Phần 164: Lấy thân báo đáp đi
Thương Ngọc nói, khom người chào Lăng Phong thật sâu.
– Vậy liền lấy thân báo đáp đi, ta tin tưởng người nào đó hẳn là sẽ rất tình nguyện!
Mạc Huỳnh Huỳnh ở bên cạnh một mặt cười xấu xa nhìn Lăng Phong.
– Đúng đúng đúng, Thương Ngọc sư tỷ, lấy thân báo đáp đi!
Đỗ Vũ Đồng cũng là e sợ thiên hạ bất loạn liền ồn ào theo.
– Hai người các ngươi, nói lung tung cái gì?
Thương Ngọc lập tức quay đầu quát mắng Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng một tiếng, mà gương mặt băng lãnh của nàng cũng xuất hiện một tia đỏ ửng, nàng ngắm Lăng Phong một chút, muốn xem một chút biểu hiện của Lăng Phong, nàng cũng ở trong mắt Lăng Phong thấy được một tia dục hỏa, nhưng tia dục hỏa này chỉ là một cái thoáng mà không, Thương Ngọc trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác mất mác.
Biểu hiện của Lăng Phong, cũng bị Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng xem ở trong mắt.
– Lăng Phong, ngươi đây là ý gì nha? Chẳng lẽ ngươi không nguyện ý? Thương Ngọc sư tỷ thế nhưng là đại mỹ nữ, lấy thân báo đáp, đây chính là phúc khí của ngươi, ngươi thế mà còn không nguyện ý?
Mạc Huỳnh Huỳnh xách bờ eo thon, lập tức mắng Lăng Phong.
– Cái này…
Lăng Phong lập tức nhíu mày, hắn nhìn thấy Thương Ngọc biểu lộ có chút thất lạc, trong lòng bỗng nhiên trở nên phức tạp.
– Tốt, hai người các ngươi câm miệng cho ta, đừng có lại ồn ào nơi này!
Thương Ngọc xụ mặt, quát mắng Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng một tiếng, một cỗ hàn ý nhàn nhạt phát ra ở trên người nàng.
Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng.
Thương Ngọc hít vào một hơi thật sâu, bình phục một chút tâm tình của mình, sau đó đưa tay tại bên hông túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho Lăng Phong.
– Đây là cái gì?
Lăng Phong nhìn chằm chằm cái bình Thương Ngọc đưa cho mình, biểu lộ hơi nghi hoặc một chút.
– Đây là một loại dược dịch có thể tăng tốc độ sinh trưởng tóc cùng lông mày, nhanh nhất có thể để ngươi trong vòng ba ngày liền dài đến bộ dáng lúc trước, lông mày một ngày liền có thể khôi phục, ngươi cầm đi!
Thương Ngọc nói, đem bình ngọc nhét vào trong tay Lăng Phong, bất quá nghĩ nghĩ, lại cầm bình ngọc lên, trực tiếp mở ra nắp bình kia, nói ra:
– Được rồi, hay là ta bôi giúp ngươi đi!
– Cái này… Tốt a!
Con mắt Lăng Phong có chút sáng lên, hắn ngay vì tóc cùng lông mày còn phiền não đâu, hiện tại thuốc này hắn cần có nhất.
– A, ha ha ha, Thương Ngọc sư tỷ, chúng ta còn có việc, đi trước!
Mạc Huỳnh Huỳnh lập tức kịp phản ứng, kéo lấy Đỗ Vũ Đồng rời đi.
Trong phòng, lập tức chỉ là còn lại Lăng Phong cùng Thương Ngọc, hai người liếc nhau một cái, bầu không khí lập tức trở nên ám muội, đặc biệt là Thương Ngọc, nhớ tới vừa rồi Đỗ Vũ Đồng nói những lời kia, gương mặt lần nữa phiếm hồng, lộ ra ngượng ngùng, nhịp tim cũng không nhịn được đập nhanh.
Lăng Phong lập tức cười cười, nói ra:
– Vậy phiền phức Thương Ngọc sư tỷ bôi thuốc giúp ta!
Sau khi nói xong, Lăng Phong nhắm mắt lại.
Thương Ngọc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, để cho mình thư giãn một tí đằng sau, mở bình ngọc ra, sau đó đem dược dịch đổ vào trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng bôi ở trên đầu cùng lông mày Lăng Phong.
Lăng Phong có thể cảm giác được lòng bàn tay non mềm của Thương Ngọc, thân thể chậm rãi buông lỏng, dược dịch kia bôi ở trên đầu, Lăng Phong lập tức cảm nhận được từng tia ý lạnh, sau đó da đầu cùng chân mày bắt đầu phát nhiệt, ngứa.
– Bôi lên linh dược đằng sau, sẽ có chút khó chịu, ngươi liền nhịn một cái đi, một lát nữa liền tốt!
Thương Ngọc ôn nhu nói với Lăng Phong một tiếng, sau đó đem cái bình nhét tốt, chỗ Lăng Phong bên người.
Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Thương Ngọc, ánh mắt nhìn thoáng qua trên khuôn mặt Thương Ngọc, sau đó thuận cổ, lại rơi xuống trên bộ ngực, cuối cùng lại chuyển qua trên khuôn mặt Thương Ngọc, mở miệng hỏi:
– Thương Ngọc sư tỷ, thể nội hỏa độc của ngươi bây giờ đã được hóa giải, tiếp xuống có tính toán gì không?
Lăng Phong biết, Thương Ngọc đến U Minh thành, chính là vì đạt được U Minh Huyền Băng Quả áp chế thể nội hỏa độc, lấy thực lực của nàng, những điểm cống hiến kia, đối với nàng mà nói, một chút khó khăn đều không có.
– Ta sao? Tạm thời còn không có những tính toán khác, hiện tại nơi này bồi tiếp các ngươi đi!
Thương Ngọc cười nhạt một tiếng, nàng biết Lăng Phong đắc tội Hổ Minh cùng Long Minh, lấy tình huống trước mắt, ở lại U Minh thành là an toàn nhất.
Cho nên, nếu Lăng Phong không hề rời khỏi U Minh thành, Thương Ngọc cũng sẽ lựa chọn lưu lại U Minh thành…
Mà lại, hiện tại U Minh thành đã đại biến thiên, phạm vi thế lực Long Minh cùng Hổ Minh đều bị liên minh tự do thôn tính.
Liên minh tự do trước đó năm bè bảy mảng, giờ phút này cũng tìm được chủ tâm cốt, triệt để bị ngưng tụ ở cùng một chỗ, mà Lăng Phong chính là thành chủ duy nhất của U Minh thành sau này.
Về sau Lăng Phong tu luyện, khẳng định cần đại lượng tài nguyên, U Minh thành chính là thủ đoạn hắn thu hoạch tài nguyên hay nhất.
– Ừm!
Lăng Phong gật đầu, hiện tại hắn mới vừa vặn đột phá đến Luyện Khí tầng tám, khoảng cách đột phá Luyện Khí tầng chín còn rất dài, hắn vô cùng rõ ràng tình cảnh trước mắt mình, trong khoảng thời gian này, hắn cũng sẽ ở tại U Minh thành.
– Rất muộn, nghỉ ngơi đi!
Thương Ngọc nói với Lăng Phong một tiếng, sau đó định quay người trở về gian phòng của nàng.
Nhưng Lăng Phong bỗng bất ngờ chạy đến ôm lấy nàng. Bàn tay cứng cáp ôm lấy eo nàng, Thương Ngọc kịp phản ứng lại thì đã bị ôm chặt, nàng đinh theo bản năng phản kháng, nhưng đối phương đã cúi đầu hôn lên môi nàng. Lưỡi Lăng Phong cực kỳ điêu luyện cuốn lấy lưỡi nhỏ của nàng, hắn không có nhiều kinh nghiệm hôn sâu, trong đầu Lăng Phong nhanh trí tưởng tượng đang liếm lồn nàng, một hương vị ngòn ngọt truyền vào não hắn, hai người tham lam nuốt lấy ngước bọt của nhau.
Đôi tay họ du lịch trên người đối phương, Lăng Phong cởi ra từng lớp y phục của nàng. Lăng Phong bỗng đình chỉ nụ hôn, môi hai người tách ra, sợi mật ngọt bị kéo dài nối liền đôi môi hai người.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngửa trên giường, ngắm nhìn say mê, không thể kháng cự hấp dẫn, hắn úp mặt vào hai bánh bao thịt mềm mại ôn nhu liếp láp vuốt ve.
Lăng Phong mút lấy nhũ hoa của Thương Ngọc chùn chụt, thỉnh thoảng cắn nhẹ nơi hồng hào, tay phải nhào nặn bên còn lại thành đầy đủ hình dạng, khiến giai nhân bắt đầu run rẩy thân thể kịch liệt. Của nàng thơm quá, co dãn mịn màng, phần đỉnh ngọt ngào như mật khiến hắn say quên lối về.
Chưa dừng lại ở đó, tay trái bắt đầu tìm xuống nơi thần bí giữa hai chân nàng. Tách nhẹ hai đùi đang khép chặt, Lăng Phong ngắm nhìn đào nguyên của Thương Ngọc.
“Ta thật may mắn khi có nàng!”
“Đừng đùa nữa ta nhột lắm!” Thương Ngọc gương mặt đỏ chót nhỏ giọng nói.
Trước mặt Lăng Phong là hai khe háng nhỏ xinh trắng trẻo, nằm giữa chúng nó là địa phương có thể khiến toàn bộ nam nhân thiên hạ điên cuồng, chỉ thấy chỗ của nàng trắng hồng đẹp đẽ, một vùng cỏ lam nhỏ nằm gọn bên trên u cốc, hai mép môi đỏ hồng mê người khép chặt, khe nhỏ thần bí quyến rũ, hột ngọc trai đỏ dễ thương mời gọi, phía dưới một chút là một cái lỗ thần bí khác vừa hồng vừa nâu với các nếp nhăn đều đặn. Lăng Phong hoàn toàn không cưỡng lại được, đầu lưỡi vươn ra thám hiểm hai u cốc bí ẩn kia.
“… Ưmmm…”
Lăng Phong cảm nhận được nơi u cốc kia đã dần ướt át, thứ nước thần bí kia xuất hiện như không có điểm dừng, miệng hắn đã ướt đẩm.
Hăn cởi bỏ hết y phục của mình, nhìn thứ kia đã ngạo nghệ ngẩng cao đầu, hắn cười đắc ý. Lăng Phong tách hai chân nàng ra hai bên hông, tách rời hai mép môi đỏ, nhắm ngay u cốc kiều diễm ước đẩm kia, cọ nhẹ đầu côn lên hang động ẩm ướt để bôi trơn, dần dần bắt đầu tiến vào.
“Ta tiến vào được không?” Lăng Phong nhìn vào đôi mắt của Thương Ngọc, yêu thương nói.
“Chàng yêu thiếp đi…”
Nàng vừa nói xong, hông hắn đã đẩy mạnh.
“Ááa…” Một âm thanh đau đớn xuất phát từ đôi môi thơm, thân thể giai nhân run rẩy kịch liệt.
Dương vật đã phá tan lớp màng mỏng manh đó, màu máu đỏ thẩm chảy dài trên đất. Khóe mắt Thương Ngọc vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Dương vật Lăng Phong bây giờ đang nằm gọn trong mật huyệt của nàng, đầu tiểu xà đụng hẳn vào hoa tâm của nàng. Cú đâm bất ngờ như xé rách Thương Ngọc. Khi xâm nhập, dương vật Lăng Phong đã mạnh bạo xé rách tấm thân xử nữ của Thương Ngọc. Từ chỗ kết hợp những giọt máu đào chảy xuống rơi trên tấm vải trắng tạo vẽ lên nững ngọn lửa đỏ rực rỡ hạnh phúc.
Lăng Phong toàn thân run rẩy, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Chặt, khít, trơn mềm, ấm nóng…
Toàn thân như muốn nổ tung khiến Lăng Phong dừng lại thở dốc, hắn cúi người ôm chặt nàng, liếm hết mồ hôi trên trán nàng.
Vài hơi thở sau, cảm nhận thân thể dưới thân bình ổn lại, hắn tiếp tục chậm rãi tiến quân, từng đợt khoái cảm xông vào não bộ hai người kết hợp với lửa tình rực cháy.
“Ư… A… Thoải mái quá…”
Hai má Thương Ngọc ửng hồng rên lên vì sung sướng.
“Bên trong nàng bót quá…” Lăng Phong nói, dương vậy ra vào thân thể nàng liên tục…
“Ưm… ưm!!” Thương Ngọc run lẩy bẩy, thân thể vô lực nằm im chịu đựng, bây giờ nàng sướng đến đầu óc mụ mẫm.
Lăng Phong cúi đầu hôn xuống, lưỡi hắn muốn tiếp tục cuốn lấy lưỡi nàng.
Thương Ngọc để mặc hắn xâm nhập.
“Chụt… chụt… chụt…”
Âm thanh trao đổi nước bọt liên tục vang lên, hai chiếc lưỡi như hòa tan vào nhau, nước bọt của nàng chảy từ môi xuống miệng hắn rồi chảy xuống cổ hắn, hơi thở hai người không ngừng phả vào nhau, đôi tim cùng chung nhịp đập.
“Bạch… bạch… bạch…”
Bên dưới dương vật Lăng Phong vẫn không ngừng ra vào, cảm nhận sự co bóp tuyệt diệu của nàng.
“Ư… ừm… ừm, cho thiếp thở một lát…” Thương Ngọc hai mắt mê ly, thở hổn hển nói.
“Nàng bóp chặt quá, làm ta muốn mãi ra vào trong nàng…” Lăng Phong tách rời môi nàng khen ngợi.
“Uừm… A… Á… Sướng quá… thiếp sướng…” Thương Ngọc chết mê chết mệt với động tác của hắn, cảm giác bị thứ nóng hổi không ngừng đâm ra rút vào, thân thể lại được xoa nắn như bảo vật trân quý khiến nàng thỏa mãn.
Lăng Phong tấn công trong thời gian dài, đến khi nàng co bóp dữ dội làm hắn khẽ run mới tạm dừng lại.
“Chúng ta đổi tư thế nhé!!!” Lăng Phong thủ thỉ, hắn bế nàng lên, để nàng quay lưng lại, chổng bờ mông tròn lên cao để lộ hai cái lỗ mê hoặc, cái lưỡi liếm nhẹ chất mật đang chảy dài đó.
Thương Ngọc run mình dữ dội, nàng chưa kịp định thần thì thứ to dài kia lại cắm phập vào, khiến eo nàng cong xuống…
“Á…”
Tiếng thịt va vào cặp mông lạch bạch vang lên.
“A… thật sâu… A… Á… Ái…” Thương Ngọc rên rỉ như hét, thân thể ửng hồng, bị những cú thúc mạnh đưa về phía trước, phần dưới không ngừng co bóp liên hồi nuốt rồi nhả côn thịt của nam nhân, nước tràn ra như súi, hai bánh bao tròn đong đưa khiến Lăng Phong thích thú.
Hắn càng lúc càng hăng, ôm lấy eo thon như rắn nước liên tục ra vào, chín cạn một sâu khiến các dây thần kinh như tê dại.
“Ái… Sướng chết thiếp mất… đừng mà… Chậm lại đi chàng…” Thương Ngọc rên rỉ cầu xin, cơn sướng muốn phát điên khiến nàng tê dại.
“Ái… Ái… thiếp sướng chết mất… thiếp yêu chàng…”
“Ta cũng yêu nàng…”
Lăng Phong hôn môi nàng, đẩy mạnh những cú cuối cùng, gồng người bắn mạnh những thứ tinh túy nhất vào tận cùng thân thể của giai nhân trong mộng.
Thương Ngọc co quắp trong lòng hắn, một lúc lâu sau, đôi mắt đẹp nghịch ngợm đảo quanh, nghĩ đến cảm giác kỳ diệu khi hắn hôn nơi tư mật của nàng…
Vậy là cuối cùng bản giao hưởng tình yêu mới kết thúc bằng tiếng ngân cao vút của Thương Ngọc. Cả hai mỉm cười hạnh phúc nhìn đối phương. Họ ôm nhau ngủ một giấc ngon lành trong ngọn lửa tình rực cháy…
… Bạn đang đọc truyện Lăng Phong tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/lang-phong.html
Lăng Phong tu luyện một canh giờ, sau đó cũng cảm giác tinh thần có chút mệt mỏi, nằm xuống giường đằng sau, liền ngủ thật say.
Ngày thứ hai tỉnh lại, lúc Lăng Phong rửa mặt, phát hiện lông mày của chính mình đã dài ra, tóc cũng dài đến nửa xích, đen nhánh sáng bóng, mà lại mềm mại phi thường.
– Linh dược của sư tỷ linh thật đúng là dễ dùng nha, chờ chút hỏi nàng lấy thêm mấy bình, nếu như về sau ta xuất hiện tình huống này lần nữa, cũng có thể để cho mình tóc cùng lông mày mọc ra!
Lăng Phong ở trong lòng nói thầm lấy, sau đó liền tới đến phòng khách, cầm lấy bánh bao trên bàn bắt đầu ăn.
Chỉ chốc lát, Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng hai người cũng tới.
– Lăng Phong, đêm qua, ngươi cùng Thương Ngọc sư tỷ, có phát sinh cái gì chuyện thú vị hay không?
Mạc Huỳnh Huỳnh đi đến trước mặt Lăng Phong, thần bí hề hề nhìn Lăng Phong, lúc đang nói chuyện, nàng còn duỗi ra hai tay, dùng hai cái mẫu chỉ đầu làm ra dáng vẻ hôn hôn.
– Đúng thế, có phát sinh chút gì hay không?
Đỗ Vũ Đồng cầm lấy một cái bánh bao cắn một ngụm nhỏ, sau đó một mặt mong đợi nhìn Lăng Phong.
– Mạc Huỳnh Huỳnh, ngươi đến cùng muốn nói cái gì nha?
Lăng Phong vừa ăn bánh bao, một bên hững hờ đáp lại, kỳ thật hắn biết Mạc Huỳnh Huỳnh muốn hỏi cái gì, chẳng qua là muốn giả bộ hồ đồ mà thôi.