Phần 85
Ngày hôm sau, trong khách sạn trên đảo Yeouido mà đại lão bản RAPIST đã chuẩn bị sẵn cho hắn, Hướng Nhật ngủ thẳng đến giờ cơm trưa mới tỉnh dậy. Tuy nhiên cũng không ai oán thán gì về điều ấy, cũng không ai dám đánh thức hắn. Thành viên RAPIST là bởi vì được đại lão bản dặn dò, còn đám người Hầu Tử tuy ở cùng khách sạn với Hướng Nhật, nhưng thân là đàn em, đương nhiên sẽ không đi gọi lão đại của mình dậy, ngoan ngoãn chờ hắn ngủ đẫy giấc. Lưu Phi tuy thức dậy từ sáng sớm, nhưng xuất phát từ sự kính nể đối với vị “Chấp năng giả” hùng mạnh Hướng Nhật, nàng cũng sẽ không đi quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.
Vệ sinh xong xuôi, Hướng Nhật đi ra ngoài.
Ngày hôm nay cũng chưa lên kế hoạch gì, lại nói tiếp, Hướng Nhật cũng không biết bản thân rốt ruộc đến Hàn Quốc làm gì, Tinh Tinh kêu mình đến trấn giữ, thế nhưng, lẽ nào có mình ở đây thì cảnh sát Hàn Quốc sẽ không giám sát chặt chẽ nữa hay sao? Điều này đương nhiên là không! Mà chỉ sợ bởi vì có mình ở đây, cảnh sát Hàn Quốc sẽ càng thêm chú ý ấy chứ? Nếu quả thật là thế, vậy mục đích Tinh Tinh kêu mình tới đây chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nói không chừng đây là cái bẫy hèn hạ âm hiểm gì đó mà gã thú vật kia cùng ông anh vợ dâm đãng bày ra sẵn, chỉ chờ mình chui vào tròng.
Hướng Nhật bắt đầu có chút hối hận, lúc trước đáng lẽ hắn tìm hiểu rõ rồi mới qua đây, nhưng lại bị hai tên thú vật kia lừa gạt, thế là ba chân bốn cẳng chạy qua đây. Tuy nhiên giờ cũng không có chuyện Hướng Nhật trở về, nếu đã tới, vậy phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nhân tiện xem xem Tinh Tinh và ông anh vợ dâm đãng lừa mình qua đây là vì mục đích gì.
Đi ra khỏi phòng, đám người Hầu Tử đã chờ hắn từ lâu, lúc này chúng đang đùa giỡn ầm ỹ trong đại sảnh khách sạn cách phòng Hướng Nhật không xa, khi thấy hắn tất cả lập tức đứng lên, Hầu Tử hưng phấn nói:
– Đại ca, giờ chúng ta đi đâu?
– Đi đâu cái đầu mày, đương nhiên là phải ăn cơm trước rồi.
Hướng Nhật cười mắng một câu, tuy lúc rạng sáng khi cầm hai túi hàng nguyên vẹn trở về cũng đã được đại lão bản RAPIST nhiệt tình chiêu đãi một bữa, nhưng ngủ đến tận trưa, lại không ăn sáng, bụng đã sớm đói cồn cào. Đi tới đại sảnh, nhìn lãnh diễm nữ nhân lúc này đã từ ghế sofa đứng lên.
– Lưu Phi tiểu thư, cùng đi ăn cơm chứ.
Lưu Phi gật đầu, không nói gì, chỉ hơi hơi thi lễ với Hướng Nhật.
Hướng Nhật cũng không để bụng, đang định gọi đám người Hầu Tử xuống lầu, một thanh niên cột tóc đuôi ngựa vóc người cao ráo đột nhiên đi tới, hắn niềm nở nói:
– Xin chào Hướng tiên sinh, tôi là Quyết Ngư, được đại lão bản chúng tôi phái tới. Ông biết đây là lần đầu tiên ngài tới Hàn Quốc, cho nên không quen thuộc nơi này lắm, nếu như ngài muốn tới chỗ nào, ngài chỉ cần nói với tôi là được. Hơn nữa, đại lão bản chúng tôi cũng nói, toàn bộ chi phí của ngài tại Seoul đều do RAPIST chúng tôi lo liệu.
Thanh niên tóc đuôi ngựa nói tiếng Trung rất lưu loát, nghe một hồi cũng không hề có cảm giác hắn là người Hàn Quốc, hơn nữa khi nhắc tới RAPIST, vẻ mặt cũng rất kiêu hãnh.
Đối với sự chu đáo của đại lão bản RAPIST, Hướng Nhật cũng không khách khí làm gì, gật đầu:
– Được rồi, trước hết dẫn ta tới nhà hàng đi.
– Vâng, thưa Hướng tiên sinh.
Thanh niên tóc đuôi ngựa nói, sau đó lại đưa tay làm động tác mời.
– Mời đi bên này.
Hướng Nhật dẫn đoàn người đi theo thanh niên tóc đuôi ngựa, vốn tưởng rằng đối phương sẽ dẫn mình tới nhà hàng trong khách sạn dùng cơm, không ngờ đối phương lại đi ra ngoài khách sạn.
– Không phải tới nhà hàng sao? Sao lại ra bên ngoài?
Hầu Tử cũng quen nếp cho rằng đối phương sẽ dẫn cả nhóm mình tới nhà hàng trong khách sạn dùng cơm.
Thanh niên tóc đuôi ngựa liếc Hầu Tử một cái, rồi lại cung kính nói với Hướng Nhật:
– Hướng tiên sinh, kỳ thực nhà hàng trong khách sạn này cũng không tệ, nhưng nếu muốn ăn những món ngon hơn thì nhất định phải đến một nhà hàng cao cấp thật sự.
– Uhm.
Hướng Nhật khẽ đáp lại một tiếng, hắn cũng biết loại nhà hàng kiêm khách sạn này không thể sánh bằng loại nhà hàng chân chính chỉ chuyên kinh doanh ẩm thực, trong lòng không khỏi đánh giá cao đại lão bản RAPIST, chỉ một chi tiết nhỏ như vậy cũng an bài thật chu đáo, hắn có địa vị như ngày nay hiển nhiên cũng không phải vô căn cứ mà được.
Chiếc xe dùng để đưa đón vị thượng khách Hướng Nhật đỗ bên ngoài khách sạn, là một chiếc Rolls – Royce màu đen, so với chiếc của vị nhạc phụ ở An gia mà Hướng Nhật làm hỏng lúc trước thì kém hơn nhiều, nhưng nói như thế nào cũng là Rolls – Royce, chỉ riêng nhãn hiệu xe này cũng đã rất hoành tráng rồi. Trên cơ bản, chỉ cần lái chiếc xe như thế này là gần như có thể tung hoành ngang dọc trên đường, nếu như không sợ gây ra tại nạn giao thông ngoài ý muốn.
Lưu Phi vẫn được coi là tình nhân của Hướng Nhật, cho nên ngồi Rolls – Royce cùng Hướng Nhật. Đãi ngộ dành cho đám người Hầu Tử kém hơn một chút, nhưng kém là kém so với Rolls – Royce, xe bọn họ ngồi cũng có thể nói là loại xe danh tiếng. Tuy nhiên đám người Hầu Tử cũng rất biết điều, biết sự khác biệt giữa mình và đại ca, cũng không vì bị đối đãi không bình đẳng mà tỏ ra bất mãn, trái lại còn vênh vênh váo váo vui cười với nhau.
Thật ra, khi nhìn thấy đoàn xe xa hoa do Rolls – Royce dẫn đầu dần dần đi xa, người đi đường bên ngoài khách sạn sững sờ cả buổi mới bình thường lại, ai cũng tự hỏi rốt cuộc là đại nhân vật nào mà phải huy động cả đoàn xe như vậy.
Điểm đến lần này là nhà hàng nổi danh nhất trên đảo Yeouido, theo lời giới thiệu của thanh niên tóc đuôi ngựa, nhà hàng cao cấp này có đủ các món của Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản, cho nên cực kỳ thích hợp với du khách tới Seoul du ngoạn ngắm cảnh, nhất là du khách Trung Quốc và du khách Nhật bản. Đương nhiên, nói là thích hợp với khẩu vị du khách, nhưng cũng không phải du khách nào cũng có thể ăn ở đây được, bởi vì các món ăn ở nơi này so với ở nhà hàng thông thường thì mắc hơn gấp 3 đến 5 lần, thậm chí là hơn mười lần, người bình thường chỉ nhìn giá cả thôi cũng khiếp vìa mà chùn bước. Tuy nhiên người người vẫn đổ xô tới đây dùng cơm, bởi vì nó đại biểu cho một loại thân phận, chứng minh người bình thường không thể sánh với bản thân mình, rất có cảm giác cao cao tại thượng.
Và quả thực là vậy, trong mắt người bình thường, có thể vào đây dùng cơm đều là tầng lớp phú hào bản thân không thể sánh nổi. Tỷ như ba thiếu niên nam nữ đang đứng trên con đường đối diện nhà hàng, cụ thể là một nam hai nữ, ai cũng nhìn người ra vào nhà hàng với vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ cũng là nhân dịp đi lữ hành tu học tới Hàn Quốc mở mang kiến thức một phen, còn hỏi thăm bạn học cùng lớp là người Hàn Quốc, biết nhà hàng này tiếng tăm lừng lẫy. Cho nên trước lúc ăn trưa, ba người rủ nhau lén rời khỏi quán trọ mà trường học đặt sẵn, chủ yếu là muốn đến xem xem có đúng như lời vị bạn học kia nói hay không, đó là người tới nơi này dùng cơm đều là phú hào ngồi trên những chiếc xe danh tiếng.
Nhìn tận mắt rồi mới thấy lời vị bạn học kia đúng là sự thật, bởi vì từ khi bọn họ tới đây, chưa thấy một chiếc nào mà bọn họ không biết tên, tất cả đều là loại xe cao cấp, chỉ cần lộ diện là người ta biết xe nhãn hiệu gì.
– Được rồi, Vưu Kỷ Tử, ca ca, chúng ta trở về thôi, bằng không Quảng Điền lão sư sẽ phát hiện ra sự vắng mặt của chúng ta.
Trong đó, một cô bé xinh đẹp chỉ tầm 16, 7 tuổi nhưng đã có dáng dấp của một mỹ nhân đột nhiên lên tiếng, có lẽ là lo lắng Quảng Điền lão sư mà nàng nhắc đến phát hiện ra chuyện bọn họ lén ra ngoài.
– Bây giờ còn sớm mà, Á Mỹ, chúng ta ngắm thêm một lúc nữa.
Đứng cạnh bô bé ấy, một cô bé xinh xắn đáng yêu khác chỉ cao khoảng 1m5 bĩu môi nói, bỗng nhiên lại giống như phát hiện một đại lục mới, ôm lấy một cánh tay của cô bé xinh đẹp, chỉ vào một đoàn xe xa hoa từ phía xa đang chậm rãi chạy tới, giọng điệu hết sức kinh ngạc tán thán:
– Oa, Á Mỹ, cậu xem kìa, cậu xem kia, là Rolls – Royce!
– Ừ, ừ.
Cô bé xinh đẹp bất đắc dĩ đáp lời, nhưng con mắt cũng liếc về phía chiếc Rolls – Royce đi trước mở đường, trong mắt hiện lên vẻ rúng động. Không sai, đúng là rúng động. Bởi vì từ nãy đến bây giờ, trong bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng chưa có một chiếc xe nào có thể sánh với Rolls – Royce, cái này cũng giống như đang nhìn một cô gái có một chút sắc đẹp, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, muốn không rúng động cũng không được.
– Không biết người đang ngồi bên trong là ai? Cậu xem, phía sau nó còn mấy chiếc xe danh tiếng… Oa, nếu có thể ngồi lên một trong những chiếc đó, chết cũng cam lòng.
Cô bé xinh xắn đáng yêu lấy tay bưng má, vẻ mặt tràn đầy ước ao.
– Cậu đừng phát cuồng nữa, đi thôi. Chuyện chúng ta lén ra ngoài, nếu bị Quảng Điền lão sư phát hiện thì thê thảm lắm.
Cô bé xinh đẹp lại bất đắc dĩ kéo cô bạn rõ ràng đang có dấu hiệu mơ mộng.
– Sợ cái gì, bà xử nữ già ấy tớ thèm mà sợ.
Cô bé xinh xắn đáng yêu nhăn mũi, nói với vẻ bất cần đời.
– Á à, thật không? Vậy cậu đến trước mặt cô ấy nói cô ấy là bà xử nữ già thử xem?
Nam sinh duy nhất bên cạnh rốt cuộc mở miệng, có thể là không quen nhìn dạng điệu kiêu căng của cô bé xinh xắn đáng yêu kia.
Cô bé xinh xắn đáng yêu liền trừng mắt nhìn nam sinh vừa lên tiếng nói móc nàng, hừ một tiếng, rồi quay sang nói với cô bé xinh đẹp:
– Á Mỹ, hay là chúng ta đi nhìn người ngồi bên trong xe đi, nói không chừng là một bạch mã vương tử trông rất tuấn tú à nha… Nói không chừng, thấy cậu thì mê cậu luôn ấy chứ.
– Không được, tớ cũng không thích bị bọn họ để mắt tới, kẻ có tiền như vậy đều rất lăng nhăng…
Cô bé xinh đẹp hiển nhiên suy nghĩ rất tỉnh táo, không bị hấp dẫn bởi viễn cảnh do đồng bạn gợi ra.
– Có sao đâu, chỉ cần hắn có tiền là được, lại đẹp trai một chút, cho dù đồng thời có mấy bạn gái cũng có thể tha thứ được.
Cô bé xinh xắn đáng yêu vẫn còn đang mở mộng, nắm chặt tay cô bé xinh đẹp, không cho nàng rời đi.
– Cậu xem, xe cũng dừng lại rồi, chúng ta đi nhìn chút đi, chỉ liếc mắt một cái thôi mà, Á Mỹ, tớ xin cậu đấy!
– Vậy… Được rồi.
Cuối cùng, cô bé xinh đẹp được gọi là Á Mỹ cũng phải chịu thua sự bướng bỉnh của bạn mình, đành ưng thuận một cách bất đắc dĩ, nàng rất hiểu người bạn này của mình, chuyện gì đã quyết là phải làm bằng được, không thì sẽ không rời đi.