Phần 41
Sáng sớm hôm sau, mấy người thu xếp xong hành trang liền xuất phát, tính cả Hướng Nhật là tổng cộng có sáu người. Bởi vì đi chơi dã ngoại, nữ hoàng cũng không tiện mang theo nhiều bảo tiêu, chỉ để cô nàng bảo tiêu da đen Sanny vốn luôn theo bên mình không rời nửa bước đi cùng. Mà Monica thì đi cùng thư ký của nàng Karina, Hướng Nhật đương nhiên là cùng Thư Dĩnh thành một đôi.
Nhân số ít, hành trình cũng thuận lợi hơn nhiều, trước khi đến giờ dùng cơm trưa, mấy người đã tới nơi.
Tại một khách sạn ở ngoại vi công viên rừng quốc gia, mọi người thu xếp ổn thỏa hết thảy, ăn xong cơm trưa, sau đó chuẩn bị xuất phát.
Tuy nhiên vừa mới ra ngoài, một thanh niên da đen dáng người loắt choắt xuất hiện cản bọn họ lại.
– Hehe, mấy vị, cần xe không?
Thanh niên da đen cười cợt nhả, thoạt nhìn trông giống một nhân viên tiếp thị chuyên bán các loại thuốc quá hạn.
– Ô, cảm ơn, chúng ta không cần xe.
Thư ký của Monica lịch sự từ chối.
– Nếu thế thì không ổn đâu…
Thanh niên da đen cũng chưa từ bỏ ý định, hơn nữa biểu hiện giống như là muốn nói: Các ngươi không cần xe thì sẽ gặp xui xẻo.
– Mấy người biết không? Nơi này mấy ngày trước đã xảy ra chuyện sư tử ăn thịt người.
Hướng Nhật nghe thế liền động tâm.
– À?
Cô nàng phiên dịch Karina lạnh nhạt đáp lại một tiếng, nàng cho rằng đối phương vì muốn bán được xe nên mới lấy chủ đề này ra hù dọa người ta.
– Chúng ta có cái này.
Nói xong, từ trong túi xách mang bên mình lấy ra một khẩu súng ngắn màu bạc tinh xảo.
Hướng Nhật thấy thế liền toái mồ hôi lạnh, cô nàng thư ký này mang cả súng ngắn trên người, thì ra còn kiêm luôn chức bảo tiêu cho Monica.
Thanh niên da đen liếc mắt nhìn khẩu súng tinh xảo kia, vẻ mặt có chút xem thường:
– Hehe, các nữ sĩ, đừng nói là ta hù dọa các vị, mấy ngày trước có một đám sinh viên Colombia, trên người bọn họ cũng mang theo súng, kết quả là gặp phải một đàn sư tử, các vị đoán chuyện gì xảy ra?
– Chẳng lẽ ngươi muốn nói đám sinh viên kia đã trở thành bữa trưa của của đàn sư tử?
Karina phần nào đã hết kiên nhẫn, nàng mặc dù không có ác cảm đối với nhân viên tiếp thị, bởi vì nàng cũng từng làm nghề này, nhưng đôi với những tên cứ làm phiền không ngừng lại còn bịa đặt để lừa người ta thì nàng rất ghét.
– Ô, không, chỉ có một người xui xẻo.
Thanh niên da đen không để ý đến sự châm biến của Karina.
– Ý của tôi là trong số đó có một sinh viện bị sư tử ăn thịt, đừng nói là tôi cười trên nỗi đau của người khác, trên thực tế, tôi cũng thấy thương cảm cho người không may, vì thế tôi mới đặc biệt chiếu cố du khách đến nơi này, tránh cho bọn họ lặp lại bi kịch của người không may kia.
– Ngồi trên xe của ngươi an toàn chứ?
Monica ở bên cạnh tiếp lời.
– Đương nhiên, xe của tôi chắc chắn là an toàn nhất.
Thanh niên da đen thấy người vừa hỏi là một cô nàng gợi cảm, hơn nữa xem ra có thể làm chủ, vẻ mặt hắn càng phấn khởi.
– Các vị có thể đi theo tôi để xem, cam đoan làm các vị vừa lòng.
– Vậy thì đi xem thử.
Mặc dù không dám khẳng định chuyện sư tử ăn thịt người có thật hay không, nhưng vì đề phòng vạn nhất, thân là người để xuất cuộc đi chơi dã ngoại lần này, Monica không thể không hành sự cẩn thận.
– Quá tuyệt vời! Xin mời đi bên này, thưa các nữ sĩ.
Thanh niên da đen hưng phấn vỗ tay một cái, sau đó đi trước dẫn đường, nghiễm nhiên xem nhẹ nam nhân duy nhất trong chúng nữ – Hướng Nhật.
May mà Hướng Nhật cũng không so đo với gã, mặc dù hắn cho rằng có mình ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu như kiểu “Sư tử ăn thịt người”. Nhưng không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lộ ra thực lực của mình, cho nên, nếu có thêm trang bị vật chất bên ngoài có thể cam đoan sự an toàn của chúng nữ, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
Sau khi theo thanh niên da đen vào khách sạn, quả nhiên thấy một chiếc ô tô việt dã cũ nát đậu ở đấy, hơn nữa, cũ nát chỉ là thứ yếu, càng bắt mắt hơn chính là việc mặt ngoài chiếc xe có hàn mấy cọc sắt thô dầy, trông như cái lồng chuyên nhốt thú dữ.
– Nhìn xem, có lan can ở ngoài như thế này, cho dù là sư tử đực khỏe mạnh nhất cũng phá không được.
Thanh niên da đen bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi.
– Còn có lốp xe nữa, cam đoan có thể chạy bon bon trên đồng cỏ, với lại, tôi cũng đã đổ đầy xăng, ở thời khắc mấu chốt sẽ không xuất hiện tình huống hết xăng xui xẻo.
– Được rồi, bao nhiêu tiền?
Cho dù không ưa mỹ quan của “Chiếc lồng” này, nhưng vì an toàn, Monica cũng không yêu cầu quá nhiều.
Thanh niên da đen cười he he:
– Chỗ của tôi có hai phương thức trả tiền, không biết là các nữ sĩ định thuê hay mua luôn?
– Đương nhiên là thuê.
Monica lườm đối phương, tỏ vẻ rất bất mãn, mình mà thực sự mua chiếc xe này thì nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất.
– 5000 Đô la, chỉ cần 5000 đô la, trước mặt trời lặn lái xe trở về là được.
Thanh niên da đen tỏ vẻ như đã dự kiến từ trước, chìa ra năm ngón tay.
– Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi.
Sau khi nghe được giá tiền, Karina nhịn không được liền mắng.
Thanh niên da đen nhìn nàng:
– Hehe, nữ sĩ, thế này tốt hơn ăn cướp nhiều, cướp bóc là phạm tội, còn tôi là đang làm ăn.
5000 Đô la quả thực là một số tiền lớn, có từng ấy tiền, cho dù có mua một chiếc ô tô việt dã second – hand loại xịn cũng không thành vấn đề, hơn nữa cam đoan là ô tô còn mới đến hơn 80 %.
– Bỏ đi, Karina.
Nữ thư ký định cãi thêm thì Monica ngăn lại, lấy từ túi xách ra một tập đô la, đếm, sau đó đưa cho thanh niên da đen:
– Chỗ này có 2500 đô la tiền đặt cọc, nếu như chúng ta có thể an toàn trở về, 2500 đô la còn lại đương nhiên sẽ đưa nốt cho ngươi.
– Đương nhiên, việc này đương nhiên không thành vấn đề, tôi rất lòng tin với xe của mình.
Thanh niên da đen nhận tập đô la, nhưng ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào túi xách của Monica, dường như đang tính xem trong đó rốt cục có bao nhiêu đô la, hắn không hề che dấu vẻ tham lam của mình.
Sau khi nhận chìa khóa xe, cô nàng da đen Sanny làm tài xế, mấy người đang định lên xe, thanh niên da đen lại cười cợt nhả lần nữa:
– Hehe, các nữ sĩ, còn có một điểm tôi muốn nhắc nhở các vị, có lẽ các vị vẫn cần một hướng dẫn viên du lịch cường tráng.
– Vì sao?
Monica liếc hắn.
– Chuyện này trong nhất thời khó mà nói rõ.
Thanh niên da đen lướt qua nhìn mọi người, ánh mắt có phần quỷ dị.
– Các vị nghĩ mà xem, vạn nhất vào trong gặp phải một số người không nói đạo lý hay mấy con mãnh thú khổng lồ, có một người hướng dẫn viên du lịch cường tráng, ắt sẽ an toàn hơn nhiều chứ?
– Không cần, có xe của ngươi là đủ an toàn rồi.
Monica từ chối lời đề nghị của đối phương, nàng cho rằng đối phương đang muốn kiếm chắc thêm, nàng cũng không ngốc như vậy. Vừa mới bỏ ra 5000 đô la, trời mới biết gã đen thui có nói vống thêm gì đó để hù dọa mình tiếp không. Huống chi, bên cạnh còn có thiên sư tiên sinh, Monica rất có lòng tin vào vị tiên sinh từng giúp mình xóa bỏ dấu vết của ác quỷ trên người. Hơn nữa, nàng cứ cảm giác thanh niên da đen ở đối diện có ý đồ xầu, tốt nhất không nên dây dưa với hắn.
– Hehe, vậy chúc các vị lên đường vui vẻ!
Thanh niên da đen cũng không miễn cưỡng, đếm tiền xong liền bỏ đi.
Mấy người Hướng Nhật ngồi lên xe, chính thức xuất phát.
Trên đường gặp được vài du khách cũng đi chơi dã ngoại, tuy nhiên bọn họ phần lớn là đi bộ, có rất ít người lái xe, cho dù lái xe, cũng không ngồi trong “Cái lồng” đặc biệt như nhóm Hướng Nhật. Mấy người bắt đầu thấy mình bị lừa, nhưng Hướng Nhật lại có cảm giác là sắp có sóng gió nổi lên, bởi vì hắn phát hiện ô tô đã đi được khá xa, cũng sắp tiến vào vùng thảo nguyên kia.
Lúc này, chuông điện thoại trên người đột nhiên vang lên, Hướng Nhật cảm thấy kỳ quái, rõ ràng lần trước khi mình ở đây thì làm gì có tín hiệu, sao lần này lại có? Nhìn thoáng qua dãy số lạ lẫm trên màn hình, Hướng Nhật cũng không để ý đến việc chúng nữ nhân đều đang hướng ánh mắt vào mình, trực tiếp nghe máy.
Một giọng quen tai truyền tới:
– Hướng tiên sinh, chào anh.
– Matthew giáo chủ?
Hướng Nhật có hơi giật mình.
– Làm sao ông biết số điện thoại của tôi?
– Anna nói cho tôi biết.
Lão già cũng không giấu diếm.
Con bé đang chết này, mình hỏi nàng ta số điện thoài của lão già thì chết cũng không cho, giờ lại bán rẻ số điện thoại của mình mà không do dự chút nào.
– Matthew giáo chủ, tôi nghĩ ông tìm tôi không phải chỉ để kiểm tra xem số điện thoại này có đúng là của tôi hay không, đúng chứ?
– Đương nhiên.
Lão già ở đầu dây bên kia trả lời, sau đó úp úp mở mở:
– Tôi muốn hỏi, Hướng tiên sinh, bây giờ anh không ở New York phải không?
– Không, sao vậy?
Hướng Nhật trong lòng không khỏi nghi hoặc, lão già này là thần toán tử à?
– Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là anh đi về hướng Bắc.
Lão già tiếp tục ra vẻ thần bí.
Hướng Nhật càng thêm giật mình:
– Matthew giáo chủ, đừng nói với tôi là ông phái người theo dõi tôi đấy nhé.
– Hướng tiên sinh, tòa thánh chúng tôi chưa bao giờ làm những chuyện gây tổn hại đến danh dự của mình.
Lão già nói có vẻ bất mãn, giọng điệu cũng quyết liệt hơn.
Hướng Nhật cũng không để trong lòng:
– Vậy sao ông biết?
– Có một tên dị đoan cũng đi về hướng bắc.
Lão già trả lời, giọng tràn ngập tự tin.
– Ồ?
Hướng Nhật trong lòng khẽ rúng động, chẳng lẽ là gã có đôi mắt phóng điện số 2? Tuy nhiên mình đã đánh hắn trọng thương, cơ thể tên kia biến thái đến vậy sao? Chưa hết một ngày đã bình phục? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thực ra Hướng Nhật cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao hắn cũng không biết nhiều lắm về dị năng giả, nói không chừng có một số cơ thể biến thái có thể bình phục chấn thương với tốc độ đáng kinh ngạc.
– Matthew giáo chủ, tôi rất hiếu kỳ, sao ông khẳng định tên “Dị đoan” kia đi về hướng bắc?
– Bởi vì ở New York tôi không cảm thấy được khí tức của hắn, vừa hay khí tức của hắn lại xuất hiện ở hướng bắc của New York, hơn nữa, khí tức càng lúc càng mờ nhạt, cho nên tôi đoán là hắn đang đuổi theo người nào đó. Mà tên dị đoạn hẳn là rất có hứng thú với cây trâm kỳ quái trên người anh, cho nên nhân tiện cũng đoán được vị trí của anh.
Không thể không nói một câu, lão già này thật thông minh, luận việc quá nhanh, chỉ dựa vào hành động của gã có đôi mắt phóng điện số 2 là có thể biết được vị trí cụ thể của mình, xứng đáng là một lão cáo già siêu cấp.
– Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã cảnh báo, tôi sẽ hết sức chú ý.
– Ha ha, Hướng tiên sinh cứ đùa, nếu như anh có tin tức của tên dị đoan kia, tôi hy vọng anh cũng nhanh chóng cho tôi biết một tiếng.
Cái gì mà có tin tức thì báo? Mk! Lão này rõ ràng là muốn mình ra tay bắt tên “Dị đoan” giùm lão. Khó trách lão lại vồn vã gọi điện thoại cho mình như thế, Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, hóa ra không chỉ là vì muốn cảnh báo cho mình, mà sớm đã có tính toán từ trước.