Phần 122: Không có nước mắt thút thít
Sắc mặt Ngưu Tam Đao bọn hắn có chút run lên, mặc dù bọn hắn đều rất hy vọng chiến thắng, nhưng lại không đến mức vì thắng được hai viên Kiếm Nguyên Quả mà đi tàn phá đồ nhi của mình.
Nhưng đối với cách làm của Thanh Huyền Đạo Chủ, bọn hắn cũng không có dị nghị, dù sao Thanh Huyền Đạo Chủ làm như vậy, cũng là suy nghĩ cho đồ nhi của bọn hắn, coi như bọn hắn không muốn tàn phá đồ nhi của mình, cũng khó đảm bảo bên trong quá trình tu luyện, làm ra chỉ vì sự tình trước mắt.
Loại cấm chế hạn chế tu vi tăng lên quá nhanh này, không phải ai đều có thể tùy tiện làm ra, toàn bộ Huyền Kiếm tông, người có thể làm thủ đoạn, không cao hơn ba cái, Thanh Huyền Đạo Chủ chính là một vị trong đó.
– Vẫn chưởng môn suy nghĩ chu đáo!
Hoa Ngọc Nương cười nhạt một tiếng, trực tiếp đi đến bên trong Trọng Lực Vực trận, đưa tay kéo Quan Vân Phượng, ôn nhu nói ra:
– Đồ nhi ngoan, đi, vi sư dẫn ngươi đi ăn đùi gà!
– Lừa đảo, thả ta ra, ta không đi!
Quan Vân Phượng lớn tiếng gầm thét với Hoa Ngọc Nương, thế nhưng vô luận nàng dãy dụa như thế nào, cũng vô pháp đào thoát từ trong tay Hoa Ngọc Nương, Hoa Ngọc Nương lôi kéo nàng đằng không mà lên, rất nhanh liền biến mất.
– Nhị sư tỷ!
Nhìn thấy Quan Vân Phượng bị người bắt đi, Lăng Phong lập tức sốt ruột, đối với bầu trời hô to.
Cùng lúc đó, Cổ Nhạc cũng cầm Bạch Tử Long lên, Ngưu Tam Đao nắm Trương Đại Cát, Cô Linh nắm lấy Phùng Thiên Tường, đều đằng không mà lên, biến mất.
– Các ngươi mấy tên khốn kiếp này!
Sắc mặt Lăng Phong đột biến, đối với bầu trời gầm thét, hắn không biết mấy tên này vì sao bắt đi sư huynh sư tỷ của hắn, hắn cảm giác người Huyền Kiếm tông đều điên rồi.
– Vì cái gì không đem ta mang đi?
Lăng Phong đối với thiên không gầm thét hai tiếng đằng sau, Lăng Phong cũng vô lực ngồi dưới đất.
Lúc đầu hắn coi là đoàn người đạt được Thanh Ngưu lĩnh truyền thừa đằng sau, năm người bọn hắn liền có thể tại Thanh Ngưu lĩnh hô phong hoán vũ, ăn ngon uống say.
Bây giờ, một cái chớp mắt, sư huynh sư tỷ toàn bộ đều bị bắt đi, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi trơ trọi.
Tại giới tạp dịch, hắn không muốn trở thành đệ tử ngoại môn, quả thực là bị người Huyền Kiếm tông bắt tới ngoại môn.
Nhưng tình huống bây giờ, vừa vặn tương phản với hắn lúc tại giới tạp dịch, hắn còn muốn chạy, tuy nhiên lại không có người nào dẫn hắn đi.
Sinh sống tại Súc Mục phòng lâu như vậy, Lăng Phong cùng Bạch Tử Long bọn hắn đã sinh ra cảm tình cực kỳ sâu đậm, bây giờ Bạch Tử Long bọn hắn đều đi, hắn đột nhiên cảm giác rất cô độc.
Thời khắc này Lăng Phong khóc không ra nước mắt.
– Chẳng lẽ Lăng Phong ta, cả đời này nhất định sống cô độc quãng đời còn lại sao?
Lăng Phong giờ phút này rất muốn khóc, nhưng hắn vẫn là nhịn được.
Trên không vườn dâu Thanh Huyền Đạo Chủ, cũng không có xuống dưới mang Lăng Phong đi, mặc dù hắn cùng Ngưu Tam Đao bọn hắn đánh cược, nhưng thắng thua đối với hắn mà nói, cũng không trọng yếu.
Thanh Huyền Đạo Chủ trong lòng minh bạch, Ngưu Tam Đao bọn hắn tiếp nhận tiền đặt cược của mình, khẳng định sẽ rất ra sức đi dạy bảo Long Phượng Cát Tường bọn hắn, mục đích của hắn cũng đạt được.
Về phần Lăng Phong, Thanh Huyền Đạo Chủ mới không muốn quản nhiều như vậy, chỉ cần Lăng Phong không chết không tàn là được, mà lại hắn cũng biết thủ đoạn của lão giả lôi thôi kia, hắn khẳng định càng quan tâm sinh tử của Lăng Phong, khẳng định lưu lại thủ đoạn bảo mệnh lợi hại gì trên người Lăng Phong.
Ngồi ngơ ngác trong vườn dâu một lúc, cảm xúc Lăng Phong hơi thong thả một chút, hắn quay người đi đến chỗ chăn nuôi.
Trở lại cửa ra vào Súc Mục phòng, nhìn Súc Mục phòng trống trãi, trong óc Lăng Phong không khỏi hiện ra tình cảnh hắn mới vừa tới Súc Mục phòng thời điểm.
Bạch Tử Long nằm trên ghế xích đu uống trà, Quan Vân Phượng chỉnh lý thảo dược, Trương Đại Cát tắm rửa cho một con lừa, Phùng Thiên Tường chải vuốt lông tóc cho một đầu sỏa điểu.
Bây giờ, một màn kia tựa hồ rõ mồn một trước mắt, rất ấm áp, chỉ bất quá giờ phút này, cảnh còn người mất.
– Lăng Phong!
Bỗng nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Lăng Phong, hắn đột nhiên quay người, chỉ thấy Tôn Khả cái thằng kia, đang đi tới từ dưới núi.
– Tôn Khả!
Lăng Phong đột nhiên phóng tới phía Tôn Khả, sau đó ôm Tôn Khả thật chặt.
– Ô ô…
Lăng Phong cứ ôm Tôn Khả như vậy, khóc lên.
– Cái này…
Tôn Khả có chút choáng váng, hắn thấy, tên Lăng Phong này, thế nhưng là một cái hán tử không sợ trời không sợ đất, hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà lại ôm mình khóc lên, cái này xác thực để hắn có chút không biết làm sao.
– Lăng Phong, ngươi đừng như vậy, ngươi đến cùng thế nào?
Tôn Khả đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng Lăng Phong, hắn ở trong lòng cho rằng, khẳng định là xảy ra sự gì tình, nếu không Lăng Phong tuyệt đối sẽ không khóc thành cái dạng này.
– Ô ô, Tôn Khả, sư huynh sư tỷ của ta đều bị người bắt đi, Súc Mục phòng chỉ có một mình ta! Còn tốt ngươi không có bị mang đi, nếu không ta liền trở thành người cô đơn!
Vừa nghĩ tới chính mình lẻ loi trơ trọi một người, Lăng Phong trong lòng càng thêm bi thương.
– A…
Tôn Khả lập tức ngây ngẩn cả người, tu vi của hắn đã đột phá đến Luyện Khí tầng bảy, đã trở thành chuẩn đệ tử nội môn, hắn lần này tới, là muốn nói lời từ biệt cùng Lăng Phong.
Thế nhưng là, hắn không nghĩ tới Súc Mục phòng thế mà phát sinh chuyện như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng bi thương này của Lăng Phong, Tôn Khả trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Nếu để cho Lăng Phong biết mình tới tạm biệt hắn, hắn có khóc càng thương tâm hay không?
Lăng Phong cứ ôm Tôn Khả như vậy khóc một hồi, cuối cùng khống chế lại tâm tình của mình, hắn buông Tôn Khả ra, đang chuẩn bị đưa tay xoa một chút nước mắt, tuy nhiên lại phát hiện một giọt nước mắt của mình đều không có chảy.
– A? Kỳ quái, làm sao một giọt nước mắt đều không có?
Lăng Phong có chút cảm thấy sai sai, trước đó hắn nhớ kỹ, lúc mình ôm lấy Nhị sư tỷ khóc, thế nhưng là chảy rất nhiều nước mắt, vừa rồi chính mình rõ ràng khóc thương tâm như vậy, thế mà một giọt nước mắt đều không có, cái này thật không bình thường nha.
– Ta đi!
Tôn Khả nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Phong, nhịn không được mắng to một tiếng, vừa rồi Lăng Phong khóc lợi hại như vậy, hắn còn tưởng rằng Lăng Phong rất thương tâm, ai biết con hàng này thế mà một giọt nước mắt đều không có.
– Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao lại một giọt nước mắt đều không có? Chẳng lẽ con mắt của ta hỏng sao?
Nhìn thấy sự tình quái dị như vậy, Lăng Phong cũng có chút sốt ruột.
– Hừ hừ, đừng đóng kịch, ta không thể không thừa nhận, kỹ xảo của ngươi rất tốt, vừa rồi lão tử kém chút bị ngươi lừa! Ta hôm nay đến, là cáo biệt với ngươi, ta đã đột phá, trở thành chuẩn đệ tử nội môn, về sau liền không thể thường xuyên đến tìm ngươi! Thật hoài niệm mấy ngày tại Súc Mục phòng các ngươi nha!
Tôn Khả ôm hai tay, hồi tưởng lại thời gian những ngày này hắn đến Súc Mục phòng ăn chực, trong lòng của hắn vẫn còn có chút lưu luyến không rời.
Nhưng là, hắn vẫn cố lựa chọn đột phá, trở thành chuẩn đệ tử nội môn, bởi vì Công Tôn Chỉ Nhi cũng trở thành chuẩn đệ tử nội môn, hắn biết mình chỉ có theo sát Công Tôn Chỉ Nhi, mới có cơ hội ôm mỹ nhân về.