Phần 39
“Cúi xuống!”
Trong nháy mắt nòng súng đen ngòm nhả đạn như mưa, Hướng Nhật vội đè đầu Dịch lão lục xuống, cả người che ở trên.
“Chíu chíu chíu…” súng lục có gắn nóng giảm thanh không ngừng tóe lửa, đối phương dùng hết một băng đạn xong cũng không quan tâm người ngồi trong Audi R8, đột nhiên tăng tốc vọt lên trước vì đoán chừng có lẽ chẳng ai sống nổi sau một băng đạn đó.
Hướng Nhật nhìn kỹ biển số chiếc BMW kia đồng buông tay đặt trên đầu Dịch lão lục ra. May là chuyện này chỉ trong nháy mắt, nếu lâu hơn thì dù Dịch lão lục không trúng đạn thì cũng xảy ra tai nạn.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Dịch lão lục cũng không ngu, đương nhiên không nghĩ Hướng Nhật muốn cảm giác kích thích mà đè cổ lái xe xuống.
“Vừa xong có kẻ nổ súng vào chúng ta” bởi tất cả những viên đạn đều được Hướng Nhật dùng thân đỡ lấy nên cũng không văng tung tóe ra chung quanh nên cửa kính hoàn toàn không bị gì. Dịch lão lục không hiểu bởi mọi việc rất bình thường.
“Nổ súng?” Mặt Dịch lão lục tái mét, việc như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp mà súng thì hắn biết rõ bởi đã tiếp xúc nhiều lần, biết thứ đồ chơi kia khác với thứ đàn ông bắn đàn bà, nó dùng để lấy mạng.
“Ừm” Hướng Nhật gật đầu trầm mặc, giờ vẫn chưa xác định đối phương nhắm vào mình hay là Dịch lão lục. Nhưng vào hẳn là cái sau xác xuất lớn hơn một chút, mình mới đến thủ đô, không có ai chủ tâm theo dõi mình như vậy, mà dù có có thì có lẽ cũng sẽ không dùng súng để xử lý mình chứ?
“Gần đây cậu có đắc tội kẻ nào không?” Càng nghĩ Hướng Nhật càng quyết định phải hỏi bởi đây mới là suy đoán, cũng không dám chắc.
“Không có đâu” hiển nhiên Dịch lão lục hiểu ý của Hướng Nhật vội lắc đầu.
“Cậu chắc chứ?” Thấy Dịch lão lục trả lời dứt khoát như vậy Hướng Nhật khẳng định không thể tìm ra gì từ thằng nhóc này.
“À, để tôi nghĩ đã” Dịch lão lục bị Hướng Nhật hỏi dồn cũng không thể không suy nghĩ lại gần đây mình có đắc tội kẻ nào không, dù có đắc tội đám bạn công tử ở thủ đô cũng không thể nào làm ra chuyện thuê kể giết người như thế. Nếu việc này lộ ra thì hiển nhiên chẳng những phiền toái bản thân mà gia tộc cũng bị liên lụy. Vậy nên dù là nhị thế tổ ăn chơi phá phách, không làm gì tốt lành cũng biết chuyện gì không nên làm. Mẹ nó chứ:
“Thực nghĩ không ra” nhíu mày suy tư một lúc, Dịch lão lục nói.
“Quên đi, nhìn thấy chiếc BMW phía trước không? Chính là nó đấy”
Hướng Nhật cũng không muốn ép buộc hắn, đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc BMW đã mất dạng lại xuất hiện, hơn nữa dường như có ý để mình đuổi theo.
“Chính là kẻ trên chiếc xe kia nổ súng vào chúng ta?” Dịch lão lục run rẩy hỏi, hắn chỉ là một tên già rái non hột(cái này là của VN dù hơi tục nhưng vẫn đưa vào), thể loại hung thủ cầm súng chạy nghênh ngang cùng với siêu nhân trong làn mưa đạn không trúng một viên cũng chỉ có trong ti vi, thực tế thì gan hắn chưa đủ để làm.
“Yên tâm, tôi đảm bảo cậu sẽ không bị thương” Hướng Nhật khinh bỉ cái lá gan chuột nhắt của hắn, nhưng nếu muốn bảo vệ thằng nhóc này thực quá dễ dàng.
“Hay là chúng ta báo cảnh sát?” Dịch lão lục không dám lấy tính mạng ra làm trò đùa, với lại hắn không tin câu kia của Hướng Nhật, đảm bảo mình không bị gì? Ngươi cho rằng mình là thần sao? Nhưng lời này cũng chỉ dám để trong lòng chứ mở mồm là ăn đòn.
Hướng Nhật lạnh lùng liếc hắn một cái rồi chột dạ. Biết thằng nhóc này không dám mạo hiểm với mình liền nói:
“Dừng xe, tôi xuống!”
“Anh muốn xuống xe?” Dịch lão lục sửng sốt, đột nhiên hiểu Hướng Nhật muốn làm gì, lập tức kiên quyết nói:
“Không được, tôi không thể để anh đi mạo hiểm, lão thái thái dặn nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi sẽ thảm đấy”
Không ngờ thằng nhóc còn trò này, Hướng Nhật xém nữa bật cười, bản thân nhát chết không dám đuổi thì thôi còn kéo mình theo.
Chiếc BMW phía trước như chơi trò đuổi bắt, thấy xe Audi R8 không đuổi theo thì tốc độ chậm lại, càng lúc càng chậm, hiển nhiên muốn chờ chiếc Audi R8 một lần nữa ngang hàng.
Dịch lão lục càng hoảng sợ, đoán chừng có lẽ đối phương thấy chưa hoàn thành nhiệm vụ nên muốn làm thêm lần nữa nên sắc mặt tái mét, hốt hoảng cầm điện thoại ra bấm. Nếu không phải xe không thể chạy ngược chiều thật nhanh thì hắn đã quay quay đầu bỏ chạy.
“Chờ cậu báo cảnh sát thì mạng đã không còn!” Hướng Nhật giật điện thoại của hắn, việc này báo cánh sát cũng vô dụng, đoán chừng lúc nghe còi cảnh sát thì đối phương đã chạy mất tích mà Hướng Nhật cũng không muốn thế, hắn phải bắt đối phương tra hỏi xem rốt cục là nhắm vào ai.
Mà hắn thấy càng tới gần chiếc BMW kia, Dịch lão lục thấy tử thần trước mắt đột nhiên cắn răng quay đầu chạy ngược lại.
Cũng may Hướng Nhật nhanh tay lẹ mắt giành quyền lái xe trong tay thằng nhóc chán sống này, giữa đường cái muốn quay đầu, sợ rằng chưa đợi hắn quay đầu xe xong thì đã bị xe phía sau cán cho nát bét.
“Cứ tiếp tục như thế chúng ta sẽ chết mất, chết mất…” lúc nguy hiểm, Dịch lão lục quên hết tất cả, rống lên với Hướng Nhật.
“Câm miệng!” Hướng Nhật khống chế tay lái, cùng lúc mở ra “khu vực”, Dịch lão lụcgiữ nguyên tư thế há mồm trợn mắt, không cách nào rống lên được, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Rốt cục chiếc BMW đi song song, cửa kính lái xe lại mở ra, nòng súng đen ngòm cũng chĩa tới.
“Chíu chíu…” ngọn lửa lại nhá lên.
Ánh mắt Hướng Nhật lạnh lùng, mà người ngồi bên cạnh không nhúc nhích cũng dọa choáng váng, nhìn chằm chằm vào kẻ lái chiếc BMW.
Hiển nhiên đối phương chuẩn bị rất tốt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang nên không nhìn ra hình dáng, chỉ có thể đoán đối phương là nam từ thân hình.
Dịch lão lục không có tâm tư đánh giá đối phương, thấy nòng súng kia đột nhiên nhả đạn, tuy rằng không thể nhúc nhích thì đầu óc vẫn tỉnh táo, gần như vậy thì làm sao mà trốn thoát, hắn chỉ còn cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó cảm giác tuyệt vọng bị thay thế bằng sự kinh hãi, bởi hắn thấy rõ viên đạn kia đi vào buồng lái xe Audi R8 thì giống như bị vật vô hình ngăn cản, cứ vậy treo lơ lửng trên cửa kính.
Mà chủ nhân chiếc BMW cũng bị cảnh này hù dọa lặng người một lúc rồi tiếp tục bóp cò: “Chíu chíu chíu…” đạn liên tục nhả nhưng kết quả vẫn như lần đầu, tất cả đều dừng lại trước buồng lái chiếc Audi R8.