Phần 45
Khi đến học viện của hai người Du, Trương, quả nhiên thấy bên ngoài đang bị một vòng người vây quanh, tất cả đều là người Hoa tóc đen da vàng.
– Hướng tiên sinh.
Ấn Độ tiểu tam (cách gọi của người TQ dành cho người Ấn Độ) từ trong đám người chui ra, đi đến bên cạnh Hướng Nhật.
Hướng Nhật kéo gã đến một góc vắng vẻ:
– Rốt cục xảy ra chuyện gì, ông chủ ngươi có sao không?
– Ông chủ không sao, tuy nhiên bị bọn chúng vu oan là tội phạm giết người.
Ấn Độ tiểu tam như là gặp được người cùng chung kẻ thù, vẻ mặt cũng tỏ ra phẫn nộ.
– Tội phạm giết người?
Hướng Nhật sửng sốt, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn cũng không dám khẳng định, hai người Du, Trương có giết người hay không, hay chỉ là bị đám người này rắp tâm hãm hại, nếu như là khả năng thứ hai, vậy trình độ chúng thật quá kém cỏi.
– Đúng vậy, buổi tối hôm trước, ở Trương gia xảy ra án mạng.
Ấn Độ tiểu tam nói tiếp…
– Trương gia gia chủ Trương Minh Sinh và đại công tử Trương gia đều bị giết, tử trạng cực kỳ thê thảm, nghe nói ngay cả nhân viên pháp y khi tiến vào bên trông khám nghiệm tử thi cũng phải nôn.
Hướng Nhật trong lòng không khỏi có chút xao động:
– Thê thảm như thế nào?
– Ngực Trương Thế Gia ngực bị thủng một lỗ lớn, xuyên thẳng ra sau lưng, trái tim cũng không còn, mà yết hầu Trương Minh Sinh có một vết cắn to tướng, máu trong cơ thể bị hút hết, chỉ còn lại cái xác khô.
Ấn Độ tiểu tam nói tiếng phổ thông (Trung Quốc) rất nhuần nhuyễn, vẻ mặt cũng biến hóa theo những miêu tả của mình, dường như sắp nôn đến nơi.
Hướng Nhật có thể hiểu được, cho dù là ai, khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng ấy thì trong dạ dày đều thấy không thoải mái. Tuy nhiên cũng vì thế mà hắn chắc chắn được một điểm, hai người Du, Trương tuyệt đối không phải là hung thủ, bởi vì Hướng Nhật biết hung thủ thật sự là ai. Cha con Trương gia nhất định là bị gã có đôi mắt phóng điện thứ 2 thủ tiêu, từ tử trạng của cha con chúng mà xét, chỉ có người của bộ tộc hút máu mới làm được. Còn rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến chúng tàn sát lẫn nhau, Hướng Nhật cũng đoán được đại khái, có lẽ là vì gã có đôi mắt phóng điện thứ 2 bị mình đánh trọng thương, nóng lòng muôn khôi phục thương thế, cho nên bất kể có là “người nhà” hay không thì cũng bị hắn coi là “thánh dược” để khôi phục thương thế, khó trách tại sao bị mình đánh trọng thương như vậy mà có thể hồi phục nhanh chóng đến thế, hóa ra là được “bổ sung năng lượng”.
Thấu hiểu nguyên nhân, Hướng Nhật âm trầm nhìn về phía đám người đang vây quanh bên ngoài học viện, những tên khốn kiếp này lại vu cho Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch là hung thủ, chắc chắn cũng không phải loại tốt lành.
– Tiểu Tam, ngươi biết những kẻ đó là ai không?
Hướng Nhật trong lòng mơ hồ đã có đáp án, tuy nhiên hắn muốn nghe chính miệng Ấn Độ tiểu tam khẳng định lại.
– Hướng tiên sinh hỏi tôi à?
Ấn Độ tiểu tam rõ ràng là sửng sốt, mình có cái tên này từ khi nào? Tuy nhiên hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời:
– Bọn chúng là người của các thế gia.
– Người của các thế gia? Vì sao bọn chúng xuất hiện ở nơi này?
Hướng Nhật hỏi tiếp, hắn cảm thấy đáp án càng lúc càng gần với suy đoán của mình. Bởi vì ở phố người Hoa không cho phép xảy ra ẩu đả trong nội bộ người Hoa, nhất là không được xảy ra xung đột giữa thế gia người Hoa và thế lực người Hoa.
– Trong khoảng thời gian này, Trương gia và “Võ lâm hội” chúng tôi từng có xích mích, giờ Trương gia có người chết, những thế gia này liền lấy cớ ấy để liên hợp lại, nói ông chủ của chúng tôi là hung thủ. Thực ra, chẳng qua là muốn ép chúng tôi giải tán “Võ Lâm Hội”, vì sợ chúng tôi uy hiếp địa vị của bọn chúng.
Ấn Độ tiểu tam oán hận nói. Mặc dù hắn không phải là người Hoa, nhưng lúc trước hắn vượt biên đến Mỹ, là hai người Du, Trương thu nhận hắn, với lòng cảm kích sâu nặng, hắn sớm đã coi “Võ lâm hội” là nhà của mình, giờ phút này có kẻ muốn tới phá “Nhà” của hắn, đương nhiên là hắn thấy căm hận chúng.
Hướng Nhật cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, nói trắng ra một câu, đám thế gia này lo lợi ích của mình bị chia cho người khác, giờ có người chết, chúng thừa dịp đó lấy cớ để hưng sư động chúng, định bóp nát thế lực người Hoa, như vậy sẽ không còn ai có thể ảnh hưởng đến lợi ích của bọn chúng.
– Lần này là ai cầm đầu?
Đã minh bạch hết thảy, Hướng Nhật lại hỏi tiếp.
– Là người của Trần gia.
Đôi mắt của Ấn Độ tiểu tam bắn hung quang về phía một trung niên trông có phần uy nghiêm trong đám người.
– Hướng tiên sinh, ngài có thấy không, tên kia chính là Trần Khải, con trai của chủ tịch hội kiều dân Phúc Kiến Trần Tự Phúc, mà con trai hắn lại bị ông chủ của chúng tôi đánh cho tàn phế.
Quả nhiên là Trần gia! Hướng Nhật gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh:
– Tiểu tam, lúc trước ông chủ của các người cho người đánh tàn phế con trai của Trần gì đó kia là vì nguyên nhân gì?
– Bởi vì một người đồng hương của ông chủ chúng tôi vừa đến Mỹ đã bị tiểu tử kia cưỡng hiếp.
Ấn Độ tiểu tam nói mà không hề ngượng miệng.
Cưỡng hiếp? Hướng Nhật trong lòng không khỏi phẫn nộ, trong sô các hành vị phạm tội, hắn ghét loại này nhất. Cười lạnh một lần nữa, Hướng Nhật bỏ lại Ấn Độ tiểu tam bên cạnh, đi về hướng đám người.
– Hướng huynh đệ, sao cậu lại tới đây?
Bị vây giữa đám người nhưng ánh mắt của Trương Thái Bạch vẫn rất sắc bén, nhanh chóng phát hiện Hướng Nhật đang chen đám người đi vào, khuôn mặt hiện lên vẻ lo âu, Du Tiểu Cường đứng bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ lo lắng.
– Tôi tới xem.
Hướng Nhật cười ung dung, thấy vẻ mặt lo lắng của hai vị huynh đệ sinh tử chi giao khi phát hiện sự có mặt của mình, trong lòng hắn không khỏi ấm áp.
– Tốt! Một tên hung thủ khác cũng đến rồi.
Không biết ai trong đám người hét to lên một câu.
Hướng Nhật lập tức đảo mắt nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh:
– Hung thủ? Là đang nói ta sao?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người một trung niên mặt rỗ đứng cạnh gã Trần Khải mà Ấn Độ tiểu tam giới thiệu lúc nãy.
Trung niên mặt rỗ run bắn người, nhưng thoáng cái lại trở nên cứng cỏi:
– Sao, ta nói sai ư? Ngươi còn muốn uy hiếp ta hay sao?
– Uy hiếp hay không chưa nói tới vội, ta chỉ muốn hỏi thăm, tại hạ trở thành hung thủ từ khi nào vậy?
Hướng Nhật cảm thấy có chút buồn cười, những người của thế gia đúng là chẳng khác gì chó điên, thấy ai cũng cắn thì phải? Không những vu oan cho Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường, bây giờ lại nhắm vào mình.
Nhìn thoáng qua Trần Khải bên cạnh giờ phút này vẫn có vẻ rất bình tĩnh, trung niên mặt rỗ càng tăng thêm can đảm, gần như là chỉ thẳng vào mũi Hướng Nhật:
– Đến lúc này ngươi còn muốn nguỵ biện hay sao? Chuyện mờ ám các người làm chúng ta đều biết rõ. Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch là chủ mưu, còn ngươi chính là hung thủ thật sự, là bọn chúng đưa ngươi vượt biên đến đây, sau đó phái người đi giết người của Trương gia, đúng không? Đừng hòng phủ nhận, trong sổ ghi chép nhập cảnh căn bản không có tên ngươi, bởi vì Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường đã sớm lên kế hoạch, chờ sự việc xong xuôi là cho ngươi về nước, làm cho người ta không tra ra được manh mối, có đúng hay không?
– Giả thuyết rất xuất sắc.
Hướng Nhật vỗ tay, đây quả thực là trò hề hết sức tức cười, sổ ghi chép nhập cảnh có tên mình mới là lạ, mình là rơi từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ trên bầu trời cũng có cục quản lý nhập cảnh?
Mấy lời dõng dạc của mình lại bị đối phương để ngoài tai, trung niên mặt rỗ có phần tức giận:
– Ta khuyên ngươi đừng nên ngụy biện nữa, mà nên sớm nhận tội thì hơn, đương nhiên, chúng ta sẽ không đưa ngươi tới cục cảnh sát, dù sao ngươi cũng là đồng hương với chúng ta, hơn nữa còn bị người khác sai khiến, chỉ cần ngươi…
– Bại não! Đần độn!
Hướng Nhật trực tiếp dùng hai “Lời khen” tiêu chuẩn nhất để cắt ngang mấy lời đĩnh đạc của trung niên mặt rỗ.
– Ngươi nói cái gì?
Trung niên mặt rỗ lập tức trở nên hết sức giận dữ, mặt đỏ bừng bừng, tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
– Nói ngươi là đồ bại não, lão già, ngươi không hiểu tiếng người à? Mẹ ngươi bài tiết ra phân có khi còn tốt hơn là sinh ra cái thứ đần độn nhà ngươi, cũng từng này tuổi, đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi còn gì? Ngươi nói ta là hung thủ, ngươi có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có la lối càn rỡ nữa, ngươi có tin lão tử bắt người vào vườn bách thú không?
Hướng Nhật chửi ầm lên không chút khách sáo, sỉ nhục hắn bằng tất cả những lời lẽ có thể.
Trung niên mặt rỗ suýt nữa thì thở không được, có bao giờ hắn bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy đâu, hơn nữa còn trước mặt bao nhiêu người, tức giận đến nỗi mất hết lý trí, giờ hắn chỉ muốn xông lên liều mạng.
Trần Khải bên cạnh kịp thời kéo hắn lại, sau đó cảnh giác nhìn Hướng Nhật:
– Vị bằng hữu này, ngươi nói là muốn chứng cứ, tốt, ta hỏi ngươi, án mạng xảy ra vào ban đêm, lúc ấy ngươi đang ở chỗ nào?
– Dường như ngươi không có tư cách hỏi điều ấy? Việc hỏi là trách nhiệm của cảnh sát.
Hướng Nhật khinh khỉnh nói, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch bên cạnh định kéo kéo hắn, nhưng lại bị hắn né ra. Chắc bọn họ lo mình kết thù với đám thế gia này, tuy nhiên Hướng Nhật vốn không coi bọn chúng ra gì.
Trần Khải dường như không nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh của Hướng Nhật, tiếp tục phân tích:
– Theo lý thuyết, ngươi là bằng hữu của Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch, vì sao không ở nơi này mà đến địa phương khác, hay là sợ sự tình bại lộ…
– Bại cái đầu mẹ ngươi, lão tử thích ở khách sạn, không được sao?
Hướng Nhật cướp lời đối phương, tiếp tục chửi, cái lão gì đó của Trần gia thực sự coi mình là Sherlock Holmes chuyển thế hay sao?
Nghe thế, Trần Khải cũng không giữ được thái độ bình thản như ban đầu, mặt biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm. Đám người của các thế gia bên cạnh hắn cũng ầm ĩ hẳn lên, hầu như người nào cũng xắn tay áo định xông lên đánh cái tên dám chửi người khác như tát nước kia, ngay từ lần Hướng Nhật chửi trung niên mặt rỗ, chúng đã chướng mắt lắm rồi, giờ lại còn làm tới như vậy, ai cũng không nhịn nổi nữa.
– Dừng tay!
Đúng lúc này Trần Khải lên tiếng kêu bọn chúng ngừng lại.
Hai người Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường cũng thở dài nhẹ nhõm, nơi này bây giờ đám thế gia có tới mấy trăm người, bọn họ không cho rằng đối phương dám động thủ ngay giữa ban ngày ban mặt, nhưng vạn nhất thực sự chọc giận chúng, chỉ dựa vào vài người phe mình, e là còn chưa đủ nhét kẽ răng đối phương.
– Ngươi nói mình không phải là hung thủ, vậy có chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường chứ?
Trần Khải nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật, trông như đã nắm chắc được điều gì đó.
Hướng Nhật liếc sang hắn:
– Ngươi là cảnh sát à? Ta từ chối trả lời vấn đề này.
Không nói đến việc chuyện đêm đó mình không nói ra được, chỉ nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương thôi, Hướng Nhật đã thấy khó chịu rồi. Muốn lão tử nói cho ngươi biết đêm đó lão tử làm gì ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch bên cạnh vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy được hả giận, vị huynh đệ của Hướng lão đại cũng thật quá nóng nảy, có lẽ sắp theo kịp sự ngông cuồng của Hướng Lão đại rồi cũng nên.
Trần Khải đắc ý nhìn Hướng Nhật:
– Ngươi đã không dám nói, ta có thể hoài nghi ngươi chột dạ!
– Chột dạ?
Hướng Nhật cười lạnh.
Hắn đang tính xem có nên giáo huấn lão già này một chút không thì Trương Thái Bạch lại tiếp lời:
– Trần Khải, ta cũng không muốn nhiều lời nữa, chuyện lần này không liên quan đến huynh đệ chúng ta, nếu ngươi không tin thì cứ đi tìm cảnh sát.
Trương Thái Bạch nói xong, đám người thế gia lại xôn xao một trận, gã trung niên mặt rỗ vừa rồi bị chửi thê thảm lúc này liền tỏ ra tức giận chỉ vào hắn:
– Trương Thái Bạch, ngươi muốn phá hỏng quy củ của phố người Hoa sao?
– Quy củ? Khi các thế lực ngươi Hoa xảy ra xung đột thì không được tìm cảnh sát Mỹ can thiệp, cái quy củ do các ngươi định ra ấy hả? Vì quy củ ấy mà chúng ta phải cam chịu để các ngươi thẩm vấn sao? Nực cười, giờ Trương Thái Bạch ta ở đây, muốn tìm ta gây phiền toái, bất kỳ lúc nào cũng có thể phụng bồi. Tuy nhiên ta cũng cần cảnh cáo mấy người một câu, đừng chọc giận ta, bằng không ta không dám cam đoan hậu quả sẽ như thế nào!
– Trương Thái Bạch, ngươi quá láo xược!
Toàn thân trung niên mặt rỗ run rẩy không ngừng, tay ôm ngực, không biết đây là lần thứ mấy trong hôm nay hắn bị chọc cho tức giận thành ra như vậy, liệu trái tim hắn còn có thể chịu được nữa hay không.
Đám người thế gia ở bốn phía cũng đều trừng mắt nhìn Trương Thái Bạch.
Trương Thái Bạch thân là người khởi xướng nhưng không hề có nửa điểm sợ hãi, đưa tay khoác lên vai Hướng Nhật, cao giọng nói:
– Vị này chính là huynh đệ của Trương Thái Bạch ta, hắn không liên quan gì đến chuyện này, nếu có ai không biết điều tìm tới hắn, Trương Thái Bạch ta vẫn chỉ có câu nói kia, ta không cam đoan hậu quả sẽ như thế nào!
Hướng Nhật nghe mà trong lòng cảm động không thôi, hắn biết Trương Thái Bạch không muôn hắn dính dáng đến chuyện này, tuy nhiên đứng trước khó khăn của huynh đệ sinh tử chi giao ngày trước, Hướng Nhật cũng không thể thờ ơ được, hắn buột miệng nói:
– Ta biết hung thủ là ai.
Chỉ một câu, nhưng khiến cho những tiếng ồn ào nãy giờ trong nháy mắt im bặt, yên lặng tới mức làm cho người ta thấy quỷ dị.