Phần 45
Mở miệng ra là 500 vạn làm Dịch lão lục khiếp sợ, nhưng vẻ mặt biểu lộ sự không tin:
“Em họ, chuyện cậu nói chẳng buồn cười chút nào” Dịch lão lục nghi ngờ cũng rất bình thường, nhìn quần áo Hướng Nhật chẳng giống kẻ có tiền, nếu nói trăm nghìn thì hắn còn tin nhưng 500 vạn thì… kẻ ngốc nói mơ.
“Cậu không tin?” Hướng Nhật không rảnh nói nhảm móc tấm thẻ vàng ra ném trước kính chắn gió.
Dịch lão lục vốn không quan tâm nhưng thấy màu váng lấp lánh của tấm thẻ thì bất chấp nguy hiểm mà đưa tay ra vồ lấy, kích động hỏi:
“Là thật sao?”
“Bên trong có hơn 1 tỷ đô la, thử nói xem thật hay đùa?” Hướng Nhật khinh thường cười, hiển nhiên cũng có ý khoe khoang.
“Ôi chao, đại ca, đúng là đại ca ruột của em mà” Dịch lão lục kích động nói lăng nhăng, đương nhiên hắn biết thẻ vàng, vừa rồi hỏi chẳng qua bởi hưng phấn vì hơn 1 tỷ đô la, cái này so ra còn lớn hơn rất nhiều tiền anh cả năm giữ, nếu tất cả là của mình, dù gọi là anh ruột, cha ruột, ông ruột cũng làm.
“Lái xe cẩn thận đi” Hướng Nhật thấy kẻ này mừng quá sắp sửa đâm xe vào vệ đường vội vàng giành lại tấm thẻ vốn cho hắn mượn xem một lát, Hướng Nhật cũng chưa hào phóng đến mức đưa cho hắn tấm thẻ vàng này, Dịch lão lục đã nghĩ đến chuyện cướp lại nhưng nghĩ đến kẻ bên cạnh vô cùng bạo lực liền ngừng suy nghĩ ngu ngốc đó lại:
“Gì cơ, em gọi là anh ruột được chứ? Em họ, cho tôi 100 triệu, chỉ 100 triệu, không cần đô la, nhân dân tệ tôi cũng…”
“Cậu năm mơ à?” Hướng Nhật cất tấm thẻ đi, quang 100 triệu ra ngoài? Cho rằng hắn là nhà từ thiện chắc? Hay là đần thối ra rồi?
“Vậy cho tôi mượn 100 triệu được không, em họ?” Dịch lão lục quay đầu lại, vẻ mặt “hiển lành đáng yêu” làm Hướng Nhật buồn nôn, hắn không thể ngờ được một gã đàn ông mà có thể làm ra vẻ mặt tởm đến như thế.
“Cậu trả nổi chắc?” Hướng Nhật thản nhiên nói. (Cái này chém, tại chả hiểu rõ ý nghĩa)
Đột nhiên Dịch lão lục khựng lại, sắc mặt dại đi, quả thực hắn không trả nổi, vừa rồi căn bản không nghĩ đến việc đó, chỉ muốn cầm 100 triệu vào tay sau đó tiêu xài một lần trước mặt đám anh em trong nhà cho thỏa chí, cho bọn họ ghen tị phát điên lên.
“Em họ, không phải vừa rồi cậu bảo cho tôi mượn 500 vạn…” Dịch lão lục chưa từ bỏ ý định, không có 100 triệu cũng không sao, có 5000 vạn là đủ rồi.
“Nói chơi thôi, cậu tưởng thật à?” Hướng Nhật nhìn dòng người ngoài cửa sổ hờ hững đáp.
Vẻ mặt Dịch lão lục chán nản, lúc đầu không tin Hướng Nhật có nhiều tiền như vậy, giờ tận mắt thấy thì chỉ nhìn mà không thể dùng, cái này so với lúc không tin còn khổ hơn.
Thấy bộ dạng phờ phạc của Dịch lão lục, đột nhiên Hướng Nhật nói đầy thâm ý:
“Thực ra thì cậu muốn mượn tiền cũng không phải không thể, nhưng mà…”
Dịch lão lục không phải kẻ ngốc lập tức cảm nhận được dụng ý của Hướng Nhật:
“Nhưng mà cái gì chứ, em họ, đừng đánh đố thế được không? Tôi gấp lắm rồi, cứ nói thẳng đi, lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ”
Thực ra cũng không to tát như thế, điều kiện của tôi chỉ có một, kẻ gọi là Phương Đường gì đó, hắn làm tôi rất khó chịu, cậu giúp tôi đối phó hắn 500 vạn tôi sẽ cho cậu mượn’
Hướng Nhật cười híp mắt nhìn Dịch lão lục.
“Chỉ vậy?” Dịch lão lục ngây như phỗng nhìn Hướng Nhật, điều kiện đơn giản thế thôi? Hoặc có thể nói căn bản chẳng có điều kiện gì, dù Hướng Nhật không nói hắn cũng sẽ tìm người xử tên Phương Trung Đường kia, chỉ là bình thường viêm màng túi, muốn nhờ vả kẻ khác cũng không nổi, giờ có 5000 vạn xem đùa chết tên Phương Trung Đường kia ra sao.
“Đúng vậy, chỉ là 500 vạn không phải cho không, vẫn phải trả, trừ 50 vạn cậu giúp tôi dạy dỗ tên họ Phương kia, cậu chỉ cần đưa tôi 450 vạn là được rồi”
Dịch lão lục há hốc mồm, không phải chơi mình à? 450 vạn? Mình còn được bao nhiêu đây? Ủ rũ nhìn Hướng Nhật:
“Em họ…”
“Biết cậu bói không ra, chẳng qua phải làm công cho tôi, khi nào tôi cảm thấy đủ để khấu trừ 450 vạn kia thì chúng ta sẽ hết nợ”
Hướng Nhật sớm đã tính toán, thực ra thì 4500 vạn chẳng đáng là gì với hắn, vất ra cũng không tiếc, mà Dịch lão lục tuy không có bản lĩnh gì nhưng nếu có thêm một gã sai vặt cũng không tệ. Huống chi sau khi nói chuyện với Dịch lão lục, tuy Hướng Nhật chưa có hảo cảm với hắn nhưng ít nhất không ghét bỏ gì.
“Được, tôi đồng ý” Dịch lão lục nghiến răng nghiến lợi, không phải hắn không biết lời Hướng Nhật có cạm bẫy, coi như toàn quyền nắm giữ hắn trong tay, nhưng đến khi trả hết nợ hắn lại tự do. Dù thế nào thì ở Dịch gia hắn không có địa vị gì, ngoài cha mẹ ra thì gần như chả ai để ý hắn sống chết ra sao, lúc này có thể cầm 500 vạn thì so với lúc nào cũng phải nhìn thái độ anh cả còn tốt hơn.
“Rất tốt” Hướng Nhật liền lấy ra cuốn chi phiếu, trước khi đến thủ đô đã chuẩn bị để tránh lúc muốn chuyển khoản phải tới ngân hàng, có nó thuận tiện nhiều lắm, viết lên một dãy số rồi lấy ra đưa cho Dịch lão lục.
Dịch lão lục vội vàng chộp lấy, lần đầu tiên hắn cầm một khoản kếch xù như vậy, bình thường về nhà anh cả tiện tay quẳng cho mấy trăm vạn là cực kỳ ngưỡng mộ rồi, giờ cần phải thế sao? Sợ rằng cầm tấm chi phiếu này mình còn bị họ ngưỡng mộ nữa ấy chứ? Lại thoáng nhìn dãy số “0” rồi lại lao xe vào vệ đường lần nữa, may là Hướng Nhật kịp phát hiện cản lại.
“Hỏi thật, với thân phận của cậu mà không kiếm ra tiền?” Hướng Nhật rất tò mò việc này, con thế gia lẽ ra muốn kiếm tiền có nhiều cách mà, đừng nói cái gì to tát, chỉ đầu cơ trục lợi một chút thì kiếm đâu ít? Việc gì mà vì thêm vài vạn mỗi tháng để tiêu xài mà phải nhờ người giúp đỡ?
“Cậu không biết rồi, ông quản lý việc này rất chặt, nếu ai dám mó tay làm loạn liền bị đuổi khỏi Dịch gia”
Nói đến đây giọng Dịch lão lục trầm xuống, theo lời Hướng Nhật thì con cháu Dịch gia ở kinh thành thuộc loại giàu có, làm sao lại không có cách kiếm tiền? Chỉ là không chịu nổi uy ông già. Vậy nên bọn hắn ở nhà không được coi trọng thì chẳng bằng đám con cháu nhị lưu, tam lưu, cùng lắm thì hơn chút thể diện, kỳ thực chẳng khác gì võ thuật đẹp mắt mà chả đánh được ai.
“Ồ?” Hướng Nhật sửng sốt, không ngờ ông già lại có thể làm đến như thế, nhưng mà đánh chết hắn cũng không tin lão trong sạch như thế, nếu nói thế thì làm sao có tập đonà liên hiệp Dịch thị? Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống? Dù lão già không tự ra tay thì cũng là đám con cháu buôn bán, ai dám không nể mặt? Sợ là mục đích lão già răn con cháu chỉ là không muốn mình bị đối thủ công kích nhược điểm bản thân?