Phần 137: Uống nhanh, bồi bổ thân thể
Mặc được váy về sau, Thương Ngọc cũng không hề rời đi, mà là tìm đến một cái bồ đoàn, tu luyện trước giường, áp chế hỏa độc còn sót lại trong thể nội.
Mặc dù nàng vượt qua cửa này, nhưng hỏa độc trong thể nội nàng cũng không tiêu trừ hoàn toàn, nếu như không triệt để trị tận gốc, lần tiếp theo sẽ còn bộc phát, bởi vì hỏa độc đã cắm rễ trong cơ thể nàng, giống như là rau hẹ, hấp thu nguyên khí cùng chân khí trong cơ thể nàng, không ngừng sinh sôi, cắt xong một gốc, không bao lâu sẽ lại mọc ra.
Mặc dù Lăng Phong lần này giúp nàng vượt qua một lần nguy hiểm, nhưng vẫn không trị được ngọn gốc.
Bất quá nếu là không có Lăng Phong trợ giúp, đoán chừng dựa vào Thương Ngọc, nàng đoán chừng sống không qua tới.
Bỗng nhiên, Thương Ngọc đột nhiên quay đầu nhìn phía sau lưng, nàng phát hiện cửa phòng của mình, chậm rãi mở ra, hai người Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng duỗi đầu vào.
Thương Ngọc lập tức làm một cái thủ thế im lặng với Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng, từ dưới đất đứng lên, đi qua mở cửa phòng ra.
Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng lập tức lui ra phía sau, Thương Ngọc đi ra gian phòng của mình, sau đó chậm rãi đóng cửa phòng lại.
– Thương Ngọc sư tỷ, ngươi không sao? Lăng Phong sư huynh đâu?
Đỗ Vũ Đồng nhỏ giọng hỏi.
– Lăng Phong sư đệ vì giải độc giúp ta, thụ hỏa độc tra tấn, thể xác tinh thần mỏi mệt, hiện tại đã ngủ!
Thương Ngọc nhỏ giọng đáp lại, trong nội tâm nàng cũng có chút may mắn, nếu không phải Tiêu Thanh Tuyền cùng Liễu Hàn Yên để nàng cứu Lăng Phong, nàng cũng sẽ không gặp Lăng Phong, nói không chừng lần phát tác hỏa độc này, nàng sẽ chết.
Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Thương Ngọc tựa hồ minh bạch, vì sao Tiêu Thanh Tuyền cùng Liễu Hàn Yên lại để ý Lăng Phong như vậy.
Từ biểu hiện vừa rồi của Lăng Phong, thật sự là hắn là không giống bình thường, nhớ tới cảm giác lúc mình bị Lăng Phong ôm, gương mặt xinh đẹp của Thương Ngọc không khỏi hiện ra hai đóa đỏ ửng.
– Thương Ngọc tỷ tỷ, mặt ngươi làm sao đỏ lên, chẳng lẽ hỏa độc lại phát tác?
Đỗ Vũ Đồng nhìn thấy mặt Thương Ngọc đỏ lên, lập tức lo lắng.
– Không có việc gì, hỏa độc tạm thời bị áp chế!
Thương Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, từ trong túi trữ vật của mình, xuất ra một gốc Huyết Sâm ngàn năm, đưa cho Mạc Huỳnh Huỳnh nói ra:
– Huỳnh Huỳnh, ngươi giúp ta đi hầm một nồi canh sâm, bồi bổ thân thể cho Lăng Phong sư đệ, hắn vì trợ giúp ta, thực sự quá thảm rồi!
– Ừm, Thương Ngọc tỷ tỷ ngươi yên tâm!
Mạc Huỳnh Huỳnh đột nhiên gật đầu, lúc ấy tiếng kêu thảm của Lăng Phong, nàng cùng Đỗ Vũ Đồng thế nhưng là nghe được, hai người bọn họ chưa từng nghe qua tiếng kêu thê thảm như thế, hiện tại nhớ tới còn có chút để cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy, quỷ mới biết Lăng Phong lúc ấy tiếp nhận thống khổ lớn cỡ nào.
– Ta cũng đi hỗ trợ!
Đỗ Vũ Đồng liếm môi một cái, nuốt một chút nước bọt, sau đó cùng Mạc Huỳnh Huỳnh rời đi.
– Huỳnh Huỳnh tỷ, mấy ngày nay chúng ta vận khí thật sự quá tốt rồi, Lăng Phong sư huynh bị Thương Ngọc sư tỷ cứu được, chúng ta nhất định có thể thắng tiền, mà Thương Ngọc sư tỷ cũng được sự giúp đỡ của Lăng Phong sư huynh, lại vượt qua một kiếp!
Vừa nghĩ tới chính mình có thể thắng tiền, Đỗ Vũ Đồng hưng phấn đến khoa tay múa chân.
– Ngươi muốn chết nha, chớ nói lung tung, vạn nhất bị những người khác nghe được làm sao bây giờ? Không thể nói chuyện này trước mặt những người khác!
Mạc Huỳnh Huỳnh lập tức đưa tay kéo Đỗ Vũ Đồng một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, trông thấy không có người đằng sau, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Vũ Đồng cũng ý thức được mình phạm sai lầm, lập tức đưa tay che miệng của mình, hiện tại Lăng Phong thế nhưng là bị Long Minh cùng Hổ Minh truy sát, nếu bị những người kia biết Lăng Phong ở chỗ này, Lăng Phong liền nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ, nghe được có tiếng bước chân, chậm rãi mở to mắt, phát hiện Thương Ngọc bưng một nồi canh nóng đi đến, hắn muốn đứng lên, lại cảm giác toàn thân mình vô lực.
– Lăng Phong sư đệ, ngươi đã tỉnh?
Nhìn thấy Lăng Phong tỉnh lại, Thương Ngọc đại hỉ, đem canh đặt ở mặt bàn, lập tức đi đến bên giường đỡ Lăng Phong dậy, tay chân lanh lẹ giúp Lăng Phong mặc quần áo tử tế, cầm hai cái gối, đệm sau lưng Lăng Phong, để hắn dựa vào.
Sau đó nàng đi đến bên cạnh bàn, bưng canh đi đến trước mặt Lăng Phong, dùng thìa múc đến, đặt ở trước mặt thổi một cái, sau đó mới đưa đến trước mặt Lăng Phong, nói ra:
– Lăng Phong sư đệ, đây là ta để Huỳnh Huỳnh hầm canh sâm, ngươi tranh thủ thời gian uống!
Nhìn miệng nhỏ đỏ hồng của Thương Ngọc, trong óc Lăng Phong, tất cả đều là hình ảnh trước đó Thương Ngọc mặc yếm.
– Ngươi quá mệt mỏi, uống nhanh chút canh, bồi bổ thân thể!
Thương Ngọc đem thìa đưa tới bên miệng Lăng Phong.
Lăng Phong muốn nói với Thương Ngọc để hắn tự làm, thế nhưng là lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, ngoan ngoãn há mồm, uống canh vào.
Uống xong canh đằng sau, Lăng Phong cảm giác tinh thần không ít, canh sâm này, chính là dùng Huyết Sâm ngàn năm nấu thành, có thể nhanh chóng bổ sung thể lực cùng nguyên khí.
Tựa ở trên giường, Lăng Phong hàn huyên cùng Thương Ngọc.
Lúc tán gẫu, Lăng Phong mới hiểu rõ, hỏa độc trong thể nội Thương Ngọc, là lúc mẹ nàng còn mang nàng trúng độc, nàng xuất sinh đằng sau, vẫn thụ hỏa độc này tra tấn.
Hỏa độc này rất lợi hại, U Minh Huyền Băng Quả chỉ có thể áp chế hỏa độc, cũng không thể hóa giải.
Muốn hóa giải hỏa độc, trừ phi có được U Minh Huyền Ngọc Quả, U Minh Huyền Ngọc Quả, chính là biến dị chủng loại của U Minh Huyền Băng Quả, cực kỳ khó kiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Thương Ngọc đi vào U Minh thành đã gần bốn năm, bây giờ U Minh Huyền Băng Quả bên trong U Minh sơn mạch, càng ngày càng ít, người U Minh thành, đã liên tục ba tháng đều không có chiếm được U Minh Huyền Băng Quả.
Bởi vì phục dụng U Minh Huyền Băng Quả quá nhiều, dẫn đến cả người Thương Ngọc, cũng lộ ra lạnh như băng.
Lăng Phong không nghĩ tới Thương Ngọc thế mà trải qua bi thảm như vậy, chính mình so sánh cùng Thương Ngọc, tựa hồ hạnh phúc hơn nhiều.
– Thương Ngọc sư tỷ, sau ba ngày ta ra khỏi thành, tìm U Minh Huyền Băng Quả giúp ngươi, coi như tìm không thấy U Minh Huyền Băng Quả, có ta ở đây, ta có thể giúp ngươi tiêu độc, ngươi cũng không cần sợ hãi!
Lăng Phong vỗ vỗ lồng ngực, mặt mỉm cười nhìn Thương Ngọc, hắn là một người biết cảm ân, Thương Ngọc cứu được hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhìn như Thương Ngọc chịu khổ.
– Tình huống của ngươi, sau ba ngày đừng ra thành, nếu như ngươi ra khỏi thành, người Long Minh cùng Hổ Minh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thương Ngọc lắc đầu, tình cảnh của Lăng Phong rất ác liệt, nàng cũng không muốn Lăng Phong vì mình mà đi mạo hiểm, mà U Minh Huyền Băng Quả, cũng không phải dễ kiếm như vậy.
– Hừ, hôm nay ta là bị những người kia ám toán, ba ngày sau mở thành, tiến vào U Minh sơn mạch, xem ta thu thập bọn họ như thế nào!
Nhớ tới hôm nay gặp phải, Lăng Phong tức giận tới mức cắn răng, hận không thể lập tức liền đi tìm Trang Vô Cực báo thù.
– Ngươi cái tên này, đừng âu khí, bọn hắn người nhiều như vậy, ngươi đơn thương độc mã sao dám chống lại bọn hắn? Ngươi ở lại chỗ này đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, ta liền có thể cam đoan an toàn của ngươi, ngươi ở nơi này từ từ tu luyện, chờ tu vi của ngươi tăng lên, lại rời khỏi U Minh thành, những điểm cống hiến kia ta cho ngươi là được!