Phần 49: Nàng Thuộc Về Ngươi…
Vừa thấy Lỵ Toa xuất hiện ở bên trong nhà giam, Hàn Thạc rất lấy làm kinh hãi, mục quang vốn vô tình chợt lóe lên.
Hàn Thạc trước đây cũng có chút cừu hận đối với Lỵ Toa bất quá sau một thời gian dài hai người ở chung với nhau, Hàn Thạc nhận ra Lỵ Toa cũng không phải là một người hư hỏng như biểu hiện bên ngoài, hơn nữa lúc nào cũng có ý thức bảo vệ hắn. Điều này vô hình chung đã làm cho Hàn Thạc thay đổi cách nhìn đối với Lỵ Toa.
Hai khóe mắt ướt đẫm nước mắt làm cho đôi mắt vốn sáng ngời của nàng lúc này có phần u ám, hiện rõ vẻ bất lực và tuyệt vọng khiến cho trong lòng Hàn Thạc cảm thấy đau đớn vô cùng.
– Gia tộc A Địch Sâm có phải là có cừu hận gì đó với Bác Bỉ A Tư Cơ hay không, tại sao đột nhiên A Địch Sâm gia tộc lại bị Bác Bỉ phá hủy, hơn nữa còn bị chụp lên đầu cái tội danh phản bội tổ quốc?
Hàn Thạc lạnh lùng quan sát xung quanh rồi hỏi Ngải Mễ Lệ.
Khi Lỵ Toa vừa xuất hiện, Ngải Mễ Lệ đã cảm giác được Hàn Thạc có chút gì đó bất thường, giờ lại nghe hắn hỏi như vậy thì không nhịn được bèn nói:
– Ngươi tựa hồ rất quan tâm đến Lỵ Toa thì phải?
Gật gật đầu, Hàn Thạc quay sang nhìn Ngải Mễ Lệ, giải thích:
– Lỵ Toa là bạn cùng học với ta trong Vong Linh hệ ở ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, có quan hệ rất tốt, hơn nữa cũng đã từng nhiều lần trợ giúp ta. Nhìn thấy Lỵ Toa đã suy sụp đến thế này thì ta tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu.
Nghe Hàn Thạc nói vậy, Ngải Mễ Lệ vô cùng kinh ngạc, sau đó liền giải thích cho hắn:
– Khi Bác Bỉ A Tư Cơ còn chưa có tâm làm phản, quan hệ giữa gia tộc A Địch Sâm và bọn họ cũng không hòa thuận cho lắm, nhưng vì gia tộc A Địch Sâm tại Ngõa Luân thành còn có chút địa vị nên Bác Bỉ A Tư Cơ không dám làm gì.
– Bất quá bây giờ Bác Bỉ A Tư Cơ hiển nhiên được xem như đã hoàn toàn khống chế Ngõa Luân thành trong tay nên bất luận gia tộc nào không tuân theo sẽ đều bị diệt trừ. Xem ra lần này A Địch Sâm gia tộc đúng là gặp xui xẻo thật rồi. Thời gian gần đây, theo tin tức Ám Mạc điều tra được thì Bác Bỉ A Tư Cơ đang lợi dụng đủ các các loại lý do để hãm hại họ.
– Tiểu Lỵ Toa bây giờ thân thể đã nảy nở. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, nàng ta còn là một Vong Linh ma pháp sư, nhất quyết phải bắt nàng đeo vòng tay Cấm Ma, ngàn vạn lần không được tháo ra.
Người tổ chức cuộc đấu giá đứng ở phía trên có lẽ là đang nói chuyện về Lỵ Toa.
Một số người đấu giá ở phía dưới cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với biểu hiện của Lỵ Toa nên giá cả không ngừng tăng cao, tăng một lần lên tới gấp đôi từ giá khởi điểm là ba trăm kim tệ đã tăng lên tới sáu trăm kim tệ, Lúc trước Bố Lai Ân bị thúc thúc của hắn bán cho ma vũ học viện Ba Bỉ Luân làm nô lệ với giá cũng chỉ có năm kim tệ mà thôi, không nghĩ được rằng giá mua Lỵ Toa lại cao như vậy, gấp hơn một trăm lần so với Bố Lai Ân mà vẫn chưa dừng lại, xem ra mọi người đối với tính cách kiêu ngạo bướng bỉnh của Lỵ Toa đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lúc đầu thì chỉ có một số nhân vật ngồi phía dưới tham dự đấu giá nhưng về sau bên trong các bao sương (phòng VIP) bên trên cũng truyền ra tiếng báo giá, làm giá của Lỵ Toa từ sáu trăm tiếp tục tăng lên, giờ đã lên tới bảy trăm kim tệ.
Hàn Thạc lặng lẽ quan sát tất cả các diễn biến, đột nhiên xuất thủ nhấn vào thiết bị ma pháp, đưa ra giá là một ngàn kim tệ. Ở phía trước bao sương của Hàn Thạc, sau một tiếng “bíp” lập tức hiện lên mức giá một ngàn kim tệ thì trong đại sảnh vốn ầm ĩ huyên náo bỗng trở nên im lặng. Ánh mắt của mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía bao sương của bọn Hàn Thạc.
– Chỉ là một nữ nô thì dù thế nào cũng không đáng giá một ngàn kim tệ, ngươi tố giá như vậy sẽ làm cho mọi người chú ý đến chúng ta đấy. – Ngải Mễ Lệ hơi khó hiểu nhìn Hàn Thạc nói.
– Nữ nhân này ta nhất định phải cứu, tăng giá từng bước, mặc cả kỳ kèo là không cần thiết, một mức giá thật cao có thể làm cho mọi người biết khó mà lùi bước.
Hàn Thạc nhìn đôi mắt tuyệt vọng của Lỵ Toa ở bên trong nhà giam mà mở miệng nói.
Sau khi Hàn Thạc đưa ra mức giá cao như vậy quả nhiên đã khiến cho mấy người tham gia đấu giá lúc trước đang cao hứng trả giá cảm thấy ngượng ngùng mà dừng lại.
Chỉ là một nữ nô đem về chơi đùa thôi, dù thế nào cũng không thể có giá trị một ngàn kim tệ, mặc dù Lỵ Toa từng có thân phận cao quý tại Ngõa Luân thành, nên đối với bọn họ có một ít sức hấp dẫn, nhưng một ngàn kim tệ dẫu sao cũng không phải một số tiền nhỏ, nếu không tính đến thân phận của Lỵ Toa thì một nữ nô với nhan sắc như thế nhiều nhất chỉ trị giá năm mươi kim tệ mà thôi.
Vì thế mà sau khi Hàn Thạc đưa ra giá một ngàn kim tệ, người tổ chức liền hô lên ba tiếng rồi hào hứng tuyên bố dứt khoát:
– Chúc mừng ngài, người đấu giá số tám mươi ba, ngài chỉ cần ở bên trong bao sương từ trong tinh tạp, lấy một ngàn kim tệ chuyển đến đoàn buôn nô lệ của chúng ta là xong thủ tục, tiểu Lỵ Toa sẽ thuộc về ngài.
Bây giờ đối với Hàn Thạc mà nói, một ngàn kim tệ tuyệt đối không phải là một con số gì quá lớn, trong thời gian gần đây nhất khi đi đến U Ám sâm lâm, Hàn Thạc thu hoạch được chiến lợi phẩm đều giá trị mấy vạn kim tệ. Cho nên với giá một ngàn kim tệ, Hàn Thạc ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần, trực tiếp lấy tinh tạp ra, định quệt vào một cái khe ở bên trong bao sương.
Ngải Mễ Lệ đột nhiên thò tay ngăn cản Hàn Thạc lại, nắm lấy bàn tay hắn đang cầm tinh tạp gạt sang một bên, sau đó nói:
– Để ta, nếu sử dụng tinh tạp của ngươi nó sẽ tự động lưu lại danh tính. Mặc dù nghiệp đoàn nô lệ cam đoan giữ bí mật, nhưng nếu Bác Bỉ A Tư Cơ muốn điều tra thì hoàn toàn có thể biết được danh tính trên tài khoản của ngươi.
Nghe Ngải Mễ Lệ nói vậy, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, thấy rất có lý, bèn nói:
– Vậy cũng được ta lấy một ngàn kim tệ chuyển sang tinh tạp của nàng, sau đó nàng dùng tinh tạp an toàn chi trả khoản tiền này vậy.
Vốn dĩ Ngải Mễ Lệ cũng không định để cho Hàn Thạc làm như vậy vì một ngàn kim tệ đối với Ngải Mễ Lệ cũng không đáng là bao nhưng khi nàng chuẩn bị giúp Hàn Thạc trả tiền thì cảm thấy Thiết Tư Đặc ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, trong lòng liền đổi ý. Ngải Mễ Lệ liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Hàn Thạc, từ trên mặt tinh tạp của hắn chuyển một ngàn kim tệ sang một tinh tạp khác mà nàng đã chuẩn bị sẵn, sau đó trả tiền mua Lỵ Toa.
Tiếp sau đó còn liên tiếp đấu giá mấy tinh linh nữ nô, còn có hai thú nhân hồ nữ và một cuồng chiến sĩ rất cường tráng. Nhóm của Hàn Thạc cũng không tiếp tục động thủ, chỉ lặng lẽ quan sát diễn biến của cuộc đấu giá.
– Chúng ta nên đợi đến đêm khuya hẵng tới dò xét, hôm nay ngươi đã tham dự đấu giá có lẽ không nên tiếp tục đi lại lung tung nữa.
Trong khi cuộc đấu giá còn đang tiếp tục, Ngải Mễ Lệ đã đem địa hình của đoàn buôn nô lệ giảng giải một lượt cho Hàn Thạc, sau cùng mới nói với hắn như vậy.
Hàn Thạc gật đầu đáp ứng rồi cùng Ngải Mễ Lệ từ bên trong bao sương đi ra, đang định đem Lỵ Toa rời khỏi nơi này thì Hàn Thạc chợt phát hiện một người từ cửa trước tiến đến.
Hàn Thạc dừng lại rồi hướng phía Ngải Mễ Lệ dùng tay ra dấu hiệu, sau đó thấp giọng nói:
– Ngươi cùng Thiết Tư Đặc đem Lỵ Toa đi trước, ta có chút việc cần làm.
Vừa nói hết câu, Hàn Thạc rất nhanh chạy đi, sải bước len qua đám người, thình lình xuất hiện tại cửa trước, rồi đi về chỗ Lao Luân Tư vừa mới xuất hiện. Nhưng ngay khi Hàn Thạc còn chưa kịp tiếp cận Lao Luân Tư thì bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện hai người, một tả một hữu đang tiến lên phía trước một bước, cảnh giác nhìn Hàn Thạc.
Lúc này, Lao Luân Tư rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Thạc, sau đó quay đầu khẽ quát hai người kia một tiếng, rồi vẫy vẫy tay về phía Hàn Thạc.
Khi thấy Hàn Thạc xuất hiện trước mặt, Lao Luân Tư vô cùng kinh ngạc hỏi hắn:
– Bố Lai Ân, làm sao ngươi lại xuất hiện ở Ngõa Luân thành này?
– À! Ta là có chút chuyện phải xử lý. Phải rồi, tại sao ngươi cũng đến đây? – Hàn Thạc hỏi.
Sắc mặt Lao Luân Tư chợt đanh lại, lạnh lùng nói:
– Gia tộc A Địch Sâm của đường muội (em họ) của ta xảy ra chuyện, bây giờ ngay cả Lỵ Toa cũng bị người ta hãm hại bắt làm nô lệ, nghe nói còn bị bán đấu giá ở chỗ này, ta hôm nay là chủ định đến cứu đường muội của ta.
Lỵ Toa vốn cùng gia đình Lao Luân Tư có quan hệ thân thích, xem ra Lao Luân Tư nhất định là đã biết việc của gia tộc A Địch Sâm cho nên mới từ thủ đô của đế quốc chạy tới nơi này. Điều này làm cho hảo cảm của Hàn Thạc đối với hắn cũng tăng thêm vài phần, không nghĩ tới người này thật ra vẫn còn coi trọng tình thân.
Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao, kiểu quan hệ đường ca đường muội này dù thân mật đến đâu thì cũng có giới hạn, hơn nữa gia tộc A Địch Sâm bị Bác Bỉ A Tư Cơ đổ cho tội danh là phản quốc, một tội danh lớn như vậy sẽ làm tất cả những người thân thích đều ngần ngại, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể sẽ phải chuốc vạ vào thân, Lao Luân Tư có thể không quản đường xa ngàn dặm đi tới nơi đây, phần tâm ý này đã khiến cho Hàn Thạc nhìn hắn bằng một con mắt khác.
– Ngươi đã tới muộn môt bước, Lỵ Toa đã bị người khác dùng một ngàn kim tệ mua mất rồi! – Hàn Thạc nhìn Lao Luân Tư, mỉm cười mở miệng nói.
– Dám chắc đó là lão cẩu Tạp Nhĩ Phí Đặc, Lỵ Toa cùng bọn chúng vẫn bất hòa với nhau, Lỵ Toa xảy ra cơ sự lần này cũng là do hắn khơi mào, hắn nhất định sẽ dùng nhiều tiền để mua bằng được muội ấy để đem về hành hạ.
Lao Luân Tư sắc mặt lạnh băng, rồi đột nhiên quay về hai người phía sau nói:
– Xem chừng hôm nay chúng ta phải làm cường đạo giết người phóng hỏa một chuyến rồi.
Hai người đứng đằng sau Lao Luân Tư mặc trang phục bình thường, trên mặt không một nét biểu cảm, khiến cho hắn không thể nhìn ra điều gì chỉ là sau khi Hàn Thạc tĩnh tâm cảm ứng thì mới phát hiện hai người phân biệt là một kiếm sĩ và một ma pháp sư, nhưng thực lực cụ thể đến bậc nào thì Hàn Thạc cũng không dò xét được.
– Ta đã ở chỗ này thì làm sao có thể để cho kẻ khác mua Lỵ Toa được. Yên tâm đi, Lỵ Toa đang ở chỗ ta. – Từ nét mặt của Lao Luân Tư, Hàn Thạc đã xác định hắn là thật lòng quan tâm đến Lỵ Toa, bởi vậy mới mỉm cười nói.
Vừa nghe thấy những lời này, Lao Luân Tư liền thở phào một hơi, sau đó chân thành nói với Hàn Thạc:
– Bố Lai Ân, coi như lần này ta thiếu nợ ngươi một món nhân tình!