Phần 247: Thọc một đao lại một đao
Thang Ngọc Long nhìn Diêu Tiểu Thất, ánh mắt kia lập tức nóng rực lên.
– Ta nhổ vào, Thang Ngọc Long, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy!
Diêu Tiểu Thất lập tức đối với Thang Ngọc Long chửi ầm lên.
– Ngươi liền đáp ứng ta đi, từ khi ta lần đầu tiên trông thấy ngươi, ta liền thích ngươi, thật!
Thang Ngọc Long nói, lập tức đưa tay tóm lấy tay Diêu Tiểu Thất.
– Buông ra!
Diêu Tiểu Thất dùng sức muốn gỡ tay Thang Ngọc Long ra.
– Ta dựa vào!
Lăng Phong ở trong lòng thầm mắng một tiếng, đang chuẩn bị đứng lên, tuy nhiên lại cảm giác được toàn thân vô lực.
– Diêu Tiểu Thất, ngươi không cần dãy dụa, ngươi liền theo ta đi, lúc dùng cơm thời điểm, bọn hắn đều ăn Mê Hồn Dược của ta, hiện tại khẳng định không tỉnh lại nữa!
Thang Ngọc Long nắm lấy tay Diêu Tiểu Thất, kéo Diêu Tiểu Thất vào trong ngực, muốn hôn mặt Diêu Tiểu Thất.
Diêu Tiểu Thất chợt bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, một bàn tay quất vào trên khuôn mặt Thang Ngọc Long.
– Đùng!
Một tiếng tát vang dội vang lên, Thang Ngọc Long lui về sau một bước.
– Ngươi tiện nhân kia, dám quất ta? Nhìn ta chờ một chút thế nào làm chết ngươi!
Thang Ngọc Long đưa tay sờ lấy mặt mình, lộ ra vẻ dữ tợn.
Mà thân thể Diêu Tiểu Thất hơi chao đảo một cái, suýt nữa đứng không vững, nàng giờ phút này cảm giác đầu có chút choáng, thực lực của nàng là mạnh nhất trong đám người này, mà lại nàng ăn không nhiều, cho nên trúng độc cũng không sâu.
Giờ phút này, Vương Uyên, Tần Lực, còn có Lăng Thông đều ngủ say.
– Tê dại, không nghĩ tới gia hỏa này dĩ nhiên hèn hạ như thế!
Lăng Phong ở trong lòng thầm mắng, lập tức vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết.
Vòng xoáy chân khí trong đan điền, lập tức gia tốc xoay tròn.
Chân khí trong cơ thể hắn, cũng nhanh chóng lưu động.
Lăng Phong cảm giác tay chân mình đang chậm rãi khôi phục.
Mà Thang Ngọc Long thì nhìn chòng chọc vào Diêu Tiểu Thất, không để cho nàng phục dụng Giải Độc Đan.
Đại khái mười hơi đằng sau, Lăng Phong cảm giác tay chân mình có thể động, hắn xuất ra một khăn lụa màu đen trực tiếp mang lên mặt, sau đó lại lấy ra một thanh chủy thủ, chậm rãi tới gần Thang Ngọc Long.
Khăn lụa màu đen này có thể che giấu khí tức Lăng Phong.
Sau một lát, Lăng Phong đi tới phía sau Thang Ngọc Long.
Thời khắc này Thang Ngọc Long một mặt đắc ý nhìn Diêu Tiểu Thất, bởi vì Diêu Tiểu Thất đã không cách nào áp chế dược lực, đã ngồi sập xuống đất.
– Ha ha ha, Diêu Tiểu Thất, chờ một chút, ta sẽ để cho ngươi sảng đến từng đợt!
Thang Ngọc Long cười to, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Nhưng vào lúc này, Lăng Phong dùng chủy thủ trong tay, đâm thẳng đến sau lưng Thang Ngọc Long.
– Xoẹt xoẹt!
Chủy thủ kia trực tiếp đâm vào sau lưng Thang Ngọc Long, thân thể Thang Ngọc Long chấn động mạnh một cái, sắc mặt lập tức bắt đầu vặn vẹo, trong miệng hét thảm một tiếng.
Lăng Phong rút chủy thủ ra, lại đâm thêm một phát.
– A…
Thang Ngọc Long kêu thảm, té ngã từ trên mặt đất, lập tức đưa tay sờ về phía eo của mình, lập tức dính phải đồ vật nóng hầm hập.
Hắn đưa tay xem xét, chỉ thấy máu đầy tay mình.
– Ai, cút ra đây cho ta! Lão tử eo…
Thang Ngọc Long quay đầu mắng một tiếng, tuy nhiên lại không thấy được bất luận bóng người nào.
Mà Diêu Tiểu Thất cũng ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn thoáng qua sơn động, phát hiện không thấy Lăng Phong.
Nhưng vào lúc này, Lăng Phong đen khăn lụa màu kéo xuống, thân ảnh xuất hiện trước mặt Diêu Tiểu Thất cùng Thang Ngọc Long.
– Là ngươi hỗn đản này?
Thang Ngọc Long nhìn thấy Lăng Phong đằng sau, tức giận tới mức cắn răng, hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà không có hôn mê, hơn nữa còn thọc eo của hắn.
Lăng Phong đi đến trước mặt Thang Ngọc Long, đưa tay nắm lấy tóc của hắn, đem chủy thủ gác ở trên cổ của hắn, lạnh giọng hỏi:
– Giải dược đâu?
– Đừng giết ta, đừng giết ta, ta cho ngươi giải dược!
Cảm giác được cổ truyền đến cảm giác lạnh như băng, sắc mặt Thang Ngọc Long trở nên trắng bệch trong nháy mắt, sau đó trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ.
Lăng Phong nắm cái bình kia, mở nắp bình ra ngửi một cái, lập tức cảm giác được một trận thần thanh khí sảng, biết đây là giải dược, hắn trực tiếp ném cái bình cho Diêu Tiểu Thất.
Diêu Tiểu Thất nhặt cái bình lên, đặt ở trước mặt mình hít vài hơi thật sâu, nàng cũng lập tức trở nên tinh thần không ít, nàng cầm cái bình, đi đến bên người Vương Uyên, Tần Lực, còn có Lăng Thông, cho bọn hắn hít mấy lần.
Diêu Tiểu Thất trực tiếp đi tới, thần sắc lạnh lùng nhìn Thang Ngọc Long, sau đó đột nhiên xuất cước, đạp giữa hai chân Thang Ngọc Long.
– A!
Thang Ngọc Long lập tức phát ra một trận kêu thảm, bưng bít lấy lăn lộn trên mặt đất.
– Ồn ào! Còn có để hay không cho người ngủ?
Vương Uyên bọn hắn cũng chậm rãi tỉnh lại, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thang Ngọc Long đằng sau, nhịn không được mắng một tiếng.
– Ngọa tào!
Khi bọn hắn mở to mắt, nhìn thấy tràng diện này đằng sau, đều lập tức nhảy dựng lên.
– Thất tỷ, đây, đây là thế nào?
Vương Uyên bọn hắn lập tức chạy đến bên người Diêu Tiểu Thất, nhìn Thang Ngọc Long kêu thảm trên mặt đất.
– Gia hỏa này hạ thuốc mê chúng ta, mưu đồ làm loạn với Tiểu Thất tỷ!
Lăng Phong nói, nhấc chân hung hăng đạp trên thân Thang Ngọc Long một cái.
– A…
Thang Ngọc Long bị đau, lại nhịn không được phát ra hét thảm một tiếng.
– Ngọa tào!
– Ngươi hỗn đản này, lại dám mưu đồ làm loạn với Thất tỷ, nhìn ta giết chết ngươi!
Vương Uyên, Tần Lực, Lăng Thông nghe lời nói của Lăng Phong đằng sau, giận tím mặt, lập tức xông lên, quyền đấm cước đá với Thang Ngọc Long.
– A a a…
Tiếng kêu thảm của Thang Ngọc Long quanh quẩn trong sơn động.
Mà Diêu Tiểu Thất thì đi đến Lăng Phong trước mặt, một mặt cảm kích nói ra:
– Lăng Phong sư đệ, cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ cũng bị hỗn đản này điếm ô!
Diêu Tiểu Thất nhìn Lăng Phong, hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy, vẫn như cũ còn sợ hãi.
Các nàng đối với Thang Ngọc Long quá tín nhiệm, không có chút bố trí phòng vệ nào, bọn hắn không nghĩ tới Thang Ngọc Long trước khi đạt được bảo vật liền sẽ đối bọn hắn động thủ.
Bình thường mà nói, liền xem như động thủ, cũng là sau khi thấy bảo vật, đỏ mắt, lên tham niệm mới có thể động thủ.
Thế nhưng là Thang Ngọc Long lại là ham sắc đẹp của nàng, sớm động thủ với bọn hắn.
Cùng lúc đó, trong lòng Diêu Tiểu Thất cũng là hơi nghi hoặc một chút, Lăng Phong thế nhưng là ăn cùng với bọn hắn, mà lại ăn uống cũng nhiều, thế nhưng Lăng Phong không có bị mê đảo.
Nàng sở dĩ không có bị mê đảo, là bởi vì tu vi cùng thực lực của nàng đều là mạnh nhất trong những người này, mà lại nàng ăn ít nhất.
– Tiểu Thất tỷ đừng khách khí, loại hỗn đản này chính là đáng chết! Ta đi đánh chết hắn!
Lăng Phong nói, đang chuẩn bị xoay người đi giết chết Thang Ngọc Long.
– Lăng Phong sư đệ, không được!
Diêu Tiểu Thất lập tức gọi Lăng Phong lại…
– Lăng Phong sư đệ, Thang Ngọc Long không chỉ có là Văn sư của Tử Vân phong, hắn là người của Văn Sư các, thân phận không tầm thường, chúng ta có thể giáo huấn hắn, nhưng giết hắn, sẽ rước lấy phiền toái rất lớn!
Lăng Phong nhíu nhíu mày, sau đó từ bỏ muốn ý nghĩ muốn giết chết Thang Ngọc Long, hắn đi đến bên người Thang Ngọc Long, nhấc chân hung hăng đá trên đầu Thang Ngọc Long, trực tiếp đá ngất Thang Ngọc Long.
– Lăng Phong sư đệ, ngươi cẩn thận một chút, đừng đá chết hỗn đản này!
Nhìn thấy Lăng Phong ra chân nặng như vậy, Vương Uyên bọn hắn tranh thủ thời gian mở miệng nhắc nhở.