Phần 131: Thông đạo dưới lòng đất
Đại khái nửa nén hương sau, Triệu Vô Cực cùng Nhiếp Thiên Long trở về, nhìn thấy tên đệ tử Hổ Minh kia bị nữ tử thần bí đá ngất về sau, Nhiếp Thiên Long lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay dò xét trước mũi tên đệ tử Hổ Minh kia một chút, phát hiện hắn còn có khí tức về sau, liền hung hăng quạt vài bàn tay trên mặt của hắn.
– A…
Tên đệ tử Hổ Minh kia tỉnh lại, lập tức phát ra trận trận kêu thảm.
– Là ai đánh ngươi ngất xỉu?
Nhiếp Thiên Long đưa tay nắm lấy cổ áo tên đệ tử Hổ Minh kia, nâng hắn lên.
– Là Lăng Phong cùng một cái người bịt mặt!
Tên đệ tử Hổ Minh này trả lời ngay.
– Người đâu?
Nhiếp Thiên Long lớn tiếng gầm thét.
– Không, không biết, ta vừa mới phát hiện bọn hắn, còn không kịp kêu cứu, liền bị người thần bí kia dùng roi cuốn lấy cổ, sau đó đánh ta ngất xỉu!
Tên đệ tử Hổ Minh này, nhìn thấy Nhiếp Thiên Long nổi giận, trong lòng rất sợ hãi, lập tức đem tình huống mình gặp phải nói ra.
Trang Vô Cực sau khi nghe xong, lập tức hướng phía phía trước đuổi theo, hiện tại bọn hắn cũng không biết Lăng Phong chạy phương hướng nào, có thể đuổi kịp Lăng Phong hay không chỉ có thể bằng vận khí.
– Hỗn đản!
Nhiếp Thiên Long hung hăng nhét đệ tử Hổ Minh vào dưới mặt đất, cũng cùng sau lưng Trang Vô Cực đuổi theo.
Đại khái một chén trà sau, Lăng Phong bị nữ tử thần bí kia dẫn tới trong một cái thông đạo âm u ẩm ướt dưới lòng đất.
Đi đến bên dưới thông đạo về sau, nữ tử thần bí kia mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, Lăng Phong cảm giác thân thể mình triệt để chết lặng, hắn muốn mở miệng nói một câu đều không được, liền ngay cả mỗi một cái hô hấp, đều muốn cạn kiệt khí lực toàn thân.
Nữ tử thần bí kia để Lăng Phong dưới đất, xuất ra một viên dạ quang phù, đưa tay mở mí mắt Lăng Phong ra, giờ phút này ánh mắt Lăng Phong đã có chút tan rã.
Nàng buông lỏng mí mắt Lăng Phong ra, rút ra một cây độc châm trên người Lăng Phong, phóng tới trước mắt nhìn một chút, sau tiện tay vứt độc châm này trên mặt đất.
– Ngươi trúng độc rất lợi hại, ta giúp ngươi phong bế tâm mạch, ngươi nằm ở chỗ này đừng động, ta giúp ngươi tìm thuốc giải!
Nữ tử thần bí nói một tiếng với Lăng Phong, thanh âm của nàng rất êm tai, đây cũng là Lăng Phong gặp được nàng đằng sau, nàng mở miệng nói câu nói đầu tiên.
Sau khi nói xong, nàng xuất thủ phong bế tâm mạch Lăng Phong, đem Lăng Phong giấu ở một cái vị trí bí ẩn, sau đó quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Lăng Phong cảm giác được một trận khí lưu lạnh buốt, chảy ra từ bộ vị trọng yếu giữa hai chân, sau đó tuôn hướng đến các nới trên thân thể của hắn.
Khí lưu lạnh buốt vọt tới phổi, hắn cảm giác hô hấp của mình trở nên thông thuận một chút.
Khí lưu lạnh buốt kia, dọc theo kinh mạch Lăng Phong, không ngừng du tẩu trong thể nội, tuần hoàn.
Mỗi khi hoàn thành một chu thiên tuần hoàn, Lăng Phong đều cảm giác được trạng thái thân thể đều sẽ khôi phục một chút.
Đại khái sau một nén nhang, Lăng Phong cảm giác phổi của mình không đau, bất quá hắn cảm giác mình quá buồn ngủ, nhắm mắt lại, sau đó nặng nề đi ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Phong nghe được có người tiếng nói.
– Chúng ta đi hướng bên trái, các ngươi đi hướng bên phải!
Hắn đột nhiên mở to mắt, thân thể vô ý thức ngồi xuống.
– A? Thân thể của ta, khôi phục rồi?
Lăng Phong nắm tay mang lên trước mặt mình, nắm chặt nắm đấm lại, hoạt động ngón tay của mình một chút, sau đó vận chuyển công pháp, cảm giác chân khí trong cơ thể lưu động còn không phải rất thông thuận, thân thể của hắn vẫn như cũ có chút khó chịu.
Giờ phút này, một tia sáng từ bên trái thân thể của hắn truyền đến, hắn đưa tay sờ soạng một khối đá trên mặt đất, rút chủy thủ tại bắp chân của mình ra, đứng lên nghiêng người tránh tốt.
Trên người hắn hết thảy mang theo hai thanh chủy thủ, mới vừa rồi giao thủ cùng Trang Vô Cực, đã làm mất rồi một thanh.
– Cộc cộc cộc!
Những người kia không ngừng đi tới phía bên này, nghe tiếng bước chân, Lăng Phong có thể đánh giá ra có bốn người đi tới phía hắn.
Lăng Phong ngưng thần nín thở, lẳng lặng chờ lấy những người kia tới gần.
Đại khái mười hơi đằng sau, những người kia cuối cùng đã đi tới, hắn lập tức nhảy ra ngoài, phát hiện những người này sử dụng chính là bó đuốc, mà không phải dạ quang phù, mà lại bó đuốc kia chỉ có một cái, hắn cũng nhìn thấy tiêu chí Hổ Minh trên ngực những người này!
Hắn lập tức ném tảng đá trong tay tới tên cầm bó đuốc kia.
– Đùng!
Bó đuốc bị hòn đá đánh trúng, rơi vào nước đọng trên mặt đất, lập tức diệt.
Mà Lăng Phong cũng trong nháy mắt vọt tới, huy động chủy thủ.
– Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bốn đạo hàn quang lóe lên, bốn cái đệ tử Hổ Minh đều bị Lăng Phong đánh ngã.
Lăng Phong không có đi tìm kiếm thân thể của bọn hắn, lập tức quay người dọc theo cống thoát nước chỗ sâu chạy đi.
– Nhanh, nhanh lên!
Một nhóm người khác, nghe tiếng vang bên này, đều lập tức đi tới phía bên này, khi bọn hắn đi vào, phát hiện bốn tên đệ tử Hổ Minh đều đã bị giết.
Bốn người đều là bị cắt yết hầu.
Tuy nói tất cả mọi người là đệ tử Huyền Kiếm tông, nhưng Lăng Phong ra tay lại tuyệt không mềm lòng, hắn biết, nếu như thực lực mình không mạnh, những người Hổ Minh này, tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình đối với hắn.
– Trương Đào, ngươi trở về báo tin, những người khác đều đuổi theo hắn cùng ta!
Nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, thành viên Hổ Minh còn lại đều rất phẫn nộ, lưu lại một người trở về báo tin, những người còn lại đều lập tức dọc theo cống thoát nước đuổi tới chỗ sâu.
Khi những đệ tử Hổ Minh này rời đi một hồi, một bóng người lại xuất hiện tại trong dòng nước, nàng chính là nữ tử thần bí trước đó mang Lăng Phong đến nơi đây.
Khi nàng vừa mới xuống, đã ngửi được một trận mùi máu tanh nồng đậm.
– Hỏng bét!
Ánh mắt nữ tử thần bí ngưng tụ, lập tức đi đến thông đạo, đi một lát sau, nàng cảm giác mình dẫm lên thứ gì, trong ngực lấy ra một tấm dạ quang phù, trong nháy mắt kích hoạt, lập tức thấy được bốn tên đệ tử Hổ Minh ngã trên mặt đất.
– Người Hổ Minh? Đều đã chết?
Nữ tử thần bí khẽ giật mình, sau đó lông mày lập tức giãn ra, vừa rồi nàng còn lo lắng Lăng Phong sẽ có nguy hiểm, hiện tại xem ra, Lăng Phong sẽ không có chuyện gì, nếu không chết ở chỗ này cũng không phải là đệ tử Hổ Minh, mà là Lăng Phong.
– Thật sự là kỳ quái, tên kia trúng độc sâu như vậy, thế mà còn có thể giết chết bốn tên đệ tử Hổ Minh!
Nữ tử thần bí nói thầm một tiếng, sau đó thu hồi dạ quang phù, thuận cống thoát nước truy lùng một khoảng cách, lại phát hiện mấy tên thành viên Hổ Minh, bọn hắn đều bị giết.
Ở bên trong cống thoát nước ghé qua đại khái nửa canh giờ, nữ tử thần bí đều không có tìm được tung tích Lăng Phong, cuối cùng không thể không rời đi.
Sau ba canh giờ, màn đêm buông xuống!
Cả tòa U Minh thành cơ hồ đều ánh lửa ngút trời, người Long Minh cùng Hổ Minh, vẫn không có tìm được Lăng Phong, bọn hắn đang không ngừng tăng nhân thủ, tăng cường độ tìm kiếm.
Bên trong một cái trong hồ nước tại thành tây, một cái đầu người chậm rãi chui ra từ trong nước, người này chính là Lăng Phong.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện không có người, lúc này mới chậm rãi đi đến bên bờ, sau đó nằm trong bụi cỏ, từng ngụm từng ngụm thở.
– Trang Vô Cực, thù này hôm nay, lão tử nhớ kỹ!
Lăng Phong thế nhưng là một người có thù tất báo người, hôm nay nếu không phải nữ tử thần bí kia xuất thủ cứu giúp, đoán chừng mạng nhỏ của hắn thật muốn mất đi, hắn không nghĩ tới Trang Vô Cực dĩ nhiên âm hiểm như thế, vừa ra tay liền dùng ám khí ác độc như vậy.
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, Lăng Phong ngồi dậy, sau đó đi đến phía tây, hắn trong lúc mơ hồ nhìn thấy một đội nhân mã đi tới phía hắn.