Phần 146
– 250 Triệu lần thứ nhất, 250 triệu lần thứ hai, 250 triệu…
– 270 Triệu! Lúc đấu giá sư sắp tuyên bố chủ sở hữu Hỏa Diễm Chi Tâm thì phòng số 8 không thể ngồi yên nữa, đành cắn răng bỏ thêm 20 triệu. Dù cuối cùng không mua được nhưng ả cũng không muốn đối phương dễ dàng.
– 300 Triệu! Đấu giá sư chưa kịp phản ứng thì Hướng Nhật đã báo giá, 300 triệu cũng là con số cực hạn mà hắn có thể chấp nhận. May mà tối qua lấy được hai phần ba tiền hàng nếu không thì tiền của hắn cũng chỉ đủ để mua Hỏa Diễm Chi Tâm.
– 300 Triệu lần thứ nhất, 300 triệu lần hai, 300 triệu lần ba… Thành giao. Chúc mừng vị khách số 23 đã có được Hỏa Diễm Chi Tâm. Đấu giá sư ngẩn ra một lúc mới bắt đầu hô hào. Những tràng pháo tay vang dội, dù nói thế nào thì đây cũng là lần đấu giá lớn nhất từ đầu đến giờ. Tuy họ biết còn nhiều món đồ không thua kém nhưng dám tiêu tiền như rác để mua chiếc vòng kia thì nói thế nào cũng đáng để “kính nể”.
Có vài người khát vọng với những đồ vật đằng sau cũng lo lắng, chỉ một vật hoa mỹ nhưng chẳng có giá trị thực dụng lại có cái giá trên trời, còn những thứ sau đó chẳng phải sẽ là những con số sẽ dài tới đâu?
Nhận ra điểm này nên đã có người bắt đầu vội vã điện thoại kêu gọi vốn, nếu đợi đến lúc đấu giá mà không đủ tiền thì khóc không ra nước mắt. Bên ngoài nhốn nháo nhưng ở dãy số 23, Hoắc Vãn Tình hưng phấn nắm chặt tay, thân thể kích động đến run rẩy. Lần này lấn át được ả đàn bà đáng ghét kia cùng với giá trị 300 triệu cho Hỏa Diễm Chi Tâm, Hải Dương Chi Tâm của Tô Úc cũng chỉ có 100 triệu mà thôi, nhiều hơn gấp mấy lần. Nghĩ vậy nên Hoắc Vãn Tình thầm sung sướng, càng nhìn càng thấy tiểu sắc lang vừa mắt, hận ý khi bị hắn cho leo cây cũng biến mất không sót lại chút nào.
Hội đấu giá lại tiếp tục, đấu giá sư không kiểm chế nổi sự hưng phấn, bán ra Hỏa Diễm Chi Tâm đã cho hắn lợi nhuận kếch sù, cũng khiến danh tiếng của hắn được nâng lên tầm cao mới nên hắn vẫn đang gặm nhấm chút dư vị còn sót lại, đến khi cô gái mặc sườn xám tới gần nói thầm gì đó vào tai hắn mới tỉnh ra.
Tuy không tình nguyện nhưng đấu giá sư vẫn nói:
– Kính thưa quý vị, có tin tức tốt cho mọi người, Phleps tiên sinh vừa quyết định sẽ đưa luôn độ vật cuối cùng ra đấu giá… Nói xong mỹ nữ bên cạnh liền gỡ tấm lụa trên khay để lộ ra vật phẩm. Đó là một cây trâm cài tóc màu vàng, bên trên gắn viên bảo thạch màu đỏ nhưng lại tản ra lam quang nhàn nhạt… Hội trường đang ầm ĩ cũng trở nên tĩnh lặng khi cây trâm xuất hiện.
– Tin rằng mọi người đã xem qua danh sách nên biết vật phẩm đấu giá là gì nên tôi cũng không giới thiệu dài dòng, thực ra tôi cũng không biết nhiều lắm, đồ vật này tên là Nhất Diệp Trâm, mà Phleps tiên sinh đặt nó cuối cùng cũng là có nguyên nhân của nó, vậy nên… Bắt đầu đấu giá, giá trị ban đầu là 80 triệu, mỗi lần tăng không ít hơn 50 vạn. Đấu giá sư ra sức hú hét, những người chờ đại chiến không còn ồn ào nữa, thậm chí không ít người khó chịu. Đương nhiên không phải họ không muốn ra giá mà bởi không biết rõ nên không dám tùy tiện dây vào, đến lúc mua phải thứ vô dụng bằng cả núi tiền thì khóc không ra nước mắt.
Những người biết công dụng của Nhất Diệp Trâm lại đang chờ ra giá, ai cũng đã có tính toán của riêng mình. Một lát sau, thấy không ai phản ứng đấu giá sư sốt ruột hô:
– Các quý ông quý bà, nếu không ai ra giá tôi sẽ…
– 200 Triệu! Hắn chưa dứt lời âm thanh cao ngạo từ phòng số 8 đã vang lên. Mắt đấu giá sư sáng rực lên, vị khách số 8 quả là quý nhân của hắn, Hỏa Diễm Chi Tâm đã xong giờ lại tăng giá còn kinh khủng hơn, bởi đã có kinh nghiệm nên hắn vẫn giữ được bình tĩnh, giọng hơi run:
– Tốt, vị khách số 8 ra giá 200 triệu, còn ai ra giá cao hơn chăng? Có ai ra giá cao hơn không? Nếu không thì…
– 250 Triệu. Lại có người lạnh lùng chen ngang, lần này là âm thanh lạ lẫm, Hướng Nhật cũng chưa từng nghe qua.
– Vâng, vị khách số 16 ra giá 250 triệu, còn có ai…
– 260 Triệu! Phòng số 10 ra giá, Hướng Nhật cũng nhận ra, là kẻ lúc sáng “làm ăn” với hắn, Ba Kim Tu tiên sinh.
– 320 Triệu! Hoàng Thiệu Hùng tham gia.
– 420 Triệu! Đẩy giá lên 100 triệu vẫn là ả đàn bà trong phòng số 8. Những người chung quanh hận nghiến răng nghiến lợi, tăng giá là 100 triệu, ai mà chịu nổi chứ, dù dốc hết vốn cuối cùng vẫn chẳng thể giành được, dù có thể thì con số trời ơi đất hỡi kia cũng sẽ khiến họ chùn bước. Họ hiểu rằng kẻ muốn chiếc trâm kia không chỉ là một người.
Hướng Nhật cười thầm, hắn sẽ không chủ động đấu giá Nhất Diệp Trâm, dù gì thì công tử bá tước kia đã hứa lấy được Nhất Diệp Trâm thì mình sẽ được cầm chơi, đến khi cầm trong tay thì ai có thể lấy về?
Hiển nhiên điều này chỉ có trong mơ! Hướng Nhật cảm thấy thoải mái thì đột nhiên điện thoại vang lên, là bị bá công tử bá tước gọi tới.
– Ba Kim Tu tiên sinh, vừa rồi tôi nghe thấy ngài đấu giá. Giả vờ như không thấy ánh mắt hiếu kỳ của Hoắc đại tiểu thư, Hướng Nhật thản nhiên nói.
– Hướng tiên sinh, nếu chút nữa vượt quá giới hạn của tôi mong rằng anh sẽ ủng hộ! Hiển nhiên Ba Kim Tu cũng bị ả đàn bà phòng số 8 hù dọa nên vội vàng gọi Hướng Nhật, dù sao thì hai người vẫn phải bù trừ 500 triệu.
– Không thành vấn đề! Hướng Nhật đáp ứng ngay, dù trả giá lớn một chút cũng chẳng sao, cuối cùng hắn vẫn là ngư ông đắc lợi!