Phần 174: Trúc Cơ
Lăng Phong ở trong lòng nghĩ đến, nếu như lực lượng thần bí kia thật muốn dẫn đạo hắn bày trận, vậy trận pháp này hẳn là xong xong rồi.
Mà buổi tối hôm nay, cũng hẳn là có thể giải thoát mới đúng.
Màn đêm buông xuống.
Lăng Phong ăn no cơm tối đằng sau, hoàn toàn mệt rã rời như trước đây, bỗng nhiên hắn cảm giác một cỗ lực lượng cường đại, khống chế thân thể của mình, trôi lơ lửng.
– Chuyện gì xảy ra?
Thân thể Lăng Phong nổi bồng bềnh giữa không trung, hắn đột nhiên quơ tay chân của mình.
Thân thể của hắn bay ra phía bên ngoài cửa sổ, cuối cùng đi đến trên không U Minh thành.
– Rầm rầm rầm…
Tám phương hướng xung quanh U Minh thành, lập tức dâng lên tám đạo quang trụ, cột sáng kia trực tiếp chui vào chân trời.
– Ầm ầm!
Trên không U Minh thành, mây đen dày đặc, những mây đen kia chậm rãi xoay tròn, cuối cùng tạo thành một cái vòng xoáy cự đại.
Một khí thế bàng bạc, hạ xuống bên trong vòng xoáy.
– Ông!
Bên trong U Minh thành, sáng lên trận văn tám loại màu sắc, cùng vòng xoáy bên trên bầu trời, hô ứng lẫn nhau.
Trận văn hình thành, ở trong U Minh thành, những U Minh hộ vệ kia, cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại tác dụng trên người mình, sau đó bọn hắn từng cái bay ra phía ngoài thành.
Khi bọn hắn bay ra U Minh thành đằng sau, phát hiện vòng xoáy trên không U Minh thành hạ xuống một đạo cột sáng màu vàng, cột sáng kia trực tiếp bắn ở trên thân Lăng Phong, nuốt hết thân thể Lăng Phong.
Cuối cùng, cột sáng kia chui vào phía trên trung tâm quảng trường U Minh thành, bị trận văn tám màu hấp thu, toàn bộ đại trận trong nháy mắt kích hoạt.
– Chuyện gì xảy ra?
Những U Minh hộ vệ kia, cả đám đều chấn động vô cùng, một màn trước mắt này, đối bọn hắn mà nói, thực sự quá rung động.
Mà Lăng Phong cũng giống như thế, giờ phút này thần chí của hắn vẫn thanh tỉnh, hắn phát hiện chính mình có thể một lần nữa khống chế thân thể của mình, bất quá thân thể của hắn cũng không có rơi xuống đất, mà vẫn như cũ lơ lửng giữa không trung.
– Trúc Cơ… Trúc Cơ… Trúc Cơ…
Bỗng nhiên, một cái thanh âm phiêu miểu, vang lên trong óc Lăng Phong.
– Trúc Cơ?
Lăng Phong sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới lúc này, thế mà lại có người để cho mình Trúc Cơ, thế nhưng hắn phát hiện não bộ của mình cùng chi mạch kết nối chủ kinh mạch thứ chín vẫn chưa hoàn toàn đả thông.
Nếu như bây giờ liền Trúc Cơ mà nói, hiệu quả kia khả năng không tốt.
– Trúc Cơ… Trúc Cơ… Trúc Cơ…
Thanh âm phiêu miểu kia quanh quẩn lần nữa.
– Được rồi, liều đi!
Giờ phút này, Lăng Phong cũng không quản được nhiều như vậy, mặc dù hắn không biết trên thân mình đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức co chân lại, vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, chuẩn bị Trúc Cơ.
Mấy ngày nay, hắn cùng Thương Ngọc không ngừng xem xét Trúc Cơ thư tịch, nghiên cứu các loại Trúc Cơ thủ ấn, đã luyện tập Trúc Cơ thủ ấn đến cực kỳ thuần thục.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, kết động thủ ấn, bắt đầu Trúc Cơ.
– Hô…
Thiên địa linh khí xung quanh, điên cuồng tụ đến phía hắn.
Thân thể của hắn, liền phiêu phù ở giữa trong cột ánh sáng, linh lực mênh mông, trực tiếp từ bên trong huyệt tràn vào.
Trong chốc lát, Lăng Phong cảm giác được trán mình nóng lên, phía dưới trạng thái nội thị, hắn cảm giác não bộ của mình cùng chi mạch kết nối đầu chủ kinh mạch thứ chín, trong nháy mắt bị đả thông.
– Thật là lợi hại!
Lăng Phong trước đó còn vì những chi mạch không có đánh thông mà xoắn xuýt, thế nhưng hắn không nghĩ tới, giờ phút này chi mạch còn lại của mình, thế mà toàn bộ đều bị đả thông.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người bên trong U Minh thành bị biến hóa này đánh thức.
– Chuyện gì xảy ra?
– Trời ơi, cả tòa U Minh thành đều đang phát sáng!
Tất cả mọi người ở trong phòng đi ra, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy to lớn trên không U Minh thành, ánh mắt đều bị cột sáng trung tâm vòng xoáy hạ xuống hấp dẫn.
– Linh khí thật là nồng nặc!
Thời gian trôi qua, linh khí bên trong U Minh thành, trở nên càng lúc càng nồng nặc.
Thương Ngọc cùng Mạc Huỳnh Huỳnh các nàng, cũng đều đi ra.
– Thật là có trận văn?
Khi Thương Ngọc nhìn thấy những trận văn màu sắc rực rỡ trên mặt đất, lại liên tưởng đến biểu hiện quái dị mấy ngày nay của Lăng Phong, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
– Thương Ngọc sư tỷ, đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng đều bị tình huống trước mắt này làm cho sợ ngây người, hai người ngẩng đầu trơ mắt nhìn Thương Ngọc, hy vọng Thương Ngọc có thể giải hoặc cho các nàng.
– Ta cũng không biết!
Thương Ngọc lắc đầu, lập tức quay người, đi vào trước cửa phòng Lăng Phong, đưa tay gõ cửa:
– Lăng Phong sư đệ, Lăng Phong sư đệ!
Thế nhưng là trong phòng của Lăng Phong, căn bản cũng không có bất luận động tĩnh gì.
Thương Ngọc nhíu nhíu mày, sau đó dụng lực đẩy cửa phòng Lăng Phong ra, chỉ thấy trong phòng của Lăng Phong rỗng tuếch, cửa sổ được mở ra.
Giờ phút này, Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng cũng đi đến.
– Thương Ngọc tỷ tỷ, Lăng Phong sư huynh hắn ở đâu?
Đỗ Vũ Đồng liếc nhìn trong phòng một lần, sau đó ngẩng đầu nhìn Thương Ngọc.
– Không biết, hẳn là đi ra ngoài, chúng ta đi tìm hắn!
Sắc mặt Thương Ngọc có chút ngưng trọng, lập tức mang theo Đỗ Vũ Đồng cùng Mạc Huỳnh Huỳnh rời khỏi Hồng Lâu, đi tìm Lăng Phong, dù sao trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lăng Phong rất quái dị, nàng sợ hãi lúc này Lăng Phong sẽ xuất hiện nguy hiểm gì.
Thế nhưng là, Thương Ngọc mang theo Mạc Huỳnh Huỳnh cùng Đỗ Vũ Đồng, cơ hồ tìm khắp tất cả các góc, đều không có phát hiện thân ảnh Lăng Phong.
Sau một nén nhang, các nàng đi tới trung tâm quảng trường U Minh thành.
Ở trung tâm quảng trường, Thương Ngọc phát hiện rất nhiều người quen, bọn hắn giờ phút này đều ngồi xếp bằng trên quảng trường, nhắm mắt tu luyện.
Giờ phút này, linh khí trên trung tâm quảng trường, đã rất nồng nặc.
– Ta cảm thấy khí tức của Lăng Phong sư huynh!
Đi vào trung tâm quảng trường đằng sau, Đỗ Vũ Đồng lập tức mở miệng nói ra.
– Ngươi cảm thấy?
Thương Ngọc cùng Mạc Huỳnh Huỳnh đều quay đầu nhìn về phía Đỗ Vũ Đồng, hai người bọn họ đều không có cảm giác được khí tức của Lăng Phong.
– Ừm!
Đỗ Vũ Đồng khẽ gật đầu.
– Thương Ngọc tỷ tỷ, thể chất của Đồng Đồng đặc thù, mà lại tu luyện công pháp cũng đặc thù, nàng có thể cảm giác được khí tức của Lăng Phong sư huynh, không kỳ quái!
Nhìn thấy trên mặt Thương Ngọc lộ ra vẻ nghi hoặc, Mạc Huỳnh Huỳnh lập tức mở miệng giải thích.
– Vậy hiện tại hắn ở nơi nào?
Thương Ngọc nhìn Đỗ Vũ Đồng, trầm giọng hỏi, lòng nàng đang rất lo lắng cho Lăng Phong.
– Cái này, hắn giống như ở trên trời!
Đỗ Vũ Đồng nhíu nhíu mày, do dự một hồi, sau đó ngẩng đầu chỉ hướng đạo kim quang kia.
– Trên trời?
Thương Ngọc ngẩng đầu nhìn kim quang trên trung tâm quảng trường, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
Kim quang này tản ra uy áp khổng lồ, cho dù là giờ phút này người mạnh nhất bên trong U Minh thành, đều không thể tới gần cột sáng màu vàng.
Giờ phút này, người ở gần nhất quang trụ màu vàng trên quảng trường, chính là huynh muội Tưởng Anh Trì cùng Tưởng Anh Trúc.
Tưởng Anh Trì cách cột sáng màu vàng kia, chỉ có chín mét, mà muội muội của hắn Tưởng Anh Trúc, cách kim quang kia cùng chỉ có mười mét.
Thương Ngọc do dự một hồi, lập tức đi đến phía cột sáng màu vàng, nàng cắn răng, sau đó trở lại bên người Tưởng Anh Trì, mở miệng hỏi:
– Tưởng Anh Trì, ngươi có nhìn thấy Lăng Phong sư đệ hay không?
Nghe được thanh âm của Thương Ngọc, Tưởng Anh Trì mở to mắt, khi hắn nhìn thấy Thương Ngọc đứng tại bên cạnh mình, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Tưởng Anh Trì biết, quang trụ màu vàng này phát ra uy áp rất mạnh, hắn không nghĩ tới Thương Ngọc thế mà cũng có thể tiến vào nơi này.