Phần 76: Ta đối đãi ngươi như tay chân
– Nha, đây không phải Chính Trực huynh sao? Thế nào? Gần đây được chứ? Lần trước ta đưa cho ngươi kén Kim Ti Tằm, ngươi bán không?
Lăng Phong đi đến bên người Trương Chính Trực, một mặt mỉm cười nói ra.
– Ngươi…
Trương Chính Trực nhìn chằm chằm Lăng Phong, vừa nghĩ tới trước đó hắn bị Lăng Phong lừa gạt đi Bố Nghệ phường, hắn cảm giác bộ ngực mình một trận khó chịu, một ngụm nghịch huyết dọc theo yết hầu vọt lên.
– Lăng Phong, ngươi đừng phách lối, đừng để ta có cơ hội, nếu không ta sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh!
Trương Chính Trực cố nén hết lửa giận, cắn răng nghiến lợi trừng Lăng Phong một chút, hung hăng hất ống tay áo, sau đó nhanh chân rời đi.
– Ai ai, Chính Trực huynh, ngươi đừng đi a, ta đối đãi ngươi như tay chân, ngươi có thể nào đối với ta như vậy, nếu không phải ta, ngươi bây giờ nói không chừng còn là tạp dịch đâu, ngươi có thể trở thành đệ tử ngoại môn, còn phải đa tạ ta nha! Làm người không thể quên gốc nha!
Lăng Phong theo thật sát phía sau Trương Chính Trực, không líu longừng nói.
– Ta, a phốc… Ngươi cút ngay cho ta!
Trương Chính Trực bị tức đến thổ huyết.
Hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng là hắn sử dụng thủ đoạn âm hiểm để hắn đánh mất vị trí lão đại Thanh Vân phong giới tạp dịch, nếu không phải Lăng Phong, hắn bây giờ còn đang ăn ngon uống say tại giới tạp dịch.
Hỗn đản này chẳng những đoạt linh thạch của hắn, còn cưỡng bách hắn ăn Phá Chướng Đan, tu vi áp chế nhiều năm trong nháy mắt đột phá, cuối cùng bị ép trở thành đệ tử ngoại môn, chính mình hận không thể lột da ăn thịt hắn, hiện tại con hàng này thế mà đem vấn đề này nói thành hắn có công lao lớn, thực sự đáng xấu hổ.
Phun ra một ngụm máu, Trương Chính Trực lập tức tăng thêm tốc độ, phảng phất lòng bàn chân lau dầu một dạng, chui vào trong đám người, lập tức biến mất.
– Thao, chạy thật đúng là nhanh, thật chán!
Nhìn thấy Trương Chính Trực chạy mất, Lăng Phong nhịn không được mắng một tiếng.
Hắn cùng Trương Chính Trực, cũng là không chết không thôi, hắn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào để đả kích đối phương, cho dù nơi này không thể động thủ, nhưng là có thể ác tâm một phen hắn cũng không tệ.
Bất quá Lăng Phong hiện tại hoàn toàn chính xác có vốn liếng phách lối, hắn là đệ tử ngoại môn, mà lại sức chiến đấu trong đệ tử ngoại môn, cơ hồ là tồn tại vô địch, duy nhất có thể một trận chiến với hắn, chỉ sợ chỉ có Thanh Đồng bảng bên trên xếp hạng thứ nhất Lạc Vân Không.
Những người khác, đơn đấu cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào chiến thắng Lăng Phong.
Cho nên, coi như Phương Hằng cùng Trương Chính Trực hận không thể đem Lăng Phong nghiền xương thành tro, nhưng bọn hắn tạm thời đều không có cách nào.
Phương Hằng mặc dù thực lực mạnh hơn Lăng Phong, nhưng hắn là đệ tử nội môn, không thể ra tay với Lăng Phong.
Thế lực phía sau Trương Chính Trực cũng rất mạnh, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy tiện đều có thể tìm mười cái đệ tử nội môn đến giúp đỡ, đáng tiếc đệ tử nội môn căn bản không thể ra tay với Lăng Phong, hắn cũng chỉ tạm thời coi như thôi.
– A, Trương Chính Trực đây là thế nào? Làm sao lại thành e ngại Lăng Phong?
– Đúng thế, ta cũng rất tò mò, hai câu nói của Lăng Phong, liền đem Trương Chính Trực tức hộc máu!
Người chung quanh thấy một màn như vậy, cũng đều nhao nhao nghị luận lên.
– Chư vị sư huynh sư tỷ, các ngươi có chỗ không biết, Trương Chính Trực trước đó chính là lão đại tại Thanh Vân phong giới tạp dịch, một mực áp chế tu vi không đột phá, đáng tiếc bị Lăng Phong ám toán, nghe nói hắn tại giới tạp dịch, bị Lăng Phong cho ăn thuốc xổ, trọn vẹn bảy ngày bụng, cuối cùng lại bị Lăng Phong bọn hắn tính kế tại Hoàng Long giản…
Một chút nhân sĩ biết chuyện, nhao nhao đem chuyện phát sinh lúc trước giữa Lăng Phong và Trương Chính Trực lúc ở Thanh Vân phong giới tạp dịch, thêm mắm thêm muối nói ra.
– Ngọa tào, ta không biết Trương Chính Trực làm sao lại bỗng nhiên trở thành ngoại môn đệ tử, nguyên lai là bị ép!
– Ha ha, Trương Chính Trực thật đúng là đáng thương a!
Nhìn một màn trước mắt này, Tôn Khả trong lòng âm thầm may mắn, còn tốt chính mình vừa rồi che mặt lên.
Rất nhanh, Tôn Khả dẫn Lăng Phong đi tới chỗ ghi danh.
《 Hạng nhất, ban thưởng 20.000 khối linh thạch! 》
《 Người thứ hai, ban thưởng 15,000 khối linh thạch! 》
… Bạn đang đọc truyện Lăng Phong tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/lang-phong.html
《 Mười hạng đầu, có cơ hội tiến vào thánh địa tông môn học tập truyền thừa tiễn thuật một vị đại năng giả lưu lại! 》
Khi Lăng Phong nhìn thấy quảng cáo trên vách tường chỗ ghi danh, con mắt đột nhiên sáng lên, trước đó Tôn Khả cho hắn nhìn truyền đơn, hắn chỉ chú ý tới mỹ nữ bên trên truyền đơn, căn bản không có chú ý tới những chi tiết này.
– Không nghĩ tới, phần thưởng này thật đúng là phong phú, 20.000 khối linh thạch, nếu như ta có thể lấy được, liền có thể mua cho Nhị sư tỷ hai viên Thiên Dương Đan!
Lăng Phong nhỏ giọng nói ra:
– Chờ báo danh đằng sau, ta trở về khổ luyện một chút tiễn thuật, coi như không thể cầm hạng nhất, cầm cái hạng mười, cũng có 2000 khối linh thạch nha! Hơn nữa còn có thể đi vào thánh địa học tập truyền thừa tiễn thuật của đại năng giả, về sau dùng để đánh chim, cũng thuận tiện một chút!
– Hạng mười? Ngươi coi như xong đi! Đến lúc đó ngươi có thể bắn xuống một cái hạt thông thế là tốt rồi!
Tôn Khả trừng mắt nhìn Lăng Phong một chút, hắn hiện tại cũng lười nhác đả kích Lăng Phong, mặc dù Lăng Phong có một chút thiên phú, nhưng hắn cũng không cho rằng Lăng Phong có thể vào Top 10.
Sau nửa canh giờ, Lăng Phong cùng Tôn Khả báo danh thành công, rời khỏi quảng trường báo danh, đi đến cửa Tây của quảng trường.
Lúc này, một cái đệ tử ngoại môn đi đến bên người Tôn Khả, sau đó kín đáo đưa cho Tôn Khả một tờ giấy.
Tôn Khả mở ra tờ giấy ra xem xét, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
– Thế nào?
Nhìn thấy vẻ mặt Tôn Khả, Lăng Phong nhịn không được hỏi một tiếng.
– Lần này phiền phức lớn rồi, Phương Hằng đã điều động người của Hổ Minh, ở bên ngoài chắn ngươi, xem ra, hôm nay hắn muốn phế ngươi đi!
Tôn Khả lông mày nhíu lại, Hổ Minh chính là một trong tứ đại liên minh của Huyền Kiếm tông, thực lực mạnh mẽ.
Hổ Minh chia làm hai bộ phận lớn, một phần là nội môn, một phần là ngoại môn.
Bởi vì Lăng Phong là đệ tử ngoại môn, cho nên đệ tử nội môn căn bản không dám ra tay với Lăng Phong.
Nhưng những đệ tử ngoại môn kia không có cố kỵ, trước đó Phương Du bị ngược, Phương Hằng rất tức giận, nhưng vì sự tình đệ tử chân truyền của hắn, vẫn lựa chọn tạm thời nhẫn nại.
Thế nhưng là ngay vừa rồi, Lăng Phong khiêu khích để Phương Hằng rất nổi nóng, cho nên hắn không tiếc điều động thành viên của Hổ Minh tới đối phó Lăng Phong.
– Hổ Minh? Rất ngưu bức sao?
Lăng Phong biểu lộ có chút khinh thường, đối với Tôn Khả cười cười, nói:
– Đi, đánh nhau đi, mấy ngày nay không đánh nhau, ta cảm giác toàn thân không được tự nhiên!
Nói xong, Lăng Phong cũng không để ý tới Tôn Khả, đi thẳng đến cửa ngoài quảng trường.
– Ta sát, Lăng Phong ngươi thật là muốn tìm cái chết sao?
Tôn Khả lập tức xông lên, đưa tay giữ chặt Lăng Phong, mở miệng mắng to:
– Lăng Phong, ta biết ngươi rất ngưu bức, thế nhưng lần này Phương Hằng phái mười cái cao thủ của Hổ Minh, song quyền nan địch tứ thủ, chúng ta ngẫm lại những biện pháp khác đi!
– Thao, ta nói Tôn Khả, ngươi sao lá gan lại nhỏ đến vậy? Ngươi yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ, ta muốn đánh nhau, coi như đánh không lại, ta cũng có thể chạy trối chết.
Lăng Phong biết, Huyền Kiếm tông không cấm những đệ tử này nội đấu, nhưng lại có hạn chế, không được náo ra nhân mạng.
Nhưng một số thời khắc, song phương đấu, đầu óc liền sẽ không bình tĩnh như vậy, xảy ra án mạng, hay là lúc đó có phát sinh.
Bất quá những người này dọa không được Lăng Phong, trong cơ thể của hắn, liền có gen hiếu chiến, hắn từ nhỏ đã ưa thích đánh nhau, trước kia tại Ngọc Dương thành, người đến nhà bọn hắn khiếu nại, cơ hồ đều đập phá cửa nhà bọn hắn.