Phần 6
“Nói cách khác là, nếu như đủ tiền phẫu thuật thì không cần cưa chân?”
Việc này Hướng Nhật cũng không lấy làm lạ, bởi dù là việc gì thì cũng phải có tiền rồi nói. Không có tiền vậy thì đành tàn phế, thực tế này rất tàn khốc.
“Ừm” Hà Tú Tú nhìn Hướng Nhật vô cùng chờ mong, mặc dù trong lòng cũng không hy vọng bao nhiêu vào việc xa vời đó. Lúc trước hai người là bạn cùng cấp hai cũng biết rõ nhau, muốn đưa ra số tiền với con số trên trời với nàng là việc không thể, vẫn chỉ có thể mượn mỗi người một ít thôi.
“Cần bao nhiêu?”
Hướng Nhật cũng không phải phải loại người tốt đến mức giúp không cần đền đáp, nhưng một là mình cũng không phải thiếu tiền, hai là thay chủ nhân thân thể này giúp đỡ bạn học cấp hai của hắn.
“Cần hai vạn là đủ, nếu không được thì một vạn cũng đủ…”
Hà Tú Tú cẩn thận với lời nói của mình, sợ nói ra quá nhiều sẽ làm cho người ta bị hù dọa mất.
Hướng Nhật nhíu mày, phí phẫu thuật một hai vạn cũng không phải là nhiều, theo về lý mà nói thì không thể ít như thế chứ.
“Sao?” Hà Tú Tú thấy Hướng Nhật cau mày tưởng nhiều quá, vội vàng nói thêm một câu:
“Hoa Hoa, nếu ông khó khăn thì năm ngàn cũng được”
Hướng Nhật ngắt lời nàng:
“Không phải làm khó khăn, tôi muốn hỏi, phẫu thuật mà chỉ cần tí tiền như vậy thôi á?”
“Ông nói gì?”
Hà Tú Tú sửng sốt, không hiểu được ý trong lời nói của người bạn cấp hai này, chẳng lẽ là cảm thấy ít?
“Để phẫu thuật tất cả cần bao nhiêu?”
Hướng Nhật cũng không nói nhiều, lúc trước hắn đoán rằng Hà Tú Tú cũng không trông chờ gì việc mượn tiền từ mình, cho nên nói ra số tiền cũng không phải là nhiều.
“Tổng cộng là 34 vạn” Hà Tú Tú do dự một chút, rồi nói ra, vẻ mặt khổ sở nói:
“Chẳng qua mình đã gom được 3 vạn rồi, còn thiếu 30 vạn, hy vọng bệnh viện có thể phẫu thuật trước rồi sẽ trả từ từ sau”
“Đem tiền trả lại cho người ta đi, tôi cho bạn mượn 34 vạn”
Hướng Nhật khẳng khái nói, số tiền sinh bằng vạn với hắn mà nói là chẳng bằng sợi lông trên chín con trâu.
“Ông nói, ông… có?” Hà Tú Tú trợn mắt, vẻ mặt khó tin, không chỉ khiếp sợ vì việc Hướng Nhật có thể giúp tiền phẫu thuật, mà hơn cả là một bạn học cấp hai gia đình bình thường mà thuận miệng lại có thể cho mượn nhiều tiền như vậy.
“Lấy chi phiếu được không?”
Hướng Nhật không nói gì, móc từ trong người ra cuốn chi phiếu, lúc trước đến ngân hàng, làm thẻ cho mỹ nữ lão sư cùng Nhâm đại tiểu thư, hắn cũng lấy luôn một cuốn chi phiếu, hiện giờ cầm bút ghi đại mấy con số.
Hà Tú Tú trợn mắt há mồm, chi phiếu nàng chưa thấy ngoài đời nhưng ti vi thì đã nhìn qua không ít, thứ này không phải thứ nhà giàu mới nổi mà có được. Vậy mà bạn học cũ gia cảnh bình thượng lại tiện tay đưa ra, hơn nữa nhìn qua thì hiển nhiên là thường dùng chứ không phải lần đầu tiên đưa ra khoe khoang.
Hướng Nhật cũng không để ý vẻ mặt cứng đờ của Hà Tú Tú, viết chi phiếu xong liền đưa qua cho nàng.
Hà Tú Tú đưa tay nhận lấy nhưng động tác cứng nhắc như người máy, theo bản năng nhìn lên dãy số “0”, đột nhiên kêu lên: “50 Vạn?”
“Tôi nghĩ, ngoài phí phẫu thuật, khẳng định sẽ còn chi thêm cái khác”
Giúp người thì làm cho chót, tiễn phật đưa tận Tây Thiên, huống chi đối tượng ở đây lại là người trước đi “mình” thầm mến, dĩ nhiên không cần phải hẹp hòi.
“Như thế này có quá nhiều không?”
Hà Tú Tú siết chặt tờ giấy mỏng trong tay, giọng run run. Vốn chỉ hy vọng có thể có một chút thôi, không ngờ thoáng cái đã có không chỉ đủ mà còn dư thêm nữa.
“Cũng không nhiều lắm, nếu không phải sợ dọa người, tôi sẽ tăng thêm một số “0” nữa.”
Hướng Nhật vừa nói vừa cười, khó thể nhìn thấy được người đẹp mạnh mẽ như Hà Tú Tú nơm nớp lo sợ như vậy.
“Không ngờ ông lại là “gã nhà giàu” đấy, ôi, nếu sớm biết ông có tiền như vậy, lúc học trung học tôi đã làm thịt ông rồi, giờ thật hối hận, tôi hỏi nhé, có phải lúc trước ông che giấu lý lịch bản thân không? Gian manh nhỉ? Ông được đấy.
“Đương nhiên”
Hướng Nhật nói câu kia cũng là nói đùa, để cho Hà Tú Tú bình tĩnh trở lại để tiếp tục, máy phát thanh đã mở thì đừng mong mà tắt đi:
“Mà cũng phải nói, lúc trước không phải Mã Thiên Hào phá rối có khi Tiểu Tuyền đã là bạn gái ông rồi. Ông không biết chứ con bé ngốc đó sớm đã thích ông, chỉ là lần trước gặp ông không dám nói ra, vốn nghĩ cơ hội tới, ai mà ngờ được ông đã có bạn gái. Lúc trở về Tiểu Tuyền chẳng nói chẳng rằng, tôi cũng biết, con bé ngốc nghếch vẫn chưa quên ông, bảo sao đến giờ vẫn chưa có người bạn trai nào”
“Khụ khụ…”thấy Hà Tú Tú có khuynh hướng đi hơi xa, Hướng Nhật vội vàng ho khan, cô nàng này mắt lé à? Bên cạnh mình là bạn gái hợp pháp đây nè, ai bảo cô nói ra mấy cái này. Tuy rằng mỹ nữ lão sư không có ghen tuông như An đại tiểu thư, nhưng nếu đã lên cơn thì… sợ là chưa thấy máu chưa ngừng tay.
Được Hướng Nhật nhắc nhở Hà Tú Tú đã bình tĩnh lại, nàng cũng không phải ngốc, rất nhanh nhìn thấy vẻ mặt bình thản của mỹ nữ lão sư liền nhận ra sai lầm của mình, vội lảng sang chuyện khác:
“Hoa Hoa, lần này thực sự cảm ơn ông, nếu không có ông tôi và Tiểu Tuyền không biết làm sao. Giờ ta gọi cho nhỏ đó biết, con bé ngu ngốc này có lẽ cũng đang đi vay tiền đấy”
Vừa nói xong, Hà Tú Tú đi sang bên cạnh lấy điện thoại ra gọi.
Chẳng qua chưa nói vài câu sắc mặt Hà Tú Tú trắng bệch, sau đó nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
“Sao thế?” Hướng Nhật cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ có gì xảy ra?
“Con bé Tiểu Tuyền này, nó lại chạy đến chỗ đó, còn bảo muốn bán “cái ngàn vàng!”
Nói tới đây, Hà Tú Tú nghiến rằng nghiến lợi vẻ mặt chán nản:
“Tôi đã nói là mượn được tiền cho nó mà nó không nghe, còn tưởng là tôi muốn ngăn cản, con bé ngốc này, trở về tôi phải đánh nát mông nó”
Nói xong liền vội vã chạy ra ngoài.
“Cô đi đâu?”
Hướng Nhật vội gọi nàng lại, hắn dĩ nhiên hiểu bán “cái ngàn vàng” là gì, chuyện như thế trước đây hắn đã gặp qua, khi đó vẫn là lão đại “Bạch Hổ bang”, từng có môt nữ sinh trung học từng vì chữa bệnh cho cha mẹ mà không tiếc bán đi cái lần đầu của mình, chẳng qua vì đối phương quá nhỏ, Hướng Nhật cũng không đành lòng nên cho nàng một khoản tiền rồi để nàng rời đi.