Phần 125
– Lôi sư phụ, giết hắn đi! Hoàng Phong cũng tỉnh ra, dường như đã quên mất hành động vừa rồi của Hướng Nhật, hung hăng nói với gã họ Lôi.
Lôi sư phụ nhăn nhó, lúc này vẻ lạnh lùng của hắn đã biết mất, bắt một dị năng giả cấp hai như hắn đi giết dị năng giả cấp bốn, điều này có thể sao? Phải biết rằng chỉ kém một cấp đã khác một trời một vực, huống chi là hai cấp? Lúc này hắn chỉ hận không thể nện cho Hoàng Phong một trận, ngay cả thân phận và lai lịch của đối phương còn chưa thèm tìm hiểu đã tìm tới, giờ không phải tự tìm chết sao?
– Mày muốn giết tao? Hướng Nhật bình thản nhìn Hoàng Phong, nếu không phải cố kị về thân phận của kẻ này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của mình thì hắn đã ra tay. Thấy Hướng Nhật nhìn mình, Hoàng Phong sợ hãi lùi ra sau, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ. Vừa rồi là ghen tị đến phát điên nên mới nói ra những lời ngu ngốc kia, dựa vào cái gì mà thằng ranh kia lại có thể thân mật với Hoắc đại tiểu thư như vậy? Dựa vào cái gì mà đối phương là dị năng giả mà hắn lại không? Nhưng khi đối mặt với Hướng Nhật hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Thấy Hoàng Phong không trả lời, Hướng Nhật lại chuyển hướng sang gã họ Lôi:
– Vừa rồi mày muốn tao tự phế một tay một chân đúng không? Giờ mày muốn tự xử hay để tao giúp? Đương nhiên không phải Hướng Nhật nói về mình, ý tứ hắn rất rõ ràng, tuy Hoàng Phong tạm thời không thể đụng, nhưng một dị năng giả cấp hai nho nhỏ cũng không tính là gì, mà hơi lộ ra thực lực cường đại cũng sẽ khiến Hoàng Thiệu Hùng sợ ném chuột vỡ bình mà không dám làm phiền nữa.
Duỗi tay phải ra, năm ngón tay Hướng Nhật chỉ về phía gã họ Lôi rồi bóp chặt lại, sắc mặt đối phương tái mét. Muốn cầu xin tha thứ nhưng không thể nói được gì.
“Rắc, rắc…”.
Âm thanh khiến người nghe cảm thấy sởn da gà, lúc này tay trái cùng chân trái của Lôi sư phụ trở nên vặn vẹo một cách quái dị, chỉ cần liếc một cái là biết một tay, một chân của hắn đã bị phế.
“Rầm”. Hướng Nhật không hề có chút thương cảm gì với kẻ này, tuy tiện lẳng hắn xuống đất. Nhưng Lôi sư phụ cũng khá kiên cường, cũng có thể là do dị năng nên thân thể mạnh hơn người thường, dù bị thương nặng nhưng cũng không hề kêu gào, chỉ hơi rên rỉ một chút, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
– Giờ chúng màu có thể đi, tiện thể nhắn một câu, không có việc gì thì đừng làm phiền tao. Đây là sự cảnh cáo của Hướng Nhật, tốt nhất là đừng nghĩ tới việc trả thù. Lôi sư phụ cùng Hoàng Phong đều không dám nghĩ tới việc này, nhanh chóng rời đi là điều cả hai đều muốn, nhất là Hoàng Phong, hắn đã bị dọa tè cả ra quần, Lôi sư phụ lợi hại như vậy mà trước mặt tiểu tử kia lại không có sức phản kháng, sự chấn động mãnh liệt này hằn sâu trong lòng hắn, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là chạy càng nhanh càng tốt, vĩnh viễn không nên xuất hiện trước mặt kẻ kia.
Được Hoàng Phong nâng đỡ, cả hai mau chóng rời đi.
Hướng Nhật quay lại, Hoắc Vãn Tình đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
– Sao thế, mặt anh nở hoa à? Hướng Nhật biết vừa rồi mình khiến nàng rung động mãnh liệt nếu không nàng sẽ chẳng nhìn mình như thế, điều này khiến hắn muốn trêu chọc nàng.
– Cậu… Hoắc Vãn Tình nói được một từ xong lại không biết nói gì thêm bởi nàng phát hiện bàn tay hắn đang bắt đầu làm loạn trên thân thể mình.
– Rút tay về! Hoắc Vãn Tình tức giận, những gì định nói cũng quên sạch trơn.
– Kích động cái gì chứ, cũng đâu phải chỉ mới sờ đâu? Hướng Nhật cười gian xảo, bàn tay bắt đầu không kiêng nể gì nhưng khi thấy nàng trừng mắt liền vội vã rụt tay về. Đối với hành vi này của hắn, Hoắc Vãn Tình cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, mà chuyện vừa xảy ra nàng cũng chưa hoàn toàn tiêu hóa nổi, tiểu sắc lang không chỉ là dị năng giả mà còn cực kỳ lợi hại. Điều này khiến những ý nghĩ muốn bảo vệ hắn của nàng trở nên yếu ớt, mà tiểu sắc lang lại hứng thú với thân thể nàng hơn là tâm hồn nàng, cái này mới là điểm chết người. Thấy Hoắc Vãn Tình ngơ ngẩn, Hướng Nhật liền nói:
– Anh về trước, có chuyện gì thì em cứ gọi điện.
– Ừm. Hoắc Vãn Tình vẫn đang suy nghĩ, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện Hướng Nhật đã bỏ đi, đang định đuổi theo nhưng được hai bước thì khựng lại, sững sờ nhìn người bước vào cửa.
Hướng Nhật cũng không tới phòng Tô Úc mà về phòng mình, chuẩn bị chải chuốt lại rồi mới gặp nàng. Mở cửa, Hướng Nhật vào phòng, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, vội vàng xoay người vung quyền đánh tới.
Rầm.
Hướng Nhật lùi ra sau, chật vật mới đứng vững, cánh tay tê rần, dường như từ rất lâu hắn đã quên mất cảm giác này, điều đó chứng tỏ kẻ đánh lén có thực lực cường đại.
Rốt cục Hướng Nhật đã thấy kẻ đánh lén là ai, một kẻ mặc áo đen thân hình mập mạp, chỉ lộ ra đôi mắt tinh nhanh còn thân thể che kín mít.
– Ngươi là ai? Hướng Nhật trầm giọng hỏi, đối phương không thèm trả lời mà lao tới. Hướng Nhật tức giận, lĩnh vực lập tức được khởi động. Nhưng hắn kinh hãi bởi đối phương không hề bị ảnh hưởng, thân thể mập mạp uyển chuyển lách qua đánh về phía hắn. Lĩnh vực mất đi hiệu lực? Hướng Nhật không kịp suy nghĩ vì sao lại như vậy, hai tay vung quyền nghênh đón đối phương, nắm tay va chạm nhau, lần này Hướng Nhật có chuẩn bị nên chỉ lùi lại một bước, đối phương cũng bị ép lùi ra sau.
Hướng Nhật vội nắm lấy cơ hội, thuấn di tới định nắm lấy tay đối phương nhưng kẻ này đột nhiên biến mất.
Thuấn di! Là thuấn di! Đối phương biết thuấn di!
Hướng Nhật cảm thấy chấn động, không chỉ lĩnh vực vô dụng, ngay cả thuấn di cũng mất đi hiệu quả. Hắn cũng nhận ra kẻ mập mạp này là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay của hắn, hai đòn sát thủ mà hắn tự đắc đều vô dụng với đối phương.
– Là người muốn mạng ngươi! Kẻ mặc áo đen khàn khàn nói rồi đánh tới, tuy thân thể mập mạp nhưng động tác vô cùng linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với dáng người, vô cùng uyển chuyển, duyên dáng!