Phần 51: Biến Đổi Bất Ngờ…
Sau khi phi thân đến nhà của Tạp Nhĩ Phí Đặc, Hàn Thạc mới nhận ra lão thích khách Lạp Kỳ thật sự là một kẻ dày dạn kinh nghiệm. Trước khi ra tay thích sát mục tiêu tuyệt đối không gây nên động tĩnh gì, chỉ trong sát na động thủ mới có thể khiến cho đối phương cảm ứng được sự tồn tại của lão.
Sở dĩ hắn nhận thức được điều đó vì từ đầu đến cuối biểu hiện của lão thực khiến người ta phải nghẹn họng. Ngay khi tiến vào trong nhà Tạp Nhĩ Phí Đặc, Lạp Kỳ trước tiên mai phục trên nóc nhà, liếc nhìn một lượt toàn bộ bố cục kiến trúc, luôn tiện hướng dẫn Hàn Thạc công dụng đại khái của mỗi phòng trong nhà Tạp Nhĩ Phí Đặc, nơi nào là phòng khách, nơi nào là phòng ngủ của chủ, kể cả phòng rửa mặt đều ngầm chỉ ra hết cho hắn.
Xem ra Lạp Kỳ nhất định đã bỏ công sức nghiên cứu rất nhiều để hiểu rõ tường tận đối với các loại phong cách kiến trúc. Nếu không chỉ là một người mới đến mà liếc qua một lượt đâu có thể nhận được chỉ ra rành rẽ như thế.
Sau đó lão thay một tấm trường bào màu nâu tro, màu sắc tấm trường bào này của lão đồng dạng với màu sắc của tường vách của kiến trúc. Nên khi lão nép vào các bức tường từ từ bước đi, cho dù dưới ánh trăng chiếu sáng đi nữa, cũng không một người nào phát giác ra chút dị thường nào.
Chú ý theo hành động của Lạp Kỳ, Hàn Thạc cũng lấy trong người ra một tấm áo màu sắc không khác gì mấy khoác lên, tiếp bước theo sau tiến tới, tiếp cận với nóc nhà một đại sảnh sáng choang.
Đến lúc này, sự kinh ngạc lại được chuyển qua cho Lạp Kỳ. Sau khi chầm chậm tiến gần đại sảnh rồi, tiếng hô hấp của Hàn Thạc trở nên bình ổn kéo dài, trống ngực đang kích động đập thình thình đột nhiên biến thành cực kỳ thong thả, duy trì cùng nhịp với hô hấp của lão. Ngay cả sức nóng trong cơ thể phát ra, sau khi tiếp cận với nóc đại sảnh, cũng từng bước từng bước trở nên bình hòa, rất nhanh đạt đến mức nếu cả người Hàn Thạc đứng yên bất động thì nhất định sẽ là một tấm ngói trên nóc đại sảnh.
Lạp Kỳ dù nuốt một mảnh dược liệu, trạng thái vẫn vậy không thể đạt đến tình trạng ẩn núp như Hàn Thạc. Cuối cùng khi đi đến mặt sau của nóc nhà, Lạp Kỳ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Thạc, tỏ vẻ khó tin đối với sức khống chế phi thường của hắn.
Lão đương nhiên không biết, tiến được đến cảnh giới Chân Ma rồi, Hàn Thạc cảm giác rõ ràng thấy thân thể đã linh hoạt hơn nhiều so với trước. Thông qua sự điều chỉnh của bản thân, đã có thể chuyển biến thân thể đến các loại trạng thái, giống như loại trạng thái ẩn núp khí tức này, chỉ cần tập trung một chút hắn liền điều chỉnh một cách dễ dàng.
Bởi vì có khả năng Khắc Lạp Khắc đang ở bên trong đại sảnh nên cả hai người tuyệt đối không dám manh động nhấc tấm ngói trên nóc nhà để nhìn xuống, mà chỉ dám ép mặt sát vào trên nóc nhà cố gắng nghe rõ những lời mấy người trong đó phát biểu.
– Ồ, như vậy trong thời gian gần đây ông tự mình phải cẩn thận đi. Lao Luân Tư dường như xuất hiện ở Ngõa Luân thành, nói không chừng sẽ kiếm ông gây phiền phức đó. – Thanh âm của Khắc Lạp Khắc vang lên, dặn dò Tạp Nhĩ Phí Đặc.
– Lao Luân Tư chỉ là con của một đại thần tài chính đế quốc, hắn đến Ngõa Luân thành đối phó với ta không phải đi chịu chết sao? – Tạp Nhĩ Phí Đặc hoàn toàn không để tâm đến, cười lớn ha hả đứng lên, âm thanh vang như chuông đồng.
– Tạp Nhĩ Phí Đặc thúc thúc, thân phận Lao Luân Tư không hề đơn giản như vậy. Tóm lại ông nhất định cần đề phòng, qua hai ngày phụ thân tôi sẽ phái người đến ngầm bảo vệ ông. – Khắc Lạp Khắc tiếp tục dặn dò Tạp Nhĩ Phí Đặc.
– Khiến cho Quân đoàn trưởng đại nhân phải lao tâm rồi. A, hôm nay cũng đã trễ lắm rồi, ngươi nghỉ ngơi ở nhà ta một đêm đi, ta sẽ chuẩn bị tiết mục đặc biệt cho ngươi. – Tạp Nhĩ Phí Đặc cười ha hả nói tiếp.
– Không được, đa tạ thúc thúc. Nhưng gần đây trong Ngõa Luân thành có một số người lạ mặt, ta còn có nhiều chuyện phải làm, không thể ở lại đến ngày mai được. – Khắc Lạp Khắc đứng dậy từ chối, dường như đang tính chuyện rời đi.
Rời lỗ tai khỏi mái ngói, Hàn Thạc đứng lên đưa mắt ra hiệu cho Lạp Kỳ, hai người âm thầm lặng lẽ rời khỏi chỗ đó, sau rồi mới tăng tốc di chuyển ra bên ngoài.
Khắc Lạp Khắc chắc phải rời đi ngay, Lạp Kỳ cũng theo đó thay đổi sách lược chuyển sang hạ thủ trên đường đi. Rời khỏi nhà của Tạp Phí Nhĩ Đặc thì hẳn phải đi qua một đường phố. Đường này hai bên có nhiều loại nhà, còn có mấy cây đại thụ tươi tốt, bốn phía thông suốt đúng là nơi ra tay rất tốt.
– Ngươi nấp sau một cây đại thụ chờ đợi, để ta động thủ trước, ngươi nắm chắc thời cơ tiến hành công kích Khắc Lạp Khắc. – Lạp Kỳ dặn dò một tiếng, thân hình hệt như con thằn lằn leo lên trên một bức tường ở ven đường, màu sắc hòa lẫn với bức tường trong màn đêm.
Lão không dặn trước thời cơ ra tay, thực ra loại thời cơ này xuất hiện chỉ như tia chớp lóe lên, căn bản không cách nào nói trước được, Lạp Kỳ chỉ có thể để cho Hàn Thạc tự mình nắm lấy.
Qua một lát sau, một chiếc xe ngựa từ hướng nhà Tạp Nhĩ Phí Đặc tiến đến, âm thanh vó ngựa đập xuống mặt đường vang lên trong màn đêm yên tĩnh rất chói tai. Mã phu là một thị vệ tráng kiện, roi da dây cương trong tay múa lên thúc giục ngựa chạy nhanh. Khi xe ngựa vừa mới đến nơi ẩn thân, Lạp Kỳ từ trong góc ẩn núp thân hình chợt lóe lên, phảng phất như không hề có trọng lượng bám chặt vào bên dưới đáy xe ngựa.
Mọi thứ đều bị Hàn Thạc ở xa quan sát thấy rõ, mắt nhìn thấy xe ngựa nhanh chóng tiếp cận cây đại thụ mình đang ẩn nấp, hắn hít vào một hơi thật sâu, trầm tĩnh ngưng thần lạnh lẽo chăm chú nhìn, Lục Ma phong nắm chặt trong tay.
Trong phút chốc một tiếng ầm to lớn đột nhiên vang lên từ dưới đáy của xe, liền sau đó cả cỗ xe liền vỡ tan tác, mảnh gỗ vụn lẫn với đất cát văng tứ tung. Một thanh kiếm dài hai thước mang theo đấu khí màu trắng sữa bắn loạn xạ, phát ra từ một khe hở trên bề mặt xe ngựa đã bị vỡ. Những tia kiếm mang hệt như những mũi nhọn đầy trên mình con nhím, mà Lạp Kỳ lại giống như thân thể con nhím, bị kiếm mang vây kín như bưng.
Lúc này, Hàn Thạc mới phát hiện Lạp Kỳ không ngờ cũng là một thích khách có thực lực của một kiếm sư, kiếm mang trắng như sữa lóe lên rồi biến mất, giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện. Một chiếc xe ngựa hoàn chỉnh trong khoảnh khắc đã vỡ tung bắn đi khắp nơi, bên trong xe ngựa một người toàn thân đầy những lỗ máu chết ngay tại chỗ, mã phu phía trước phóng chân bỏ chạy trối chết.
Ngay từ ban đầu, trong lòng Hàn Thạc đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bởi vì Lạp Kỳ sao lại nhanh chóng đắc thủ như vậy. Nhưng sau đó đợi khi hắn ngưng thần đưa mắt nhìn chăm chú rồi, mới phát hiện người này hoàn toàn khác hẳn, căn bản không phải là Khắc Lạp Khắc, sau đó tiếng bước chân từ tám phương bốn hướng nhanh chóng vang lên, lập tức khiến cho hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
– Sập bẫy rồi, lập tức rút lui. – Hàn Thạc ở trên tàng cây đại thụ quát lên một tiếng mãnh liệt, nhanh chóng nhảy xuống dưới.
Vẻ mặt Lạp Kỳ vẫn lạnh lùng bình tĩnh như cũ, hai mắt còn liếc nhìn một vòng xung quanh, nhẹ giọng quát:
– Chúng ta phân ra mà chạy, nhanh chóng xuyên qua những phòng ốc ở hai bên.
Hàn Thạc gật gật đầu không nói thêm điều gì, thân thể bay lên không trung dừng lại ở một nóc phòng, sau khi nhô lên nhìn lại, phát hiện Lạp Kỳ không ngờ đã biến mất không thấy tung tích.
Càng lúc khẩn yếu Hàn Thạc ngược lại càng bình tĩnh hơn, ánh mắt lạnh lùng quan sát bốn phía một lượt, phát hiện từ hai phía của đường phố đột nhiên xuất hiện khá nhiều quân binh. Nhiều người cưỡi trên chiến mã la lên phóng lại, còn có một số người nắm chặt trường cung trong tay, đứng ở trên đỉnh một căn phòng đối diện với mình bắn tên tới.
Từ phía nhà của Tạp Nhĩ Phí Đặc, vẻ mặt Khắc Lạp Khắc bình tĩnh cùng với một kỵ sĩ trung niên thân thể to lớn thúc động chiến mã phóng tới, ánh mắt hai người trừng trừng nhìn vào Hàn Thạc.
Bốn phía xem ra có khá nhiều phòng ốc, bất quá khi Hàn Thạc ngưng thần lắng nghe, liền phát hiện trong phòng này dường như tuyệt không có một người nào cư ngụ, không biết có phải trước đó đã được an bài đưa đi rồi không. Đến lúc này rồi, hắn mới có chút hối hận bởi vì quá chú ý đến việc giết chết Khắc Lạp Khắc mà quên việc lợi dụng năm giác quan sắc bén thăm dò xung quanh trước đã.
Từng loạt tên liên tiếp phóng đến, thân hình Hàn Thạc linh hoạt tránh né, nhưng rồi phát hiện xung quanh càng nhiều quân binh tiếp cận. Trong lòng thầm tính toán, Hàn Thạc thi triển ra Ma Động Cửu Thiên thuật. Cả thân hình hắn đột nhiên mãnh liệt phá không hệt như một con chim ưng vọt ra bên ngoài.
Bên thân vang lên vô số tiếng mũi tên nhọn sắc rít lê đều bị Hàn Thạc sử dụng Lục Ma Phong đỡ gạt đi, chớp mắt đã bay ra ngoài vòng vây, hạ mình trên một cây đại thụ xa xa.
Ma Động Cửu Thiên thuật tuy Hàn Thạc vẫn chưa đủ năng lực để vận dụng triệt để thuần thục, nhưng chỉ ngự không bay lượn đơn giản đã không thành vấn đề, đủ sức chắp cánh bay thoát khỏi đám quân binh bao vây.
Mặt khác, Hàn Thạc phát hiện Ma Động Cửu Thiên thuật so ra còn hơn Phiêu Phù thuật mà chỉ ma pháp sư đạt đến cảnh giới ma đạo sư mới có thể nắm vững. Mức độ hơn kém không chỉ là một điểm nửa điểm, Phiêu Phù thuật do ma đạo sư thi triển ra còn xa mới đạt đến sự linh hoạt và nhanh chóng của Ma Động Cửu Thiên thuật do Hàn Thạc thi triển.
Hít vào một hơi thật sâu, Hàn Thạc đứng yên từ xa nhìn ra bốn phía, phát hiện đám người Khắc Lạp Khắc cộng lại có gần trăm quân binh. Những người này đã được huấn luyện phương thức cơ bản để lục soát từng phòng để tìm kiếm Lạp Kỳ. Sau khi Hàn Thạc bỏ đi, bọn họ đã bỏ qua không truy đuổi theo, tập trung toàn bộ chú ý đến việc truy tìm lão.
Chính lúc Hàn Thạc lo lắng cho Lạp Kỳ thì từ rất xa một nhân ảnh sử dụng Phiêu Phù Thuật tiến đến rất nhanh. Chớp mắt ánh trăng đã bị một làn hắc vụ che gần hết, bầu trời vốn đã không sáng lắm giờ hoàn toàn trở nên tối đen. Bóng người đó đến nơi rồi, từ trong tay áo rộng thùng thình lộ ra một cây Bạch Cốt pháp trượng, tay múa may nhẹ giọng ngâm lên một loại ma pháp.
Đột nhiên trong không trung xuất hiện khá nhiều Cương Thi chiến sĩ cùng Thực Thi quỷ. Sau đó còn cả Thạch Tượng quỷ cùng Ác Tăng chiến sĩ to lớn kêu rú xông về phía quan quân tấn công.
Lại một tiếng ngâm xướng lên, các mũi cốt tiễn đầy trời bắn ra loạn xạ, nhắm thẳng vào quan quân, chớp mắt đã có tiếng la hét thê thảm của bọn chúng.
– Ồ, trời ạ, không ngờ là Vong Linh pháp sư có cấp bậc ma đạo sư. – Tạp Nhĩ Phí Đặc đột nhiên hô lên một tiếng kinh hoàng.
Ánh mắt Hàn Thạc sáng quắc nhìn chăm chú Vong Linh pháp sư mới xuất hiện trong không trung. Hắn thực sự cảm thấy kinh hãi bởi lực lượng sát thương to lớn của gã ma pháp sư này.