Phần 3: Bức Chiến.
Trời đã sáng tỏ, không khí trở nên mát mẻ hơn, mặt trời trông to như một chiếc cối xay đang từ từ mọc lên. Mặt trời ló ra khỏi những đám mây màu lam sẫm, tỏa ra ánh sáng đỏ rực ấm áp, những tia sáng xé toang bầu trời đang bị mây mù tối tăm che phủ.
Vào lúc bình minh, trên các nẻo đường trong Nhật Diệu cốc có những toán gồm khoảng hai, ba người, miệng ngáp dài ngái ngủ, từ trong những hẻm nhỏ tối tăm của Tiêu Hồn động đi ra, xem chừng đêm qua đã phung phí không ít sức lực trên mình nữ nhân.
– Có quá nhiều kẻ chẳng có chút nhân phẩm nào. – Ngải Mễ Lệ cảm thấy rất khó chịu, lạnh lùng liếc mắt nhìn những kẻ quần áo xộc xệch đi từ ngỏ nhỏ ra, nhận xét với vẻ chán ghét.
Đánh đuổi, giết chóc suốt cả đêm nhưng Hàn Thạc chẳng hề cảm thấy mỏi mệt, đang hứng thú đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không trả lời.
– À! Phải rồi, Phỉ Bích tối qua đến tìm chàng. Thiếp nói chàng có việc nên đã đi ra ngoài rồi. – Ngải Mễ Lệ kéo cổ áo khoác, quay sang nói với Hàn Thạc.
– Cô ấy không nhắn lại gì à? – Hàn Thạc hơi ngẩn người, nhớ đến những việc mà Phỉ Bích đã đi làm, liền lên tiếng hỏi dò.
– Không nói gì hết. Mà cô ấy cũng sẽ chẳng nói với thiếp. – Ngải Mễ Lệ trả lời, đột nhiên làm ra vẻ như đã đi guốc trong bụng Hàn Thạc, thầm thì hỏi:
– Chàng chưa làm cái chuyện ấy với cô ấy chứ?
Hàn Thạc lắc đầu, nói với vẻ nghiêm trang:
– Sao có thể chứ, chúng ta mới quen biết nhau được có mấy tháng mà thôi, ta là người nóng vội đến thế sao?
– Thôi đi! Chẳng phải ngay trong ngày đầu tiên vừa mới gặp thiếp, chàng đã xâm phạm thiếp còn gì, mà lại còn dùng thủ đoạn cưỡng bức nữa chứ. Chàng chính là một tên tiểu ác côn vô sỉ. – Ngải Mễ Lệ hừ nhẹ nói.
Nghe Ngải Mễ Lệ nói như vậy, Hàn Thạc đột nhiên cười lớn, chẳng những không hề xấu hổ mà ngược lại mở miệng giở giọng lý sự cùn:
– Chúng ta lúc đó ở trong tình huống đặc biệt. Mà nàng cũng quá quyến rũ, còn ta thì khí huyết phương cương làm sao cưỡng lại được sức hấp dẫn của nàng?
– Ác côn! Chỉ được cái nói nhăng nói cuội. – Câu trả lời của Hàn Thạc đã làm cho nàng hài lòng nên không tiếp tục truy cứu nữa.
Thấy trong mắt Ngải Mễ Lệ có chút vui vẻ thì Hàn Thạc biết thật ra trong lòng nàng không hề tức giận. Sau đó đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn cất tiếng hỏi Ngải Mễ Lệ:
– Đúng rồi! Tại sao Già La dong binh đoàn lại biết được chỗ đó? Có phải cái cửa hàng kia đã bị Ám Mạc khống chế hay không? Bọn họ đều biết rõ hết rồi à?
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ bất ngờ lại gật đầu thừa nhận. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Thạc, nàng liền giải thích:
– Nhật Diệu cốc này không giống với các thành trấn khác của đế quốc. Người cầm quyền nơi đây là Già La dong binh đoàn. Hơn nữa nơi này diện tích có hạn nên bất cứ ai đến đây thì bọn họ đều có thể hỏi han được rõ ràng. Có thể thấy rằng việc giữ kín những bí mật cá nhân ở nơi này về căn bản là điều không thể. Chỉ có điều, mặc dù Già La dong binh đoàn biết rõ chúng ta là Ám Mạc nhưng cũng sẽ không can thiệp vào hành động của chúng ta. Bởi vì Ám Mạc chúng ta chỉ toàn nhằm vào những người hoặc sự việc có hại đối với Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, không cố ý gây khó cho bọn họ.
– Bố Lai Ân! – Đúng lúc đang đi về phía Già La dong binh đoàn thì Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ nghe được giọng nói của Đặc Lan Khắc Tư.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Đặc Lan Khắc Tư cưỡi Hạt Vĩ Sư đang đi từ ngoài vào trong cốc. Trên người Đặc Lan Khắc Tư và Hạt Vĩ Sư có những dấu vết máu tươi mờ mờ. Phía sau, có vài tên cao thủ của Hồng Liêm dong binh đoàn. Vẻ mặt tên nào tên ấy đều rất giận dữ, xem chừng chắc đã bị nếm không ít đau khổ.
Đưa ánh mắt sắc bén quan sát một vòng khắp người Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc tuyệt đối không phát hiện thấy quần áo của hắn có một chút dấu vết tổn hại nào. Xem ra máu tươi trên mình hắn và Hạt Vĩ Sư hẳn là từ những người của Hồng Liêm dong binh đoàn ở đằng sau vấy sang.
– Không việc gì chứ? – Đợi đến khi Đặc Lan Khắc Tư cưỡi Hạt Vị sư đi tới, Hàn Thạc mỉm cười hỏi.
– Chỉ là mấy tên phản đồ nhãi nhép mà thôi. Chúng làm sao có thể khiến ta bị thương được. Mà ngươi thì thế nào rồi? Cái tên tiểu nhân Phật La lý Đạt đó đã bị ngươi giết chết hay chưa? – Đặc Lan Khắc Tư trả lời đầy vẻ tự tin, sau đó nhìn Hàn Thạc chằm chằm mà hỏi.
Buông tay làm ra vẻ bất đắc dĩ, Hàn Thạc thở dài một tiếng, nói:
– Tới trước cửa rồi thì bị người của bọn chúng cứu chạy mất. Tuy nhiên, ta nghĩ Phật La lý Đạt lần này muốn khôi phục toàn bộ thương thế trên người, không mất khoảng một hai tháng thì không thể nào làm được!
– Ha ha, như vậy là tốt rồi. Lần này ta tới Nhật Diệu cốc chính là để lấy mạng của hắn. Như vậy, ngươi đã giúp ta được hơn phân nửa rồi. Ta cảm ơn ngươi trước. – Đặc Lan Khắc Tư cười một tràng dài, lạnh lùng quay lại liếc mắt nhìn mấy người Hồng Liêm dong binh đoàn ở đằng sau một cái rồi nói:
– Mấy tên phản đồ này hãy báo cho Phật La lý Đạt biết Đặc Lan Khắc Tư ta đã trở về. Lần này, ta nhất định báo thù cho An Ny. Hắn sẽ phải chết trong tay ta.
Mấy người Hồng Liêm dong binh đoàn nghe vậy thì đều tỏ vẻ mặt phẫn hận, nhưng tựa hồ bọn chúng đều biết Đặc Lan Khắc Tư không dễ đối phó nên chỉ hừ lạnh vài tiếng rồi vượt qua chỗ ba người Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư bỏ chạy theo một hướng khác.
– Đặc Lan Khắc Tư! Tại sao ngươi lại đến Nhật Diệu cốc? Còn nữa, ngươi và Phật La lý Đạt có cừu hận gì với nhau thế? – Đến lúc này Hàn Thạc rốt cuộc không nhịn được dò hỏi.
Trên một số đường phố của Nhật Diệu cốc, các cửa hàng đã lục tục mở cửa làm cho đường phố vốn vắng vẻ cũng trở nên có chút náo nhiệt hơn. Đặc Lan Khắc Tư thoáng nhìn dọc nhìn ngang, vẻ mặt có chút buồn bã nói:
– Đây không phải là chỗ nói chuyện. Chúng ta hãy tìm một nơi khác rồi ta sẽ kể rõ tường tận cho ngươi!
– Cũng được! – Hàn Thạc gật đầu đáp ứng.
– Chờ một chút! Lao Lôi Tháp của Già La dong binh đoàn đã có hẹn với chúng ta. Hay là đợi sau khi chúng ta trở lại thì các ngươi mới bàn đến chi tiết câu chuyện đi. – Ngải Mễ Lệ thấy Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư định tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện thì không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở Hàn Thạc.
Nghe nàng nói như vậy, Hàn Thạc mới có phản ứng, đi tới bên Đặc Lan Khắc Tư nói câu xin lỗi:
– Sáng sớm nay, Lao Lôi Tháp của Già La dong binh đoàn phái người ước hẹn với chúng ta, muốn chúng ta tới Già La dong binh đoàn một chuyến. Hay là để lát nữa, chúng ta nói chuyện tiếp nhé?
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Đặc Lan Khắc Tư sóng vai cùng Hàn Thạc bước đi, nói rất tự nhiên:
– Đi thôi. Đúng lúc ta cũng cần tìm Lao Lôi Tháp, chúng ta cùng đi.
– Ngươi biết hắn? – Hàn Thạc sững người, kinh ngạc hỏi Đặc Lan Khắc Tư.
– Đương nhiên! Vài năm trước ta đã từng ở Nhật Diệu cốc một thời gian ngắn. Ta quen biết rất nhiều người ở nơi này. – Đặc Lan Khắc Tư thản nhiên trả lời. Ngải Mễ Lệ nghe vậy thì lộ rõ vẻ kinh ngạc, hơi đăm chiêu nhìn về phía Đặc Lan Khắc Tư.
Ở sâu trong Nhật Diệu cốc không có đường phố, hay cửa hàng mà chỉ có mấy vách núi thẳng đứng cao vút và một ít cây cổ thụ. Đặc Lan Khắc Tư dường như hiểu cực kỳ rõ nơi này nên ngược lại lại dẫn đường đưa Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đi vào bên trong.
– Địa hình ở chỗ sâu bên trong Nhật Diệu cốc vô cùng hiểm trở. Tuy nhiên sau khi đi xuyên qua một vách núi hẹp thẳng đứng thì phía sau đó sẽ là một khu đất bằng phẳng rộng lớn. Từ trước đến nay, nó vẫn là nơi cư trú của các thế lực mạnh nhất trong Nhật Diệu cốc. Mấy năm trước, đó là nơi Hồng Liêm dong binh đoàn đóng quân. Nếu không phải Phật La lý Đạt thi hành độc kế ám hại lão trưởng đoàn thì Già La dong binh đoàn vẫn chỉ có thể đóng quân ở nơi khác mà thôi.
Đặc Lan Khắc Tư vẫn đi vào bên trong, miệng thì giới thiệu cho Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.
Trên đoạn đường từ ngoài vào, cứ cách một khoảng lại có một trạm canh gác của Già La dong binh đoàn. Tuy nhiên khoảng cách giữa các trạm tương đối xa, ba người trò chuyện cũng không sợ bị người ngoài nghe được.
– Được rồi. Đặc Lan Khắc Tư! Rốt cuộc, ngươi cùng Phật La lý Đạt có cừu hận gì vậy? – Mắt thấy nơi đây cũng đủ yên tĩnh, Hàn Thạc không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.
– Kỳ thật thì ta vốn là người của Hồng Liêm dong binh đoàn. Lúc trước, khi ta còn là một gã cao cấp kiếm sỹ thì vẫn được lão đội trưởng chiếu cố. Con gái của lão đội trưởng An Ny còn coi ta như ca ca. Ta tại Hồng Liêm dong binh đoàn đã từng có cuộc sống vô cùng thoải mái. Sau đó thì Phật La lý Đạt xuất hiện. Hắn tuổi trẻ, lại có tài nên vừa gia nhập Hồng Liêm dong binh đoàn đã được đối đãi đặc biệt. Chẳng những lão trưởng đoàn vô cùng coi trọng mà ngay cả An Ny cũng cực kỳ hâm mộ hắn. Còn ta với hắn quan hệ cũng không tệ. Song mục đích của Phật La lý Đạt chính là vì muốn hoàn toàn khống chế Hồng Liêm dong binh đoàn. Cho dù lão đội trưởng đã đem An Ny phó thác cho hắn, nhưng hắn vẫn còn e ngại lão đội trưởng. Cuối cùng cấu kết với bọn cường đạo tiết lộ hành tung của chúng ta, khiến cho Hồng Liêm dong binh đoàn tổn thất thảm trọng, lão đội trưởng chết trong vòng vây của bọn cường đạo. Từ đó, An Ny cũng mất tích, phỏng chừng cũng là lành ít dữ nhiều…
– Ta may mắn chạy thoát, ngẫu nhiên thấy được Phật La lý Đạt và tên thủ lĩnh cường đạo nói chuyện cùng nhau. Lúc đó, ta mới hiểu được mọi chuyện từ đầu chí cuối. Từ đó trở đi, ta đã hạ quyết tâm sớm muộn gì cũng loại trừ Phật La lý Đạt. Đáng tiếc, sau đó Phật La lý Đạt đã nắm giữ được Hồng Liêm dong binh đoàn. Mặt khác, hắn còn mời thêm lực lượng từ Quang Minh giáo hội đến nên trong thời gian ngắn đã khống chế cục diện, đem Hồng Liêm dong binh đoàn nắm chắc trong tay. Lúc đó, ta chỉ có thực lực cao cấp kiếm sĩ, dẫn theo một ít tàn binh trung thành với lão đội trưởng cố gắng ám sát Phật La lý Đạt. Cuối cùng, ta phải bỏ chạy, rất nhiều bằng hữu thân thiết đã chết thảm. Ta mang theo quyết tâm báo thù đi vào U Ám sâm lâm ma luyện bản thân. Qua ba năm thì ta biết được cuộc chiến tranh giành giữa các thế lực mạnh nhất của Nhật Diệu cốc lại sắp diễn ra. Ta hiểu rằng Phật La lý Đạt nhất định sẽ không cam chịu đứng nhìn mà sẽ tranh chấp với Già La dong binh đoàn. Ta nghĩ đây là một cơ hội, vì vậy đã liền trở lại.
Đặc Lan Khắc Tư rì rầm kể lại câu chuyện năm xưa.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Đặc Lan Khắc Tư cứ thản nhiên, dường như câu chuyện không liên quan đến mình. Song Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ lắng nghe thì lại có thể cảm nhận được một mối hận thù vô hạn chôn chặt trong lòng Đặc Lan Khắc Tư.
Đợi Đặc Lan Khắc Tư kể xong, Hàn Thạc nhìn thật sâu vào mắt hắn, nở một nụ cười sáng lạn nói:
– Xem ra chúng ta lại có thể liên thủ. Ta nghĩ lần này Phật La lý Đạt thì ắt sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa!
– Đương nhiên! Hắn nhất định sẽ phải chết. – Đặc Lan Khắc Tư tự tin nói. Sau đó, hắn hứng thú ngắm nghía Ngải Mễ Lệ rồi lại nhìn nhìn Hàn Thạc, lộ vẻ cổ quái dò hỏi:
– Hai người các người đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu ta nhớ không lầm thì lúc trước vị nữ sĩ này bị ngươi bắt sống cơ mà? Tại sao bây giờ, hai người lại đi cùng nhau?
Hắc hắc cười to một tiếng, Hàn Thạc trừng mắt nhìn Đặc Lan Khắc Tư nói:
– Có đôi khi từ địch nhân trở thành bằng hữu lại vô cùng dễ dàng, nhất là giữa nam nhân và nữ nhân.
– Ta hiểu được. Ha… ha! Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên cười vang, gật đầu hiểu ý.
– Hai tên thần kinh nhảm nhí. – Nghe được những câu trò chuyện của hai người, Ngải Mễ Lệ cũng có chút bực mình xấu hổ, quay về phía bọn họ trợn mắt lườm một cái rồi hầm hầm tức giận mắng một câu.
Trong lúc cười nói, ba người đã vượt qua vách núi hẹp tới một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Nơi này chủ yếu là nham thạch màu xanh đen, nổi lên trên đó có rất nhiều tòa kiến trúc cao vút. Những công trình kiến trúc này trông không có vẻ gì là đặc biệt. Chúng được xây hoàn toàn vì mục đích thực dụng, thoạt trông thì nặng nề cứng rắn tựa hồ có sức chống chịu phi thường.
Trên đường phía trước mấy công trình này có một diễn vũ trường rộng lớn. Trong đó có hơn mười dong binh cởi trần để lộ ra cơ thể cường tráng, cầm đủ loại vũ khí đang tập luyện. Ở trong một khu rừng rậm cách đó không xa có mấy vị pháp sư đang phóng thích ma pháp, xa hơn nữa có một số người đang minh tưởng.
– Địa phương này cũng đủ lớn, kiến trúc cũng đủ rắn chắc. Bởi vì chỉ có một đường hiểm yếu đi vào nên tính an toàn cũng rất cao. Trong suốt bao nhiêu năm qua vẫn là lực lượng phòng ngự cuối cùng của Nhật Diệu cốc. – Đặc Lan Khắc Tư trên đường đi giải thích với Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.
– Ủa! Đặc Lan Khắc Tư… Ngươi trở về bằng cách nào thế? – Cáp lý Tư của Già La dong binh đoàn đứng thẳng tại cửa quảng trường như là đang đợi bọn Hàn Thạc đến. Khi hắn thấy Đặc Lan Khắc Tư thì rõ ràng là vô cùng kinh hãi, nhịn không được thốt lên một tiếng.
– Cáp lý Tư! Đã lâu không gặp, xem ra ngày càng dũng mãnh đấy. Nhưng mấy năm nay Phật La lý Đạt vẫn sống vui vẻ, chắc ngươi không báo thù được rồi! – Đặc Lan Khắc Tư lộ vẻ mặt có ý trêu chọc, từ xa nói với Cáp lý Tư.
– Hừm! Không phải ngươi cũng bị trọng thương bỏ chạy, có tư cách gì nói ta? – Cáp lý Tư tỏ vẻ ương bướng, tức giận quát lên.
– Quên đi, nói chuyện với ngươi chẳng hợp chút nào. Đi thôi, đưa ta đến gặp Lao Lôi Tháp. – Đặc Lan Khắc Tư cau mày bĩu môi, thúc giục Cáp lý Tư nhanh chóng dẫn đường. Đi ngang qua quảng trường, Cáp lý Tư dẫn ba người vào bên trong một tòa nhà cực cao. Đúng vào lúc ba người Hàn Thạc tiến vào thì từ bên trong tòa nhà có những tiếng vang “ầm ầm” thật lớn truyền ra, cảnh tượng trước mắt không khỏi làm cho bọn họ cực kỳ kinh hãi.
Một đại hán lực lưỡng cao hơn hai thước, đầu trọc lốc, thân trên để trần, chỉ mặc độc một cái đoản khố. Trên cơ thể từng khối cơ nảy nở cứng rắn như sắt đá, cả người gân xanh nhảy “thình thịch”, sức bật thật đáng sợ.
Trên lưng hắn mang một tảng nham thạch màu xanh đen tựa như một quả núi nhỏ, to khoảng gấp ba lần thân hình hắn. Hắn mang tảng nham thạch ở trên lưng lui nhanh về phía sau, dùng cả người và nham thạch lao mạnh vào một cây cột đá to lớn ba người ôm không hết, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Mồ hôi toát ra như suối, chảy dọc theo các búi cơ bắp trên người hắn xuống dưới. Làn da ngăm đen vô cùng lôi cuốn, cái đầu trọc lốc không có lấy một sợi tóc bóng loáng. Trong những tiếng va đập ầm ầm, cả thân hình vạm vỡ của gã đại hán không ngừng run rẩy. Cây cột đá to tướng ở phía sau hắn cũng cộng hưởng vang lên những tiếng “cách cách”. Cả toà nhà dường như rung lên sau mỗi tiếng va chạm khiến cho mọi người lo lắng rằng nó có thể sụp đổ vào bất cứ lúc nào.
Sau khi ba người Hàn Thạc đến rồi, hắn còn tiếp tục đánh năm lần nữa rồi mới vứt tảng nham thạch trên người xuống kêu ầm lên một tiếng. Mặt đất rung động giống như trải qua một trận động đất, tiếng kêu ầm ầm vẫn vang vọng trong cả toà nhà.
Hắn vừa ngẩng đầu, đôi mắt như có một cỗ khí thế sắc bén phóng vọt tới làm cho Hàn Thạc không nhịn được lòng phát run lên. Hắn hiểu rằng mức độ cứng rắn của thân thể người này đã đạt tới mức kinh người, chỉ lợi dụng ngoại lực tu luyện mà có thể rèn luyện thân thể đến mức tự nhiên sinh ra khí tức thâm hậu thì đủ thấy người này thật đáng sợ.
– Đặc Lan Khắc Tư! Tiểu tử nhà ngươi trở về bằng cách nào thế? – Hai mắt đại hán lóe ra những tia sáng kỳ quái, kinh ngạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư, thốt lên.
– Lao Lôi Tháp! Vài năm không gặp, xem bộ dạng ngươi thân thể đã sắp rèn luyện tới mức cực hạn rồi. Trước kia ngươi có thể cuồng hóa hai lần, bây giờ đã nâng lên một tầng nữa, không biết có thể cuồng hóa lần thứ ba, đạt tới trạng thái ba lần cuồng hóa của cuồng chiến sĩ trong truyền thuyết không? – Đặc Lan Khắc Tư tỏ rõ vẻ hứng thú, nhìn chằm chằm vào Lao Lôi Tháp hỏi.
Nhếch miệng lộ ra nụ cười quái dị, Lao Lôi Tháp không trả lời câu hỏi của Đặc Lan Khắc Tư mà tập trung sức chú ý vào trên người Hàn Thạc, nói:
– Ngươi đúng là người thiếu chút nữa giết Phật La lý Đạt?
Hàn Thạc gật đầu, mỉm cười nói:
– Không sai! Lao Lôi Tháp đội trưởng tìm ta không biết có gì chỉ giáo?
– Sẽ thảo luận chuyện làm ăn với ngươi. Nhưng trước tiên, ngươi hãy tiếp của ta một quyền. Xem ngươi có đáng giá để ta giao cửa hàng kia cho ngươi hay không. – Lao Lôi Tháp cười to một tiếng, nắm đấm to như lá bồ đề mang theo khí tức bá đạo đấm thẳng về phía đầu Hàn Thạc.
Hàn Thạc có chút sửng sốt. Sau đó, phát hiện chiêu quyền đã tới trước mặt, trong đó ẩn chứa một sức mạnh cuồng bạo, làm hắn cực kỳ hoảng sợ. Càng ngoài ý muốn của Hàn Thạc chính là cỗ lực lượng này ập đến mạnh mẽ, phong kín mọi đường lui của hắn. Căn bản làm cho hắn không có khả năng tránh né. Hàn Thạc lập tức tập trung sức chú ý, vận ma công đến mức cực hạn, dự định dùng sức đón đỡ một quyền này.