Phần 244: Ngưu bức ầm ầm Giải Văn sư
Giờ phút này, tất cả mọi người đã ngồi cùng một chỗ, bao quát thiếu niên mở cửa cho hắn cùng Lệ Chính Dương.
Trên mặt bàn bày biện một nồi thịt vịt lớn, thịt vịt đã bị chặt nát, dùng gia vị ướp vào, mùi thơm chính là phát ra từ thịt vịt này.
Ngoại trừ thịt vịt, còn có hoa gạo sống, một chồng kén ve chiên dầu, cùng mấy thứ rau xanh cùng một vò rượu lớn.
– Lăng Phong sư đệ, tới tới tới!
Mập mạp Vương Uyên kéo một cái ghế tới bên người hắn, ra hiệu Lăng Phong ngồi xuống.
– Vương Uyên sư huynh, ta tự mình tới là được rồi, ngươi đừng quá khách khí!
Lăng Phong cười cười với Vương Uyên, sau đó ngồi xuống.
– Lăng Phong sư đệ, vị tiểu soái ca này gọi là Vương Tuần, hai năm trước tại tông môn bị người hãm hại, bị phạt đến Hắc Long sơn mạch, đi vào Hắc Long sơn mạch đằng sau, lại bị người tập kích, dẫn đến tu vi hoàn toàn không có, đại ca hắn là huynh đệ chúng ta, hiện tại cũng coi là người của đội chúng ta! Về sau hắn liền là sư đệ của ngươi!
Diêu Tiểu Thất chỉ vào thiếu niên ngại ngùng, giới thiệu cho Lăng Phong.
– Lăng Phong sư huynh tốt!
Thiếu niên lập tức đứng lên, hành lễ với Lăng Phong.
– Vương Tuần sư đệ tốt!
Lăng Phong cũng gật gật đầu với Vương Tuần.
– Ha ha ha, tới tới tới, mọi người uống rượu, đã sớm muốn ăn vịt Vương Tuần sư đệ nuôi, hôm nay rốt cục có cơ hội!
Mập mạp Vương Uyên cười lớn một tiếng, lập tứ cầm lên một cái chân vịt, phóng tới trong chén Vương Tuần, nói ra:
– Tiểu Tuần, hôm nay hạnh khổ ngươi!
Con vịt này là do Vương Tuần nuôi, cho Vương Tuần ăn chân vịt lớn này, chính là đương nhiên, mà lại Vương Tuần vẫn là người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn hắn.
Cuối cùng, Vương Uyên lại đem một cái chân vịt lớn khác kẹp cho Lăng Phong, hôm nay Lăng Phong vừa tới, cũng được nhận ưu đãi.
Sau đó, mọi người liền bắt đầu ăn.
Hình ảnh này có chút ấm áp, Lăng Phong không nhịn được nghĩ đến sinh hoạt trước kia của hắn tại Súc Mục phòng, lúc kia, hắn cùng sư huynh sư tỷ, cũng là dạng này.
– Không biết sư huynh sư tỷ bọn hắn thế nào?
Lăng Phong ở trong lòng tưởng niệm một chút.
Ăn cơm xong đằng sau, Lăng Phong cùng đoàn người tiếp tục hàn huyên một hồi, lúc này mới trở lại bên trong phòng của mình, tiếp tục tu luyện Linh Tê Chỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời đỏ rực, chân trời chậm rãi dâng lên, ánh nắng nhu hòa, cho đại địa độ lên một tầng kim quang.
Lăng Phong trong phòng chậm rãi thu công.
Trải qua một buổi tối tu luyện, hắn rốt cục đem linh văn bên trên mười ngón tay đều tu luyện đến cảnh giới màu vàng.
Linh văn màu vàng, đại biểu cho Linh Tê Chỉ tầng thứ ba.
– Dựa theo ghi chép bên trên Phương Thốn Thi, đệ tam biến Linh Tê Chỉ, có thể giải khai cấm chế Tiên Thiên đạo văn bố trí!
Khóe miệng Lăng Phong nổi lên vẻ mỉm cười.
– Lăng Phong sư huynh, rời giường, hôm nay Thất tỷ cùng Bàn ca bọn hắn muốn đi chấp hành nhiệm vụ, ngươi cũng đi theo một lúc đi!
Thanh âm Tiểu Vương Tuần truyền vào từ ngoài phòng.
– Tốt!
Lăng Phong lập tức nhảy xuống giường, đi ra ngoài phòng, sau khi rửa mặt, cùng mọi người ăn điểm tâm.
– Xin hỏi Diêu Tiểu Thất có phải ở nơi này không?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ bên ngoài viện truyền vào.
– Đúng!
Tiểu Vương Tuần lên tiếng, buông đũa trong tay xuống, lập tức lao ra mở cửa.
Sau một lát, Vương Tuần mang theo một thanh niên nam tử phong độ nhẹ nhàng đi đến.
Thanh niên nam tử này dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, làn da trắng nõn, khuôn mặt cương nghị có hình, lông mày thon dài, mắt sáng như sao, trên khóe miệng treo vẻ mỉm cười thản nhiên.
Làm người khác chú ý nhất vẫn là chữ ‘Văn’ màu đen trên ngực hắn, phía dưới chữ ‘Văn’ kia, có hai đạo đường vân màu bạc.
– Nhị phẩm Giải Văn sư!
Ánh mắt Lăng Phong có chút ngưng tụ, hắn biết Văn sư tiêu chí hết thảy có ba loại, dấu hiệu màu vàng là Trúc Văn sư, dấu hiệ màu tímu là Minh Văn sư, dấu hiệu màu đen là Giải Văn sư.
Loại tiêu chí này, chỉ có người trải qua các khảo hạch chứng nhận Văn Sư đằng sau, mới dám đeo.
Những người tinh thông trúc văn thuật cùng minh văn thuật, ngực sẽ xuất hiện hai loại tiêu chí.
Nếu như tinh thông ba loại văn thuật, trên ngực có thể treo ba loại tiêu chí.
– Thang Ngọc Long đại sư, mau mau mời!
Bọn người Diêu Tiểu Thất nhìn thấy thanh niên nam tử này đằng sau, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, đều nhao nhao đứng lên nghênh đón.
Lăng Phong không biết gia hỏa này đến cùng là ai, cũng chỉ đành đi theo.
– Ha ha, Tiểu Thất cô nương khách khí, nếu là không để ý, mọi người liền gọi ta một tiếng Long ca đi!
Thanh niên Văn sư kia, cười nhạt một tiếng.
Bất quá chẳng biết tại sao, khi nhìn thanh niên nam tử này lần đầu tiên, Lăng Phong liền không thích người này.
– Vậy chúng ta liền không khách khí, Long ca, tranh thủ thời gian ngồi xuống, ăn một chút gì trước!
Diêu Tiểu Thất lập tức lôi kéo mở cái ghế, kêuthang Ngọc Long ngồi xuống.
Ánh mắt Thang Ngọc Long nhìn lướt qua những bánh bao ở trên bàn kia, chỗ sâu đôi mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, sau đó mặt mỉm cười lắc đầu, nói ra:
– Tiểu Thất không cần quá khách khí, ta đã ăn rồi!
– Ăn rồi? Vậy chúng ta bây giờ liền lên đường đi, cưỡi chiếc chiến thuyền thứ nhất xuất phát, không cần làm trễ nải thời gian quý giá của Long ca!
Diêu Tiểu Thất nói xong, lập tức hơi liếc mắt ra hiệu với Vương Uyên bọn hắn.
Vương Uyên bọn hắn hiểu ý, lập tức buông đồ ăn trong tay xuống.
Lăng Phong nhìn thấy mọi người như vậy, cũng chỉ có thể lưu luyến để bánh bao đang ăn một nửa trong tay xuống.
– Không vội, không vội, mọi người ăn no bụng rồi đi cũng không muộn! Các ngươi ăn trước, ta vừa rồi nhìn thấy hoa mai trong sân rất xinh đẹp, ta ra ngoài thưởng thức hoa mai một chút!
Thang Ngọc Long cười cười, hắn không ăn, nhưng hắn cũng không muốn lưu lại phòng khách nhìn Lăng Phong bọn hắn ăn.
– Vậy các ngươi ăn trước đi, ta cùng Long ca ra ngoài thưởng thức hoa!
Diêu Tiểu Thất cười cười, sau đó mang theo Thang Ngọc Long đi ra phòng khách, đến tiền viện ngắm hoa.
– Lăng Thông sư huynh, gia hỏa này lai lịch gì? Tiểu Thất tỷ đối với hắn khách khí như vậy?
Lăng Phong cầm lấy bánh bao vừa rồi chưa ăn xong gặm một cái, nhỏ giọng hỏi Hầu Tử Lăng Thông.
– Gia hỏa này lai lịch cũng lớn, hắn chính là đệ tử của Quỷ Thủ Chân Quân Tử Vân phong, là một trong số ít Giải Văn sư tại Thanh Kiếm thành, gia hỏa này tại Thanh Kiếm thành có danh khí cực lớn, cơ hồ có thể một tay che trời, là chúng ta dùng nhiều tiền mời tới, trước mấy ngày chúng ta trong Hắc Long sơn mạch, phát hiện một cái sơn động, bất quá hang núi kia bị người hạ cấm chế, chúng ta không cách nào đi vào, cho nên hôm nay liền mời Thang Ngọc Long, muốn hắn giúp chúng ta giải khai cấm chế hang núi kia! Chờ một chút, hắn sẽ cùng chúng ta xuất phát, ngươi nên khách khí với hắn!
– Ừm!
Lăng Phong gật đầu, trong lòng hơi nghi hoặc một chút, tiếp tục hỏi:
– Thanh Vân phong chúng ta không có Giải Văn sư sao? Làm sao phải mời người Tử Vân phong?
– Ai, Thanh Vân phong chúng ta có Giải Văn sư, nhưng bọn hắn cũng không có được an bài đến Thanh Kiếm thành! Thanh Kiếm thành là thiên hạ của Tử Vân phong, liền ngay cả Long Minh cùng Hổ Minh đều rất khó đặt chân ở đây.
Trên mặt Lăng Thông lộ ra một tia vẻ bất đắc dĩ.
Bây giờ toàn bộ Thanh Kiếm thành, hết thảy hơn hai vạn người, thế nhưng là Giải Văn sư, cũng chỉ có ba vị, trong đó một vị chính là Thang Ngọc Long.
– Giải Văn sư quý hiếm như thế?
Lăng Phong khẽ giật mình, cái này đích xác có chút ngoài ý muốn, hiện tại hắn cũng coi là một cái Giải Văn sư đi?