Phần 187
– Ta muốn đi, ngươi muốn ngăn cũng không được.
La tỷ cũng không có phản bác lời nói của tên thanh niên kia, có thể thấy được ở phương diện thực lực nàng có chút không bằng. Đương nhiên, nàng cũng có tự tôn của chính mình, thừa nhận không là đối thủ của đối phương, nhưng đối phương muốn bắt nàng cũng là vọng tưởng mà thôi.
– Điểm này ta không phủ nhận, ta là ngăn không được ngươi, bất quá bằng hữu của ngươi… Huyết tộc công tước kia là một cái tài liệu nghiên cứu cực tốt… Ta còn nghe nói một việc, ngươi bây giờ đang thay Hoắc gia làm việc, bên cạnh nữ nhân kia hẳn là Hoắc gia tiểu thư?
Rất hiển nhiên, đây là một lời uy hiếp.
– Nếu như các nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết ngươi!
Sát khí trong mắt La tỷ bắn ra, cố nén xung động muốn ngay lập tức động thủ, lạnh lùng nói:
– Buổi tối 12h, ta ở chỗ cũ chờ ngươi, thắng thì đồ vật ấy chính là của ngươi.
– Có thể!
Giống như đã chờ sẵn một câu nói như vậy, người thanh niên sảng khoái đáp ứng, lại như là vô tâm mà thêm một câu.
– Ta nhớ ngươi cũng sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn làm liên lụy bằng hữu của ngươi đâu nhỉ.
– Yên tâm, lời ta đã nói còn chưa đến mức không làm được.
La tỷ nhấn mạnh từng câu từng chữ, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên liếc về phía Hướng Nhật bên cạnh.
– Đây là bằng hữu của ngươi?
– Lần đầu gặp mặt, cũng là từ quốc nội đến, xem như là ‘Bằng hữu’ đi.
Người thanh niên tựa hồ biết La tỷ đang muốn có chủ ý gì, cố ý cường điệu hai từ “Bằng hữu”.
La tỷ lạnh lùng hừ khẽ, đứng dậy rời đi.
Vào lúc này, Hướng Nhật cũng không có nói gì nhiều, đương nhiên, đây là hắn giả bộ không hiểu tiếng Pháp mà không chen nổi một câu nào vào. Chờ La tỷ đã quay trở lại bàn Monica, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên:
– Bạn ngươi hả?
– Một người bạn đã khá lâu rồi không gặp.
Thấy La tỷ giống như đang cùng hai nữ nhân khác nói cái gì đó, người thanh niên cười rất có thâm ý.
– Còn là một mỹ nữ.
Hướng Nhật chép miệng một câu, đương nhiên đây thuần túy là đang giả vờ ngu. Dù sao một mỹ nữ đột nhiên chạy tới dùng một ngôn ngữ mà “đối tác” của mình nghe không hiểu để nói chuyện, mà mình lại không tỏ ra có chút hiếu kỳ, vậy thì cũng quá bất thường.
– Đúng thế…
Người thanh niên thuận miệng tiếp một câu, đột nhiên đứng dậy.
– Ngại quá, ta ăn cũng đã no rồi, bữa này ta mời khách, giờ ta có việc phải đi trước…
– Vậy thì rất cảm ơn.
Hướng Nhật cũng không khách khí, nhìn người thanh niên tính tiền rồi rời khỏi nhà hàng, hơi rơi vào trầm tư.
Đối phương và La tỷ quen nhau điểm ấy không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là cái loại phi thường quen biết, căn cứ vào nội dung hai người vừa nói chuyện với nhau, Hướng Nhật mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Hẳn đến từ số 98.
Đem Huyết tộc trở thành tài liệu nghiên cứu, Hướng Nhật cũng chỉ thấy qua người của số 98 mới có loại sở thích này.
Bất quá nếu như đối phương đến từ 98, vậy thì thân phận của La tỷ kia cũng làm hắn cân nhắc, lẽ nào nàng cũng đến từ số 98? Cho dù là không phải, sợ rằng quan hệ cũng không xa nhau lắm.
Không phải thì người thanh kia cũng sẽ không nói “Hắn là một kẻ cuồng khoa học” lời nói kia, hai người khẳng định trong lòng đều hiểu rõ “Hắn” là ai, nếu không thì sẽ không đến cả tên cũng không nói ra.
Về phần cái tên “Cuồng khoa học” kia, phỏng chừng cũng là nhân vật trọng yếu của số 98, mới có thể là được…
Hướng Nhật nhớ tới tên mắt đỏ tóc trắng có danh hiệu “S” trước khi bị mình giết có nói qua, kế hoạch lợi dụng gien Huyết tộc chế tạo ra quái vật là do một cái người có danh hiệu “K” nói ra, mà tên “K” này, rất có thể chính là “Khoa học cuồng nhân”…
Nghĩ quá xa xôi, Hướng Nhật có chút đau đầu, bí ẩn của số 98 mặc dù hắn đã biết được hơn phân nửa, nhưng căn cứ theo lời tên mắt đỏ kia mà nói, coi như là các thành viên chấp sự cao tầng nhất của số 98, phần lớn cũng không biết rõ thân phận chân thực của các thành viên. Cho nên cho dù là biết có những người này tồn tại, cũng không thể tìm ra được. Đây là điều duy nhất khiến cho Hướng Nhật cảm thấy tiếc nuối, theo điểm này cũng nói rõ ràng rằng số 98 che dấu kín đáo đến mức nào…
Mà theo sự nguy hiểm cảm nhận được từ người tên thanh niên bình thường kia, Hướng Nhật cũng lập tức đem uy hiếp từ số 98 đề cao lên mấy lv, phỏng chừng bây giờ có biết người số 98 đang dấu ở đâu, hắn cũng không dám đơn giản đi mạo hiểm.
Bất quá uy hiếp số 98 cũng không phải là việc cấp bách bây giờ, lúc này có việc quan trọng hơn hắn cần phải đi làm, đó chính là đoạt lại Hồng Long.
Hồng Long tuy rằng không giống Nhất Diệp Trâm có thể làm cho người ta có được thủy hệ dị năng, nhưng có thể làm cho kẻ khác trở nên trẻ lại, thậm chí là “Vĩnh sinh bất tử”, điểm này từ lời đồn Âu Dương lão quái sống mấy trăm năm mà vẫn chưa chết làm cho Hướng Nhật mơ hồ có cái suy đoán này.
Chỉ là muốn đoạt lại Hồng Long cũng không phải là việc đơn giản, cơ hội duy nhất đại khái chính là buổi tối mai phục ở “chỗ cũ” mà La tỷ nói, sau đó đợi nàng và người thanh niên kia lưỡng bại câu thương, hắn có thể làm ngư ông được lợi rồi.
Chỉ là “chỗ cũ” này ở đâu? Điểm ấy mới là quan trọng. Lẽ nào buổi tối len lén đi theo phía sau La tỷ? Không nói đến việc buổi tối nay còn phải ra sân bay đón tiếp bố mẹ Monica, chỉ chỉ riêng việc lén lút đi theo sau một cao thủ như La tỷ này đã là một đại vấn đề rồi.
Oo0oO…
Trong đầu đang tính toán đủ các loại khả năng, khóe mắt thoáng nhìn thấy ba người Monica từ chỗ ngồi đứng dậy, Hướng Nhật phỏng chừng các nàng đang muốn rời đi.
Hơi kéo thấp vành mũ xuống, giả vờ như đang bình tĩnh ăn món bánh điểm tâm.
Chờ ba người Monica ra khỏi nhà hàng, ngồi thêm vài ba phút, dự tính ba người đã lái xe rời đi, Hướng Nhật mới đứng dậy, hướng cửa nhà hàng rời đi.
Không nghĩ tới người nọ nhưng ở phía sau xoay người lại, giống như cười mà không phải cười mà nhìn hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi hội chờ thật lâu mới đi ra.”
Không nghĩ tới người nọ nhưng ở phía sau xoay người lại, giống như cười mà không phải cười mà nhìn hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi hội chờ thật lâu mới đi ra.”
Không nghĩ tới người nọ đúng vào lúc này quay người lại, giống như cười mà không phải cười mà nhìn hắn:
– Ta còn tưởng rằng ngươi còn ngồi chờ rất lâu rồi mới đi ra đấy.
– Ngươi làm cách nào lại có thể nhận ra ta?
Hướng Nhật một bên quan sát bốn phía, một bên nhìn La tỷ, không cần phải nói, nàng đã nhận ra mình, bằng không sẽ không cố ý ở chỗ này chờ chính mình. Nhưng đây không phải điều Hướng Nhật lo lắng nhất, điều hắn lo lắng chính là, Monica và Hoắc Vãn Tình có phải đang trốn ở gần đây hay không.
– Không cần nhìn, Hoắc tổng và bạn nàng đã rời khỏi, ta là cố ý ở lại đây chờ ngươi.
Giống như là biết được suy nghĩ trong lòng Hướng Nhật, La tỷ nhàn nhạt nói.
Hướng Nhật thoáng buông lỏng một hơi, nhất thời cũng quên truy cứu việc đối phương lấy trộm Hồng Long của mình, cười khổ nói:
– Kỹ xảo hóa trang của ta kém vậy sao?
– Không phải kém bình thường.
La tỷ ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng là thầm kêu may mắn. Nếu như không phải là do cái mộng cảnh kia, cảnh xuân chân thực bên trong làm nàng đã quen thuộc mùi vị của nam nhân, bằng không nàng cũng không thể nào nhận ra hắn.
Ngay từ đầu, lúc đi đến bàn ăn nơi nam nhân ngồi, nhận ra được cái mùi vị quen thuộc trên thân thể nam nhân tản mát ra, nàng vẫn còn thầm mắng mình bị cdsht. Bất quá có điểm hoài nghi ấy, sau đó, nàng luôn âm thầm quan sát tình huống người nào đó, kết hợp với vóc người và hành động lén lút của hắn, rốt cục cũng chắc chắn khẳng định, không phải chứng cdsht của mình phát tác, mà thật sự là người nào đó hóa trang ra.
Bất quá nàng không có vạch trần hắn ngay tại đó, nhìn thấy Hướng Nhật và “đồng bọn” của mình ngồi cùng nhau, trong nội tâm nàng cảm thấy rất tò mò.
Loại hiếu kỳ này làm cho nàng đè nén được tâm tư lột mặt nạ của Hướng Nhật ngay tại đó xuống, dự định sẽ thăm dò sự thật đến tận cùng.