Phần 110: Ngũ sắc kén tằm
– Đại sư huynh, ngươi đừng rung, không phải liền là quán quân một cái giải thi đấu tiễn thuật sao? Có cần phải kích động như thế sao?
Lăng Phong lập tức tránh thoát khỏi hai tay Bạch Tử Long, đi đến bên cạnh bàn trong phòng khách nhấc ấm nước lên, trực tiếp ngửa đầu đổ nước trong miệng mình.
Từ lúc bắt đầu giải thi đấu tiễn thuật đến bây giờ, Lăng Phong đều cơ hồ đầu đâm vào trong đống mỹ nữ, nhìn Liễu Hàn Yên các nàng từng đôi chân dài trắng nõn, còn có bờ eo thon uyển chuyển, tràn ngập tính dẻo dai, hắn nhưng là hung hăng nuốt nước miếng.
Hiện tại, toàn thân Lăng Phong trên dưới đều rất đói khát, hắn muốn uống nhiều nước một chút, để cho thân thể hạ nhiệt một chút.
Uống nước xong, Lăng Phong móc thân phận minh bài của mình ra, sau đó dùng chân khí kích hoạt, chỉ thấy trên thân phận minh bài lập tức xuất hiện một vũ tiễn màu vàng còn có một đoạn văn tự.
Vũ tiễn màu vàng này, chính là tiêu chí quán quân giải thi đấu tiễn thuật quán quân, mà văn tự kia thì là nói rõ.
Thân phận minh bài của Huyền Kiếm tông rất đặc thù, nó có thể ghi chép tất cả vinh dự của đệ tử trong môn phái.
Nhìn thấy tiêu chí vũ tiễn màu vàng kia cùng văn tự, Bạch Tử Long bọn hắn cũng triệt để tin tưởng.
– Ngọa tào, Ngũ sư đệ, ngươi thật đúng là ngưu bức nha!
Bạch Tử Long nhìn Lăng Phong, hai mắt ứa ra quang mang, hận không thể lập tức nhào tới ôm Lăng Phong.
– Ha ha ha, thật không nghĩ tới, tiễn thuật của Ngũ sư đệ lại lợi hại như thế, về sau ta ra ngoài trông thấy người khác, lại có vốn liếng khoác lác!
– Ta cũng vậy!
Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường cũng không nhịn được cười ha hả, bọn hắn đều nhìn Lăng Phong, càng nhìn trong lòng càng ưa thích.
– Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, ta đi nghỉ trước, ban đêm Tôn Khả nói sẽ mang rượu ngon đến chúc mừng!
Bị ánh mắt nóng rực của Bạch Tử Long bọn hắn nhìn chằm chằm, Lăng Phong cảm giác trong lòng có chút run rẩy, tranh thủ thời gian tìm một chủ đề để chuồn đi, mà lại hắn cũng mệt mỏi.
Lúc ở khu tử vụ trong Long Tùng sơn, hắn dùng não nhiều quá độ, hiện tại cảm giác được đầu của mình có chút choáng váng.
Lúc bắn những Tử Lân Tùng Tháp kia, hắn tính toán tốc độ gió, còn có biên độ lắc lư của nhánh cây, những tính toán này đều cực kỳ hao tổn tâm lực cùng trí nhớ.
Bởi vì lúc trước Lăng Phong cùng Liễu Hàn Yên, Tiêu Thanh Tuyền, Diệp Lưu Ly những đại mỹ nữ cùng một chỗ, đầu vẫn còn hưng phấn cực độ, cho nên hắn không cảm thấy mệt mỏi.
Hiện tại không còn những đại mỹ nữ ở bên, hưng phấn ở đại não độ dần dần giảm xuống, cho nên hắn cũng cảm giác được mệt mỏi.
– Tốt tốt tốt, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm, ta sẽ gọi ngươi!
Bạch Tử Long cười lớn một tiếng, khoát khoát tay với Lăng Phong.
Lăng Phong gật đầu, sau đó liền quay người rời khỏi phòng khách, trở lại trong phòng của mình, nằm lên trên giường ngáy o o.
Sau một canh giờ, Lăng Phong trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, Tôn Khả đã tới, thật sự là hắn mang đến hai vò rượu ngon, Bạch Tử Long cũng lấy ra thịt khô trân tàng, Phùng Thiên Tường cũng lấy ra trứng mặn trân tàng, mọi người cùng nhau thống khoái uống một trận.
Người thứ nhất uống say lại là Phùng Thiên Tường, người thứ hai say chính là Trương Đại Cát, người thứ ba say chính là Bạch Tử Long.
Khi Bạch Tử Long bọn hắn đều say ngã về sau, Lăng Phong uống với Tôn Khả gần nửa canh giờ, cuối cùng Tôn Khả cũng bị Lăng Phong chuốc say.
– Hắc hắc, muốn làm lão tử say?
Nhìn Tôn Khả ngã trên mặt đất, Lăng Phong cười hắc hắc, sau đó trực tiếp bưng rượu lên, ngửa đầu rót hết.
Cuối cùng, Lăng Phong đầu tựa vào phòng khách, nằm ngáy o o.
Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên tỉnh lại cũng là Lăng Phong, hắn nhìn Tôn Khả cùng Bạch Tử Long bọn hắn nằm trên mặt đất, khẽ lắc đầu, Lăng Phong biết thể chất của mình đặc thù, hắn rất khó uống say, cho dù uống say, thời gian tỉnh rượu cũng nhanh hơn người bình thường.
Lăng Phong đứng lên, làm bữa sáng, chính mình ăn no liền đi đến vườn dâu.
Sau khi Lăng Phong rời khỏi tầm một nén nhang, Tôn Khả tỉnh lại, hắn nhìn một chút Bạch Tử Long bọn hắn vẫn đang nằm trên mặt đất, còn có bữa sáng trên bàn, bất đắc dĩ cười cười, đi đến bên cạnh bàn, ăn no bữa sáng xong cũng rời đi.
Sau đó, Bạch Tử Long, Trương Đại Cát, Phùng Thiên Tường bọn hắn cũng lần lượt tỉnh lại, sau đó ăn xong điểm tâm, cũng đều bắt đầu làm việc.
Lăng Phong đi vào vườn dâu, đầu tiên làm mưa cho vườn dâu, sau đó liền bắt đầu ngắt lá dâu.
Bây giờ, lá dâu trên cây dâu già, đã hoàn toàn mở rộng ra, lá cây bên trên cây dâu già, thế nhưng là ngũ thải chi sắc.
Lăng Phong có thể nhìn thấy, xung quanh ngũ thải lá dâu, có linh khí nhàn nhạt lượn lờ, những linh vũ màu vàng, bên trên ngũ thải lá dâu, ngưng kết giọt nước màu vàng.
Bởi vì cây dâu già rất lớn, Lăng Phong trọn vẹn tháo xuống mười khung lá dâu, sau đó chọn những lá dâu trở lại phòng tằm, dùng những ngũ thải lá dâu này cho tằm ăn.
Cho tằm ăn xong, Lăng Phong trở lại vườn dâu, mở cái nắp giếng mỏ, nhảy đến dưới đáy giếng mỏ, bắt đầu đào móc khoáng thạch Hỏa thuộc tính trở về tu luyện.
Ngày thứ hai, Lăng Phong lần nữa đi vào phòng tằm, bị tình cảnh bên trong phòng tằm làm giật nảy mình một chút, bởi vì hắn phát hiện rất nhiều tằm đều đã chết.
Mà những tằm còn sống, kích cỡ thế mà lớn hơn hôm qua không chỉ một lần, bọn chúng đều leo ra từ bên trong hốt rác, không ngừng bò bên trong phòng tằm, Lăng Phong phát hiện trên người của bọn nó, còn hiện ngũ thải đường vân.
– Chuyện gì xảy ra?
Lăng Phong đi lên trước, cầm lấy một con tằm đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhận định những tằm này, khẳng định là ăn ngũ thải lá dâu hắn hái xuống từ cây dâu già, phát sinh biến dị lần nữa.
Trước đó những tằm này ăn lá dâu màu vàng về sau, đã từng xảy ra một lần biến dị, bây giờ ăn ngũ thải lá dâu về sau, lần nữa biến dị.
Mà những tằm đã cết, hẳn là không thể thừa nhận ngũ thải lá dâu ẩn chứa linh lực cường đại.
– Một ngày liền lớn như vậy, không biết bọn chúng cuối cùng có thể lớn đến bao nhiêu?
Lăng Phong nói thầm một tiếng, buông tằm trong tay xuống, sau đó xoay người đi vào vườn dâu, làm mưa xong, liền tiếp tục ngắt lấy lá dâu từ cây dâu già.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều sẽ có không ít tằm chết đi, nhưng Lăng Phong không quan tâm, bởi vì những tằm, sống sót mỗi một ngày đều đang lớn lên.
Ba ngày sau, không còn có tằm chết đi nữa, giờ phút này, cả tòa phòng tằm, chỉ là còn lại 63 đầu tằm, bên trong những tằm này, hết thảy có bảy cái chủng loại, mỗi cái chủng loại vừa vặn có chín đầu tằm sống tiếp được.
Năm ngày sau, thể tích những tằm này mới đình chỉ tăng trưởng, bất quá giờ phút này bọn chúng đã dài đến một thước, mập mạp, thể trọng đã gần một cân.
Lăng Phong chưa bao giờ thấy qua tằm lớn như vậy.
Ngày thứ sáu, tằm bắt đầu nhả tơ kết kén, mỗi một cái kén tằm, đều lớn như trứng đà điểu, để Lăng Phong khiếp sợ không thôi.
Lăng Phong đi qua, hái một cái ngũ thải kén tằm xuống, hắn cảm giác kén tằm tơ tằm này, càng tốt hơn so với màu vàng bạch ngọc kén Băng Tằm.