Phần 158: Quần ẩu? Lão tử chưa sợ qua
Một chiêu vừa rồi, Lăng Phong hoàn toàn là cầm kiếm trong tay coi như là côn bổng, hai tay của hắn cầm kiếm, dùng sức chém vào, chiêu thức mặc dù đơn giản, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt.
– Ha ha, lại đến!
Lăng Phong cười lớn một tiếng, sau đó lập tức lao đến phía Trang Vô Cực.
Trang Vô Cực chỉ có thể bị động ứng chiến!
– Thương thương thương…
Lăng Phong dũng mãnh không gì sánh được, Trang Vô Cực chỉ có thể bị đè lên đánh, chiêu số lộn xộn, hoàn toàn là một bộ đấu pháp lưu manh.
Thế nhưng là, Trang Vô Cực chỉ có thể bị động ứng đối, phía dưới công kích của Lăng Phong, hắn liên tục bại lui.
– Ầm!
Trang Vô Cực bị một cước của Lăng Phong đạp trúng, bay vào trong phòng khách, đụng nát cái bàn trong phòng khách.
Lúc này, Lăng Phong nhìn kiếm trong tay của mình một chút, đã biến thành hình răng cưa, mà lại phần đuôi kiếm còn gãy mất một đoạn.
– Thảo!
Lăng Phong mắng một tiếng, trực tiếp vứt bỏ kiếm cầm trong tay, tại đai lưng chứa đồ bên trên lấy ra một thanh chiến đao, vọt thẳng vào phòng khách, đuổi đánh Trang Vô Cực tới cùng.
Những tinh nhuệ Long Minh kia, mặc dù trong lòng gấp, nhưng lại chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, bởi vì thực lực của Lăng Phong cùng Trang Vô Cực mạnh hơn bọn họ nhiều lắm, loại chiến đấu cấp bậc này, đã không phải là bọn hắn có thể nhúng tay.
– Thương thương thương!
Trong đại sảnh đao quang kiếm ảnh, những vật kia không ngừng bị hủy diệt, những người khác một trận đau lòng, bởi vì đồ dùng bên trong Thanh Tâm viện, mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ.
– Rầm rầm!
Bỗng nhiên, nóc nhà bị xốc lên, đại lượng mảnh ngói tản mát, Trang Vô Cực phóng lên tận trời, giờ phút này tóc hắn tán loạn, trên thân đã xuất hiện mấy đạo vết thương, lộ ra chật vật không chịu nổi.
Lăng Phong cũng theo sát lấy vọt lên, thân như huyễn ảnh, trực tiếp lướt về phía Trang Vô Cực.
Trang Vô Cực ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phong, lửa giận ngập trời trong đôi mắt, hắn không nghĩ tới mấy ngày không thấy, thực lực Lăng Phong thế mà trở nên cường đại như thế.
– Đi chết đi cho ta!
Trang Vô Cực rống to một tiếng, bỗng nhiên một cỗ khí tức cường đại ở trong cơ thể hắn bạo phát đi ra, hai chân đột nhiên đạp một cái bên trên mảnh ngói, mảnh ngói dưới chân trong nháy mắt nổ tung vỡ vụn, mà thân thể của hắn bắn tới phía Lăng Phong, long văn kiếm trong tay, hàn quang chợt hiện, lưu lại một đạo tàn ảnh trên không trung, trực tiếp đâm về Lăng Phong.
Lăng Phong thấy thế, lập tức biến chiêu, hoành ngăn ở trước ngực.
– Đinh!
Mũi kiếm long văn kiếm, đâm vào trên trường đao, phát ra thanh âm chấn động thanh thúy, mấy chục mai đạo văn lập tức bị chấn thoát trên thân đao, mà thân thể Lăng Phong, cũng là nhanh chóng lùi về phía sau sáu bảy bước, mới hóa giải lực lượng cường đại trên thân long văn kiếm truyền đến.
– A? Mạnh lên rồi?
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Trang Vô Cực, có vẻ hơi kinh ngạc.
Khí thế trên người Trang Vô Cực không ngừng mạnh lên, tóc dài kia cùng áo bào trên người, không gió mà bay, thiên địa linh khí xung quanh, không ngừng hội tụ về phía hắn.
– Đột phá?
Ánh mắt Lăng Phong ngưng tụ, hắn không nghĩ tới, Trang Vô Cực thế mà lại đột phá ở thời điểm này.
Trang Vô Cực giờ phút này cũng không hề cố kỵ, trước đó hắn không thể rời khỏi U Minh thành, cho nên mới cực lực áp chế tu vi của mình.
Nhưng trước khi Lăng Phong đi vào, hắn đã được đến gia tộc cho phép, để hắn rời khỏi U Minh thành, cho nên coi như hắn đột phá, cũng không có ảnh hưởng tới kế hoạch gia tộc.
Mà lại, mới vừa rồi giao thủ cùng Lăng Phong để Trang Vô Cực minh bạch, mình nếu là không đột phá, tuyệt đối không phải là đối thủ của Lăng Phong.
Cho nên, Trang Vô Cực chỉ có thể lựa chọn đột phá.
– Thành chủ đột phá!
Những đệ tử Long Minh kia, thấy cảnh này đằng sau, đều có chút hưng phấn.
Đột phá đến Luyện Khí tầng chín đằng sau, Trang Vô Cực cảm giác toàn thân mình đều tràn đầy lực lượng.
– Tiểu tử, chịu chết đi!
Trang Vô Cực sau khi nói xong, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên nóc nhà, sau đó thân thể trong nháy mắt vạch ra, tu vi sau khi đột phá, thực lực của hắn, tăng lên toàn diện, tốc độ cũng nhanh hơn vừa rồi.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Trang Vô Cực liền đi tới trước mặt Lăng Phong, thân thể nhảy lên thật cao, long văn kiếm trong tay, bổ tới phía Lăng Phong.
Lăng Phong nâng đao chống đỡ.
– Keng!
Long văn kiếm chém vào trên trường đao, lực lượng cường đại để nóc nhà dưới chân Lăng Phong lập tức hạ xuống, cả người hắn đều rơi xuống dưới.
– Rầm rầm!
Thân thể Lăng Phong rơi xuống trong phòng, đại lượng mảnh ngói không ngừng rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trang Vô Cực một tay cầm kiếm, đầu dưới chân trên, đâm thẳng xuống người hắn, một cỗ khí tức băng lãnh, lập tức khóa chặt hắn.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, nghiêng người một cái, hai chân nhanh chóng khởi động, thân thể dời sang bên trái.
Trang Vô Cực từ trên trời giáng xuống, mũi kiếm đâm vào trên sàn nhà, trực tiếp cắm vào, sau đó hắn bỗng nhiên co lại, lực đạo cường đại trực tiếp đem tấm thảm mặt đất mang theo đứng lên, hướng phía Lăng Phong đóng đi.
Lăng Phong đột nhiên vung đao, chặt đứt tấm thảm, cùng lúc đó, thân thể Trang Vô Cực rơi xuống đất, hai chân đột nhiên dùng sức.
– Răng rắc!
Sàn nhà đá xanh dưới chân Trang Vô Cực, trong nháy mắt vỡ ra, thân thể của hắn bỗng nhiên vọt tới phía Lăng Phong, trận văn trên long văn kiếm, dưới chân khí cường đại quán thâu, tản ra bạch quang hừng hực, trực tiếp đâm về Lăng Phong.
Mặc dù tốc độ của Lăng Phong rất nhanh, nhưng Trang Vô Cực đột phá đến Luyện Khí tầng chín, thực lực tăng lên nhiều lắm, giờ phút này hắn căn bản không có cách tránh né, một cây Phượng Hoàng Vũ ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, sau đó bị hắn văng ra ngoài, mũi nhọn lông vũ, đâm vào trên mũi kiếm long văn kiếm.
Va chạm sát na, trên mũi kiếm long văn kiếm, xuất hiện vết rách, sau đó Phượng Hoàng Vũ nổ tung.
– Oanh!
Bạch quang lóe lên, khí lãng cường đại, phòng vách tường phá hủy, nóc phòng trực tiếp tung bay.
– Rầm rầm!
Gạch bể ngói tàn, còn có những phiến gỗ trụ, đều phóng lên tận trời, tán lạc xuống xung quanh, người trong sân lập tức chạy tứ tán, rơi vào trên nóc nhà xung quanh Thanh Tâm viện.
– Ầm ầm…
Chỗ gian phòng kia, hoàn toàn sụp đổ.
– Móa, đây cũng quá kinh khủng đi!
– Thành chủ cùng Lăng Phong đâu?
Ánh mắt những người Long Minh kia, cực lực tìm kiếm bên trên gian phòng sụp đổ kia.
Bỗng nhiên, một mảnh gạch ngói vụn nổ tung, một bóng người chậm rãi đứng lên từ trong phế tích, tóc tai bù xù, quần áo trên người rách rưới, bộ mặt cũng dính đầy bụi đất, thấy không rõ dung mạo của hắn, bất quá từ binh khí cầm trong tay, lại có thể phân biệt ra được, người này chính là Lăng Phong.
– Là Lăng Phong!
Đám người Long Minh kinh hô một tiếng.
– Giết hắn!
Những cường giả đỉnh cấp Long Minh kia, lập tức vây công Lăng Phong, vừa rồi Lăng Phong chiến đấu cùng Trang Vô Cực, bọn hắn căn bản không có chỗ xuống tay, hiện tại bọn hắn rốt cục có cơ hội.
– Hô hô hô…
Mười cái cường giả Luyện Khí tầng tám, cùng nhau tiến lên phía Lăng Phong, các loại pháp thuật, pháp bảo, mũi tên cùng một chỗ chào hỏi trên thân Lăng Phong.
– Quần ẩu? Lão tử chưa bao giờ sợ!
Lăng Phong hơi nhếch khóe môi lên lên, vung vẩy chiến đao, quét mười mấy mũi tên xuống, sau đó đùi phải hãm sâu trong gạch ngói vụn, đột nhiên đá một cái về phía trước, lực lượng cường đại nhấc gạch ngói vụn xung quanh lên, bắn nhanh tới phía những người kia.
– Phanh phanh phanh…
Những gạch ngói vụn kia tốc độ cực nhanh, va chạm cùng những pháp bảo còn có pháp thuật tinh anh Long Minh phóng ra, nổ tung từng mảnh nhỏ trên không trung, thậm chí có một ít gạch ngói vụn xuyên thấu công kích những người này, đập vào trên thân một số người.