhiều, tuy biểu hiện vượt quá khả năng bình thường của con người có bị nàng trông thấy, nhưng đó cũng là do bất đắc dĩ, giờ muốn đề cập đến vài vấn đề bí mật, dĩ nhiên phải tránh để nàng nghe được.
– Ta đi ra ngoài? Tại sao…
Trầm Bội Bội hơi bối rối, nàng không hình dung nổi tâm tình mình hiện giờ thế nào.
Chuyện được cứu lẽ ra là chuyện đáng ăn mừng, nhưng nhìn thấy trên đất đầy vết máu cùng mấy thân người không có chút sinh khí thì trong tâm nổi lên một nỗi sợ hãi.
Lúc đầu, tưởng rằng nam nhân chính là cứu tinh của mình, nào ngờ chớp nhoáng lại bán rẻ mình, trong lúc còn đang nguyền rủa nam nhân thì chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện một lực lượng kỳ bí đem nàng bảo vệ, đồng thời giết hết bọn lưu manh kia… Trời ạ, là giết người, không phải súc vật linh tinh, mà là người! Việc càng khiến cho nàng nghĩ đây là ảo giác chính là nam nhân này không hề sợ súng đạn. Lúc thấy khẩu súng trong tay tên trùm lưu manh kia, Trầm Bội Bội đã biết nó có uy lực không nhỏ, đây tuyệt không phải là đồ chơi của con nít, nhưng ngoại trừ phá nát quần áo bên ngoài, căn bản nó không có thêm tác dụng gì với Hướng Quỳ cả.
Trầm Bội Bội thậm chí hoài nghi mình hình như đang nằm mơ, nếu không phải thấy quần áo trên người kia bị phá nát nói cho nàng đây là sự thực, thì nàng nhất định cho là thế.
Nhìn bộ dáng cô nàng họ Trầm như còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Hướng Nhật nhắc nhở:
– Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn vài chuyện muốn hỏi hắn.
– Được.
Lời nói của nam nhân đưa Trầm Bội Bội về lại hiện thực, cúi đầu lên tiếng, sau đó đem quần áo rách nát kéo lại, miễn cưỡng che lấp xuân quang đang lộ ra ngoài, rồi mới hướng phía cửa đi tới.
Nàng cũng không phải đứa ngốc, nam nhân cũng đã nói rõ ràng, tiếp đấy muốn nói vài chuyện bí mật không muốn nàng biết.
Nhìn Trầm Bội Bội sắp đi ra cửa, Hướng Nhật như bỗng nghĩ ra cái gì:
– Đúng rồi, bên ngoài còn có một nữ nhân, nếu ngươi muốn về nhà thì bảo nàng đưa đi, như vậy sẽ an toàn hơn.
Trầm Bội Bội thân thể run rẩy cực độ, nhưng không có quay đầu lại, ngược lại còn nhanh hướng ra ngoài, biến mất ở cửa.
Hướng Nhật thở dài, ánh mắt lại tập trung trên người Hôi Hùng, cười cười:
– Giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.
Nếu không phải trong phòng khách còn mấy cỗ tử thi, người khác nghe hắn nói còn tưởng là hai người bạn đang tâm sự.
Hôi Hùng không dám chậm trễ, mạng nhỏ đang nằm trong tay đối phương, dĩ nhiên không còn chút uy phong của lão đại, yếu ớt hỏi:
– Hướng tiên sinh có chuyện gì xin cứ nói.
– Không cần khẩn trương như vây.
Hướng Nhật giống như chủ nhân của nơi này, thích thú đến nằm trên ghế salon:
– Ta muốn hỏi vài điều, ngươi… biết Buck chứ?
– Ngươi là cảnh sát quốc tế được phái tới?
Vừa nhắc đến cái tên “Buck”, Hôi Hùng kết luận người trẻ tuổi này chính là cảnh sát quốc tế, điều này cũng giải thích tại sao lần đó ở quán bar cảnh sát đối với hắn lại cung kính như vậy, chắc chắn là trước đó đã biết rõ thân phận thực sự của hắn.
– Ngươi thấy ta giống lắm sao?
Hướng Nhật đột nhiên hỏi lại. Tuy hắn biết trùm ma túy Buck có trong danh sách truy nã của Interpol, nhưng không nghĩ tới việc mình vừa hỏi đã bị nhầm là cảnh sát quốc tế, điều này khiến hắn thấy hơi buồn cười.
– Vậy ngươi là…
Hôi Hùng cẩn thận hỏi, đồng thời cũng phủ nhận suy đoán trước của mình, nếu đối phương đúng là người của Interpol thì thủ hạ của mình cũng không chết nhanh như vậy. Nói thế nào bọn họ cũng là cảnh sát, không thể tùy ý giết người.
– Kỳ thật cũng không có gì.
Hướng Nhật lười nhác bắt chéo chân, giọng nói tựa như đang hỏi hôm nay ăn cái gì.
– Ta với Buck có vài ân oán riêng, chỉ cần ngươi nói chỗ hắn ẩn thân, ta có thể tha ngươi!
Hôi Hùng hơi do dự, đã có vết xe đổ trước đó, hắn không dám chắc là sau khi mình nói ra địa điểm đó liệu đối phương có thực sự buông tha cho mình không.
Hướng Nhật nhìn thần sắc đối phương đoán được hắn đang nghĩ gì, thản nhiên cười nói:
– Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta có thể cho ngươi biết, vừa rồi là vì nữ nhân của ta ở trên tay ngươi, mà ta là người ghét nhất bị người khác đem nữ nhân ra uy hiếp mình, cho nên ta mới bất chấp thủ đoạn.
Thấy Hôi Hùng không có nửa điểm suy chuyển, Hướng Nhật lại nói tiếp:
– Đương nhiên, chỉ nói cho ta địa điểm ẩn thân của Buck là chưa đủ, nếu muốn giữ mạng sống, ngươi phải xuất ra một nửa tài sản!
Thành thật mà nói, đối với một nửa gia sản của Hôi Hùng, Hướng Nhật không thèm để trong mắt, sở dĩ nói như vậy là để xóa bỏ nghi ngờ của đối phương, để hắn tin tưởng vào điều kiện này, coi như cho hắn một cái chỗ mà dựa vào. Cho dù đối phương nói ra nơi ẩn thân của Buck ra cũng không sợ bị thủ tiêu ngay, không phải mình còn cần nửa gia tài của hắn sao?
– Được, ta tin Hướng tiên sinh lần này!
Trầm tư một lúc lâu, Hôi Hùng rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, nhưng hắn lại bỏ thêm một câu:
– Nhưng nếu Hướng tiên sinh nuốt lời, thì dù ta có chết cũng đừng moi được cái gì!
Đối với tài sản của mình Hôi Hùng rất tự tin, cái đó tuyệt đối có sức hấp dẫn, hắn thậm chí còn tin rằng chính vì mục đích này mà đối phương mới buông tha cho hắn.
– Đương nhiên!
Hướng Nhật cam đoan, khóe miệng hiện ra một tia lãnh ý khó thấy.
– Buck, hắn đang ở nhà của lão bản của ta.
– Nhà lão bản ngươi ở đâu?
– Khu biệt thự Chân Long, số nhà 100!
Nghe đến khu biệt thự Chân Long, Hướng Nhật không khỏi nhíu mày, không phải có phiền toái gì không giải quyết được, mà là nhà của ông chủ “Ngạ Lang Bang” Lý vĩ Niên ở khu biệt thự Chân Long – chính là địa bàn của ông già của Sở Sở, nhạc phụ tương lai, truyện xung đột lần trước với con heo phóng điện kia đã khiến ông ta một trận sứt đầu mẻ trán, lần này lại xảy ra chuyện gì nữa thì cũng không hay lắm, lương tâm Hướng Nhật cũng thấy hơi áy náy. Ài, cũng là vì Sở Sở mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật quyết định vứt cái ý nghĩ phiền muộn trong đầu sang một bên, tiếp tục hỏi:
– A7 là ngươi lấy được từ Buck?
– Đúng vậy.
Hôi Hùng mặc dù khiếp sợ, nhưng vừa nghĩ tới việc đối phương có thể tìm tới mình để hỏi chuyện về Buck thì đương nhiên cũng đã sớm biết rõ về A7.
– Vậy ngươi còn điều gì muốn nói nữa không?
Có được đáp án, Hướng Nhật không trì hoãn nữa, chuẩn bị đánh một dấu chấm hoàn mỹ kết thúc chuyện này.
– Cái gì?
Hôi Hùng nhất thời không kịp phản ứng, chưa ý thức được chuyện gì, chỉ thấy trước trán tê rần, cả người ngã về phía sau, không còn biết gì nữa.
– Không phải ta tàn nhẫn, có trách thì trách ngươi không may!
Nhìn Hôi Hùng đang nằm trên mặt đất, trên trán đã xuất hiện một lỗ máu, Hướng Nhật thì thầm tự nói.
Nói thật, nếu không phải đối phương buôn bán A7 cùng với thế lực phía sau có khả năng uy hiếp đến sự an toàn của nữ nhân bên cạnh hắn, thì hắn cũng không cần phải hạ độc thủ như vậy.
Ra khỏi khu nhà cao cấp, Hướng Nhật thấy mình hơi may mắn, xung quanh không hề có người đi lại, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, lỡ ai đó phát giác, ngày mai bị cảnh sát mời đi uống cà phê thì quả là phiền toái.
Nhưng vừa qua đường, hắn không thể không dừng cước bộ, bởi vì có hai người đang đứng ở phía trước, một người vừa mới chạy thoát khỏi tình cảnh hung hiểm là Trầm Bội Bội, kẻ còn lại không nghi ngờ chính là Phạm Thải Hồng người gọi điện thông báo cho hắn.
– Mọi việc xong rồi chứ?
Phạm đại tiểu thư lạnh lùng nhìn nam nhân.
Hướng Nhật không trả lời mà hỏi lại:
– Sao hai người còn chưa đi?
– Đi rồi ta biết tìm ai đòi phòng?
Phạm Thải Hồng trừng mắt nhìn nam nhân, rất không vừa ý với biểu hiện của hắn. Phải biết rằng nàng chính là người có công nhất trong sự việc lần này, nếu không nhờ có nàng thì cô ả nhân tình này của hắn chắc đã xảy ra chuyện rồi, chỉ nhìn áo sống rách bươm của cô ả dáng hình cao ráo đầy đặn này là biết có chuyện xảy ra.
Hướng Nhật đã quen với thái độ điên điên của nữ nhân:
– Ý ngươi là ta sẽ quỵt nợ?
– Cái này là ngươi nói.
Phạm Thải Hồng nói tiếp theo nam nhân.
Hướng Nhật cũng không muốn cùng nàng so đo, đưa luôn ra hai ngón tay:
– 2000 Vạn.
– Vậy là có ý gì?
Phạm Thải Hồng nhíu mày.
– Giá trị một gian phòng ngủ.
Hướng Nhật bình tĩnh nói, không buôn bán cắt cổ không làm người.
– Ngươi đúng là xảo trá!
Phạm Thải Hồng giờ đã hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân.
– Ngươi muốn hay không, dù sao lúc đó ngươi chưa nói bao nhiêu tiền, đây là phòng của ta, ta nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
Hướng Nhật mang bộ dạng hoàn toàn vô lại.
– Được! Ta mua!
Phạm Thải Hồng khó chịu nhìn chằm chằm nam nhân, hận không thể đem hắn ra mà ăn tươi nuốt sống.
Hướng Nhật không nhìn vào ánh mắt giết người của nàng, lại nhìn về phía Trầm Bội Bội đang cố túm lấy chỗ quần áo bị rách, lo sợ bị hở ra:
– Đúng rồi, sao ngươi vẫn chưa về?
– Ta như thế này làm sao về được?
Trầm Bội Bội cúi đầu nhìn áo sơ mi bị xé rách của mình.
– Ta bảo nàng đưa ngươi về thì sao?
Hướng Nhật chỉ nữ nhân điên bên cạnh, thật ra hắn muốn tự mình đưa đi, nhưng bởi quần áo trên người đều bị đạn phá hỏng, bây giờ trên thân chẳng còn gì, cứ như vậy mà đưa một nữ nhân quần áo cũng không chỉnh tề về nhà, không bị cha mẹ người ta hoài nghi mới là lạ.
Bất quá hắn vừa nói xong, Phạm Thải Hồng đã kêu lên bất mãn:
– Nàng là nữ nhân của ngươi cứ đâu phải của ta, liên quan gì đến ta chứ, muốn thì tự ngươi đưa về đi.
Nói xong xoay người bước đi, hiển nhiên là còn tức giận nam nhân vụ thừa nước đục thả câu.
– Ê…
Hướng Nhật vội gọi nàng lại, lúc này không còn thời gian để giải thích quan hệ giữa hắn với Trầm Bội Bội nữa:
– Một trăm vạn một lần đưa.
Nhưng Phạm Thải Hồng vẫn không có phản ứng gì, cứ tiếp tục đi tiếp.
– Một ngàn vạn!
Vẫn không có phản ứng.
– Được rồi, ngươi thắng, hai ngàn vạn!
Hướng Nhật bất đắc dĩ nói.
– Sớm hào phóng thế có phải xong rồi không?
Phạm Thải Hồng lúc này mới xoay người, trong mắt lộ ra nét đắc ý.
– Cứ xem như ngươi tặng ra một phòng ngủ thượng hạng, yên tâm, ngươi đã có ý tốt thì ta sẽ không chiếm tiện nghi gì đâu.
Nói xong mặt đầy vẻ ta đại nhân không thèm so đo với kẻ tiểu nhân.